Chương 15
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Lê Thiếu Hi sửng sốt một chút.
Bởi vì khi cậu vươn tay, là thật sự đem lá bài ra khỏi Đa Bảo Các.
Chất liệu rất khó phân biệt, độ cứng tựa như thiết phiến* mỏng, nhưng xúc cảm lại không có bóng loáng lạnh lạnh như vậy, sờ vào có thể cảm giác những hạt nhỏ nổi lên.
*Thiết phiến: Những chiếc quạt sắt có tên Tessen, đây là một loại vũ khí ít ai để ý của các Samurai.
Thẻ bài lớn cỡ bài xem bói Tarot, dài dài thon gọn, cao cấp hơn nhiều so với bài poker phổ thông trên thị trường.
Lê Thiếu Hi nghiêm túc nhìn thẻ bài trong tay, chính diện là hình ảnh cây pháp trượng kia, làm bằng gỗ, dài ước chừng một mét, phẩm chất tương tự như cán chổi, đỉnh đầu hơi cong, được khảm một khối hồng ngọc nho nhỏ.
Đúng vậy, đây là pháp trượng cậu nhặt được trong cửa ải hồng ngọc.
Ở chính diện thẻ bài là hình ảnh, mặt trái của tấm thẻ là những dòng chữ —
Tên: Pháp trượng gỗ mun.
Thuộc tính: 50 điểm công kích ma pháp.
Kỹ năng đặc biệt: Miễn dịch tổn thương trong 0.2 giây sau khi phóng thích công kích thành công.
Cấp bậc: 5.
Trừ bỏ dòng cấp bậc, những thuộc tính khác đều giống những lời giới thiệu Lê Thiếu Hi nhìn thấy trong trò chơi.
Chỉ là…
Sao pháp trượng biến thành thẻ bài rồi?
Làm sao để cậu sử dụng nó?
Lê Thiếu Hi thử lắc lắc nó, không phản ứng,
Tiếp tục lắc lắc, không để ý đến cậu,
Ném ra bên ngoài, tấm thẻ quay về trong Đa Bảo Các.
Mặc dù cậu chưa xem Cardcaptor Sakura* nhưng Lê Thiếu Hi đã từng nghe qua cửu ngưỡng đại danh** của nó, cậu nhịn một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được: Hỡi chiếc chìa khoá đầy quyền năng của bóng tối, hãy hiện nguyên hình, theo giao ước, ta ra lệnh — Giải trừ phong ấn!
*Cardcaptor Sakura, câu thần chú Lê Thiếu Hi dùng trong đoạn này cũng thuộc về bộ này:
** Cửu ngưỡng đại danh: Lời khách sáo cho lần gặp mặt đầu tiên. Ở đây, danh tiếng của bộ Sakura rất nổi, Lê Thiếu Hi dù không coi thì cũng biết sơ sơ về nó.
Thao!
Qúa xấu hổ, hổ thẹn đến mức ngón chân đào ra một tòa lâu đài!*
*Câu gốc của nó là “ngón chân đào ra ba phòng hai sảnh”, ý của cụm này dùng để hình dung một người vô cùng xấu hổ, cái loại xấu hổ này được cường điệu đến vô cùng khoa trương.
Thẻ bay pháp trượng bay trở về, Lê Thiếu Hi lại lấy ra ba tấm khác.
Hiển nhiên cả ba tấm này đều là những món trang bị có được từ mở rương, theo thứ tự là khôi giáp rơi xuống từ cửa ải trân châu, lọ dược phép màu lam rơi xuống từ cửa ải lam ngọc cùng dây chuyền lam ngọc.
Nhìn đến hai cái cuối cùng, Lê Thiếu Hi trợn mắt há mồm.
Cậu chỉ lo nhắm mắt vớt đồ, hoàn toàn không nghĩ tới Giản Việt phải lưu lại, cậu lấy đi cả hai trang bị, vạn nhất lão đại muốn tiếp tục vượt ải thì làm sao bây giờ!?
Lê Thiếu Hi vội lật hai tấm thẻ bài qua để coi thuộc tính
Tên: Dược phép màu lam.
Thuộc tính: Không có.
Kỹ năng đặc biệt: Sau khi sử dụng lập tức hồi phục 20 điểm pháp lực, trong 5 giây tiếp theo, mỗi một giây đều sẽ hồi 4 giá trị pháp lực.
Cấp bậc: 3.
Nhìn thấy cái này, Lê Thiếu Hi hơi thở phào, còn tốt còn tốt, đại lão căn bản không có công kích ma pháp, không cần hồi phục pháp lực, món đồ chơi này vô dụng đối với anh.
Cậu tranh thủ xem tấm thẻ còn lại.
Tên: Dây chuyền lam ngọc.
Thuộc tính: Không có.
Kỹ năng đặc biệt: Ngăn cản một vết thương trí mạng (sau khi sử dụng một lần, những tổn hại sau đó không có cách nào chữa trị).
Cấp bậc: 10.
Nhìn thấy kỹ năng đặc biệt của dây chuyền này, Lê Thiếu Hi không kiềm được!
Mẹ nó, thần kỹ* a, có dây chuyền này chính là có thêm một cái mạng, cậu vậy mà lại đem một mạng của lão đại đi…
*Thần kỹ: kỹ năng đẳng cấp thần thánh, cực kỳ mạnh.
Lê Thiếu Hi hối hận không thôi, sợ Giản Việt xảy ra chuyện gì…
Không không không, lão đại sẽ không xảy ra chuyện.
Lê Thiếu Hi cố gắng ổn định cảm xúc: “Ngẫm lại năng lực của lão đại, tùy tiện treo đánh ba boss của các cửa ải đầu tiên, hai phòng cuối cùng khẳng định không đáng kể.”
“Lại nói, mình là một vướng bận, có ở trò chơi hay không đều không sao.”
An ủi bản thân xong, Lê Thiếu Hi rất nhanh lại hoảng loạn: “Đại lão cũng có nhược điểm, anh ấy không biết bơi, lỡ đâu cửa ải sau có… nước!”
Lê Thiếu Hi không để ý đến Đa Bảo Các nữa, bước mấy bước đến bàn máy tính, ấn mở trang web livestream, lục soát kênh phát sóng trực tiếp của Phương Diệc Hoài.
Rất nhanh là tìm được nhưng lại bị nhắc nhở là chủ bá đã kết thúc buổi phát sóng trực tiếp.
Lê Thiếu Hi buông con chuột ra, ngả lưng vào ghế ngồi.
Cậu là quan tâm quá sẽ bị loạn, cho dù Phương Diệc Hoài vẫn còn phát sóng trực tiếp, cậu cũng không thể thấy tình huống của Giản Việt, dù sao Phương Diệc Hoài và Giản Việt không ở cùng một chỗ.
Rất nhanh, Lê Thiếu Hi lại tiến đến trước máy tính, bắt đầu tìm tòi [Thợ mỏ đào bảo] phiên bản VR.
Trên mạng có rất nhiều giáo án công lược game, kỹ càng hơn nhiều so với những gì Phương Diệc Hoài nói với cậu, gần như trình bày mọi thay đổi trong tình huống của từng cửa ải*.
*Đầu truyện có nói là mỗi lần chơi thì cửa ải sẽ thay đổi, không lần chơi nào là giống lần trước 100%
Nhưng mà không có bất kì một hướng dẫn công lược nào đề cập tới “có thể chết đuối trong cửa ải lam ngọc”, Giản Việt đã nói với cậu, đây là một trò chơi nhưng lại không phải là một trò chơi.
Khi trò chơi biến thành “Trận”, chúng đã sớm bị nhiễu sóng, không có cách nào dự đoán tình huống bên trong “Trận”.
Lê Thiếu Hi lật qua các hướng dẫn công lược suốt nửa ngày, kết hợp với những gì mình trải qua, vẫn phát hiện ra một quy luật.
Ở cửa ải thứ nhất, bọn họ gặp Trân Châu, rõ ràng rất không giống với boss người chơi trên mạng gặp phải, là một cửa ải bị nhiễu sóng.
Hồng Ngọc ở cửa ải thứ hai ngược lại là không khác lắm so với những gì trên mạng nói, nhiều nhất là hình ảnh quá thật, máu chảy đầm đìa đến thập phần khủng bố.
Lam Ngọc ở cửa ải thứ ba lại là một cửa ải bị nhiễu sóng, không có bất kỳ người chơi nào đề cập đến việc chết đuối, boss trong cửa ải cũng không phải là một con rắn nước.
Nhiễu sóng, bình thường, nhiễu sóng…
Nếu như quy luật này tồn tại, cửa ải thứ tư với chủ đề vàng hẳn là tương đối bình thường.
Lê Thiếu Hi tìm mọi hướng dẫn công lược liên quan tới cửa ải này, không có xuất hiện bất kỳ yếu tố nước nào, chỉ nói rằng boss này có phòng ngự đối với ma pháp cực cao, nhất định phải công kích vật lý.
Tất cả điểm của Giản Việt đều là công kích vật lý, cạo chết nó hẳn là một việc dễ dàng.
Cửa thứ năm là phòng kim cương, cửa ải này hẳn sẽ bị nhiễm sóng.
Boss cuối cùng không thể dự đoán cũng bình thường… bình thường cái quỷ á!
Lê Thiếu Hi ngẫm lại đặc tính của kim cương, cảm thấy cho dù chơi kiểu gì thì cũng không có liên quan gì tới nước, người chơi cùng lắm là phải tăng phòng ngự đến tối đa, chỉ có thể tấn công ma pháp…
Cái này rất trí mạng, dù sao tất cả điểm của Giản Việt đều đổ vào công kích vật lý, pháp trượng gỗ mun duy nhất có công kích ma pháp cũng bị cậu mang ra ngoài.
Nghĩ tới đây, Lê Thiếu Hi rất muốn cho mình một cái búa, mười giây đồng hồ đúng là rất cấp bách, nhưng cũng không thể cấp bách đến mức vậy a!
Cậu không những “rớt tuyến”* mà còn mang đi trang bị… Đồng đội hố cha kiểu gì đây, thật muốn đánh chết bản thân!
*Rớt tuyến: Mất wifi hoặc wifi kém dẫn đến việc rời game.
Đáng tiếc, nghĩ nhiều hơn cũng vô dụng, Lê Thiếu Hi chỉ có thể chờ.
Giản Việt sẽ không sao, anh đã nói qua rằng đây chỉ là một “Trận” tân thủ.
Giản Việt nhất định sẽ lông tóc vô thương mà thông quan, anh không phải loại người lỗ mãng, không cẩn thận.
Hi vọng duy nhất của Lê Thiếu Hi là Giản Việt còn nhớ cách liên lạc của cậu.
Lần đầu tiên trong đời, Lê Thiếu Hi mong đợi nút bạn tốt xuất hiện thêm số 1 màu đỏ.
*Ai cũng biết cái cục tròn màu đỏ thông báo có tin nhắc/bài đăng/lời mời kết bạn mới
Lê Thiếu Hi đã sớm tính qua, một ngày trong trò chơi tương đương với nửa giờ.
Cho dù Giản Việt thông quan, nhanh nhất cũng cần “hai ngày sau”…
Không đúng, Lê Thiếu Hi kịp phản ứng, nhìn về phía đồng hồ, tốc độ chảy của hai bên hẳn là khác biệt, cậu ở trong trò chơi ít nhất nửa giờ (ẻm nhẩm trong đầu á), nhưng khi trở lại hiện thực thì mới hơn một phút đồng hồ trôi qua.
Cậu tra hướng dẫn công lược dùng ít nhất nửa giờ rồi, theo lý thuyết, Giản Việt đã ra khỏi trò chơi.
Lê Thiếu Hi cầm điện thoại di động lên, ấn mở Wechat, nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Không có phản ứng.
Không có bạn tốt mới.
Lê Thiếu Hi cầm di động, trong lòng bất ổn.
Lý trí nói cho cậu biết Giản Việt sẽ không có việc gì, anh không quá coi trọng những món trang bị kia, thậm chí không xem trọng cái “Trận” này.
Chết đuối chỉ là một sự tình ngoài ý muốn nho nhỏ.
Loại ngoài ý muốn này sẽ không xuất hiện lần nữa.
Cậu rời khỏi trò chơi, Giản Việt sẽ chỉ càng thoải mái mà thông quan.
Cho dù cậu an ủi bản thân đến cỡ nào, cũng không trở ngại Lê Thiếu Hi tự dọa mình gần chết.
Cuối cùng sự thật là như thế nào?
Đúng vậy, Giản Việt đã sớm lông tóc vô thương mà thông quan.
Lê Thiếu Hi có không nghĩ sai một câu — cậu không ở, Giản Việt sẽ càng nhẹ nhõm.
Trước kia Giản Việt sợ Lê Thiếu Hi bị thương nên không có sử dụng năng lực.
Lê Thiếu Hi vừa thoát “Trận”, Giản Việt mới thật sự tốc chiến.
Cái gì mà phòng vàng, phòng kim cương, ngay cả cơ hội để buông lời hung ác boss còn không có thì đã ngã ầm xuống đất.
Về phần vì sao Giản Việt không thêm Wechat của Lê Thiếu Hi ngay sau khi “Trận” kết thúc.
Không phải là do anh không nhớ chuỗi dãy số đó.
Mà là…
Anh không làm được.
Lê Thiếu Hi bối rối nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Cũng may còn có Đa Bảo Các để phân tán sự chú ý, để giết thời gian bớt gian nan hơn.
Bốn tấm thẻ bài trang bị đều được cậu tra xét, sau đó là đám thẻ lam ngọc.
Cậu tiện tay lấy ra một thẻ, chính diện là hình ảnh lam ngọc to lớn lấp lánh, mặt sau là thông tin thẻ bài.
Tên: Lam ngọc.
Thuộc tính: Không có.
Kỹ năng đặc biệt: Không có.
Cấp bậc: 20.
Thuộc tính cùng kỹ năng đặc biệt đều không có mà đẳng cấp lại cao như vậy. hợp lý sao!
Lê Thiếu Hi lại lấy ra vài tấm thẻ lam ngọc khác, phát hiện một quy luật trong đó: Tên, thuộc tính, kỹ năng đặc biệt của lam ngọc đều giống nhau, chỉ có cấp bậc là khác nhau.
Mà cấp bậc này là căn cứ theo hình ảnh lam ngọc ở chính diện thẻ bài, phán đoán theo độ lớn nhỏ, hình dáng, độ sáng bóng. Ví dụ như khối lam ngọc cấp 20 kia, mắt thường có thể thấy nó rất quý, nếu xét theo hiện thực, giá của nó có thể lên tới mấy chục triệu, cho nên đẳng cấp của tấm thẻ này rất cao.
Trong một đám thẻ bài lam ngọc, cấp bậc cao nhất là 20, có tận ba tấm; sau đó là cấp 18, có bốn tấm; tiếp theo chính là cấp 15, có năm tấm; những thẻ bài còn lại có số lượng rất lớn, phần lớn là cấp 2 cấp 3.
Thẻ lam ngọc Lê Thiếu Hi lấy ra vừa vặn là cấp 2, hình ảnh ở chính diện rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể làm một chiếc nhẫn.
Giá thị trường của lam ngọc đương nhiên không cao bằng kim cương, nhưng với một carat, dù sao cũng có thể bán được với giá một vạn đi?
Vào sinh nhật hàng năm của Lê Thiếu Hi, cha mẹ đều sẽ tặng cậu một khối đá quý, đương nhiên trọng lượng sẽ không lớn, quý nhất là một carat kim cương.
– — Đồ cất giữ của tiểu hài tử, không thể so sánh với đá quý của những người đam mê thu thập chân chính.
Chẳng qua… Lê Thiếu Hi nhìn qua bọc hành lý tràn đầy lam ngọc, nếu tụi nó không phải là một đám thẻ, vậy những gì cậu đang cất chứa đủ để chèn ép 90% người sưu tập trên toàn cầu!
Chỉ với vài khối lam ngọc cấp 20 kia là có thể trả hết nợ nần của nhà cậu.
Nhưng vấn đề là…
Bọn chúng chỉ là những tấm thẻ!
Tâm tư Lê Thiếu Hi khẽ động, nghĩ đến những tin tức Đa Bảo Các đưa ra trước đó —
“Cấp bậc trước mắt: 2.”
“Khe thẻ chân hóa: 2.”
“Cấp bậc chân hóa: 2.”
Cấp bậc thì cậu có thể hiểu được, nhưng chân hóa là sao?
Lê Thiếu Hi quan sát tỉ mỉ Đa Bảo Các, phát hiện có hai khe đựng thẻ là có vòng sáng nhỏ xíu, bọn chúng không giống với những khe thẻ khác.
Chơi nhiều trò chơi tương tự, Lê Thiếu Hi rất có hiểu biết đối với mấy cái thiết lập này, cậu nhanh chóng lấy ra hai tấm thẻ lam ngọc với cấp bậc vừa phải rồi bỏ vào khe thẻ đầu tiên có vòng sáng nhỏ bé.
“Leng keng” một tiếng.
Trên Đa Bảo Các trồi lên một dòng chữ: “Xứng đôi thành công, muốn chân hóa không?”
Lê Thiếu Hi ấn xác định.
Đa Bảo Các: “Bắt đầu chân hóa.”
Khe thẻ phía dưới bắt đầu đếm ngược, chỉ cần hai giây.
Đa Bảo Các: “Chân hóa thành công.”
Lê Thiếu Hi nhìn về phía khe thẻ số một, thẻ bài ban đầu không còn ở đó, thay vào đó là một khối lam ngọc nho nhỏ.
!!!
Lê Thiếu Hi ngăn lại trái tim đang nhảy phanh phanh, nhẹ nhàng cầm khối lam ngọc nho nhỏ kia.
Màu lam trong suốt, cho dù chỉ là một carat cũng đủ để chiết xạ ánh sáng mặt trời, tỏa ra hào quang độc nhất vô nhị.
Lê Thiếu Hi gắt gao nhìn chằm chằm nó, sợ mình vừa chớp mắt một phát, nó liền biến mất.
Lam ngọc…
Đúng là lam ngọc thật!
Hai cái khe thẻ, cấp bậc chân hóa là 2, thời gian chân hóa chỉ cần hai giây.
Căn cứ vào quy tắc xứng đôi của Đa Bảo Các, chỉ cần ngang cấp là có thể chân hóa…
Cậu có bốn mươi hai tấm thẻ cấp 2!
Không đến vài phút, trong lòng bàn tay trắng nõn của Lê Thiếu Hi nâng bốn mươi hai viên lam ngọc.
Bọn chúng rất nhỏ, mỗi viên lớn nhất là một carat…
Nhưng trước đây không lâu, bọn chúng vẫn chỉ là số liệu trò chơi!
Lê Thiếu Hi nhìn chằm chằm lòng bàn tay, thật lâu mới hồi phục tinh thần được.
Cậu thật sự…
Có thể đem đồ vật bên trong “trò chơi” ra ngoài hiện thực!