Chương 47
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Có tám khối đá tấn giai vạn năng, hội trưởng Vân Duật sẽ thu tay lại sao?
Nghĩ gì vậy.
Làm người không tể nặng bên này nhẹ bên kia, đều là hội trưởng của hiệp hội nổi danh trong Vết Rách, sao anh có thể bất công được chứ?
Lâm Nhiễm hồi máu cho anh nhiều lần như vậy, cũng nên báo đáp thật tốt.
Khi nói lời này, Lê Thiếu Hi nghe thấy một tia nghiến răng nghiến lợi.
Nhạc Hi biết nguyên do: “Cậu chưa bị anh ta đút sữa cho, người bị anh ta hồi…” đều vừa yêu vừa hận anh ta.
Năng lực được Vết Rách đánh giá là cấp bậc SSS, ít nhiều gì cũng có chút tác dụng phụ.
Tỷ như Thần Xui Xẻo có vận xui.
Thuần thuẫn “độn” (Phản ứng cực kỳ trì độn đối với tình cảm/cảm xúc).
Nhạc Hi không não.
Vân Duật sát thủ cổ phiếu (Mặc kệ cổ phiếu nào, chỉ cần có quan hệ đến anh, đều dữ nhiều lành ít)/
Lâm Đại Nãi không giống người khác, người khác gánh thay anh ta.
Năng lực của anh chắc chắn là cấp SSS không cần tranh cãi, ra khỏi trận anh đều lông tóc vô thương, nhưng đồng đội thì thảm rồi.
Chỉ cần bị anh hồi cho, ra khỏi Hắc Tràng đều bị đào rỗng.
Tư vị kia…
Không hưởng qua thì không thể hiểu, hưởng qua thì nghĩ lại mà kinh.
Nhưng dù đã nói là không muốn, lần sau thấy Đại Nãi ở Hắc Tràng thì vẫn rất muốn.
Khụ.
Đừng trách Vân Duật nghiến răng nghiến lợi, bởi vì khi hai người còn trẻ vào trận cùng một lúc, thường xuyên bị ghép trận với nhau, cường cường liên thủ là chuyện tốt, thông qua trận lưu loát, chỉ là…
Nãi ở thân Vân, đau ở tâm Duật.
Về phần Lâm Đại Nãi, ở Hắc Tràng ôn tồn lễ độ ngọc thụ lâm phong, ra Hắc Tràng thì quỷ ảnh cũng không thấy.
Không phải là anh ta sợ Vân Duật đánh anh — Vân Duật không có sức.
Anh ta sợ Vân Duật bắt anh bồi tiền!
Ân, Đại Nãi có biệt danh khác là “lang băm”.
Lê Thiếu Hi nghe Nhạc Hi nói xong, thổn thức không thôi —
Đây là “thử hận miên miên vô tuyệt kỳ*” a, khó trách lão đại có tư thế Đại Nãi đừng nghĩ chạy.
*Đa tình tự cổ không dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ: Kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận, Nỗi hận này dài dằng dặc biết bao giờ nguôi.
Khi Vân Duật mang theo nhóm nhãi con đi tống tiền… a phi, đi đàm phán cùng Thái Cổ, bên kia hiệp hội Tinh Vực, Thần Xui Xẻo đang thưởng thức 7-8000 vạn của mình.
Tám món trang bị, mỗi món đều là bảo bối không có khả năng tồn tại trong hiện thực.
Đám đồ chơi này ở Hắc Tràng thì không tính là gì.
Người chơi cấp bậc như bọn họ, tùy tiện đánh chết quái nhỏ là có thể tuôn rat rang bị tốt gấp 10 lần đám này.
Nhưng, đó là ở Hắc Tràng!
Dùng được nhưng lại không mang đi được!
Mấy vật nhỏ này cấp bậc không cao, thuộc tính cũng giống nhau, nhưng chúng lại tồn tại ở hiện thực a.
7-8000 vạn quý sao?
Một, chút, cũng, không, quý!
Cũng chỉ có quỷ nghèo Vân cá chết bán thôi.
Vòng cổ tăng mana này, nếu hắn bán trao tay cho Lâm Đại Nãi, liền tùy tiện kiếm được 5000 vạn.
Đương nhiên hắn sẽ không bán.
Tinh Vực không thiếu tiền, thứ tốt nên lưu lại trong tay người một nhà.
Thần Xui Xẻo: “Kêu Qúa Soái cùng Qủa Đào, tôi hỏi bọn họ một việc.”
Vân Duật vậy mà có thể mang đồ từ Hắc Tràng ra, việc này đáng giá để nghiên cứu.
Tinh Trần suy nghĩ rất có logic, người bình thường sẽ không chú ý đến Lê Thiếu Hi, ai cũng không nghĩ được Vân Duật sẽ tùy tiện mang gà mái ấp trứng ra đi dạo.
Tinh Trần nghĩ: Tám chín phần là tiểu Giản Việt có phát hiện mới trong Hắc Tràng.
Vừa mới hố thêm sáu viên đá tấn giai — vì sao lại chỉ có sáu viên, Đại Nãi vẫn nghèo hơn Thần Xui Xẻo một chút — Lâm Nhiễm cũng nghĩ giống Tinh Trần, Hài Tử và Cha Đứa Bé trong hiệp hội họ gặp Giản Việt trong Hắc Tràng trước.
Vì thế anh ta cũng kêu hai người họ lại đây.
Phỏng đoán của Thần Xui Xẻo cùng Lâm Nhiễm là kết quả của sự dẫn dắt của Vân Duật.
Hắc Tràng trước cấp 69, độ khó khăn rõ như ban ngày, thành viên sống sót trừ bỏ những người may mắn trong hiệp hội nhỏ là Tần Toái Ngọc của Đám Mây, Qúa Soái cùng Qủa Đào của Tinh Vực, Hài Tử và Cha Đứa Bé của Thái Cổ.
Giản Việt còn nói chuyện với Tần Toái Ngọc trong lĩnh vực một lúc lâu, còn về việc nói gì thì những người khác đều không biết.
Càng trùng hợp là Tần Toái Ngọc vừa rời khỏi Hắc Tràng không lâu thì tự mình xuất hiện ở khu người mới của Vết Rách, lĩnh đi ba ma mới.
Sau đó…
Vân Duật mang trang bị dưới cấp 10 từ Hắc Tràng.
Những việc này là không có quan hệ.
Thần Xui Xẻo & Đại Nãi: “Tôi sẽ chặt đầu đưa cho Vân cá chết đá chơi.”
Nào biết, bọn họ vừa kêu thành viên nòng cốt của hiệp hội mình đến, Quá Soái và Cha Đứa Bé ở hai biệt thự cao cấp khác nhau, trăm miệng một lời: “Ai nha, lão đại, sao anh lấy lại mấy món đồ chơi chúng tôi đưa cho Tần cha vậy?”
Thần Xui Xẻo cùng Đại Nãi: “???”
Quá Soái cầm lấy thanh chủy thủ nhỏ kia, ký ức vẫn còn mới mẻ: “Tôi vốn dĩ muốn moi hết đá quý trên đây xuống, kết quả nó quá rắn chắc, đá quý bị moi xuống cũng không có hình dạng tốt, cho nên tôi trực tiếp đưa cả thanh chủy thủ qua…”
Quá Soái đang lải nhải còn chưa phát hiện mặt lão đại nhà mình như cái bảng màu, đột nhiên hắn giật mình: “Ngọa tào, không đúng a, đây là đồ vật của Hắc Tràng, sao lại ở hiện thế!”
Thần Xui Xẻo hận không thể một chân đá hắn ra.
Hắn cầm di động lên, gọi Vân Duật.
Hội trưởng Tinh Vực nuốt một ngụm máu sắp phun ra, nghiến răng nghiến lợi: “Lão Ngư, chủy thủ này là của Tinh Vực chúng tôi nhỉ.”
Mẹ nó, cầm đồ vật của lão tử đi kiếm tiền, cẩu đồ vật này nghèo đến điên rồi hả!
Vân Duật một chút cũng không hoảng hốt: “Đúng vậy, bọn Qúa Soái đưa cho A Ngọc, tôi nói không cần rồi, bọn họ nhất định phải tặng nên tôi đành nhận thôi.”
Thần Xui Xẻo chửi ầm lên: “Tôi đ*t cả nhà ông, Vân cá chết ông con mẹ nó…”
Vân Duật dời điện thoại ra xa một chút, chờ hắn mắng xong mới từ từ nói: “Kích động cái gì, nếu ông đau lòng một chút đồ vật này thì lấy về từ kho hàng của A Ngọc đi.”
Thần Xui Xẻo: “…”
Vân Duật lại bổ sung: “A, ông lấy về cũng vô dụng, ông không đem chúng ra hiện thực được nha.”
Thần Xui Xẻo: “…” F&ck!
“Đúng rồi.” Vân Duật cười tủm tỉm: “Tôi muốn báo cho ông một tiếng, trang bị cũng có độ bền, dùng kiềm chế chút.”
Điều này vẫn là do Lê Thiếu Hi phát hiện sau khi rời khỏi Hắc Tràng, pháp trượng nhỏ nhiều thêm một dòng —
Độ bền: 60.
Trước mắt vẫn chưa phát hiện biện pháp sửa chữa, khi độ bền bằng 0 thì trang bị có lẽ sẽ hỏng hoàn toàn.
Lê Thiếu Hi thật ra không cảm thấy đau lòng cho pháp trượng nhỏ nhưng cậu đau lòng ma kiếm nhỏ!
Cũng may…
Tiểu ma kiếm không hổ là Thần Khí, độ bền còn 9999.
Lê Thiếu Hi nhẹ nhàng thở phào.
Đồ của Việt ca, có thể dùng bền lâu!
Vân Duật nói tiếp: “Cũng không cần lo lắng qua, dùng nát thì đến tìm tôi.”
Thần Xui Xẻo: “…”
Nếu nói vừa rồi Thần Xui Xẻo phải nuốt một ngụm máu thì hiện tại hắn muốn chảy máu não.
Cái quỷ gì!
Vân cá chết này, tâm đen đến mức không tẩy trắng được!
Bán đồ của bọn họ lại cho bọn họ, sau khi kiếm lời 7-8000 vạn thì mới nói cho bọn họ về độ bền?
Chờ đã…
Thứ hắn cho rằng là tuyệt thế trân bảo, nghe ngữ khí của Vân Duật, hình như anh còn rất nhiều???
Vân Duật vẫn cho hắn một chút ngon ngọt: “Cửa hàng Đám Mây vừa mới khai trương, ông và Đại Nãi đều là nhóm khách hàng đầu tiên, cống hiến rất nhiều, về sau cửa hàng ra đồ mới thì ông được ưu tiên lựa chọn, thuận tiện về sau cho ông… giảm giá 12%.”
Thần Xui Xẻo: “…”
Đừng hỏi, hỏi chính là hắn muốn ném di động ra ngoài cửa sổ.
Vân Duật nghe được âm thanh bên kia, tâm tình cực tốt: “Lão Mốc một bó tuổi rồi mà còn giống như tiểu hài tử, tính tình táo bạo.”
Nhạc Hi: Mộng bức.jpg.
Lê Thiếu Hi: Ông già xem di động trên tàu điện ngầm.jpg.
Sau khi Thần Xui Xẻo cùng Lâm Đại Nãi bình tĩnh lại liền… mắng không được.
7-8000 vạn này có giá trị sao?
Không đáng giá! Nhưng cũng đáng…
Không đề cập đến việc Thái Cổ cùng Tinh Vực thiếu Giản Việt bao nhiêu nhân tình, chỉ cần cửa hàng Đám Mây tồn tại là bọn họ không dám thật sự đắc tội Vân Duật.
Bọn họ không biết Vân Duật đã mang đồ từ Vết Rách ra hiện thực như thế nào, nhưng anh làm được.
Trước mắt chỉ có anh làm được.
Hiện tại mới chỉ là độ vật cấp 10, lỡ đâu ngày nào đó anh có thể mang trang bị cao cấp ra, thậm chí có thể mang Hắc Tràng đã bị đánh bại ra…
!!!
Thần Xui Xẻo cùng Lâm Nhiễm đồng thời đưa tin cho thành viên nòng cốt, nội dung không giống nhau như đúc nhưng cũng tương tự.
“Gần đây nhớ mang đồ vật từ Hắc Tràng về Vết Rách!”
“Dưới tình huống có thể bảo vệ tính mạng, không cần lãng phí vật phẩm ở Hắc Tràng quá mức!”
Lê Thiếu Hi còn không biết nguy cơ, cho nên không thể lý giải khát vọng của bọn họ đối với mấy trang bị cấp 10.
7-8000 vạn.
Trước mặt mạng người, đây chỉ là một chuỗi số.
Trên đường về căn cứ, Lê Thiếu Hi vẫn không thể tin nổi.
14 viên đá tấn giai vạn năng, giá trị hơn 100 triệu cứ như vậy ở trong túi cậu?
Nặng sao?
Hi hi, đúng là không nặng.
Trở lại căn cứ, Lê thiếu Hi ngoan ngoãn nộp lên bốn viên đá tấn giai còn dư.
Vân Duật nhướng mày nhìn cậu.
Lê Thiếu Hi: “Muời viên là đủ rồi.”
Đá tấn giai còn dư lại cậu cũng ngại giữ lại, tuy trang bị là do cậu ấp ra, nếu cậu thật sự tự đi bán thì đừng nói hơn 100 vạn, đồ cậu lấy ra sẽ đẩy cậu vào địa ngục.
Không có Vân Duật lo liệu, cậu sẽ vừa không có tiền vừa không có mạng.
Cho nên tiền này không thuộc về cậu.
Vân Duật sao lại không hiểu tâm tư của hài tử chứ: “Tiểu tử ngốc, không có cậu, tôi…”
Anh chợt ngừng lại, không nói thêm gì nữa, chỉ là lông mi rũ xuống, trên mặt là cảm xúc Lê Thiếu Hi chưa bao giờ gặp qua —
Bi thương, mê mang, vô lực.
Giản Việt bị nhốt trong trận…
Thành viên có đi mà không có về…
Người được bọn họ gọi là lão đại lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết thảm…
Mỗi thứ đều là kim đâm vào trái tim Vân Duật.
Trước khi Lê Thiếu Hi xuất hiện, anh nghi ngờ ý nghĩa tồn tại của Đám Mây.
Ngay cả thành viên trong hiệp hội còn không cứu được thì làm sao có năng lực cứu người trong thiên hạ.
Chỉ là anh không bỏ được tiểu Giản Việt chết không được sống cũng không xong, cũng không bỏ được những người còn canh giữ Đám Mây.
May mà anh không từ bỏ.
Vân Duật đẩy hết đá tấn giai cho Lê Thiếu Hi: “Giữ chúng thật tốt, chờ Đa Bảo Các cấp 20 thì sẽ cần thêm không ít đá tấn giai đấy.”
Cấp 10 đã cần 10 viên.
Anh hoài nghi cấp 20 cần 20 viên.
Từ từ…
Vân Duật nhớ tới một thú nuốt vàng khác.
Giản Việt đột phá cấp 50 thì cần bao nhiêu viên đá tấn giai?
Vân Duật nhắm mắt, sâu sắc cảm nhận được thế nào là gánh nặng đường xa.
Cửa hàng Đám Mây muốn khai trương thì cần tổ chức đại điển.
Rau hẹ ở Vết Rách… khụ, nhóm người chơi nên cống hiến một phần lực lượng vì tương lai tốt đẹp!
Lê Thiếu Hi cũng không khách khí, thu lại đá tấn giai rồi nói: “Tôi lại ấp thêm một ít trang bị.”
Vân Duật gật đầu: “Càng nhiều càng tốt.”
Đồ vật nhiều sẽ mất giá?
Sợ cái quỷ.
Vân Duật cũng không hoàn toàn chỉ muốn tiền, anh chủ yếu là muốn nâng chiến lực của người chơi trong Vết Rách, chẳng sợ không mang vào Hắc Tràng, ở hiện thực họ vẫn có thể bảo vệ quốc gia.
Lê Thiếu Hi bỏ mười viên đá tấn giai vào Đa Bảo Các, tất cả mọi thứ khi tiến vào Đa Bảo Các sẽ thành thẻ bài, chỉ có đá tấn giai, khi bỏ vào là cái dạng gì thì sẽ giữ dạng ấy.
Sau khi phù hợp điều kiện, Đa Bảo Các lần nữa dò hỏi cậu có muốn đột phá không.
Lê Thiếu Hi chọn đột phá.
Cậu vẫn rất chờ mong, đặc biệt chờ mong Đa Bảo Các tăng thêm vài ô vuông.
Một phút trôi qua, Đa Bảo Các nhắc nhở: “Tấn giai thành công.”
Cậu nhanh chóng mở xem, rồi sau đó… làm người đi Đa Bảo Các!
Bốn bỏ năm lên cậu đã cho nó ăn 100 triệu, Đa Bảo Các lại chỉ thay trang phục mới, không còn là chiêc rương làm từ tấm ván gỗ cũ xưa rách nát, giờ nó thành rương sắt tinh xảo.
Thoạt nhìn rất có phong cách punk, rắn chắc hơn nhiều, cao cấp hơn nhiều.
Sau đó?
Không có sau đó!
Khuôn mặt nhỏ của Lê Thiếu Hi sụp đổ: “Không có thêm ô vuông.”
Vân Duật cười nói: “Đừng tham lam.”
Lê Thiếu Hi: “Không phải là khi đột phá thì năng lực sẽ trưởng thành sao?’
Vân Duật: “Cậu nghĩ năng lực trưởng thành như thế nào? Đã có thể mang đồ từ Hắc Tràng ra rồi, cậu còn muốn dọn toàn bộ Hắc Tràng ra hả?”
Lê Thiếu Hi: “…”
Nhưng vẫn cảm thấy thực mệt a.
Một trăm triệu!
Tận một trăm triệu!
Vân Duật: “Được rồi, không đột phá thì không có biện pháp thăng cấp, trang bị cấp cao hơn cũng không thể ấp.”
Lê Thiếu Hi nghe anh nói vậy, vẫn miễn cưỡng tiếp thu.
Cũng đúng, không tấn giai thì Đa Bảo Các sẽ dừng ở cấp 10, cậu dù tích lũy bao nhiêu kinh nghiệm ở Hắc Tràng đi chăng nữa cũng không thăng cấp được.
Không thăng cấp liền không thể ấp thẻ bài cao cấp hơn, cậu cũng sẽ không ấp được thẻ Giản Việt tiếp theo…
Đúng!
Tưởng tượng đến Giản Việt.
Lê Thiếu Hi liền nháy mắt không cảm thấy đau thịt nữa.
Lam muội quả nhiên là một học bá, trong tổ ba người cô là người đầu tiên có kết quả.
Tiểu cô nương cao hứng phấn chấn chạy ra: “Tôi học xong!”
Lê Thiếu Hi cũng vui vẻ hộ cô: “Có hạn chế gì không?”
Đây là điều cậu quan tâm nhất, dù Lê Thiếu Hi đã học xong kỹ năng đâm mù nhưng cậu là chủ nhân Đa Bảo Các, có rất nhiều thứ không thể lấy cậu làm chuẩn.
Lam muội đã sớm xem xét qya, cô không cảm thấy thất vọng, ngược lại cảm thấy đương nhiên: “Là kỹ năng tạm thời, có hạn chế sử dụng.”
Không sao cả, chỉ cần có thể mang vào Hắc Tràng, cô liền thỏa mãn.
Vân Duật nghe được: “Nói kĩ càng tỉ mỉ hơn đi.”
Lam muội vội nói tình huống của mình.
Cô học được sách kỹ năng tên “Dòng nước xung kích”.
Là một pháp thuật hệ thủy làm giảm tốc độ, sau khi trúng có thể làm địch nhân giảm đến 90% tốc độ trong ba giây.
Kỹ năng này dù không phối hợp với kỹ năng vốn có của Lam muội đã không tồi rồi, nhưng nếu phối hợp với bọt nước khống chế của cô, quả thực nghịch thiên.
Dòng nước xung kích có tỉ lệ đánh trúng địch nhân cao hơn bọt nước, thời gian làm lạnh cũng ít hơn, chờ đến khi nó giảm 90% tốc độ của kẻ địch, đến lúc đó bọt nước của Lam muội có tỉ lệ 100% đánh trúng.
Một bộ combo này, xem như là chiêu khống chế mạnh nhất trong người chơi cấp thấp.
Chỉ tiếc là có số lần sử dụng.
Lam muội nói: “Hai mươi lần!”
Lê Thiếu Hi cân nhắc: “Phỏng chừng có liên quan đến phẩm cấp của sách kỹ năng, giống như độ bền của trang bị, phẩm chất càng cao thì dùng được càng nhiều lần.”
Vân Duật gật đầu, anh cũng nghĩ như vậy.
Tuy học kỹ năng có chút mệt — phải học thuộc đến mức choáng váng — nhưng được sử dụng 20 lần vẫn là một con số khả quan.
Chỉ cần mang vào Hắc Tràng, 20 lần cũng đủ để chống đỡ đến khi vượt ải.
Lam muội nói: “Tôi muốn đi học thuộc cái tiếp theo…”
Một tiếng cảnh báo vang lên.
Sắc mặt Vân Duật khẽ biến, Lê Thiếu Hi cùng Lam muội bị hoảng sợ.
Chỉ thấy màn hình căn cứ bỗng nhiên sáng lên, một bàn đồ hiện ra trên đó, phóng to vào một điểm đỏ.
Lê Thiếu Hi không rõ: “Này…”
Vân Duật: “Hắc Tràng tràn ra ngoài.”
Lê Thiếu Hi căng thẳng.
Tần Toái Ngọc đã nhận được tin tức: “Là tiểu khu của Tiểu Da Chùy.”
Lê Thiếu Hi kinh ngạc nói: “Đó là Hắc Tràng mà chúng ta đã vượt ải mà.”
Vân Duật: “Không phải Hắc Tràng đó, là người chơi khác, trùng hợp ở tiểu khu của Tiểu Da Chùy.”
Tiểu Da Chùy và Bàn Gia nghe thấy chuông cảnh báo cũng ra ngoài, thấy được bản đồ.
Tiểu Da Chùy liếc mắt một cái là nhận ra nơi ở, sắc mặt trắng bệch.
Tần Toái Ngọc: “Hỏa hoạn.”
Vân Duật: “Đi cứu người!”
Người chơi không thể vượt ải sẽ khiến Hắc Tràng tràn ra ngoài hiện thực, hình thái của chúng ở hiện thực là các loại tai nạn.
Nhỏ sẽ là sự cố giao thông, hỏa hoạn trong khu dân xư, lớn thì là động đất, sóng thần, núi lửa bùng nổ…
Người chơi không chỉ chiến đấu cùng Hắc Tràng mà còn phải tận lực bảo hộ người thường trong hiện thực.
Hắc Tràng khi tràn ra ngoài sẽ bị các hiệp hội lớn nỗ lực xóa xổ.