Chương 9
Bộ dạng của kẻ đang đứng trước cửa nhà kia, khiến cô phì cười, quên hết cả tức giận. Đầu hắn đội mũ len, trên cổ quấn cái khăn to tướng của cô, còn khoác thêm cái áo bông to xù xì nữa chứ. Biết là mình đã phá đám giấc mộng vàng của Lam, nên hắn nở một nụ cười duyên dáng như muốn cầu xin sự xa thứ.
“Xin lỗi, mới có 10 giờ sáng đã sang làm tỉnh giấc mộng đẹp của cô.”
“Không cần phải móc mỉa nhau như thế. Thế cậu hết ốm rồi hay sao mà lại mò sang đây?”
Lam hơi né người ra cho Bình bước vào nhà.
“Đàn ông con trai, lực lưỡng, to khỏe như tôi, mấy chuyện ốm vặt đó như muỗi đốt.”
“Thế à? Vậy mà khi nãy mới trông thấy cậu, và nghe cái giọng thều thào đó, tôi lại tưởng ông nội mình sống lại và đến thăm cơ chứ.”
“Ăn nói linh tinh, Lam thử ra ngoài trời xem. Mà tôi có mang cháo đến này, chắc Lam chưa ăn gì nhỉ?”
Bình vừa nói, vừa lấy hai cặp lồng cháo to tướng từ trong túi ra.
“Sao chăm chỉ thế? Mà mang tới tận hai cặp lồng to thế kia, định để tôi ăn cả ngày à?”
“Đừng có tưởng bở, tôi cũng đã ăn gì đâu. Nấu xong mang luôn sang đây đấy. Tôi sợ Lam ở một mình lại lười nấu, lười ăn nên qua đây ăn chung cho vui. Thôi, vào rửa mặt đánh răng còn ăn nữa.”
Làm vệ sinh cá nhân xong, Lam bước ra ngoài, Bình đã múc sẵn hai bát cháo, anh đẩy ghế ra cho cô ngồi xuống.
“Thế nào, tay nghề tôi mở nhà hàng ẩm thực được chứ?”
Bình hỏi khi thấy Lam đưa thìa cháo vào miệng.
“Cũng được, nếu nhà hàng đó cậu mở ra cho thực khách ăn miễn phí.”
Thực ra Bình nấu ăn rất ngon. Không chỉ cô mà ngay cả Lâm và Vy cũng đều thích những món ăn do cậu ấy nấu. Có thể là do Bình sống một mình, nên tay nghề nấu ăn của cậu ngày càng giỏi.
“Thế thôi, một mình thằng Lâm thường xuyên đến nhà tôi ăn miễn phí là đủ lắm rồi.”
Bình vội gạt đi cái ý định vừa nảy ra đó của mình. Thấy Lam đã ăn hết bát cháo, anh vội chìa tay ra, đón lấy chiếc bát không của cô.
“Ăn thêm bát nữa nhé? Đưa bát đây tôi lấy cho.”
“Thôi, no rồi. Còn để bụng lát nữa chứa chỗ thuốc kia nữa.”
Lam giữ lại cái bát, cô hất hàm chỉ đống thuốc của mình ở trên bàn.
“Chỗ đó nhiều gấp đôi của tôi rồi. Cặp lồng cháo ngày vẫn còn nguyên, tôi để trong tủ lạnh, buổi tối Lam hâm nóng lại rồi ăn nhé.”
“Ừ biết rồi. Cậu ra ngoài ngồi đi, để tôi rửa bát cho.”
“Cứ để đấy, tôi làm. Yên tâm đi, tôi rửa sạch lắm.” Bình kéo Lam ra khỏi bồn rửa bát, anh xắn tay lên, đổ dầu vào chậu rửa. “Có người gọi cửa kìa, Lam ra mở đi.”
Lam đành để Bình với đống bát, không chỉ của ngày hôm nay, mà còn của cả hai ngày trước đó, mặc dù cô cũng hơi ngại. Bước ra mở cửa, thấy Hạ đang khệ nệ xách túi đồ khá nặng, Lam vội cúi xuống, đỡ giúp cô ấy.
“Sáng nay đi làm, quên mất không mang chìa khóa. Mình tranh thủ về sớm một chút, mua cháo cho Lam này. Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Hạ vừa nói vừa thở. Cô chợt khựng lại khi thấy Bình đang đứng rửa bát ở trong bếp. Một cảm giác ghen tuông, tủi hờn trào dâng trong lòng cô.
“Mình vừa ăn rồi. Hạ cứ để đây, lát nữa đói mình lại ăn tiếp.”
Lam ngập ngừng, ái ngại. Cô thấy sự thay đổi trên khuôn mặt Hạ, và biết rằng cô ấy đang buồn.
“Thế à? Biết vậy mình không phải tranh thủ nghỉ trưa mà mang đến đây nữa.”
“Sướng nhất Lam nhé. Mới có ốm một chút mà đã được bao nhiêu người quan tâm. Còn tôi đây, có nằm cả tháng cũng chẳng ma nào hỏi tới.”
Bình bước ra từ phòng bếp, anh nhận thấy sự ghen tuông trong lời nói của Hạ, nên cố pha trò cho không khí bớt nặng nề.
“Tôi mà biết Bình ở đây thì cũng yên tâm mà không đến rồi. Cậu cũng bị ốm hay sao mà giọng khan đặc thế?”
Hạ cố tỏ ra bình thường.
“Ừ, nghịch dại, đi lang thang trong đêm để hóng gió ấy mà.”
“Sao giống Lam vậy? Liệu hai người có cùng rủ nhau đi không đấy?”
Câu nói nửa đùa nửa thật của Hạ khiến cả Bình và Lam chột dạ. Lam đỏ bừng mặt, lúng túng. Cô chưa biết trả lời sao thì Bình lên tiếng.
“Lam cũng có sở thích điên điên đó giống tôi sao? Vậy thì lần sau tôi phải rủ cô ấy mới được.”
“Cậu mà rủ Lam thì hãy coi chừng tôi.”
Hạ giơ tay lên, giả bộ bóp cổ Bình, thì cô chợt sững lại.
“Chiếc khăn đang quàng trên cổ Bình kia, chẳng phải là của Lam sao? Tại sao cậu ta lại có nó? Là do Lam tặng hay thực sự hai người đó đã đi với nhau.” Lần này mặt Hạ biến sắc rõ rệt. Cô thay đổi thái độ.
“Thôi, hai người ở lại nhé. Tôi có việc phải về công ty luôn rồi.”
Hạ quay bước, đi nhanh ra cửa, sống mũi cô chợt cay cay.
Lam vội chạy theo, cô cảm nhận được sự tức giận đang âm ỉ trong người Hạ, chỉ chút nữa thôi, nó sẽ nổ tung.
“Hạ này.”
Lam bước ra ngoài. Cô đóng cửa lại, gọi với theo Hạ.
“Chuyện gì?”
Hạ lạnh lùng.
“Bình cũng bị ốm, nên tiện thể cậu ta nấu thêm chút cháo rồi mang qua đây thôi.” Lam cố thanh minh.
“Ừ. Còn gì nữa không?”
“Mình sợ Hạ hiểu lầm, nên..”
Lam ấp úng.
“Mình có hiểu cái gì đâu, Lam đừng có nhạy cảm quá. Nếu hai người không có gì, thì không phải giải thích đâu.”
Lời nói của Hạ như con dao hai lưỡi, nó cứa cả Lam và cũng làm đau chính bản thân cô.
“Vậy mình sẽ không giải thích nữa. Thế mẹ Hạ sao rồi? Tối qua bác có ngủ ngon không?”
Lam biết rằng, mình có nói điều gì lúc này Hạ cũng không nghe, nên cô đành chuyển sang chuyện khác.
“Do lệch múi giờ, nên mẹ mình vẫn hơi mệt. Tối qua cũng bị mất ngủ nữa.”
“Vậy à? Thế tôi nay mình sẽ sang thăm bác.”
“Tùy Lam. Thôi mình đi làm đây. Lam vào nhà đi, ở ngoài này lạnh lắm.”
Bước vào thang máy, khi cánh cửa đóng lại, những giọt nước mắt của Hạ mới tuôn rơi. Cô thấy chạnh lòng, tủi thân khi bắt gặp Bình đang dọn dẹp mọi thứ cho Lam. Còn cô, vẫn luôn là người đến sau cậu ấy.
Chẳng phải do cô tức giận với Lam, mà tại cô sợ mất Lam nên mới có thái độ lạnh nhạt đó. Cô sợ rằng, Lam sẽ vì sự quan tâm chăm sóc của Bình mà rời xa cô. Nỗi lo lắng và sợ hãi ấy đang từng ngày, từng ngày lớn dần trong con người Hạ. Cô biết rằng Lam chẳng có lỗi gì trong chuyện này, nhưng cô lại chẳng thể trút được cái cảm giác khó chịu đó đi đâu cả, nên đành mang Lam ra để làm nơi giải tỏa.
Lam lầm lũi bước vào phòng, vẻ mặt cô đang căng như dây đàn. Cô lại làm Hạ tức giận. Dạo này, mối quan hệ giữa cô và Hạ luôn luôn tồn tại những mâu thuẫn, hiểu lầm này chưa được xóa bỏ thì nguy cơ khác lại ập đến. Cô dần cảm thấy mệt mỏi.
“Tôi lại làm cho Hạ bực mình phải không?”
Bình đưa cho Lam cốc nước và gói thuốc ở trên bàn.
“Đâu có gì. Chắc là cô ấy có việc ở công ty thật.”
“Thế sao mặt Lam lại buồn thế kia? Hay là tại tôi mà hai người giận nhau?”
“Tôi đã nói không phải rồi mà. Thôi, cậu về đi. Uống thuốc xong tôi muốn đi ngủ luôn.”
“Được rồi, vậy tôi về đây. Muốn ăn gì cứ gọi tôi nhé.”
“Bình này, lần sau không phải nấu cháo mang sang cho tôi thế này nữa đâu. Tôi ngại phải làm phiền cậu.”
Lam đành nói lên suy nghĩ của mình. Một phần vì cô sợ Hạ hiểu lầm, phần nữa là cô không muốn Bình có thêm hy vọng vào tình cảm của cô dành cho cậu ấy.
“Tôi không thấy phiền gì cả. Tôi thích làm như vậy mà.”
Bình đứng dậy. Anh tháo chiếc khăn trên cổ ra, gấp gọn lại đặt lên bàn cho Lam. Dù không muốn trả lại Lam chiếc khăn này chút nào, nhưng khi nãy, nhận thấy thái độ của Hạ khi biết mình đang đeo chiếc khăn của Lam, nên Bình quyết định trả lại nó cho cô. Anh không muốn Lam lại buồn nữa.
“Nhưng, tôi..”
“Có một câu nói mà tôi rất thích, đó là:” Hãy yêu thật sâu sắc và đam mê, bạn có thể bị tổn thương, nhưng đó chính là con đường bạn học được cách sống hoàn hảo. “Vì vậy, Lam đừng cố can ngăn tôi. Hãy để tôi được học cách trở thành người hoàn hảo, ít ra là đối với chính bản thân mình. Tôi về đây.”
* * *
Cả tuần nay, Lam không gặp Hạ. Cô gọi điện, hẹn sang nhà thăm hỏi mẹ Hạ, thì cô ấy đều đưa ra lý do, mẹ mình bận phải đi thăm họ hàng, bạn bè, mua sắm.. Có lẽ Hạ vẫn giận, nên không muốn gặp chăng? Vậy thì cứ để Hạ giận đi, Lam quyết định sẽ không nài nỉ, níu kéo và cố xin lỗi Hạ như mọi lần nữa. Cô bắt đầu thấy nản rồi. Không phải là cô đã hết yêu Hạ, chỉ là cô không còn đủ kiên nhẫn sau mỗi lần xảy ra xung đột nữa. Cô mệt mỏi lắm rồi. Dù sao cô vẫn là một người con gái mà.
Mấy hôm nay, Lam phải chạy đôn chạy đáo để xin tiền, gây quỹ cho chuyến trao quà tết sắp tới. Cô cũng chẳng còn thời gian mà nghĩ tới chuyện giận hờn với Hạ nữa, có vẻ như cô đã quá quen với chuyện này.
Lâm và Bình có hẹn Lam tối nay đi uống nước để bàn về kế hoạch sắp tới. Do chẳng có việc gì, nên Lam đến khá sớm, và lại làm công việc yêu thích của mình, đó là ngồi trong góc quán và ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Chỉ mất vài phút quan sát, Lam có thể đoán được một phần tính cách của một số khách hàng đang ngồi ở đây, thông qua trang phục mà họ đang mang, nét mặt của họ khi nói chuyện với nhau. Đôi lúc, Lam tự hỏi, mình có quá soi mói người khác không, khi mà cô lấy việc ngắm nhìn và đưa ra nhận xét của bản thân về người đối diện là một sở thích. Lam cũng đã tự “cai nghiện” cái trò này rồi, nhưng nó lại luôn “tái nghiện” trở lại, mỗi khi cô ở đâu đó một mình. Cuối cùng, cô đành chấp nhận phải sống chung với nói. Đang mải tập trung vào đôi nam nữ vừa ngồi xuống bàn bên cạnh, Lam giật nảy mình khi Lâm vỗ mạnh vào vai.
“Bà chị đến sớm thế? Đang mải ngắm anh nào vậy? Dạo này thiếu hơi hả?”
Vẫn cái giọng cợt nhả ấy của Lâm, nhưng chẳng bao giờ Lam để bụng mà giận cậu cả.
“Cũng đến được một lúc rồi. Thế Vy đâu?”
“Vy bảo có việc. Sao hôm nay chị hiền thế? Em đã chuẩn bị tư thế để nghe chị đá” xoáy “rồi, vậy mà lại chưng hửng.”
Thái độ của Lam khiến Lâm hơi bất ngờ.
“Thế có muốn uống gì không? Không châm chọc người khác không chịu được à?”
Bình lên tiếng quát Lâm.
“Dạo này các người làm sao vậy? Nhìn mặt ai cũng nghiêm trọng. Đùa một chút cho vui thôi mà.”
Đang bàn việc với hai người kia, thì Hạ gọi điện đến. Lam phân vân, không biết có nên nghe hay không.
“Điện thoại của ai vậy? Sao không nghe?”
“Là Hạ.”
Lam trả lời Bình rồi quyết định đưa điện thoại lên tai.
“A lô, mình nghe. Biết rồi. Mai mình sẽ tới.”
Hạ gọi cho Lam chỉ để thông báo rằng, ngày mai cô sẽ có “cơ hội” gặp mẹ của cô ấy. Lam mỉm cười chua chát, thì ra là cô phải xếp hàng để đến lượt sao?
“À, tối qua em gặp Hạ cùng anh chàng Tổng giám đốc kia ở cổng Royal City, đi cùng với một quý bà nào đó, nhìn sang trọng lắm. Em định gọi, nhưng thấy ngại ngại, nên phóng xe vượt qua luôn.”
“Đó là mẹ Hạ, bác ấy vừa từ Pháp trở về.”
Lam nói trong trạng thái vô cảm.
“À, thì ra là con rể tương lai dẫn mẹ vợ đi mua sắm hả?”
Câu nói rất thật của Lâm khiến cho cả Bình và Lam biến sắc. Bình vội lên tiếng, ngăn cái sự vô duyên một cách vô tư kia của Lâm.
“Thôi đi ông. Chuyện của người ta, ai khiến ông nhận xét. Nói cho xong chuyện kia đi còn về.”
Lam không nói gì, cô đưa tách cafe lên miệng, từ từ cảm nhận vị đắng khét của nó.
* * *
Chiều nay, Lam thu xếp công việc, xách theo túi hoa quả, sang nhà Hạ sớm. Vừa trông thấy Lam ngoài cổng, Hạ đã vui vẻ chạy ra mở cho cô.
“May mà Lam đến sớm. Mình đang phải loay hoay với mấy món ở trong bếp kìa?”
“Sao làm nhiều vậy? Để mình vào giúp Hạ một tay.”
Lam dựng chiếc xe già nua của mình vào một góc sân. Cô cầm theo túi quà, bước sau Hạ.
“Lam đến rồi hả con? Con mang theo túi gì thế kìa?”
Bà Linh – mẹ Hạ từ phía trong bước ra, đon đả.
“Dạ, con có mua chút hoa quả tới.”
Lam chào bà, rồi đặt túi quà lên bàn.
“Trời, con mua làm cái gì? Mấy loại này nhà bác có ai ăn đâu. Với lại, hoa quả mua ở ngoài không được đảm bảo, hay bị ngâm thuốc lắm. Mua chi cho tốn tiền hả con?”
Câu nói của bà Linh khiến Lam khựng người lại. Mặt cô đỏ dừ, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Lam lúc này giống như bức tượng, cô không thể di chuyển, miệng cũng không thốt lên lời.
Hạ có vẻ ngại thay cho mẹ vì câu nói vừa rồi, cô vội lên tiếng.
“Lam biết con thích ăn nên mới mua mà. Thôi, Lam vào đây phụ mình một chút đi.”
Lam chợt thấy gượng gạo, khó xử. Giá như có thể, cô sẽ xin phép đi về luôn.
“Lam, Lam..”
Hạ vừa gọi, vừa lay lay vào vai Lam, khiến cô giật mình.
“Gì vậy?”
“Lam sao vậy? Giận mẹ mình à? Xin lỗi nhé, mẹ mình không có ý gì đâu.”
“Không. Giận gì chứ? Chẳng qua là đang nghĩ về kế hoạch trao quà từ thiện mấy hôm tới thôi.”
“Thế mà mình cứ tưởng. Thôi nấu nhanh lên, mình đói rồi này.”
Lam cố nén cái cảm giác khó chịu của mình xuống. Cô tỏ ra vui vẻ, và tự nhiên hết mức có thể, để cùng trò chuyện với Hạ. Khi cả hai đã nấu xong tất cả món, thì mẹ Hạ ở ngoài nói vọng vào.
“Hai đứa chuẩn bị xong hết chưa? Khách quý của mẹ đã đến rồi này?”
Không chỉ có Lam, mà cả Hạ cùng tròn xoe mắt ngạc nhiên. Cả hai đều nghĩ rằng bữa tối nay chỉ có ba người thôi, giờ lại thêm một nhân vật thứ tư, mà hai cô đều không đoán ra được đó là ai.
“Mẹ lại gọi thêm ai nhỉ? Để mình ra xem.”
Hạ tháo chiếc tạp dề treo lên móc, rồi bước ra ngoài.
“Con vào đây, Hạ nó mất cả buổi chiều mà chuẩn bị mấy món này để dành cho con đấy.”
Chẳng đợi Hạ ra đến phòng khách, bà Linh đã kéo tay vị khách vừa đến kia bước vào. Tay bà chỉ mâm cơm đã dọn sẵn mà giới thiệu.
Lần này thì cả Hạ và Lam cùng thất kinh. Không ai có thể thốt lên lời. Hạ thì có vẻ ngượng ngùng, còn Lam thì không biết là tại sao mình lại có mặt ở nơi này?
“À, để bác giới thiệu với con. Đây là Phương Lam, bạn của Hạ. Còn đây là Nhật Minh, bạn trai của Hạ đấy, Lam ạ.”
“Xin chào, rất vui được gặp cô.”
Nhật Minh chủ động đưa tay ra.
“Vâng, chào anh.”
Sau phút bỡ ngỡ, Lam cũng dần nhận ra được thực tế. Cô cũng chìa bàn tay ra, nắm hờ tay Nhật Minh.
Cả bốn người cùng ngồi vào bàn, mẹ Hạ ra vẻ rất quý mến Nhật Minh. Nhìn cái cách mà bà ấy đối xử với anh ta, Lam nhận ra mong muốn có được người con rể tài giỏi, giàu có này trong mắt của mẹ Hạ.
“Con uống rượu nhé. Rượu này Nhật Minh mang tới đấy. Nghe nói là hơn 20 triệu một chai.”
Sau khi đã rót vào những chiếc cốc kia, bà Linh mới chìa chai rượu vào cốc của Lam.
“Dạ thôi ạ, con không uống được rượu.”
Lam vội đưa tay ra ngăn lại. Một cảm giác tủi thân đang chế ngự trong cô.
“Vậy à? Thế con uống tạm nước lọc nhé. Mà Minh đã gặp Lam bao giờ chưa?”
“Dạ chưa? Đi chơi với Hạ nhiều, mà con không thấy cô ấy nói chuyện về Lam, nên hôm nay mới được gặp ạ.”
Nhật Minh thản nhiên.
Rồi sau đó là màn “tra tấn” thính giác Lam của mẹ Hạ. Bà Linh thao thao bất tuyệt kể về “cậu con rể tương lai” của mình, nào là tài giỏi, nào là bản lĩnh, nào là lịch lãm, nào là ăn nói lễ phép, lịch sự, biết cách đối nhân xử thế.. Tai Lam như ù đi trước hình ảnh của một con người quá đỗi hoàn hảo thông qua nhận xét của mẹ Hạ.
Bàn tay Lam nắm chặt lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Cũng may mà có cảm giác đau đớn ở da thịt thế này, chứ nếu không lồng ngực Lam sẽ nổ tung ra mất. Chưa bao giờ lòng tự trọng của cô bị tổn thương đến như vậy. Ngay cả người mà cô yêu thương nhất cũng chẳng coi cô ra gì. Lam mong sao, thời gian lúc này trôi qua thật nhanh, để cô có thể thoát khỏi nơi đây. Nuốt từng miếng cơm vào miệng mà Lam cảm thấy đắng ngắt. Cảm giác khó thở, tức ngực ngày càng tăng.
Từ nãy đến giờ, Hạ cũng rơi vào tình cảnh khó xử. Cô không nghĩ là mẹ lại mời Nhật Minh tới đây dùng cơm. Và cô càng không ngờ tới, việc mẹ cô đang làm khó dễ Lam. Nhìn vẻ mặt đang cố gắng chịu đựng kia của Lam, mà Hạ không khỏi xót xa.
Bữa cơm được coi là nặng nề nhất trong cuộc đời của Lam cuối cùng cũng trôi qua. Lam dọn dẹp lại căn bếp cùng Hạ xong, cô lấy lí do có việc mà xin phép về luôn, mặc cho lời mời ở lại uống nước của bà Linh. Với Lam lúc này, cô chỉ mong thoát ra khỏi cái nơi ngột ngạt này càng nhanh càng tốt, cô sắp không thở được nữa rồi. Lam dắt xe ra, Hạ đi trước, mở cổng cho cô.
“Mình xin lỗi. Mình không biết mẹ lại gọi Nhật Minh đến.”
Hạ nắm lấy tay Lam. Trời thì lạnh, mà bàn tay Lam vẫn ướt đẫm mồ hôi. Cô nhận ra rằng Lam đang xúc động ghê gớm lắm.
“Mình về đây.”
Lam không nói gì, cô lên xe phóng đi luôn. Biết nói gì bây giờ nữa, có nói ra thì chỉ khiến người ta thương hại mình thôi. Ai bảo cô trèo cao? Ai bảo cô khác người bình thường? Lam chỉ muốn hét thật to, mà xả đi hết nỗi niềm trong lòng mình. Từng làn gió lạnh quất mạnh vào mặt Lam, nó khiến cô tỉnh táo thêm phần nào, để tiếp tục lái xe về nhà.
Ném chiếc chìa khóa lên bàn, Lam nằm vật xuống giường. Cô hét to một tiếng, mà đến ngay chính bản thân cô, cũng không ngờ, âm lượng mà mình vừa phát ra nó lại lớn thế. Bao nhiêu uất ức dồn nén lại, bây giờ đã được bung ra. Vậy mà Lam vẫn chẳng thể thoải mái hơn. Có một tảng đá to vẫn đang đè nặng lên ngực cô, sức ép của hòn đá khiến Lam trở nên đau đớn, khó thở. Lam muốn khóc, mà chẳng được. Hai mắt cô vẫn mở to, ráo hoảnh. Người ta đã nói, nỗi đau mà có thể khóc lên thành tiếng thì nó sẽ khỏi ngay, còn nếu không, nó sẽ cứ âm ỉ, hành hạ bạn mãi. Lam không biết mình nằm như thế bao lâu, cho đến khi chiếc điện thoại của cô rung lên. Lam với lấy nó. Là Hạ gọi. Lam lại vứt nó xuống giường, giờ cô chẳng muốn nói chuyện với ai, đặc biệt là Hạ. Cứ nghĩ đến câu nói của Nhật Minh, “chưa bao giờ thấy Hạ kể về Lam”, là Lam lại không chịu được, cô cảm giác như mình bị phản bội vậy.
* * *
Sáng nay, Lam dậy sớm, mà thực ra thì cô có ngủ đâu mà dậy. Cả đêm Lam cứ trằn trọc mãi, mắt cô mở to hết nhìn lên trần nhà lại dõi xem màn đêm đen đặc. Thức đêm nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên Lam nhận ra, đêm dài quá. Cô hết nằm, lại ngồi bó gối một góc, mà trời vẫn chưa sáng, Càng thức, càng thấy lạnh. Bàn tay, bàn chân của Lam tê cứng, cô cũng chẳng buồn lấy gang tay và tất để đeo vào nữa. Lam đứng dậy, cô khoác thêm cái áo để ra ngoài. Tự dưng Lam muốn hít thở không khí trong lành, lạnh lẽo của sáng mùa đông.
Lam đi dạo vài vòng trong công viên. Có lẽ còn quá sớm, hoặc quá lạnh mà hôm nay công viên lại thưa thớt bóng người. Chỉ có mấy bác lớn tuổi đang tập thể dục, và đi lại quanh hồ. Lam dừng lại bên chiếc ghế đá. Cô ngồi xuống, khẽ nhắm mắt và hít thở thật sâu. Dễ chịu quá. Chốc chốc, Lam lại xoa hai bàn tay vào nhau, rồi đưa lên miệng và phả hơi vào đó. Hà Nội mấy hôm nay lạnh, nhưng giờ đây, nhiệt độ ngoài trời có khi còn ấm hơn trong lòng cô rất nhiều.
“Trời lạnh thế này, Lam đi đâu mà sớm vậy?”
Hạ có vẻ lo lắng khi thấy Lam lững thững bước vào phòng.
“Mình đi tập thể dục thôi. Có việc gì mà Hạ sang sớm vậy?”
Lam chẳng quan tâm đến thái độ lo lắng đó của Hạ, cô cởi chiếc áo khoác và treo nó lên móc, rồi tự rót cho mình cốc nước ấm.
“Mình sang xem Lam thế nào, và xin lỗi Lam chuyện hôm qua.”
“Hôm qua trông mình thê thảm lắm hay sao mà Hạ phải đến xem xét? Yên tâm đi, mình vẫn sống tốt lắm.”
“Lam đừng vậy, mình biết lỗi rồi mà.”
Hạ khẩn khoản. Cô rất sợ khi thấy Lam cứ giả bộ thản nhiên như thế này.
“Hạ có lỗi gì đâu mà xin. Mình cũng không trách gì Hạ cả. Thôi, muộn rồi, Hạ về đi làm đi. Mình cũng chuẩn bị phải ra ngoài có việc.”
“Lam, đừng giận mình như thế. Mình..”
“Mình nói rồi, mình đâu có tư cách để giận ai, Hạ cứ về đi, mình gặp nhau lúc khác nhé.”
Nói xong, Lam bỏ mặc Hạ đứng một mình ở phòng khách, cô bước vào trong thay quần áo.
Hạ biết là mình chẳng thể nói gì với Lam lúc này. Tối qua, hai mẹ con cô đã vô tình gây cho Lam một sự tổn thương quá lớn. Hạ gạt đi những dòng lệ trên má, cô quay lưng bước ra ngoài.
* * *
Năm nào cũng vậy, cứ sắp đến Tết là Lam lại quay về ở với bố mẹ, nhưng năm nay cô về sớm hơn thường lệ. Cô bắt đầu phát chán khi phải ở một mình rồi. Cô sợ phải gặm nhấm nỗi cô đơn, và ghét cái cảm giác lạnh lẽo khi sống lẻ bóng trong căn hộ chung cư. Lam cần sự ấm áp, sự quan tâm, và chia sẻ nữa. Những điều mà chỉ có bố mẹ mới đem đến cho cô được trong lúc này.
Lâm và Vy cũng đã bắt xe về quê sau chuyến trao quà Tết. Bình thì cô ngại gặp, còn Hạ thì có vẻ rất bận bịu với công việc cuối năm. Chỉ có Lam là kẻ rảnh rỗi, chẳng có việc gì để làm cả.
Sáng dậy muộn thì bố mẹ đã đi làm, còn mình Lam trong căn nhà rộng rãi, cứ đi ra đi vào như một cái bóng, đôi khi hứng lên thì lại ôm đàn hát nghêu ngao, vậy là hết ngày. Thi thoảng cũng có vài người bạn rủ Lam đi uống nước, hoặc lượn lờ dạo phố để giúp cô giải ngố.
Những ngày được coi là bình yên của Lam cứ thế là trôi qua, cho tới hôm nay, cô bắt đầu công việc bận rộn của một người – xe ôm. Khách hàng của Lam chẳng ai khác là mẹ cô.
Năm nào cũng vậy, Lam đều phải trở mẹ đi tặng quà tết cho người thân, khách hàng của bố mẹ. Cái mà Lam nản nhất khi phải tháp tùng mẹ, là đến đâu cô cũng được nghe một câu hỏi na ná giống nhau: “Bao giờ lấy chồng? Khi nào cho cô, dì, chú bác.. được ăn cỗ? Định ăn chơi, nhảy múa đến bao giờ nữa, lập gia đình luôn đi chứ?” khiến Lam chỉ biết nhe răng ra mà khoe nụ cười hiền lành, rạng rỡ của mình. Đến khi ra khỏi nhà người ta, cô mới thở phào nhẹ nhõm, kiên quyết với mẹ từ lần sau sẽ không cùng mẹ đi thăm hỏi họ hàng, khách khứa thế này nữa.
Chiều theo cái sở thích nắng mưa của Lam, năm nay mẹ cô đã ra chợ mua gạo, đỗ, thịt và lá dong về cho cô gói bánh chưng. Nhà Lam chưa bao giờ gói bánh chưng tết cả, vì đâu có ai ăn, cứ đặt mua hai ba chiếc là đủ để cúng mấy ngày tết rồi. Do ăn không ngồi dỗi, nên Lam cứ bắt mẹ phải mua đồ về cho cô thử tay nghề. Còn bố mẹ Lam thì chỉ biết lắc đầu mà đáp ứng cái thói gàn dở của cô con gái. Nhưng bố mẹ Lam cũng phải gật gù mà công nhận một điều là con gái họ rất khéo tay, những chiếc bánh mà Lam gói rất đẹp mắt. Lần đầu tiên Lam được ngồi trông nồi bánh chưng, cô cũng háo hức chẳng kém bọn trẻ con. Bắt chước người ta, Lam bê cả lọ muối của mẹ ra mà ném vào lửa cho nó phát ra những tiếng nổ lách tách, vui tai, khiến mẹ cô chỉ biết kêu trời vì xót của.
“Con vào nhà đi, Lam nó đang ngồi trông nồi bánh ở sau nhà ấy.”
“Nhà mình năm nay gói bánh hả bác?”
“Ừ, năm nay con Lam nó giở chứng bắt bác phải mua đồ về để nó tự gói. Nó hành bác đủ thứ, từ việc đi xin củi về nấu bánh, đến việc mượn nồi, và giờ thì nó đang mang cả hộp muối ra để đốt kia kìa.”
Thấy mẹ kể tội mình nhiều quá, Lam vội chạy ra.
“Mẹ. Để mai con mua trả mẹ cả tạ củi và chục cân muối luôn nhé. Sao Hạ đến muộn vậy?”
“À, mình mang ít đồ sang để bác cúng tết.”
Lam ngập ngừng, nhìn túi quà của Hạ, cô lại nghĩ đến tình cảnh của mình hôm trước.
“Cảm ơn Hạ, mình vẫn chưa chuẩn bị gì để qua nhà Hạ cả.”
“Vậy đưa mình mấy cái bánh chưng đi, nhà mình vẫn chưa mua mà. Để mình xem tay nghề của Lam thế nào?”
“Vậy để mai mình mang sang, giờ vẫn đang nấu mà.”
“Thế để mình xuống trông cùng.”
Cả hai người cứ ngồi vậy, ngắm nhìn ngọn lửa bập bùng và lắng nghe tiếng nổ lách tách, mà chẳng ai nói câu nào. Mãi lúc sau, Hạ mới lên tiếng, phá vỡ cái không khi có phần gượng gạo đó.
“Lam này, chuyện hôm trước..”
Hạ chưa kịp nói hết câu, Lam đã đưa tay lên ngăn lại.
“Mình không muốn nhắc tới chuyện đó nữa, chúng ta nói chuyện khác đi.”
“Hạ sẽ nói với mẹ và Nhật Minh chuyện của hai đứa mình. Mình không muốn giấu diếm nữa.”
Lam sửng sốt, cô tròn mắt nhìn Hạ.
“Có nhất thiết phải như vậy không, mình sợ Hạ sẽ..”
“Mình không sợ gì nữa cả. Điều mình sợ nhất là sẽ mất Lam. Mấy ngày nay, tâm trạng của mình cũng khó chịu lắm. Mình nghĩ mãi về chuyện này và chợt nhận ra mình cần phải sống thật với chính bản thân mình.”
Dưới ánh lửa, từng giọt nước long lanh trên mắt Hạ trào ra.
Lam vội ngồi xích lại. Cô khẽ dựa đầu Hạ vào vai mình, tay vỗ nhè nhẹ lên vai cô ấy.
“Mình lo mẹ Hạ sẽ không chịu được. Còn sự nghiệp của Hạ nữa. Đừng vì mình mà làm ảnh hưởng tới bản thân, mình có thể chịu đựng được mà.”
“Mình đã để cho Lam phải hy sinh quá nhiều rồi, giờ đến lúc mình phải tự chịu trách nhiệm cho tình yêu của hai đứa.”
Hạ ngước mắt lên, nhìn Lam âu yếm.
Lam không nói được gì nữa, cô chỉ biết ôm Hạ thật chặt vào lòng.