Chương 43
[Nhắc nhở hệ thống: Phụ trọng không đủ.]
Lê Thiếu Hi: “!!!”
Cậu nhanh chóng ấn mở Đa Bảo Các, dọn đồ cho chủ bếp M.
A a a, Đa Bảo Các mày có thể xuất lực một tí không, trực tiếp nói cho lão tử biết mình cần bao nhiêu điểm phụ trọng nữa?
Lê Thiếu Hi khẩn trương đến mức chảy mồ hôi, cậu không phải là đau lòng đồ vật bị ném ra, mà là sợ phụ trọng của mình không đủ, không thể mang Giản Việt ra ngoài.
80 điểm phụ trọng rốt cuộc có thể mang bao nhiêu đồ vật?
Khẳng định không tới 80 cân.
Bỗng nhiên…
Lê Thiếu Hi bình ổn trở lại.
Lần đó ở cửa ải ngọc bích, cậu phải bỏ hết đồ trong bọc hành lý mới đưa Giản Việt lên bờ được.
Làm trống túi là không thành vấn đề.
Ma kiếm nhỏ và nhẫn nhỏ đều có thể nhờ bọn Bàn Gia mang đi Vết Rách.
Cùng lắm thì cậu chân hóa ma kiếm nhỏ một lần nữa.
Ngay lúc Lê Thiếu Hi run tay sắp quét sạch Đa Bảo Các, vừa mới lấy những món đồ thủ công mỹ nghệ ra thì cậu thấy ô vuông trong Đa Bảo Các đầy.
M biến mất.
Một chủ bếp M lớn như vậy, lúc này hóa thành một cái figure nho nhỏ tinh xảo ở ô vuông cuối.
Thành công rồi!
Cậu bỏ tiểu Giản Việt vào Đa Bảo Các được rồi!
Lê Thiếu Hi kích động đến mức hận không thể nhảy ba thước cao!
Bọn Bàn Gia cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhìn thấy chủ bếp M đi ra từ biển lửa, nghe anh buông bỏ quá khứ, nghe anh muốn rời đi cùng bọn họ.
Chóp mũi Lam muội ê ẩm, cực kỳ đau lòng chủ bếp M.
Đúng vậy.
Ma Vương đã chết, đại thù đã báo, nhưng sau này thì sao…
Chủ bếp M nên đi nơi nào?
Anh muốn rời đi cùng Đa Đa, nhưng anh không biết Đa Đa là người chơi, mà anh lại chỉ là một NPC trong trò chơi.
Aiz!
Lam muội ngàn vạn lần không nghĩ tới, mình vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết liền bị mỹ học BE đập.
Bọn họ không biết tình hình, nhưng trong Vết Rách, Vân Duật, Tần Toái Ngọc và tai thú không não lúc này cũng là: “???”
Có thể khiến đám đại lão của Đám Mây đầu đầy chấm hỏi là một việc mười năm hiếm gặp.
Nhạc Hi kinh hô: “Chỉ như vậy, như vậy là mang Giản Việt ra được?”
Ngạo tào, đồ đệ hắn trâu bò quá đi, hắn muốn gọi cậu là sư phụ!
Tần Toái Ngọc cũng ngây người: “Tiểu Việt cứ như vậy… như vậy…”
Không phải là họ không muốn Giản Việt rời khỏi Hắc Tràng, mà là bởi vì kỳ vọng lâu quá nên khi sự việc phát sinh quá đột ngột thì họ không thể tin nổi.
Sẽ đơn giản như vậy sao?
Sẽ nhẹ nhàng như vậy sao?
Lỡ nhất là ăn mừng hụt thì sao?
Sự vui mừng quá khổng lồ nhưng bọn họ sợ thất bại nên không dám vui mừng.
Vân Duật rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn hai người họ, ngón trỏ đặt trên cằm anh hơi cuộn tròn, lòng bàn tay cũng tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, thanh âm là không bình ổn lắm: “Mang ra dễ dàng… nhưng khó chân hóa.”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng.
Tần Toái Ngọc nhíu mày, trong mắt khó nén khỏi sự mất mát, nhưng mà…
Cô nhẹ giọng nói: “Tóm lại là có thể mang ra.”
Vân Duật thở dài: “Đúng vậy, tiểu Giản Việt nên nghỉ ngơi một chút.”
Tai thú không não không hiểu, hắn tò mò đến mức vò đầu bứt tai, đuổi theo hỏi Vân Duật.
Vân Duật không thể không giải thích cho hắn: “Đồ vật Đa Đa có thể mang ra rất hạn chế, trước mắt chỉ có thể dựa vào điểm phụ trọng…”
Theo lý luận, chỉ cần cậu chứa được là có thể mang ra.
Đến nỗi đồ vật này có thể chân hóa hay không, phải xem cấp bậc của nó.
Khi ở Quảng trường Đỏ, Lê Thiếu Hi còn chưa hoàn toàn kích hoạt năng lực, cũng không biết Giản Việt không thể rời khỏi Hắc Tràng;
Giản Việt cũng không biết có người có thể mang đồ ra khỏi Hắc Tràng, cho nên bọn họ không thử nghiệm gì cả.
Tuy không xác định M có phải là Giản Việt hay không, nhưng chỉ cần mang ra là biết.
Nhưng mà…
Lê Thiếu Hi có thể mang sinh mệnh ra sao?
Vậy… quái vật thì sao?
Đương nhiên, không cần thiết phải mang quái vật ra, trực tiếp đánh chết là biện pháp tốt nhất.
Vân Duật không nói cho Nhạc Hi một điều, việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ và tai họa ngầm.
Đầu tiên, chủ bếp M chỉ chiếm một ô vuông, anh nhớ rõ trước đây Lê Thiếu Hi cứu Giản Việt cần đào rỗng túi.
Tiếp theo, nếu M thật sự là Giản Việt, vậy sao Giản Việt lại biến thành một NPC trung lập, anh rốt cuộc gặp phải cái gì, là chủ động biến thành như vậy hay là bị điều khiển.
Có một tai họa ngầm lớn nhất nữa.
Giản Việt ra được.
Không có Giản Việt trong Hắc Tràng cấp cao, liền không còn kỳ tích.
Nghĩ như vậy, Vân Duật tự giễu: “Người trưởng thành đúng là ích kỷ.”
Toàn bộ người chơi cấp cao của Vết Rách, có bảy thành (70%) là được Giản Việt cứu.
Bọn họ cảm kích Giản Việt, đau lòng tao ngộ của anh, cũng vô cùng kính phục anh.
Nhưng bọn họ chưa chắn đã muốn Giản Việt rời khỏi Hắc Tràng.
*Trong Vùng Đất Tinh Hồng, nó là một Hắc Tràng cao cấp nhưng một lũ người chơi cao cấp suýt bị diệt đoàn, nhờ có Giản Việt nên mới sống được, trường hợp này hẳn đã diễn ra nhiều lần nên Vân Duật lo nếu không có Giản Việt, việc người chơi cấp cao chết hết trong Hắc Tràng cấp cao sẽ diễn ra thường xuyên hơn vì không có Giản Việt cứu họ.
Tựa như một câu chuyện xưa: Một người mỗi ngày nhận được một quả trứng gà, một ngày nào đó, người đó không nhận được trứng gà nữa, vì vậy trách ngược lại người đưa trứng gà.
Trách người đó tại sao không đưa hắn trứng gà nữa.
Trách anh tại sao không bảo vệ bọn họ nữa.
Nhưng mà vì sao người đưa trứng là phải cho hắn trứng gà.
Anh lại không có nghĩa vụ hi sinh bản thân để tạo kỳ tích cho người khác.
Tiểu Giản Việt…
Đã sớm nên được nghỉ ngơi.
Vân Duật: “Đi thôi, đi đón Đa Đa.”
Tần Toái Ngọc hiếm khi mỉm cười: “Còn có tiểu Việt.”
Nhạc Hi ồn ào cãi cọ: “Mau mau mau, tôi muốn quyết đấu cùng Giản Việt!”
Nga, còn phải chờ Đa Đa ấp anh ra…
Rời khỏi Hắc Tràng, lúc mở mắt ra, Lê Thiếu Hi có cảm giác như đã trôi qua mấy đời.
Dòng chảy tốc độ của hiện thực và Hắc Tràng khác nhau.
Cậu đánh chém ở Hắc Tràng ba ngày, trong hiện thực mới nửa tiếng trôi qua.
Giống như… là một giấc mộng a.
Thân thể không mệt nhưng tinh thần lại mệt, có cảm giác như chưa ngủ một ngày một đêm.
Thanh âm của Nhạc Hi truyền đến: “Tiểu Đa Đa!”
Lê Thiếu Hi nhìn ba người đang đi tới.
Vân Duật, Tần tỷ, sư phụ.
Mặt cậu giãn ra: “Tôi đã trở về.”
Loại cảm giác kiên định như về nhà, đại khái chỉ có những người đi phiêu bạc bên ngoài rất lâu mới có thể hiểu.
Thật kỳ diệu, cậu nhận thức bọn họ không lâu mà đã cảm thấy hòa hợp như người một nhà.
Đám Mây là một nơi tốt.
Khó trách Giản Việt ở lại.
Lê Thiếu Hi: “!”
Cậu thậm chí không kịp kể lại với bọn Vân Duật, cũng không cần nói, cậu biết bọn họ có xem phát sóng trực tiếp, cho nên…
Lê Thiếu Hi mở Đa Bảo Các ra.
Thông tin về Đa Bảo Các được đổi mới.
“Cấp bậc trước mắt: 10.”
“Khe thẻ chân hóa: 2.”
“Cấp bậc chân hóa: 10.”
Mới một Hắc Tràng mà cậu nhảy từ cấp 2 lên cấp 10, Lê Thiếu Hi sướng muốn chết.
Lê Thiếu Hi nhanh chóng tìm Giản Việt mini từ đám ô vuông rậm rạp.
Đa Bảo Các thật phiền, lúc này nó bắn ra tin tức mới: “Cấp bậc thỏa mãn điều kiện tấn giai, bắt đầu tấn giai hay không.”
Lê Thiếu Hi: “…”
Tiểu Giản Việt lại không chạy được, cậu thu phục Đa Bảo Các trước cái đã.
Lê Thiếu Hi ấn tấn giai.
Cái món đồ chơi hỗn trướng Đa Bảo Các này, quả thực là có ý đồ làm khó dễ Lê Thiếu Hi: “Không phù hợp điều kiện tấn giai, xin hãy đặt đá tấn giai vạn năng vào.”
Đá tấn giai vạn năng?
Lê Thiếu Hi đã quen với việc tấn giai thì cần tài liệu, cậu dù sao cũng là một người chơi lâu năm.
Nhưng Vết Rách mà cũng cần đá tấn giai vạn năng sao?
Không bao gồm à?
Xem ra cậu vẫn không đủ hiểu biết Vết Rách.
Nếu không thể thăng cấp, vậy thì đừng quấy rầy cậu tìm Giản Việt mini.
Rốt cuộc, Lê Thiếu Hi cũng kiếm được thẻ bài sáng nhất ở góc cuối của Đa Bảo Các.
Trước đây thẻ bài viền vàng của ma kiếm nhỏ cũng rất lóa mắt, nhưng thẻ bài trước mắt này càng bắt mắt hơn.
Lê Thiếu Hi tự nguyện gọi nó là Ngũ Thải Ban Lan Thánh Quang!
Không hổ là Việt ca cấp 99 của cậu.
Đè lại trái tim đang nhảy bang bang, Lê Thiếu Hi nhìn về phía thẻ bài, mặt chính diện là tiểu Giản Việt, anh còn mặc áo bành tô của chủ bếp M, chỉ là không còn cao gầy đẹp trai, mà là thành một phiên bản chibi, khuôn mặt trắng nộn, biểu tình nghiêm túc không hề dọa người chút nào, ngược lại nhìn rất dễ thương.
Lê Thiếu Hi: “Khụ!”
Không chế biểu tình lại đi! Cậu không phải là ông chú kỳ quái!
Mặt sau là tin tức của thẻ bài —
Tên: Giản Việt (M)
Thuộc tính: Không.
Kỹ năng đặc biệt: Trù Thần.
Cấp bậc: 10.
Lê Thiếu Hi tỉ mỉ đọc thông tin thẻ bài, cậu cảm thấy khắp nơi đều lộ ra sự kỳ quái.
Giản Việt là Giản Việt, tại sao còn có dấu ngoặc?
Không có thuộc tính?
Kỹ năng đặc biệt là Trù Thần?
Còn cái cấp bậc này…
Sao chỉ có cấp 10!
Giản Việt rõ ràng là cấp 99, thuộc tính max, kỹ năng là “Lĩnh vực”, là BUG mạnh nhất toàn Vết Rách!
Vân Duât biết Lê Thiếu Hi đang nhìn Đa Bảo Các.
Không ở Vết Rách là bọn họ không nhìn thấy Đa Bảo Các, chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Mắt thấy thần thái của hài tử thay đổi liên tiếp, Vân Duật nhịn không được mà hỏi: “Là Giản Việt sao?”. Đầu tiên phải xác nhận điểm này cái đã.
Lê Thiếu Hi nhìn về phía Vân Duật phía sau Đa Bảo Các: “Này…”
Vân Duật hiếm khi sốt ruột: “Như thế nào, cấp bậc cao quá không ấp ra được cũng rất bình thường, chúng ta đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, chờ cậu…”
Lê Thiếu Hi: “Nó nói Giản Việt chỉ mới cấp 10.”
Vân Duật, Tần Toái Ngọc, Nhạc Hi: “?”
Lê Thiếu Hi: “Đi Vết Rách rồi mọi người sẽ thấy.”
Hình như cậu có thể ấp Việt ca ra, xác suất thành công sẽ là 100%.
Nhưng không hiểu sao, cậu không dám ấp!
Vân Duật cực kỳ nghiêm túc: “Đi.”
Bốn người rất nhanh đã vào Vết Rách, Vân Duật chu đáo nhất, anh phân phó Tần Toái Ngọc: “A Ngọc, đi tiếp ứng bọn Tiểu Da Chùy đi.”
Tần Toái Ngọc: “Được.”
Cô cũng muốn biết tình huống của Giản Việt, nhưng… không vội.
Giản Việt có ra được hay không, có ở lại nhìn thì chẳng được gì, không bằng đi tiếp ứng người mới, đỡ cho họ bị hiệp hội khác lừa dối.
Chân Tiểu Da Chùy cũng cần trị liệu.
Tần Toái Ngọc vừa đi đến “nơi sinh của người chơi mới”, vừa liên hệ bố bỉm (vú em) mạnh nhất — hắn ta vừa vặn kết thúc một Hắc Tràng, trở lại Vết Rách.
Lê Thiếu Hi ấn mở Đa Bảo Các, Vân Duật liếc mắt một phát là thấy thẻ bài màu ngũ thải ban lan, thấy được mini Giản Việt.
Vân Duật: “…”
Suốt ngày kêu tiểu Giản Việt, giờ thành tiểu Giản Việt thật rồi.
Thông tin ở mặt sau của thẻ bài làm Vân Duật nhăn mày.
Lê Thiếu Hi cẩn thận hỏi: “Đây là Giản Việt đúng không?”
Vân Duật: “Đúng vậy…” nhưng tựa hồ không được đầy đủ.
Lê Thiếu Hi khẩn trương nuốt nước miếng: “Lão đại, muốn tôi ấp không?”
Vân Duật: “…”
Hội trưởng Vân Duật từ trước tới nay luôn quả quyết cơ trí, lúc này cũng do dự.
Giản Việt (M).
Kỹ năng đặc biệt là Trù Thần.
Cấp bậc chỉ có 10.
Anh không lo đây là bẫy rập của Hắc Tràng, 15 cái Hắc Tràng như vậy cũng không thao túng nổi Giản Việt.
Anh sợ nếu chân hóa thì có làm Giản Việt bị thương không.
Chủ yếu là không rõ tình huống của Giản Việt lắm!
Bọn họ lại không liên hệ anh được!
Lê Thiếu Hi nhìn chằm chằm thẻ bài, nhìn đến mức mini Giản Việt sắp nở hoa.
“Ấp!”
Cậu bỗng nhiên mở miệng.
Vân Duật nhìn về phía cậu.
Lê Thiếu Hi nói: “Tôi tin tưởng Giản Việt.”
Một câu này đánh thức Vân Duật, anh quan tâm quá nên bị loạn, lo trước lo sau nhiều như vậy, lại quên mất Giản Việt là ai.
Kia chính là Giản Việt a.
Trong hiện thực anh chỉ có 17 tuổi, nhưng anh đã trải qua nhiều việc hơn bọn họ.
Anh sẽ bị Hắc Tràng khống chế sao?
Không có khả năng!
Anh nhất định là từ lời của Tần Toái Ngọc mà biết đến năng lực của Lê Thiếu Hi, sau đó chủ động làm gì đó.
Suy nghĩ này thổi tan tầng sương mù, Vân Duật không hề do dự, tán thành quyết định của Lê Thiếu Hi: “Được!”
Ấp Giản Việt M ra.
Lê Thiếu Hi không chờ nổi, mọi người cùng trở về hiện thực.
Trong căn cứ Đám Mây, ba người ngồi ở trong phòng họp, khẩn trương đến mức quên hô hấp.
Vân Duật cùng Nhạc Hi không nhìn thấy cái gì cả, nhưng họ cứ như có thể nhìn thấy Đa Bảo Các, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm.
Lê Thiếu Hi hít sâu, mở Đa Bảo Các ra.
Một đống sách kỹ năng, trang bị, trâu báu, hàng thủ công mỹ nghệ, tất cả đều không hấp dẫn sự chú ý của cậu, cậu chỉ nhìn đến thẻ mini Giản Việt.
Cầm lấy, nâng lên, bỏ vào ô chân hóa.
Tất cả mọi người khẩn trương đến mức không dám hô hấp không dám chớp mắt, chỉ có Đa Bảo Các bình tĩnh đưa ra nhắc nhở: “Xứng đôi thành công, chân hóa hay không?”
*Khi nào beta thì mình nghĩ ra từ hay hơn, tạm thời thì xứng đôi nghĩa là cấp bậc thẻ bài bằng hoặc thấp hơn cấp bậc của Lê Thiếu Hi, không phải là mang đồ vượt cấp
Nhìn nút “Có” kia, Lê Thiếu Hi run rẩy giơ tay.
Trước khi ấn cậu nhìn Vân Duật.
Vân Duật gật đầu với cậu.
Cả đời này Lê Thiếu Hi chưa từng khẩn trương như vậy.
Cậu thề, cho dù cậu từng ngủ quên khi đi thi đại học, còn quên ôn hết bài, kém một chút là không vào được trường mình muốn, cậu cũng không khẩn trương như vậy!
Đa Báo Các: “Bắt đầu chân hóa.”
Đa Bảo Các bắt đầu đếm ngược, ước chừng 60 giây.
Đây là thẻ bài cần thời gian chân hóa lâu nhất cho tới nay.
Trong 60 giây này, không ai nói chuyện, cũng không ai thở mạnh.
Một giây, hai giây, ba giây…
Lê Thiếu Hi nhìn chằm chằm con số đếm ngược, Vân Duật mặc niệm trong lòng, chỉ có đại não của Nhạc Hi là trống trơn…
Còn mười giây.
Tâm tình vừa ổn định của Lê Thiếu Hi lại căng lên, ở năm giây cuối cùng, cậu hoàn toàn ngừng thở.
Đa Bảo Các: “Chân hóa thành công.”
Lê Thiếu Hi thở phào nhẹ nhõm, cho dù như thế nào, họ thành công!
Ngay khi Lê Thiếu Hi cho rằng mình có thể nhìn thấy một mini Giản Việt trong ô vuông, cậu lại thấy được một tấm thẻ bài…
Vân Duật biết cậu chân hóa xong rồi, hỏi: “Như thế nào?”
Lê Thiếu Hi lấy thẻ bài từ trong Đa Bảo Các ra, Vân Duật cùng Nhạc Hi đều thấy được.
Phu hóa thành công, nhưng lại không ấp Giản Việt ra, mà thứ được phu hóa lại là một thẻ bài M?
Thẻ bài khác thẻ bài của Đa Bảo Các, không có vòng sáng ngũ thải ban lan, cũng không có hình mini Giản Việt, chỉ có một hình chiếu toàn thân của chủ bếp M.
Đây là hình tượng chủ bếp M đẹp trai nổ trời mà bọn họ đã sớm thấy trong Hắc Tràng, một thân áo bành tô xứng với ngũ quan tinh xảo lãnh đạm của Giản Việt, có thể mê đảo muôn vàn thiếu nữ.
Ở góc trái phía trên của thẻ bài có chữ cái nho nhỏ — M.
Lê Thiếu Hi nhìn chằm chằm một lát, nhịn không được kêu một tiếng: “Việt ca?”
Không ai để ý đến cậu.
Vân Duật: “Nhìn mặt sau xem.”
Lê Thiếu Hi: “Được!”
Cậu lật mặt sau của thẻ bài, thấy được một bức thư viết tay.
Vân Duật liếc mắt một cái là nhận ra: “Là chữ của Giản Việt.”
Lê Thiếu Hi vội vàng đọc nội dung ra: “Đa Đa, nếu cậu nhìn thấy bức thư này, chắc cậu đã mang M ra Hắc Tràng…”
Đây là phong thư Giản Việt viết cho Lê Thiếu Hi.
Nội dung đã giải thích nghi hoặc của Lê Thiếu Hi và Vân Duật, cũng giúp họ hiểu ý nghĩa của thẻ bài này.
“Cậu có năng lực mang đồ vật từ Hắc Tràng ra ngoài, tôi lại không thuộc về bất kì Hắc Tràng nào, nên cho dù cậu đạt đến cấp 99, cũng chưa chắc có thể mang tôi ra ngoài.”
“Cá nhân tôi không để ý việc ở lại Hắc Tràng hay trở lại hiện thực, chỉ là gần đây nhiều Hắc Tràng cao cấp đều không ổn định.”
“Chúng nó có một tín ngưỡng, cái tín ngưỡng này được sinh ra do tôi, cho nên tôi cần rời khỏi Hắc Tràng.”
“Biện pháp tốt nhất là sắm vai thành NPC, tạm thời thuộc về một Hắc Tràng nào đó, đến lúc đó cậu mới có khả năng mang tôi ra ngoài.”
“Đa Đa, tôi mong được gặp cậu trong hiện thực.”
Lê Thiếu Hi vừa đọc xong phong thư này, chữ viết ở mặt sau của thẻ bài giống như bị gió thổi mà biến mất, thay thể là một con dấu đánh quyền sở hữu.
Tên thẻ bài: “Giản Việt M (đã dung hợp).
Thuộc tính: Không.
Kỹ năng đặc biệt: Trù Thần (sau khi sử dụng, mở ra hình thức nấu nướng, phẩm chất của sản phẩm phụ thuộc vào thực đơn).
Cấp bậc sử dụng: 10.
Người sử dụng: Lê Thiếu Hi.
Xem xong những thứ này, Vân Duật và Lê Thiếu Hi hiểu rồi.
Vân Duật lẩm bẩm: “Qủa nhiên là tiểu Giản Việt chủ động biến thành M, thì ra là cố ý sắm vai NPC…”
Lê Thiếu Hi cũng hiểu, nháy mắt bội phục sát đất Giản Việt.
Lợi hại!
Giản Việt chỉ mới nghe Tần Toái Ngọc nói về kỹ năng của cậu liền tính toán tất cả các khả năng, hơn nữa đưa ra được phương án có hi vọng giải quyết vấn đề nhất.
Quả thật, Lê Thiếu Hi có năng lực mang Giản Việt ra, nhưng muốn cậu “ngẫu nhiên gặp được” Giản Việt thì hiển nhiên sẽ tốn rất nhiều thời gian, mà với tình huống của Giản Việt, anh không thích hợp ở Hắc Tràng lâu như vậy.
Cho dù vận khí của Lê Thiếu Hi bạo phát và gặp được Giản Việt, cậu thật sự có thể mang Giản Việt ra sao?
Đa Bảo Các có thể mang “đồ vật” không thuộc về Hắc Tràng ra sao?
Đại khái là không thể.
Lúc ấy Lê Thiếu Hi và Vân Duật định điên cuồng nhét đồ để tăng xác suất thành công chân hóa Giản Việt, nhưng nếu thật sự làm vậy, để thu nhiều đồ vật như vậy thì cần bao nhiêu thời gian?
Nói khó nghe một chút, sinh mệnh của Lê Thiếu Hi có kéo dài được đến khi đó không.
Có khả năng cả cuộc đời cậu cũng không có biện pháp ấp Giản Việt ra.
Hiện tại…
Đã có mục tiêu chính xác!
Giản Việt thông qua việc sắm vai thành NPC mà biến mình thành vật thuộc về Hắc Tràng, giải quyết tai họa ngầm thứ nhất.
Anh biến bản thân thành thẻ bài, hạ thấp cấp bậc của bản thân, giải quyết nan đề thứ hai.
Chân hóa một Giản Việt cấp 99 — khó như lên trời.
Nhưng chân hóa mười Giản Việt cấp 10 — nhẹ nhàng!
Càng khiến cậu vui sướng là, không có nguy hiểm!
Lê Thiếu Hi hoàn toàn không cần sợ mình sẽ ấp nở Giản Việt thất bại!
Nghĩ thông suốt những thứ này, Vân Duật thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá.”
Lê Thiếu HI chỉ cần bảo vệ tốt bản thân, mỗi lần gặp được Giản Việt thì mang anh ra, liền có thể dung hợp một Giản Việt hoàn chỉnh!
Lê Thiếu Hi tràn đầy nhiệt tình, cậu nhìn thẻ M trong tay, hôn bẹp một phát.
Không có ý gì khác, chỉ là… vui vẻ thôi!
“Đúng rồi,” cậu nhìn về phía Vân Duật, “Hình như chúng ta có thể sử dụng thẻ bài M này?”
Có cấp bậc sử dụng, có người sử dụng.
Lê Thiếu Hi ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cái kia, không phải là tôi muốn lợi dụng Việt ca, nhưng tôi tò mò…”
Vân Duật nhìn kỹ năng đặc biệt Trù Thần, cũng rất ngứa tay: “Nếu không, dùng một chút?”
Lúc này truyền đến thanh âm chuông cửa.
Vân Duật: “Thu lại đã.”
Có người tới, Lê Thiếu Hi tất nhiên sẽ không bại lộ sự tồn tại của Giản Việt.
Người tới cũng không phải người xa lạ, mà là Tần Toái Ngọc nhặt được tổ ba người Tiểu Da Chùy từ Vết Rách.
Vẻ mặt ba người còn mờ mịt, phục hồi tinh thần từ việc không biết sự tồn tại của Vết Rách.
Bọn họ cũng vừa vặn đến cấp 10.
Vốn tưởng rằng mình sẽ tỉnh dậy trong nhà, ai ngờ vừa mở mắt ra đã thấy bản thân ở một địa phương trống vắng,
Ba người ngốc bức.
Bàn Gia: “Không thể nào, chẳng lẽ chúng ta tiến vào cái Hắc Tràng tiếp theo?”
Tiểu Da Chùy: “Đa Đa đâu?”
Lúc này từng giấy quảng cáo như có người điều khiển mà bay chuẩn xác vào tay bọn họ, chỉ thấy mỗi tờ đều viết —
“Hiệp hội Chiến Thần, nhà của ma mới.”
“Hiệp hội Tan Tan hoan nghênh người mới gia nhập!”
“Mê mang sao, bất lực sao, muốn có đồng đội mạnh mẽ sao? Đoàn hỗ trợ ma mới chờ mong bạn đến!”
Ba người: “…”
Mộng bức, mộng bức viết hoa.
Không chỉ có giấy quảng cáo, còn có chị gái nhỏ đến hỏi bọn họ: “Ở đây có đánh giá năng lực miễn phí, muốn thử hay không?”
Bàn Gia: “Đánh giá năng lực?”
Chị gái nhỏ: “Đúng đúng, được Vết Rách phê duyệt, sẽ không bại lộ hình thái năng lực, chỉ cho kết quả của đánh giá.”
Bàn Gia: “Cái này có ích lợi gì?”
Chị gái nhỏ: “Đương nhiên là có tác dụng, đánh giá năng lực sẽ cho ngài một hướng dẫn sử dụng rõ ràng với năng lực của mình, đường tắt để lên cấp, nếu được đánh giá cao sẽ còn khiến hiệp hội lớn chú ý, lỡ đâu bị Tinh Vực, Thái Cổ… những hiệp hội lớn coi trọng, tương lai sẽ tiền đồ vô lượng!”
Tâm Bàn Gia ngứa ngáy: “Miễn phí?”
Chị gái nhỏ: “Đúng đúng, miễn phí.”
Tuy cậu ta ngứa tay nhưng Bàn Gia cũng không ngốc, cậu ta nhìn về phía Tiểu Da Chùy.
Tiểu Da Chùy nhìn lên đỉnh đầu cậu ta.
Bàn Gia: “?”
Đánh giá năng lực cái quỷ ấy!
Khi nói chuyện, trên đỉnh đầu họ trồi lên một chữ cái.
Lam muội: cấp D.
Bàn Gia: cấp D.
Tiểu Da Chùy: cấp F.
Chị gái nhỏ nhìn thấy chữ cái trên đỉnh đầu họ liền không còn hứng thú nữa, không nói tiếp về đánh giá năng lực miễn phí, quay đầu hướng về một người chơi treo cấp C trên đỉnh đầu.
Bàn Gia: “…”
Quả nhiên là có trá!
Cái gì mà đánh giá năng lực miễn phí, căn bản là đánh cắp tin tức của người chơi thì có!
Từ từ, Bàn Gia hậu tri hậu giác phản ứng lại: “Lão tử bị kỳ thị?”
Tiểu Da Chùy với năng lực cấp bậc thấp hơn cậu ta: “Ha hả.”
Bàn Gia: “…”
Năng lực cấp bậc F thật sự thảm!
Tổ ba người không người thăm hỏi còn mê mang, Tụ thần sao không truyền tống đến đây cùng bọn họ?
– — Lê Thiếu Hi đã sớm vào Vết Rách, nên khi cậu lên cấp 10 cũng không bị truyền tống vào đây.
“Xin chào.”
Giọng nữ lãnh đạm vang lên, ba người quay đầu thì thấy được một mỹ nữ cao gầy.
Đầu tiên là Bàn Gia bị kinh diễm, rồi sau đó nghĩ đến chị gái nhỏ “lừa dối tin tức cá nhân”, không khỏi cảnh giác lên.
Tần Toái Ngọc lạnh mặt như thường: “Tôi là bằng hữu của Đa Đa.”
Một câu làm tổ ba người thả lỏng.
Thật tốt quá, Tụ thần quả nhiên chưa quên bọn họ!
Trong nháy mắt tiếp theo, cằm của tổ ba người rơi xuống đất.
Chỉ thấy chị gái nhỏ hồi nãy đối xử lạnh lẽo với họ, sau khi nhìn thấy Tần Toái Ngọc, quỳ bùm một tiếng: “Tần… Tần…”
Không chỉ có cô ta, người chơi lâu năm trên đỉnh đầu không có chữ đều đồng loạt gia nhập hàng ngũ quỳ.
Tần cha!
Cha lớn thứ hai trong Vết Rách!
Chờ đã…
Ba ma mới này có lai lịch gì?
Thế nhưng được Tần cha tự mình tiếp đãi?