Chương 36 - Chương 36
Ngồi ngoài phòng chờ, Lam Phương cố hít một hơi thật sâu để lấy lại sự tự tin vốn có của mình, trước khi vào gặp gỡ vị đối tác quan trọng kia. Không để cô phải đợi lâu, ngay khi được nhân viên lễ tân thông báo, một cô gái trẻ người Pháp mang trong mình vẻ thanh lịch và sang trọng liền xuất hiện trước mặt Lam Phương. Ngỡ rằng đó là người mình cần gặp, nên Lam Phương nhanh chóng đứng dậy, nở nụ cười thân thiện, và chủ động đưa tay ra chào hỏi.
Đáp lại thiện chí của Lam Phương là thái độ lịch sự, có phần trang trọng của cô gái người Pháp đó. Cô ta nói, mình chỉ là trợ lý, và được lệnh dẫn cô đi gặp người chủ thực sự của mình. Chỉ là một người trợ lý, nhưng phong thái của cô ta đã khiến Lam Phương phải có vài phần phải kiêng nể, thì không biết, người chủ thực sự của cô ta sẽ trông như thế nào?
Cô trợ lý xinh đẹp kia dẫn Lam Phương đến trước một căn phòng rộng lớn, rồi ra hiệu cho cô đứng chờ ở ngoài, để cô ta vào trong báo cảo trước. Một lát sau, cô ấy bước ra, khẽ nghiêng người, mời cô bước vào.
“Excuse me!”
Với âm lượng vừa đủ, cộng thêm sự khó chịu trong lời nói, Lam Phương đã khiến cho người đang quay lưng lại với mình xuất hiện một cử động nhỏ.
Nếu như Phương dành thiện cảm với người trợ lý nhiều bao nhiêu, thì ác cảm dành cho vị Sếp của cô ta cũng tương đương như vậy. Dù biết là có sự xuất hiện của cô, nhưng người này vẫn thản nhiên quay mặt ra phía cửa kính, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
“Em vẫn nóng tính và chưa thể rèn luyện được sự nhẫn nại như trước sao? Làm tổ chức sự kiện, có nghĩa là phải biết cách hạ thấp cái tôi của mình xuống để làm hài lòng khách hàng. Chứ không phải như nghề người mẫu, có quyền được sang chảnh, làm cao, và được ra điều kiện với người khác. Nếu không chịu sửa, e rằng, em sẽ khó mà phát triển được trong nghề này.”
Lam Phương từ tức giận, chuyển sang kinh ngạc đến tột độ, khi được nghe thứ tiếng Việt quen thuộc, từ một chất giọng mà cô ngỡ mình đã quên hoàn toàn sau năm năm không gặp gỡ.
“Là chị ư?”
Hạ đứng lên, quay người lại, đối diện với ánh mắt chứa đầy tia khinh bỉ của Jenny. Cô cười nhẹ.
“Ừ. Lâu rồi không gặp em.”
“Hừ, gặp nhau để làm gì chứ? Chúng ta có quen nhau sao?”
“Không quen nhau? Vậy tại sao em lại phải ngạc nhiên khi nhìn thấy chị?”
“Ngạc nhiên? Chắc là chị hiểu nhầm biểu cảm của tôi rồi. Đó chỉ là phản ứng không vừa lòng, khi tôi gặp phải một đối tác trịch thượng, coi thường người khác như chị thôi. Có lẽ, tôi không có duyên cho sự hợp tác lần này. Xin lỗi vì đã tới đây làm phiền nhà thiết kế nổi tiếng.”
Lam Phương quay đầu, toan bước đi, thì phía sau lưng cô lại vang lên câu nói châm biếm của Phong Hạ.
“Em nên cân nhắc lại quyết định của mình. Bỏ qua sự cố chấp trẻ con đó đi, để nhìn thẳng vào những lợi ích mà em sẽ có được sau chương trình lần này. Chị biết, hai năm nay, em cũng chẳng nhận được show diễn thời trang hay những hợp đồng quảng cáo lớn nào, vì các nhà thiết kế cũng chẳng ai cần một người mẫu đã có tuổi như em. Bao nhiêu nhỉ? Em là 25 hay 26 tuổi? Thế nên, em mới phải chuyển sang lĩnh vực làm tổ chức sự kiện để mà kiếm sống. Chứ với nghề người mẫu, có thể nói là em cũng đủ tuổi về hưu rồi. Chị đã phải cố gắng thuyết phục cả Hội đồng quản trị của công ty, để lấy được sự đồng ý của họ, cho phép tổ chức buổi ra mắt bộ sưu tập mới tại đây và mời công ty em đứng ra tổ chức sự kiện này, dù cho nó chẳng có chút tiếng tăm gì, để xứng tầm với một chương trình lớn như vậy.”
“Giọng điệu của chị vẫn cay nghiệt như vậy, chẳng khác gì so với lần cuối chúng ta gặp nhau năm năm về trước. Cảm ơn thành ý của chị, nhưng công ty của tôi không đủ sức để lo liệu được một chương trình hoành tráng này. Đành phải buông bỏ thôi.”
“Em đứng lại. Chị còn có chuyện cần phải nói với em.”
Hạ gần như hét lên, khi Jenny vẫn vô tình muốn bước ra khỏi căn phòng của cô. Không còn sự mạnh mẽ, ngang tàng như trước nữa, cô run rẩy, sợ hãi, những giọt nước mắt cứ thế tuôn trào.
Suốt năm năm qua, Hạ luôn phải sống với nỗi ân hận và tội lỗi vô cùng khi đã cố tình phụ bạc, và giẫm đạp lên những gì tốt đẹp nhất mà cô có với Lam. Năm năm qua, hiếm khi cô có được một giấc ngủ trọn vẹn. Đến nụ cười cũng dần trở nên phai nhạt trên vành môi. Năm năm, là khoảng thời gian cô như phải sống trong địa ngục, không ngừng tự vấn lương tâm, tự dằn vặt chính mình.
Đợi cho Jenny quay trở lại, và ngồi yên vị vào ghế, Hạ mới chậm rãi kể lại trong nước mắt, toàn bộ những gì mà mình đã trải qua để cô ấy có thể hiểu và thông cảm cho cô được phần nào.
“Đồ ngốc, tại sao chị không chịu nói cho Lam biết? Chị có biết, chính vì sự nhẫn tâm của chị, mà Lam đã đau khổ đến thế nào không? Hàng đêm, cũng giống như chị, cô ấy đã khóc cạn đến giọt nước mắt cuối cùng, nhưng sáng dậy, lại tỏ ra kiên cường, mạnh mẽ trước mặt bố mẹ, để họ không phải lo lắng cho mình.”
“Chị đã hứa với mẹ, là không được để Lam biết sự thật trong thời điểm đó. Cô ấy có quá nhiều áp lực phải đối mặt rồi. Nếu như còn phải chịu thêm nỗi đau đó nữa, mẹ sợ rằng Lam sẽ gục ngã, không thể vượt qua được khó khăn trước mắt. Và mẹ cũng muốn đưa ra thời gian để thử thách tình cảm của hai đứa, nếu như chị và Lam có thể vượt qua được năm năm này, thì chắc chắn, cô ấy cũng sẽ đánh bại được nỗi đau từ trong quá khứ kia. Thế nên, chị mới cố tình khiến Lam phải ghét mình, phải hận mình để cô ấy có thêm động lực mà khắc phục khó khăn của chính bản thân cô ấy mà tiếp tục sống tốt hơn, khi không có chị. Lúc đó, chị cũng chỉ nghĩ đơn giản, hai đứa dùng năm năm xa cách để đổi lấy quãng đời còn lại ở bên nhau, chứ không nghĩ đến, hành động của mình lại để lại hậu quả nặng nề như thế.”
“Nghĩ đơn giản? Chị có biết, vì cái suy nghĩ đơn giản đó của chị, mà Lam đã lao vào tập luyện quá sức cho đôi tay của mình, với hy vọng bàn tay phải sẽ nhanh chóng được phục hồi, mà giờ đây, bàn tay tài hoa ấy đã không thể cử động linh hoạt được như trước không? Khó khăn lắm, cô ấy mới có thể co và duỗi được các ngón tay để làm những việc đơn giản. Rồi lại mất thêm hơn một năm nữa, để luyện tập cho bàn tay trái có thể làm thuần thục những việc mà bàn tay phải đã từng làm trước kia. Vì suy nghĩ đơn giản của chị, mà cô ấy phải đánh đổi bằng quá nhiều mồ hôi của sự cố gắng, và những giọt nước mắt trong đau khổ. Chị thấy có đáng không?”
“Chị xin lỗi.”
Hạ gục mặt xuống bàn, khóc nấc lên.
“Người chị cần xin lỗi là Lam, chứ không phải là em. Cũng năm năm trôi qua rồi, hãy quay về đi, quay về mà bù đắp cho những đau khổ chị ấy đã phải trải qua.”
Lam Phương liền dịu giọng. Sau khi nghe câu chuyện của Hạ, nỗi oán trách cô ấy suốt mấy năm qua bỗng nhiên như chưa từng tồn tại. Thay vào đó là sự cảm thông, đồng cảm với những gì mà Hạ đã phải chịu đựng.
“Chị cũng có dự tính là sẽ quay trở về trong thời gian tới, nên mới quyết định, đưa cả chương trình lớn này sang Anh, để thuyết phục em đứng ra tổ chức.”
“Không phải là chỉ vì lấy lòng em, mà chị dám liều mình, đánh đổi sự thành công, đi từ Pháp sang đây để tổ chức sự kiện này đấy chứ?”
“Em đề cao mình quá rồi. Thực ra, công ty chị cũng muốn mở rộng hơn nữa tầm ảnh hưởng của mình ở Anh. Thế nên mới quyết định đưa bộ sưu tập chủ đạo của công ty trong năm nay, để tổ chức tại chi nhánh đại diện ở bên này. Qua tìm hiểu, chị cũng mới biết là em đã chuyển sang làm tổ chức sự kiện cho các show diễn thời trang ở London, nên cũng muốn giúp đỡ người nhà một chút thôi.”
“Được rồi. Em xin cảm ơn lòng tốt có ý đồ của chị nhiều lắm.”
“Không thể cảm ơn suông thế được. Chị muốn em phải thể hiện bằng hành động.”
“Chị lại muốn ra điều kiện gì nữa đây? Nên nhớ, Lam là chị gái của em. Chị có muốn vào được trong nhà, thì cũng phải bước qua cánh cổng có em đứng chắn.”
Biết là Hạ đang cố tình trêu trọc mình, nên Lam Phương liền trả đũa.
“Chị biết là sẽ còn phải nhờ vả em nhiều mà. Thôi, bỏ qua nhé.”
“Phải vậy chứ? Chị muốn biết thông tin gì, cứ nói đi, em sẽ kể lại.”
Hiểu được mục đích cuối cùng của Hạ, nên Lam Phương cũng không muốn làm khó dễ cô ấy. Vì dù sao, cô và gia đình Lam ngày nào cũng liên lạc với nhau, hàng năm, cô cũng dành thời gian về Việt Nam ít nhất là một lần, nên mọi thông tin về cô ấy, Lam Phương đều có thể nắm rõ.
“Chị thấy mọi người đều gọi em là Lam Phương, thay vì Jenny Trần như trước kia. Em lấy tên này từ khi nào vậy?”
“Sao vậy? Chị vẫn còn ghen à?”
Lam Phương ghé sát vào mặt Hạ ngờ vực.
“Không, chỉ là tò mò thôi.”
“Ngay khi trở về Anh, em đã sử dụng tên này rồi. Chị còn muốn tò mò gì nữa không? Nếu không thì chúng ta quay vào bàn công việc.”
“Khoan đã. Công việc cứ để đó, mình sẽ bàn tính sau. Em nói qua tình hình của Lam và mọi người cho chị biết đi.”
“Em không tin là chị không biết một chút thông tin nào về bọn họ.”
“Chị có biết, nhưng cũng chỉ là thông tin lượm lặt. Chị muốn được nghe từ chính em.”
Biết là không thể qua mặt được sự tinh quái của Lam Phương, nên Hạ đành phải khai rõ sự thật.
Năm năm qua, dù không về Việt Nam, nhưng cô vẫn tìm mọi cách để nghe ngóng tình hình của Lam. Cũng có vài ba lần, cô gọi điện cho mẹ Lam để hỏi thăm sức khỏe của tất cả mọi người. Thế nhưng, những gì mà cô muốn biết không chỉ có vậy. Ngày nào cô cũng tưởng tượng và suy đoán xem Lam đang làm gì? Cô ấy đang vui hay buồn? Cô ấy đã ăn cơm chưa? Dạ dày còn hay đau nữa không? Trời lạnh có biết quàng khăn cho ấm cổ không?
“Ngay sau khi Nhật Minh vào tù, thì anh Bình cũng nghỉ việc ở HJA để quay về điều hành công ty của gia đình mình. Công ty truyền thông Ngôi Sao do Nhật Minh thành lập, giờ chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực thời trang. Còn anh Lâm và chị Phương cũng cưới nhau được ba năm, đang có một bé gái hơn một tuổi. Anh Lâm và chị Vy thì vẫn làm việc với anh Sơn. Nhật Minh đã ra tù, nhưng không tiếp tục làm kinh doanh nữa, mà đi làm công nhân ở một khu công nghiệp..”
Hạ lắng nghe lời kể lể của Lam Phương như nuốt trọn từng từ, nhưng cái người mà cô quan tâm nhất, thì cô ấy lại chẳng hề đả động.
“Em kể xong rồi.”
Biết là Hạ đang sốt ruột để chờ đợi thông tin về Lam, nhưng Lam Phương lại cố tình làm ngơ.
“Còn người quan trọng nhất em vẫn chưa nói đến mà.”
Vẻ mặt khổ sở của Hạ, khiến Lam Phương không nhịn được cười. Không ngờ, một phụ nữ ba mươi tuổi, thành đạt như cô ấy lại không thể giữ nổi bình tĩnh khi nhắc đến người mình yêu.
“Chị ấy khỏe, sống tốt. Vẫn có thể thiết kế, ra mẫu, vẽ tranh như trước kia, nhưng tất cả đều thực hiện bằng tay trái. Ngoài ra, chị ấy còn đang sở hữu một quán cafe, lúc nào cũng đông khách. Họ đến đây, ngoài việc được thưởng thức cafe, và nếu may mắn, còn được nghe cô chủ quán xinh đẹp hát cho nghe vài bài nữa. Sinh viên đến cũng nhiều, mà những người thành danh đến để nghe và ngắm cô chủ quán cũng không ít.”
Lam Phương cố tình nhấn mạnh câu nói cuối cùng của mình.
“Sao cô ấy làm nhiều việc vậy? Như thế thì làm sao mà có thời gian chăm lo cho bản thân mình. Tự dưng lại nghĩ ra việc mở quán cafe để phục vụ người khác làm gì không biết?”
Thấy Lam Phương nói vậy, lòng Hạ liền trỗi lên cơn hờn ghen, nhưng lại sợ bị chế giễu, nên cố tìm một lý do để mà trách cứ Lam.
“Chị ấy sợ, nếu như mình thảnh thơi, thì sẽ lại suy nghĩ về chị, nên mới cố tìm ra việc để khiến bản thân bận rộn hơn.” Lam Phương không tiếp tục đùa nữa, cô trầm giọng. “Chị ấy từng nói với em. Sự bận rộn sẽ khiến bản thân không còn thời gian để nghĩ về chị nữa, và những lúc như thế, chị ấy mới cảm thấy lòng mình được nhẹ nhõm hơn.”
“Chị hiểu rồi. Là chị đã khiến cô ấy trở nên như vậy. Cả quãng đời còn lại của mình, chị sẽ dùng nó để bù đắp cho Lam. Sẽ tìm lại nụ cười giúp cô ấy, khiến cô ấy không còn phải buồn, phải khóc, phải tự khiến mình trở nên bận rộn nữa.”
“Cố lên, em tin chị sẽ làm được.” Lam Phương giơ tay lên động viên Hạ, và không quên mục dích hôm nay mình có mặt ở đây là gì? “Thế còn công việc của chúng ta? Cuối cùng thì chị có muốn ký hợp đồng với công ty em không?”
“Xin lỗi em, chút nữa thì quên. Việc ký kết hợp đồng, em sẽ làm việc trực tiếp với Sophie, trợ lý của chị nhé. Chị lo chuẩn bị khâu trang phục biểu diễn thôi. Em giúp chị tổ chức thành công sự kiện lần này, mọi vấn đề sẽ do phía bên em tự đưa ra quyết định. Công ty chị sẽ không can thiệp, mà chỉ cần quan tâm đến kết quả thôi. Yên tâm, làm việc với chị, em sẽ thấy rất thoải mái.”
“Em biết mà,” chỉ cần quan tâm đến kết quả “là biết chị thoải mái đến mức nào rồi. Vậy thôi, chị làm việc tiếp đi, em ra gặp Sophie để tìm hiểu thêm về lịch trình đã.”
Vừa kịp kéo chiếc cửa ra, thì một thằng nhóc ngoại quốc ở đâu chạy ào tới, đâm vào người Lam Phương. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, thì đã nghe thằng nhỏ líu lo phát âm bằng thứ tiếng Việt đạt chuẩn.
“Mẹ, con đói rồi.”
Lam Phương không khỏi ngạc nhiên, khi chứng kiến cảnh cậu nhóc kia ôm lấy chân Hạ mà nũng nịu, vòi vĩnh. Ngạc nhiên hơn nữa, là thái độ cưng chiều của Hạ dành cho đứa bé, khiến cô không khỏi xuất hiện những nghi vấn trong đầu.
“Được rồi con yêu. Bánh và sữa ở bên kia, ngồi ăn ngoan, để mẹ làm việc nhé.”
“Mẹ? Con?”
Lam Phương bất ngờ thốt thành lời.
“Ừ, con trai chị. Mau chào dì đi con.”
Hạ thản nhiên quay sang nhắc nhở thằng bé.
“Dạ, con chào dì.”
“Thôi khỏi. Chắc gì em có đã được diễm phúc làm dì của thằng nhỏ.” Sự lễ phép, đáng yêu của đứa bé, không thể làm dịu đi cơn giận vừa mới bốc lên trong người Lam Phương. Cô châm biếm. “Thì ra, năm năm qua, chị không những đạt được nhiều thành công trong công việc, mà đến ngay cả cuộc sống riêng, chị cũng đã kịp gặt hái được thành quả lớn đến vậy. Chúc mừng, chúc mừng.”
“Em lại hiểu lầm chị rồi. Lam Phong đúng là món quà mà Thượng đế ban tặng cho chị, nhưng không phải như em nghĩ đâu. Tối nay, mẹ con chị sẽ mời em ăn cơm, và giải thích cho em hiểu. Tin chị đi mà.”
Hạ đoán được phần nào mối nghi ngờ mà Lam Phương dành cho mình, nên cô vội trấn an.
“Chị còn quá nhiều bí mật đang cất giấu nhỉ? Cứ cho là em có đủ thời gian và sự kiên nhẫn để nghe chị giải thích, nhưng thử hỏi, khi trông thấy đứa bé này với chị, Phương Lam sẽ nghĩ thế nào? Liệu chị ấy có đủ bình tĩnh, để nghe hết câu chuyện của chị không?”
“Chị tin chắc, nếu biết được sự thật, cô ấy cũng sẽ ủng hộ việc làm của chị. Lam Phong cần chị, cũng như chị cần phải có Lam, vì đây chính là một gia đình. Ba người bọn chị, không thể sống thiếu nhau được.”
Hạ ôm chặt lấy Lam Phong vào lòng. Có đôi lúc, cô cũng đã từng nghĩ về thái độ của Lam, khi cô ấy biết bên cạnh cô còn có một đứa bé nữa. Có thể, Lam Phong sẽ là vật cản, để cô quay trở lại với Lam. Nhưng cũng có thể, đứa bé này, chính là cầu nối, để cô có được Lam một lần nữa. Nhưng rồi cô lại nghĩ, nhất định, không thể đưa thằng bé ra để đánh cược với sự lựa chọn của Lam được.
++***++
“Con nghe đây. Có chuyện gì vậy mẹ?”
Lam vừa mới đến quán, đã thấy cuộc gọi nhỡ từ mẹ cô. Sợ rằng có việc gì không hay, nên vội vàng gọi lại.
“À, không có gì quan trọng đâu.” Thấy giọng Lam khá lo lắng, nên mẹ cô liền giải thích. “Là thế này, mẹ mới nhận trông một bé trai hơn ba tuổi. Nhưng quên mất là hôm nay có buổi họp ở tổ dân phố, nên muốn gửi thằng bé qua quán, để con trông giúp mẹ một lúc buổi sáng.”
“Mẹ ơi, con đã nói rồi, mẹ không phải nhận trông trẻ nữa đâu. Con có thể lo lắng được mọi việc của gia đình rồi mà. Trước đây, mẹ trông đứa nhóc nhà Lâm thì con không nói, nhưng giờ, mẹ cần phải nghỉ ngơi, đừng có nhận thêm việc nữa làm gì. Mẹ gọi điện cho bố mẹ nó, bảo họ đến đón con đi.”
Vì thương mẹ, mà Lam khẽ gắt lên qua điện thoại với bà.
“Tại mẹ thấy thằng nhóc này ngoan ngoãn, đáng yêu, nên cũng có chút cảm tình. Hơn nữa, gia đình nó cũng bận việc, không có người trông nom, cứ đưa đến đây mà nhờ vả, nên mẹ cũng không muốn từ chối.”
“Trời, mẹ cũng nổi tiếng quá. Lại còn có người đưa con cái đến tận nhà để nhờ mẹ chăm cho. Vậy mẹ phải nhớ lấy tiền công nhiều nhiều vào đấy. Giờ mẹ đưa nó qua đây, hay là để con quay về đón ạ?”
Biết là không thể thay đổi được quyết định của mẹ, nên Lam đành chiều theo ý bà. Dù sao, bà ở nhà cả ngày cũng buồn, có tiếng trẻ con cũng vui cửa, vui nhà.
“Thôi, để mẹ gọi taxi đưa nó ra chỗ con.”
Mẹ Lam tắt máy, quay sang nhìn thằng nhóc kháu khình đang ngồi trên ghế, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười viên mãn.
“Em ơi, cho một đen đá.”
Lam cũng đặt máy xuống, cô quay ra nơi vừa phát ra tiếng gọi, lông mày hơi nhíu lại.
Hôm nay là ngày nghỉ, nên nhân viên trong quán đến muộn hơn bình thường. Lam miễn cưỡng bưng ly cafe ra cho vị khách đầu tiên của quán.
“Quán hôm nay có vẻ vắng khách nhỉ?”
“Chắc tại do anh mở hàng.”
Lam chẳng khách sáo mà đáp lại lời hỏi thăm của khách hàng. Cả tuần nay, cứ mỗi lần đến quán là cô đều nhìn thấy anh ta ngồi ở đây. Mở quán ra, nếu nói là không cần khách thì không đúng, nhưng cái kiểu khách hàng vô công rỗi nghề, ngồi uống cafe cả ngày lẫn đêm, rồi lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm, khiến cô chỉ muốn đuổi ra khỏi đây.
“Có thể cho anh một cơ hội được làm quen với em không? Ngày nào cũng tới đây, chỉ mong được nói chuyện với cô chủ quán một vài câu mà khó quá. Hình như, em cũng ít ghé qua quán nhỉ?”
Bỏ qua thái độ khó chịu của Lam, người thanh niên kia vẫn cố kiếm chuyện để làm quen.
“Tôi còn làm nhiều việc khác nữa. Không phải chỉ ngồi một chỗ như vài người. Mà nhân viên của tôi cũng tới rồi, nếu cần thêm gì thì anh cứ gọi.”
Nhìn thấy cô bé nhân viên bước vào quán, Lam như tìm được lý do để thoát khỏi cậu ấm này.
“Khoan đã. Anh vẫn chưa được làm quen với em mà. Anh tên Khánh, là sinh viên năm cuối của trường Ngoại Thương.”
Lam cười đến chảy nước mắt, khi nghe cậu thanh niên kia vênh mặt tự giới thiệu bản thân mình với cô.
“Con chào mẹ! Con chào chú!”
Nụ cười của Lam vội tắt ngấm, khi thằng nhóc tóc vàng đi đến trước mặt cô, khoanh tay lễ phép chào hỏi.
“Mẹ?”
Mặt cậu thanh niên kia cũng vội biến sắc.
“Còn tôi là Lam. Cách đây khoảng chục năm, tôi cũng là sinh viên năm cuối giống cậu. Còn đây là con trai tôi.” Lam nhanh trí phối hợp cùng thằng nhóc.
“Vậy, chị? Em xin lỗi, em cứ nghĩ là..”
“Không sao. Hy vọng là sau này, cậu sẽ có cái nhìn tinh tế hơn với phụ nữ.”
Lam cười nhẹ, rồi quay lưng đi vào trong, bỏ mặc cả cậu chàng sinh viên, và bỏ quên cả đứa bé mà cô vừa mới nhận làm con.
“Chị à, thằng nhóc đáng yêu quá.”
Lam giật mình, quay lại, khi thấy cô nhân viên đang cười tít mắt với thằng bé. Hóa ra, nó vẫn lẽo đẽo đi sau cô từ nãy tới giờ.
“Nhóc, lại đây với cô.”
Lam ngồi xuống, vẫy thằng bé về phía mình.
Nó cũng chẳng ngại ngần, mạnh dạn bước về phía Lam.
“Ai đưa con tới đây?”
“Dạ, bà đưa con tới. Nói là mẹ Lam ở trong này.”
“Bà?”
Lam vỗ đầu. Vậy ra đứa bé mà mẹ muốn cô trông giúp sáng này là thằng nhóc này.
“Con tên gì?”
“Dạ, tên Bin.”
“Mấy tuổi?”
Bin lưỡng lự, lúc thì giơ ba ngón, lúc thì giơ bốn ngón ra trước mặt Lam.
“Được rồi, vậy Bin ở đây chơi với cô Lam, lát trưa bà tới đón. Nhớ là phải chơi ngoan, nghe không?”
Lam nghiêm nét mặt, nhìn thằng bé căn dặn.
“Dạ.”
“Chị Lam. Thằng nhóc này là người nước ngoài, mà sao nói tiếng Việt giỏi vậy? Là người nhà của chị ạ?”
Cô bé nhân viên không khỏi hiếu kỳ, hỏi Lam.
“Người nhà đâu, mẹ chị nhận trông giúp thôi. Ừ, em nói chị mới để ý. Sao nó nói tiếng Việt giỏi thế? Bạn chị cũng có con tầm tuổi này, mang tiếng người Việt Nam, mà nói còn ngọng líu ngọng lô.”
Lam chăm chú nhìn Bin một lúc lâu, không hiểu sao, cũng giống như mẹ cô, càng nhìn nó, cô càng cảm thấy gần gũi, yêu thương.
“Mà sao nó gọi chị là mẹ vậy?”
Lúc này Lam mới nhớ ra, khi mới bước vào quán, Bin chào cô rất rõ ràng: “Con chào mẹ.”
“Chắc là do mẹ chị kêu nó gọi vậy. Thôi, em trông quán nhé. Để chị đưa thằng nhóc lên phòng. Chị hơi đau đầu.”
Lam cũng có chút gì đó nghi ngờ, nên cô tìm lý do, đưa thằng bé lên căn phòng của riêng mình để dò hỏi. Dù sao thì các cụ cũng dạy rồi, “đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ”, nếu cô muốn biết việc gì, cứ việc hỏi thằng nhỏ, nó sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng.
“Bin, ai kêu con gọi cô là mẹ vậy?”
Lam đặt Bin ngồi lên bàn, còn cô ngồi xuống ghế. Đối diện với nó, cô nhẹ nhàng.
“Bà ạ.”
“Nhưng cô không phải là mẹ của Bin mà. Bin gọi vậy, không sợ mẹ Bin sẽ giận sao?”
Bin lắc đầu. Mẹ nó sao có thể giận được chứ. Bởi ngay từ khi thằng nhỏ có nhận thức, có thể nhận biết được mọi vật, mẹ nó đã chỉ lên cái ảnh to tướng ở trong phòng, rồi bắt nó phải gọi người trong bức ảnh đó là mẹ rồi. Dù cho, kể từ khi sinh ra, nó chưa một lần được gặp mặt con người đó, cho đến ngày hôm nay.
“Mẹ Bin cho phép mà. Mẹ còn nói, sau này gặp mẹ Lam, Bin phải yêu thương mẹ Lam thật nhiều nữa.”
“Mau nói cho cô biết, mẹ Bin là ai?”
Lam không còn giữ nổi bình tĩnh, khi nghe thằng bé thủ thi. Cô hơi lớn tiếng, khiến cậu nhóc phải sợ hãi, miệng mếu máo, mắt rớm nước.
“Cô xin lỗi. Bin ngoan, mau nói cho cô Lam biết, mẹ con tên là gì?”
Lam ôm thằng bé vào lòng vỗ về, cô gặng hỏi.
“Là mẹ Hạ đó. Mẹ Hạ nói, Bin sang đây với mẹ Lam trước, rồi mẹ Hạ sẽ đến sau.”
Đôi mắt Lam bất giác chảy nước. Giọng nói ngây ngơ của thẳng bé, giống như hàng nghìn mũi kim, vô tình châm vào tim cô, khiến nó rớm máu, đau buốt.
“Là cô ấy. Cô ấy đã về rồi sao?” Lam lẩm nhẩm trong đầu. Hóa ra, năm năm vẫn chưa phải là thời gian đủ dài, để có thể làm lành mọi vết thương trong tim cô.
“Mẹ Lam đừng khóc. Mẹ Hạ nói, khóc là hư. Mẹ còn nói, nếu Bin thấy mẹ Lam khóc, thì Bin phải dỗ cho mẹ nín.”
Bin vụng về đưa bàn tay bé nhỏ của mình lau đi những giọt nước đang lăn dài trên má Lam.
“Thì ra, Hạ cũng biết là mình sẽ khóc sao?” Lam lại tự hỏi mình. “Sau năm năm, Hạ nghĩ rằng, sẽ đưa đến bên mình một đứa bé, là có thể xóa bỏ hết những tổn thương sao? Hạ cho rằng, đứa bé này, và Hạ có ma lực quá lớn, có thể khiến mọi thứ sẽ thay đổi chỉ trong tích tắc ư? Nếu như cuộc sống chỉ đơn giản đến thế thôi, thì hà cớ gì mà người ta lại phải mất công để phân biệt cuộc sống với cuộc đời làm gì?”
Một nụ cười bất mãn vương trên môi Lam. Cô nhìn đứa bé, rồi tự cảm nhận xem cảm xúc lúc này của mình là gì? Yêu, thương, hay chán, ghét? Cô cũng chẳng thể gọi rõ được thứ tình cảm mình đang có là gì nữa.
“Bin, đi cùng cô Lam về với bà nhé.”
Cùng với Bin trở về nhà để gặp mẹ và làm rõ mọi chuyện, nhưng có vẻ như, bà đang muốn tạo điều kiện để Lam và thằng nhỏ có thêm nhiều thời gian để vun đắp tình yêu thương với nhau thì phải. Gọi cho bà cả chục cuộc cũng không thấy trả lời. Chờ đến trưa cũng không thấy bà về. Cô liền gọi cho bố, thì ông nói, hai người mới nhớ ra là phải đi ăn một đám cỗ ở quê, đến chiều tối mới về, rồi giao phó cho cô phải chăm sóc tốt cho thằng bé.
Sợ thằng bé sẽ quấy khóc vì đói, nên Lam đã lục tung cả tủ lạnh nhà mình ra, bao nhiêu thứ có thể chế biến thành món ăn, cô đều lấy hết ra để phục vụ nó. Cô tự nhủ, “chẳng phải là mình thích thằng nhóc đâu, chỉ là bản thân ghét phải nhìn thấy trẻ con khóc nhè thôi.”
Được cái, đứa bé cũng ngoan. Ăn trưa xong, liền lên giường làm một giấc, không dám quấy rối, hay nhõng nhẽo với Lam. Thế nên, khi nó thức dậy, Lam liền đưa nó tới siêu thị gần nhà, mua cho ít đồ chơi. Coi như đó là phần thưởng mà cô dành cho nó, vì đã có chút biểu hiện tốt khi ở nhà một mình với cô. “Tuyệt nhiên, đó không phải là yêu thương, nuông chiều”. Một lần nữa, Lam lại tự dặn lòng mình như thế.
“Bin đâu rồi? Bà có quà cho con này.”
Lam đang ngồi đọc sách, còn thằng bé cũng đang say sưa với mấy món đồ chơi mà cô mua cho nó hồi chiều. Vừa nghe thấy tiếng mẹ cô ngoài cổng, nó liền chạy ào ra ngoài đó đón bà.
“Trẻ con thôi mà, cũng đâu có ở cùng với nhau từ nhỏ, sao lại có thể gắn bó như vậy chứ?”
Nhìn mẹ mình và thằng nhóc kia ôm chầm lấy nhau, khiến Lam không khỏi khó hiểu. Cô đặt cuốn sách xuống bàn, lững thững bước theo sau, chứng kiến tận mắt màn thể hiện tình cảm, của không những mẹ cô, mà còn có cả bố cô dành cho thằng nhóc mắt xanh, mũi lõ kia.
“Mọi người có đang làm quá lên không vậy? Cũng chỉ là một đứa trẻ mẹ nhận trông giúp thôi mà. Khi nào lớn, nó cũng chẳng cần đến bố mẹ nữa đâu.”
“Con sao vậy? Chẳng phải từ trước đến nay, con vẫn rất thích trẻ con mà.”
Mẹ Lam ngạc nhiên với thái độ của con gái mình.
“Mẹ, mẹ cũng biết vì sao rồi mà. Cả nhà mình, không phải là có chuyện cần phải nói với nhau sao?”
“Con biết rồi sao?”
Bố mẹ Lam quay sang nhìn nhau, rồi lại nhìn cô để thăm dò phản ứng.
“Biết cái gì ạ? Theo bố mẹ, thì có chuyện gì là con chưa biết?”
Lam cố tình giả bộ làm ngơ.
“À, không có gì. Để mẹ vào tắm gội cho thằng bé, tối nay cả nhà mình sẽ đi ăn ở nhà hàng.”
Nghĩ rằng con gái vẫn chưa biết chuyện gì, nên mẹ Lam muốn dành sự bất ngờ cho cô vào tối nay.
“Bố mẹ vẫn còn muốn giấu con đến bao giờ nữa. Con không thích thằng nhỏ này một chút nào. Con ghét nó. Ngày mai, mẹ đừng để nó đến nhà mình nữa. Được không ạ?”
“Lam, con..”
Bố mẹ Lam và cả đứa bé đều giật mình trước sự lớn tiếng của cô. Thằng nhỏ có vẻ sợ hãi, nên cứ nép sát vào lòng bố Lam để tìm chỗ dựa dẫm.
“Con đừng làm thằng bé sợ. Cũng đã đến lúc, mẹ cần phải giải thích cho con biết mọi chuyện, để con không còn hiểu lầm về Hạ nữa. Mau lên phòng con trước đi, đừng để thằng bé phải chứng kiến sự giận dữ vô cớ của con.”
Chẳng cần biết Lam là đứa trẻ 3 tuổi, hay là một người trưởng thành đã 30 tuổi, mẹ cô cứ thế mà cầm tay, lôi cô vào trong nhà, rồi kéo thẳng lên tầng hai. Sau đó thì không thương tiếc, đẩy mạnh cô vào trong phòng.
“Thái độ vừa nãy của con là gì vậy? Đến ngay cả một đứa trẻ, mà con cũng muốn so đo tính toán với nó sao? Nếu con muốn trách, thì trách mẹ đây này. Chính mẹ là người bảo Hạ đưa thằng bé về đây đấy.”
“Tại sao mẹ không hỏi ý kiến của con trước, xem con có muốn để hai người họ tới đây không?”
“Mẹ tin là con sẽ đồng ý.”
Nước mắt lưng tròng, Lam nhìn mẹ, rồi cười khan một tràng khô khốc.
“Chẳng phải năm năm trước, chính mẹ là người đã khuyên con nên quên cô ấy đi cơ mà. Năm năm qua, mẹ cũng biết con phải khó khăn thế nào mới có thể vượt qua được. Vậy mà bây giờ, khi cô ấy quay trở về, mẹ lại làm như con gái mình chưa hề phải trải qua đau khổ, để mà tin rằng, con có thể đồng ý với sự xuất hiện của Hạ trong ngôi nhà này sao?”
“Phải, chính mẹ đã khuyên con nên quên Hạ đi, và cũng chính mẹ là người đã bắt Hạ phải chấp nhận rời xa con trong suốt thời gian qua. Nhưng mẹ làm thế cũng chỉ vì muốn tốt cho con và cho cả Hạ nữa. Cả hai đứa đều cần phải có thêm thời gian để chứng minh tình cảm của mình, sau tất cả những biến cố đã xảy ra. Bởi lúc đó, tinh thần của con đang suy sụp. Lúc nào con cũng có suy nghĩ rằng, bản thân mình sẽ trở thành một kẻ vô dụng, nên không chịu cố gắng mà tập luyện. Nên chỉ còn cách đó, mới có thể khiến con thức tỉnh và nhận ra mình cần phải làm gì. Có thể, con sẽ oán Hạ, và trách mẹ, vì đã lừa dối con. Nhưng con thử nghĩ lại xem, nếu như Hạ không chỉ trích con gay gắt, không bỏ con mà đi, thì liệu con có chịu quyết tâm mà rèn luyện mình, để được như ngày hôm nay không? Con bé cũng chẳng vui sướng gì khi khiến con phải chịu đả kích như vậy. Nó cũng vì con mà suốt năm năm qua, luôn phải sống trong nỗi hối hận dày vò, dù thực chất, việc làm của nó là chỉ muốn tốt cho con. Vậy nên, việc con cần làm lúc này, là nên gặp Hạ để nói lời cảm ơn với nó, chứ không phải là đem chuyện cũ ra mà trách cứ. Hãy mau quay trở về với nhau đi. Xa cách như thế là đủ rồi.”
“Là cô ấy vì con sao? Có thật như vậy không? Hay là chính cô ấy, cũng đang muốn tìm cách để trốn tránh, để không dám đối diện với sự thật? Con không quan tâm đến việc cô ấy rời bỏ con là do mẹ yêu cầu, hay do chính bản thân cô ấy muốn vậy. Dù sao thì kết quả cuối cùng, cô ấy cũng lựa chọn là ra đi. Ra đi rồi, thì đừng nên quay trở lại mới phải. Bởi chẳng ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông. Mẹ đừng khuyên con, và nói giúp cho cô ấy nữa. Con với cô ấy, hiện tại, và sau này, vẫn mãi là không thể.”
“Con là cố chấp, là ích kỷ. Nếu mẹ là Hạ, mẹ sẽ chẳng bao giờ yêu con đâu, chứ đừng ở đó mà làm cao.”
Bực tức với thái độ ương ngạnh của Lam, mẹ cô liền bỏ ra ngoài.
“Hạ, con đến khi nào vậy?”
Vừa mở cánh cửa, bà liền thốt lên ngạc nhiên, khi thấy Hạ đang đứng ở ngoài đó từ bao giờ. Mặt cô đẫm nước, mắt còn hoe đỏ.
Lam cũng giật mình quay ra. Cô ngẩn người ra một lúc, rồi nhanh chóng ép buộc đôi mắt nhìn quay đi hướng khác, coi như chưa nhìn thấy gì.
“Dạ, con cũng chỉ vừa mới tới.”
Hạ vội lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt, rồi cố gượng cười. Cô hit một hơi thật sâu, để lấy lại bình tĩnh, rồi thản nhiên bước lại gần Lam.
“Mình về rồi.”
“Ừ. Hạ ở lại chơi. Mình có việc cần phải ra ngoài.”
“Lam.”
Toàn thân Lam run bắn, khi Hạ nắm chặt lấy tay cô kéo lại. Bàn tay mềm mại, ấm nóng của cô ấy, trong chốc lát, khiến cái ý chí sắt đá của Lam bỗng nhiên tan chảy.
“Đừng đi. Mình cần được gặp Lam.”
Hạ gần như phải xuống giọng để cầu xin.
“Còn mình thì không muốn gặp Hạ một chút nào.”
Lam nhẫn tâm, gỡ bàn tay Hạ đã khỏi cánh tay mình, rồi lạnh lùng bước đi.
“Mình xin lỗi.”
Hạ bật khóc. Cô khuỵu gối, quỳ xuống nền nhà.
“Con làm gì vậy? Mau đứng dậy. Tất cả đều không phải lỗi của con. Người đáng phải xin lỗi là đứa con gái vô tâm kia kìa.” Mẹ Lam vội chạy vào, đỡ Hạ lên. Bà nhìn Lam đầy giận dữ. “Con cứ thử bước ra khỏi căn phòng này đi, xem mẹ sẽ xử lý con thế nào?”
Lam mệt mỏi, đứng dựa vào tường, ngửa mặt lên trần nhà, nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong.
“Có chuyện gì mà mấy mẹ con lớn tiếng với nhau như vậy?”
Bố Lam từ phía ngoài nhìn vào, thấy ba người phụ nữ đang đứng đối diện với nhau, sắc mặt ai cũng đều trông rất khó coi.
“Ông vào mà nói chuyện với đứa con gái ngang ngược này của ông đi. Dù tôi có giải thích thế nào, nó cũng nhất định đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu con bé. Cứ làm như, có mỗi mình nó là phải chịu đau khổ không bằng.”
Mẹ Lam cứ liên tục đứng ra bệnh vực Hạ, mà chẳng thèm đoái hoài đến cô, dù chỉ một lần.
“Lam, bố nghĩ, con cũng nên bình tĩnh mà nhìn nhận lại tình cảm của mình. Bố tin là con vẫn còn yêu Hạ. Con bé cũng chỉ vì nghĩ cho con, muốn con phải mạnh mẽ vượt qua khó khăn, nên mới nghe lời mẹ con. Đến ngay cả bố, khi biết được chuyện này, cũng rất ủng hộ quyết định lúc đó của mẹ con và Hạ. Và còn chuyện này nữa, bố nghĩ là cũng đã đến lúc con cần phải được biết, để có thể hiểu được thêm, vì sao lúc đó, mẹ con và Hạ lại làm như vậy.”
“Bố..”
Lam đứng thẳng dậy, cắt ngang lời can ngăn của Hạ.
“Là chuyện của em trai con phải không?”
“Con..”
“Lam..”
Bố mẹ Lam và Hạ đều sửng sốt khi nghe cô nhắc đến cậu em trai của mình với thái độ hết sức bình tĩnh.
“Con biết từ khi nào?”
“Khi chứng kiến thái độ kỳ lạ của bố Hạ và mẹ lúc gặp nhau trong bệnh viện, rồi sau đó là sự phản đối của mẹ về mối quan hệ của con và cô ấy, nên con đã nghi ngờ. Vài ngày sau, con liền gọi điện, hẹn gặp bố cô ấy, và biết được sự thật.”
“Vậy sao con không nói?”
“Chẳng phải là mọi người cũng đã giấu con đấy sao? Chuyện cần biết con cũng đã biết rồi, mọi người cũng không cần phải giải thích thêm gì nữa. Còn Hạ, mình sẽ gặp nhau sau được không? Lúc này, mình cần yên tĩnh để suy nghĩ vài chuyện.”
Không cần đợi xem phản ứng của mọi người thế nào, Lam cứ thế mà bước ra khỏi phòng. Đi xuống dưới cầu thang, liền bắt gặp Bin đang ngồi nghịch mấy thứ đồ chơi cô mua cho. Bất giác, cô đứng sững lại vài giây để ngắm nhìn thằng bé, rồi mới tiếp tục bước đi.
++***++
Lam uể oải bước vào phòng riêng ở quán cafe. Cô thả mình xuống giường, nước mắt cứ thế mà trào ra.
Phút giây đầu tiên được nhìn thấy Hạ sau năm năm cách biệt, khiến tảng băng trong lòng cô như được vỡ tan ra. Cô liền nhận ra rằng, hình như, cô chưa từng quên được Hạ, dù chỉ là một giây phút nhỏ nhoi. Vì thế mà, năm năm qua, cô luôn tự khiến cho bản thân phải trở nên bận rộn, ngay cả đến giấc ngủ cũng phải nhờ đến thuốc an thần, mới có thể chợp mắt được vài tiếng ít ỏi.
Là cô vẫn còn yêu Hạ – cô không hề phủ nhận điều đó. Nhưng giữa việc yêu một người, và phải chấp nhận người đó, đối với cô lại là một việc không hề dễ dàng.
Lại một đêm thức trắng nữa, góp phần vào con số hàng trăm đêm, trong suốt năm năm qua của Lam. Đôi mắt cô vẫn mở to, đón đợi những tia nắng đầu tiên của một ngày mới.
Dù biết là ở dưới kia, quán cũng đã có một vài vị khách đến, nhưng cô vẫn lười biếng, chẳng chịu bước ra khỏi giường.
“Vào đi.”
Lam hơi gắt lên vì khó chịu. Bởi nếu như không có tiếng gõ cửa này, thì cô sẽ cứ thế mà nằm cho đến hết ngày, để tự thưởng cho mình một khoảng thời gian rảnh rỗi, mà lâu lắm rồi cô không có được.
Có tiếng bước chân vào, nhưng lại chẳng hề có tiếng nói. Lam đoán được ra đó là ai, nên cô cũng chẳng buồn ngồi dậy.
“Em đến đây với ai? Đã ăn sáng chưa?”
Duy đi đến, đứng trước mặt cô ra hiệu.
“Cậu ta ở dưới kia à?”
Duy gật đầu.
“Được rồi. Em xuống đó trước đi. Chị đánh răng rửa mặt xong sẽ xuống ngay.”
Làm vệ sinh cá nhân xong, Lam bước xuống tầng hai, tiến về phía góc quán, nơi mà Bình thường chọn để ngồi, mỗi khi tới đây.
” “Hôm nay Nhật Minh không tới đón Duy à?”
Cứ mỗi cuối tuần, Nhật Minh lại tới đón Duy đi chơi đâu đó, nên khi thấy cậu bé ở đây, Lam không khỏi thắc mắc.
“Không. Thấy bố tôi nói là anh ấy phải làm tăng ca, nên không về được. Vì thế mà mới sáng sớm, nó đã bắt tôi đưa sang đây rồi.”
Bình đưa tách cafe lên môi, mắt anh dõi theo Duy đang lăng xăng giúp Lam lau bàn ghế.
“Nếu bận thì cứ để nó ở lại đây, chiều qua đón cũng được.”
“Hôm nay thì không bận gì. Còn Lam?”
“Tôi cũng thế. Đang tính nằm ngủ cả ngày, thì chú cháu nhà cậu tới, khiến cho kế hoạch của tôi không thành.”
Lam xoay xoay cốc cafe trong tay. Hiện tại, cô và Bình đã có thể nói chuyện một cách rất thoải mái cùng nhau. Không cần phải gượng gạo, hay giữ khoảng cách với nhau như trước nữa.
“Cô ấy về rồi.”
“Ừ. Hình như, cậu còn biết trước tôi.”
“Biết cách đây vài ngày. Cũng định báo cho Lam, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại chẳng biết phải thông báo như thế nào.”
“Thì cứ như vừa nãy,” cô ấy về rồi “là được mà.”
“Ừ. Đơn giản vậy mà không nghĩ ra. Gặp nhau rồi chứ?”
“Gặp rồi, nhưng chưa thể nói được gì.”
“Lấy mảnh giấy, viết ra những gì cần nói trước đi, kẻo đến lúc đó, lại chẳng thế cất lên lời, đầu óc trở nên mê muội, không biết nên nói với nhau những gì.”
Lam cười nhẹ trước câu nói đùa của Bình. Với cô, anh có thể được coi là tri kỷ. Cô nghĩ gì, anh cũng đều có thể đoán ra được. Tâm trạng của cô đang như thế nào, có lẽ, anh cũng là người hiểu được rõ nhất.
“Lam có hối hận không?”
“Không.”
“Có còn sợ sẽ bị xã hội dị nghị, soi xét, kỳ thị những người như mình không?”
“Có.”
“Vậy nếu như có cơ hội được thay đổi bản thân mình để thuận theo lẽ tự nhiên, phù hợp với quy luật của xã hội, Lam sẽ chấp nhận chứ?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Vì người tôi yêu chỉ có thể yêu được một cô gái, giống như mình. Tôi sợ sự dèm pha, đánh giá của những người ngoài cuộc, nhưng điều tôi sợ hơn tất cả, chính là sẽ không có được tình yêu từ cô ấy.”
“Vậy vì sao vẫn còn cố chấp, không chịu đến với cô ấy?”
“Không biết nữa. Chỉ là hiện tại, tôi cảm thấy cô ấy không còn thuộc về mình như trước nữa.”
Bình im lặng, không tiếp tục hỏi nữa. Anh biết rõ trong lòng Lam lúc này, là cả một cuộc tranh đấu không khoan nhượng giữa lý trí và tình cảm. Cô đang cần sự tĩnh lặng, để có thể đưa ra đáp án cho chính mình.
Nếu tiếng chuông điện thoại của Bình không vang lên, thì có thể, hai người sẽ vẫn cứ giữ im lặng mà ngồi đối diện nhau đến hết ngày mất.
Nhìn vào màn hình điện thoại, Bình vội đứng lên, nhanh chóng đi ra phía khác để nghe máy.
“Đi đi. Tôi không giữ lại đâu.”
Bình quay trở lại, anh đang định mở miệng để chào Lam, thì cô đã lên tiếng trước.
“Tôi vừa mới tìm ra một quy luật mới của cuộc sống, chắc là sẽ áp dụng được với nhiều người.”
“Quy luật gì?”
“Những người hiểu về nhau quá rõ, thì chẳng thể yêu nhau nổi.”
“Có vẻ là đúng đấy. Giờ tôi mới hiểu, cái lý do duy nhất mà chúng ta không thể thuộc về nhau chính là thế này.”
“Chính là nó đấy. Thôi, tôi đi đây. Cô quản nó giúp tôi nhé.”
Bình hất mặt về phía Duy, tỏ ý nhờ vả.
Lam không trả lời, chỉ xua xua tay, để đuổi Bình đi. Sau đó, lại tiếp tục ngồi một mình, suy nghĩ về cách làm mà Bình vừa dạy cô, để khi gặp Hạ, cô còn đủ tỉnh táo, mà biết được mình sẽ nói những gì với cô ấy.
Cũng có đôi ba lần, Lam tự tưởng tượng ra, sau này, khi gặp lại Hạ, cô sẽ coi như chưa từng quen biết, hay là cứ đối xử với nhau, như những người bạn đã lâu ngày không liên lạc, chỉ cần xã giao, hỏi han nhau vài câu cho hợp lệ, rồi cứ thế mà đường ai nấy đi.
Nghĩ thì đã thông suốt, nhưng đến khi gặp lại Hạ ngày hôm qua, cô cũng chẳng hiểu tại sao, bản thân lại giở cái chứng giận dỗi kiểu trẻ con như thế. Cuối cùng, lại tự trách bản thân mình không đủ mạnh mẽ để mà dứt khoát một lần.
Ngồi thẫn thờ một hồi lâu, Lam mới sực nhớ ra là Duy còn đang chờ được mình hướng dẫn vẽ tranh, nên nhanh chóng đứng dậy, kêu thằng bé đi theo mình lên phòng.
Lấy giá vẽ, bút, màu, rồi để Duy tự vẽ lên ý tưởng của mình, một lần nữa Lam lại chẳng thể điều khiển những dòng suy tưởng vẫn luôn quẩn quanh trong đầu mình. Ánh mắt của Hạ, hành động quỳ sụp xuống trước mặt mình của cô ấy, vẫn cứ ám ảnh Lam suốt cả đêm qua cho tới tận bây giờ.
“Chị Lam.”
Lam quay ra, khi có tiếng gọi mình từ ngoài cửa.
“Có người muốn gặp chị.”
“Nói là chị không có đây.”
Theo thói quen, nên Lam nhanh chóng từ chối cũng cuộc hẹn gặp riêng của khách hàng khi tới quán.
“Dạ, không phải là khách đến quán như bình thường. Có hai bác trung tuổi, nói là muốn gặp chị để hỏi chút chuyện.”
“Được rồi, chị xuống ngay.”
Lam thử cố đoán, nhưng không tài nào đoán được ra, người đang muốn gặp mặt mình ở dưới kia là ai. Cô dặn dò Duy vài câu, rồi cũng mau chóng bước xuống phía dưới.
Theo hướng chỉ của cô bé nhân viên, Lam hướng mắt về phía người đang muốn tìm mình. Cô liền tự hiểu được, lý do vì sao mà họ lại tìm tới tận đây.
“Cháu chào hai bác. Hai bác uống gì, để cháu kêu nhân viên làm ạ?”
Bố mẹ Hạ đang nhỏ to nói chuyện gì đó với nhau, thấy Lam xuất hiện, họ liền đứng dậy, ngại ngùng nhìn cô.
“Chào cháu. Hai bác dùng nước lọc được rồi. Mau ngồi xuống đi.”
Nếu như Lam không ngồi xuống trước, thì có lẽ, bố mẹ Hạ sẽ cứ thế mà đứng nói chuyện với cô. Thế nên, Lam đành vô phép, để họ có thể nói chuyện được với mình trong tư thế thoải mái nhất.
“Hai bác có thể yên tâm, cháu sẽ không liên lạc gì với cô ấy đâu.”
Lam vào thẳng vấn đề.
“Cháu hiểu lầm rồi. Hai bác đến đây không phải là vì chuyện đó. Chúng ta cũng không đủ tư cách để mà xen vào chuyện của hai đứa nữa. Hai bác đến, chỉ là muốn nhờ cháu một việc thôi.”
Ông Cường nhẹ nhàng giải thích.
“Nhờ cháu? Cháu thì có thể giúp gì được hai bác?”
“Cháu có biết Hạ đang ở đâu không? Hoặc có thể khuyên nó, đến gặp hai bác một lần cũng được. Năm năm rồi, bác vẫn chưa được gặp nó.”
Lần này thì đến lượt bà Linh lên tiếng, giọng cầu khẩn.
“Cô ấy không về nhà ở sao? Sao lại năm năm mọi người chưa được gặp nhau? Không phải là..”
Lam khá bất ngờ trước thông tin này. Cô không nghĩ giữa Hạ và gia đình cô ấy lại xảy ra chuyện như vậy.
“Ừ, không dám giấu cháu. Kể từ khi biết bác là người đã gây ra cái chết cho em trai cháu, rồi cố tình trốn tránh trách nhiệm, Hạ đã rất giận bác. Nó bỏ ra ngoài sống từ đó, rồi lại đi sang Pháp mà không một lời chào hỏi. Bác biết, cả bác và bác gái đều đã khiến cho gia đình cháu phải chịu nhiều đau khổ, dù có làm bất cứ điều gì cũng không thể bù đắp lại hết được. Giờ lại còn không biết xấu hổ, đến đây cầu xin cháu giúp cho gia đình bác được đoàn tụ. Quả thật là không còn mặt mũi nào. Nhưng mong cháu hiểu cho tình cảnh của hai bác. Làm ơn, chỉ cho bác biết là con bé đang ở đâu. Năm năm qua, dù nhớ nó đến quay quắt, nhưng hai bác chẳng biết phải làm cách nào mới có thể liên lạc được với nó. Tối qua, khi xem bản tin trên tivi, thấy người ta có phỏng vấn nó, nên hai bác mới đến đây, để nhờ cháu giúp đỡ.”
Gương mặt ông Cường căng ra, đôi mắt hoe đỏ, chậm rãi kể lại hoàn cảnh của gia đình mình cho Lam biết.
“Quả thực cháu cũng không rõ ở đâu. Tối qua cô ấy có đến nhà cháu, nhưng hai đứa cũng chưa kịp nói chuyện gì với nhau. Hai bác có thể đến gặp mẹ cháu, có lẽ bà sẽ biết được nơi ở của Hạ.”
Nhìn vẻ đau khổ hiện rõ trên khuôn mặt của bố mẹ Hạ, Lam không khỏi mềm lòng. Cho đến bây giờ, cô cũng mới biết được chuyện này. Có lẽ, suốt thời gian qua, Hạ đau khổ cũng không ít gì cô. Phải sống trong nỗi day dứt, dày vò chính bản thân vì những lỗi lầm mà không phải do cô ấy gây ra, sẽ là đau đớn đến nhường nào. Trong lòng Lam, bất chợt trào lên cảm giác thương xót đối với Hạ.
“Lam, nếu cháu muốn, bác có thể quỳ xuống đây để xin lỗi cháu. Cầu xin cháu, đừng giận con bé nữa. Hãy cứ xem như, hai bác không phải là người sinh ra nó cũng được. Nó đối với cháu, từ trước đến nay vẫn là một lòng yêu thương hết mực. Nó vì cháu mà không thèm nhìn nhận, người bố, người mẹ này. Bác biết, nó về đây cũng chỉ vì cháu mà thôi. Xin cháu, đừng để con bé phải bỏ đi một lần nữa.”
“Bác Linh, bác đừng làm thế.”
Lam vội đứng lên, đỡ bà Linh dậy. Nhìn vào gương mặt đang giàn giụa nước của bà, cô không còn có thể nhớ nổi, thái độ hung dữ trước đây đã xua đuổi, mắng chửi mình như thế nào nữa. Giờ đây, cô chỉ thấy được sự đau buồn trên gương mặt khắc khổ của một người mẹ, đang muốn tìm lại đứa con yêu thương do chính mình sinh ra và nuôi nấng.
“Ngày đó, sau khi biết bác là người đã đâm em trai cháu, nó thực sự đã rơi vào khủng hoảng. Bác nhớ như in buổi đêm hôm đó. Trời thì mưa to như trút nước, mà nó cứ thế lao ra ngoài, sau khi để lại ánh mắt chứa đầy oán giận lên hai bác. Bác biết, nó đã phải chịu đả kích tâm lý lớn thế nào, khi biết được bố mẹ mình, đã lần lượt thay phiên nhau, khiến cho người mà nó yêu thương phải chịu thương tổn, mất mát. Sau đó mấy ngày, Hạ cũng về qua nhà, thu dọn hết đồ đạc của mình. Dù cho, hai bác có van xin thế nào, nó cũng không chịu nói nửa lời. Thái độ lúc đó của Hạ với hai bác, giống như những người xa lạ. Lạnh lùng đến vô cảm.”
Tay ông Cường cầm lấy cốc nước, run run đưa lên miệng, nhấp một ngụm, rồi lại tiếp tục câu chuyện của gia đình mình.
“Bác tìm đến tận khách sạn mà con bé ở để gặp nhưng cũng không được. Nó cứ cố tình trốn tránh. Thấy bác tìm tới nhiều quá, nó lại chuyển sang ở khách sạn khác, rồi sau đó là biệt tăm một mạch tới liền năm năm. Bác gái khi đó cũng vì đau buồn mà sinh bệnh. Bà ấy bị tai biến, phải nằm viện một thời gian. Khi đó, bác đã có lần tới nhà tìm cháu, với hy vọng, cháu sẽ biết được địa chỉ của Hạ, nhưng lại không gặp được. Nói chuyện với bố mẹ cháu, bác mới biết là hai đứa đã chia tay, mẹ cháu không muốn để cho ai nhắc tới Hạ trước mặt cháu nữa, nên bác lại lủi thủi ra về. Nếu như tối qua, không được nhìn thấy con bé trên tivi, thì chắc hai bác cũng chẳng bao giờ dám nghĩ, sẽ có ngày được gặp nó trước khi chết, dù chỉ là một lần.”
“Cháu hiểu rồi. Hai bác cứ về trước đi, cháu sẽ hỏi lại mẹ cháu chỗ ở của Hạ, rồi thông báo ngay cho hai bác biết.”
Tiễn bố mẹ Hạ ra về, Lam vô thức, đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình.