Chương 2 - Người Đáng Tin Cậy
Ánh mắt anh thâm trầm lướt qua thứ Hạ Vân ôm trong ngực, anh hỏi: “Cái gì kia?”
Hạ Vân cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ ngập ngừng nói: “Là… là con trai con.”
Nói xong, cô nhanh nhẹn cởi chiếc địu ra, tiến lên hai bước, bế bảo bảo đưa cho Hạ Minh Viễn nói: “Ba, ba bế bảo bảo giúp con, con đi vệ sinh chút.”
Hạ Minh Viễn sửng sốt hai giây, cũng mặc kệ tay còn đang cầm kìm, ném kìm xuống đất rồi đưa tay ôm đứa bé.
Hạ Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng đi vào nhà vệ sinh của tiệm.
Kỳ thật cô không buồn tiểu, mà là căng sữa.
Trước khi xuống tàu cao tốc, bảo bảo mới được cho ăn sữa, nhưng sữa của cô thật sự quá nhiều, chưa qua bao lâu lại căng đến khó chịu, cảm giác căng sắp vỡ ra.
Tuy đã bốn năm không trở về nhưng mọi thứ trong cửa tiệm hầu như không đổi, ngay cả hương liệu khử mùi trong nhà vệ sinh cũng là mùi hương cô chọn lúc trước.
Mũi Hạ Vân hơi ê ẩm.
Cô đứng trước gương cởi áo ra, dùng tay không vắt ra một ít sữa, chờ đến khi không còn cảm giác căng trướng mới rửa sạch tay đi ra.
Bên ngoài, Hạ Minh Viễn ôm bảo bảo vào trong phòng điều hòa, qua ánh sáng chiếu hắt lên tấm kính có thể thấy anh đang nghiêm túc ôm bảo bảo trong tay.
Hạ Vân do dự vài giây, căng da đầu bước vào, vừa mới đẩy cửa ra liền nghe thấy Hạ Minh Viễn dùng thanh âm trầm thấp dễ nghe nói: “Bảo bảo, ta là ông của con.”
Hạ Vân: “……”
Hạ Vân dựa bên cửa kính, cảm xúc phập phồng trong nội tâm không có cách nào đè ép xuống được, nước mắt như hai hàng châu rơi xuống, từng giọt từng giọt thi nhau tuôn trào.
Năm ấy bỏ nhà ra đi, cô không biết trời cao đất dày, hùng hồn khẳng định chắc nịch rằng cô sẽ trưởng thành ra hồn cho anh xem, nhưng hôm nay, cô xám xịt trở về, không những không trưởng thành nên hồn mà còn sinh một đứa bé.
Nơi lúc trước cô vội vàng rời bỏ, nay lại trở thành chốn an ổn dẫn lối cô về.
Mà người đàn ông trước mắt mới là người đáng tin cậy nhất.
Hạ Vân vừa hổ thẹn vừa khó chịu, đưa tay lau nước mắt rồi bước vào căn phòng điều hòa, đứng cách người đàn ông vài bước chân, cúi đầu há miệng thở dốc, thiên ngôn vạn ngữ (*) cuối cùng chỉ nói được một câu: “Ba, con xin lỗi.”
(*): thiên ngôn vạn ngữ – 千言万语:trăm ngàn lời muốn nói
Ngoại hình của Hạ Minh Viễn vốn là người điển trai lạnh lùng, nhưng động tác ôm bảo bảo lại cực kỳ thành thạo, chính Hạ Vân cũng được anh ôm như vậy mà lớn lên.
Anh cũng không đưa đứa bé lại cho Hạ Vân mà ôm trong ngực nhẹ đung đưa, duỗi chân dài kéo một chiếc ghế nhựa lại trước mặt Hạ Vân, trầm giọng hỏi: “Nói đi, mấy năm nay thế nào?”
Hạ Vân ngồi lên ghế, thấp thỏm liếc nhìn anh một cái. Trong ấn tượng của cô, ba luôn mang vẻ lạnh lùng, ít khi lộ biểu cảm gì lên mặt, cũng rất ít khi nổi giận, trừ một lần bốn năm trước, anh chạy một đường đuổi đến trạm ga, nổi trận lôi đình muốn lôi cô về nhà. Đó là lần anh thực sự giận dữ đến tàn nhẫn.
Sau khi cô lén rời đi, gọi điện thoại về anh cũng không nhấc máy, dần về sau, cô đổi thành gửi tin nhắn báo bình an.
Suốt bốn năm, tuy tin nhắn báo bình an vẫn được gửi về, song cô chưa bao giờ đề cập đến những chuyện khác.
Cô biết ba cô mỗi tháng đều gửi không ít tiền cho cô, số tiền đủ để cô thoải mái sống ở một thành phố lớn, nhưng từ khi cô tìm được việc liền không động đến khoản tiền đó nữa.