Chương 5 - Con Rất Nhớ Ba
“Con đừng nói xin lỗi với ta, người con nên xin lỗi nhất là ba con kia kìa!” Bà lão đưa tay lau nước mắt, ngó đầu nhìn tiểu bảo bảo, ai da một tiếng, nói: “Đứa bé này nhỏ quá, được một tháng chưa?”
“Hai tháng rồi ạ, là con trai.” Hạ Vân trả lời.
“Con trai là tốt rồi, con trai là tốt rồi.”
Xuất phát từ tình yêu con trẻ của người già, bà nội Hạ rất nhanh đã tiếp nhận sự tồn tại của chắt trai, bà lão đưa tay muốn ôm, Hạ Vân liền bế đứa nhỏ đang ngủ sang cho bà, nhẹ nhàng nói: “Bảo bảo, đây là cụ của con này.”
Bà nội Hạ vội tấm tắc hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Đừng chọc đứa nhỏ nữa, ấy, cháu ngoan của ta, trông xinh trai quá!”
Hạ Vân nhìn hai người trước mặt, liền nín khóc mỉm cười.
Thật tốt, cô nghĩ, về nhà thật tốt.
Bà nội Hạ ôm đứa chắt nhỏ không buông tay, lại sợ nó bị nóng, sai Hạ Vân chạy đi bật điều hòa.
Một lúc sau, Hạ Minh Viễn đi lên gọi Hạ Vân đi siêu thị.
Chờ Hạ Vân thay quần áo xong xuống tầng, Hạ Minh Viễn đã đóng tiệm, ngồi trên một chiếc xe việt dã chờ cô, miệng ngậm điếu thuốc lá nhưng không có bật lửa.
Hạ Vân do dự vài giây song vẫn mở cửa ghế phụ ra rồi ngồi vào, “Ba đổi xe lúc nào vậy, trông ngầu quá.”
Hạ Minh Viễn chờ cô thắt dây an toàn mới khởi động xe, vừa đánh lái vừa nói: “Mua năm ngoái.”
“Ồ……”
Cuộc đối thoại đơn giản kết thúc, bầu không khí lại trở nên gượng gạo.
Hai cha con từng thân thiết đã bốn năm không nói chuyện với nhau, không tránh khỏi lạ lẫm.
“Nghĩ xem muốn mua cái gì chưa?” Hạ Minh Viễn hỏi cô.
Hạ Vân lắc đầu, đến giờ đầu óc cô vẫn ngây ngốc, cả người lâng lâng, cảm giác không quá chân thật.
Vì vậy nên lần mua sắm này do Hạ Minh Viễn chủ đạo toàn bộ. Anh dường như mua hết cả quầy bán đồ cho trẻ sơ sinh, mua cả một chiếc xe đẩy em bé, sau còn nhìn trúng một chiếc giường em bé màu lam, nhưng bị Hạ Vân ngăn lại.
“Bảo bảo ngủ cùng con là được rồi, nửa đêm cho bú sữa cũng tiện, không cần dùng đến chiếc giường này đâu.”
Hạ Minh Viễn chỉ có thể dừng tay.
Tính tiền xong, anh một mình đẩy hai chiếc xe chất đầy đồ mua được hôm nay về phía bãi đỗ xe, Hạ Vân hai tay trống trơn chạy chậm theo phía sau.
Rất nhanh đã đến bốn giờ chiều, Hạ Vân ngồi ở phòng khách, đang sắp xếp lại đám đồ em bé mới mua thì nghe thấy cha và bà nội nói chuyện, họ định ra biển mua hải sản.
Bà nội nói vậy đi sớm một chút không lại hết.
Lái xe ra biển cũng không tiện, Hạ Minh Viễn định vào gara lấy xe máy ra đi. Hạ Vân nghe thấy vậy, đứng dậy nói: “Ba, con cũng muốn đi.”
Bà nội Hạ xua tay: “Vậy thì đi đi, bà sẽ trông bảo bảo.”
Hạ Minh Viễn liếc mắt nhìn con gái một cái không nói gì, quay người vào nhà thay quần áo. Lần này anh không mặc áo ba lỗ nữa mà mặc một chiếc áo thun trắng với quần jeans, thoạt nhìn trông vẫn rất trẻ trung.
“Đi thôi.” Anh xoay người xuống tầng.
Hạ Vân vội chạy theo bóng cha, “Chờ con với.”
Chiếc xe máy lao nhanh dọc triền đê cạnh bờ biển. Ngồi trên xe, gió biển ấm áp vù vù táp lên mặt làm Hạ Vân không mở mắt ra được. Hạ Vân dán vào lưng cha, cuối cùng không nhịn được mà vòng tay ôm chặt lấy eo ba.
Trong tiếng gió phần phật thổi, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ba, con thực sự rất nhớ ba…”