Chương 4 - Cho Con Bú
Cô rủ mắt, đầy trìu mến vuốt vuốt tóc bảo bảo, nhỏ giọng nói: “Bé cưng, đây là nhà của mẹ, sau này chúng ta sẽ ở đây, không bao giờ đi nữa.”
Lạch cạch một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra, Hạ Minh Viễn xách theo đám hành lý bước vào, ánh mắt lướt đến hai bầu ngực to tròn loã lỗ của con gái đang cho bảo bảo bú sữa.
Hạ Minh Viễn: “……”
Hạ Vân: “……”a
Trời nóng bức, khi Hạ Vân cho bảo bảo bú sữa hay thích để lộ cả hai bầu ngực. Dù sao cô một mình chăm con cũng chẳng có ai nhìn, dần dần hình thành nên thói quen, về nhà rồi cũng khó có thể sửa là vén hết áo lên.
Làn da cô trời sinh trắng lạnh, nước da bóng loáng tinh tế lại mỏng manh, quầng vú hồng nhạt, núm vú bị bảo bảo hút chuyển sang màu hồng đậm, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa mềm mại, diễm lệ mà sắc tình.
Hạ Minh Viễn đứng ở cửa, liếc mắt cái liền nhìn thấy rõ hai bầu ngực to bự của con gái, nhất thời hai cha con đều trợn tròn mắt.
Sau hai giây ngây như phỗng, một người nhanh chóng quay đầu sang một bên, một người vội vàng kéo áo xuống, tiện quay người sang chỗ khác.
Bầu không khí xấu hổ tràn lan khắp phòng khách.
Hạ Minh Viễn đứng ngốc ra mấy giây, làm ra tư thế của trưởng bối, hắng giọng nói: “Ta đã gọi điện cho bà nội con, bà ấy lúc nữa sẽ qua đây.”
Hạ Vân cúi đầu, hai tai đỏ lựng, khàn giọng nói: “A……”
“Đợi chốc nữa bà con qua đây thì để bà trông bảo bảo cho, ta đưa con đi siêu thị.”
“Siêu…… Siêu thị?”
“Đi mua chút đồ dùng trẻ con.” Anh nói.
“A, vâng… Được ạ.” Hạ Vân nói xong lại cúi đầu.
Nhìn con gái đang cúi đầu ôm đứa bé, trong lòng Hạ Minh Viễn không hiểu sao cảm thấy bực bội. Đứa con gái vốn dĩ hoạt bát vui vẻ, mới đi có bốn năm đã không còn tự tin, phấn chấn như trước nữa, không cần nói cũng biết cô sống ngoài kia không quá tốt.
Anh nhất thời hận không thể bóp chết tên đàn ông cô từng yêu kia, hung hăng đấm cho mấy trận mới xả được cơn tức này.
Nhưng bốn năm quả thực rất dài.
Đủ dài để biến đứa con gái nhỏ của anh trở thành một người phụ nữ động lòng người.
Sau khi Hạ Minh Viễn đẩy mạnh hành lý vào trong phòng liền xoay người đi xuống. Con gái còn đang cho con bú, anh ở lại trong phòng cũng không phù hợp, dù là cha con vẫn nên tị hiềm.
Nhưng một màn khi anh vừa bước vào cửa kia để lại ấn tượng quá sâu. Hạ Minh Viễn vừa xuống tầng vừa vỗ tay lên mặt mình, muốn xoá bỏ hình ảnh kia ra khỏi đầu óc.
Bà nội Hạ tới rất nhanh, là một bà lão 60 tuổi, thân thể vẫn còn rất nhanh nhẹn, vội vàng phi xe điện đến, đứng dưới tầng hô lớn: “Nha đầu chết tiệt này rốt cuộc cũng biết quay về cơ à? Để tao đánh chết nó!”
Bà vừa dứt lời đã bị Hạ Minh Viễn giữ chặt lấy, “Mẹ nhỏ tiếng một chút, bảo bảo bú sữa xong vừa ngủ rồi.”
“Bảo bảo? Bảo bảo nào?!!”
Bà lão hoài nghi trong lòng từng bước đi lên tầng, vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh bên trong đã sợ tới mức suýt chút nữa hét thành tiếng: “Trời đất, nha đầu chết tiệt kia, sinh con sao không nói với người nhà một tiếng?”
Hốc mắt Hạ Vân nóng lên, kêu: “Bà ơi.”
Bà nội Hạ đầy một bụng lửa giận muốn mắng chửi người rốt cuộc vẫn kìm lại, tới ngồi bên Hạ Vân, dùng sức đánh hai cái lên vai cô, nghẹn tức giận mà nói: “Nha đầu chết tiệt nhà mày, sao mày nhẫn tâm như vậy, nói đi là đi liền bốn năm, mày đây là muốn ép bà già này chết luôn hay sao!”