Chương 35 - Chương 35
Từ xa, Jenny đã thoáng trông thấy hai bóng hình quen thuộc. Cô vui mừng, định chạy tới, thì một trong hai người đó đã vội vã bước đi.
“Mẹ, đó chẳng phải là Hạ sao? Cô ấy tới đây làm gì? Mẹ đã cho cô ấy biết là chị Lam nằm trong này chưa? Để con kêu cô ấy quay trở lại.”
Jenny toan lên tiếng gọi Hạ, thì bị mẹ Lam ngăn cản.
“Phương. Để con bé đi. Mẹ không muốn hai đứa nó tiếp tục gặp nhau nữa.”
“Mẹ, sao lại thế? Chẳng phải trước kia, bố mẹ vẫn ủng hộ chuyện của hai người họ ư? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Trước kia là do bố mẹ quá nuông chiều, nên đã cho phép chúng đến với nhau, bây giờ mới hối hận không kịp. Mẹ không muốn con gái mình phải khổ nữa. Con cũng không được nói cho Lam biết là việc Hạ có đến đây. Hãy để cho nó có thể quên Hạ đi, càng sớm càng tốt. Đừng khiến chị con phải dằn vặt thêm nữa. Nó cũng đủ khổ sở rồi.”
“Tại sao phải giấu Lam chuyện Hạ đã tới đây thăm chị ấy? Mẹ, mẹ nghĩ là họ có thể quên nhau được sao? Cũng đâu phải là hai người đó mới yêu nhau. Chia cắt hai người, mới chính là việc khiến chị Lam phải đau khổ hơn mẹ ạ.”
“Có những điều, nếu không biết thì sẽ không đau. Có những người, nếu không gặp thì sẽ tốt hơn. Thứ tình cảm này, ngay từ đầu đã không nên có. Người mà chị con yêu, ngay từ đầu đã không phải là Hạ thì tốt biết bao. Mẹ biết, chị con có thể sẽ không quên, nhưng đừng để nó nghĩ tới Hạ là được rồi. Mẹ không muốn con gái mình bị người khác coi thường. Dù cho sau này, Lam có thế nào đi nữa, nó vẫn là đứa con do mẹ sinh ra. Bố mẹ sẽ vẫn yêu thương nó hết mực. Con cái với cha mẹ là vật vô giá, không thể dùng tiền bạc mà trao đổi được.”
“Nhưng mà..”
“Không nhưng gì cả. Nếu như con còn muốn là thành viên trong gia đình này, thì từ nay, nhất định không được nhắc cái tên Vũ Phong Hạ ra trước mặt Lam. Bằng không, mẹ sẽ không nhìn mặt con nữa.”
Mẹ Lam chợt nghiêm giọng, cảnh cáo Jenny, khiến cô không dám hé miệng, nói thêm nửa lời, cứ lẽo đẽo đi theo sau bà đến phòng bệnh.
“Mẹ, không phải mẹ còn phải trông bé Nhím nữa sao? Con có thể ăn đồ ăn ở bệnh viện mà. Mẹ đừng mất công nấu, rồi mang đồ vào đây nữa.”
Nhìn thấy mẹ phải tất bật để lo lắng cho mình, Lam không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng.
“Đã có bố con trông rồi. Con bé dạo này ngoan lắm, ai cũng theo. Mẹ biết là con không quen ăn đồ ăn ở bệnh viện, nên tranh thủ nấu chút cháo mang vào. Với lại, mẹ cũng phải vào để còn biết tình trạng sức khỏe của con thế nào chứ?”
Mẹ Lam lấy cháo ra bát, đưa lên miệng thổi nhẹ, rồi mới đặt lên chiếc bàn ăn trước mặt cô. Bà cũng không quên quay sang Jenny mà thúc giục.
“Con cũng ăn luôn đi cho nóng. Mẹ mang đủ phần cho cả hai đứa đấy. Cũng may mà còn có con ở đây, nếu không thì bố mẹ chẳng biết xoay sở ra làm sao? Vất vả cho con rồi.”
“Mẹ đừng nghĩ nhiều. Chẳng phải chúng ta đều là người một nhà sao? Con thì không sợ vất vả, mà chỉ lo có người, không chịu chú ý đến bản thân mình, cứ để bố mẹ phải lo lắng thôi.”
Jenny không quên liếc xéo Lam một cái.
Lam biết thân biết phận mình là kẻ gây ra tội, nên cô không dám phản ứng lại, cứ cúi mặt xuống, lặng lẽ ăn cho xong phần của mình.
“Con ở đây đã có bác sĩ và y tá chăm sóc rồi, mọi người không cần phải thường xuyên vào đây với con nữa. Dù sao thì hai, ba ngày nữa cũng có thể xuất viện được rồi. Phương cũng đang phải hoàn tất những công việc còn dang dở để kết thúc hợp đồng với công ty, nên không thể ở đây với chị cả này được. Em cứ về lo liệu công việc đi, chị có thể tự xoay sở được.”
“Giá như, con có thể nghĩ được những điều này từ trước, để tự lo cho bản thân mình thì có phải tốt hơn không? Con sợ bố mẹ và em phải vì mình mà vất vả, thì sao lại khiến bản thân mình thành ra thế này? Chẳng phải bác sĩ đã dặn là phải hạn chế đi lại rồi sao? Con đi loanh quanh trong nhà nhiều quá, nên cảm thấy cuồng chân, muốn đi ra ngoài để ngắm phố ngắm phường phải không? Hay là cả ngày phải đối diện với hai ông bà già này, nên cảm thấy chán nản, không vui?”
“Mẹ, là do con bảo chị ấy nên ra ngoài cho khuây khỏa. Con..”
“Con giữ trật tự đi. Tội của con, chính là đã dung túng cho chị mình làm bậy. Sau này mẹ sẽ nói chuyện với con.”
Jenny định lên tiếng để thanh minh giúp Lam, ai ngờ, ngay cả cô cũng bị mẹ mắng lây. Nhìn Lam đang cúi mặt nhận tội, cô cũng đành bất lực mà giữ im lặng, không dám can thiệp thêm nữa
“Con xin lỗi. Tất cả là do con tự ý làm, không liên quan đến Phương. Mẹ cũng đừng trách em ấy nữa. Con hứa với mẹ, sẽ không còn lần sau đâu.”
“Được, mẹ tin vào lời hứa của con. Hy vọng sau này, con sẽ không khiến bố mẹ phải thất vọng thêm nữa.”
“Dạ. Con còn điều này nữa, muốn xin ý kiến bố mẹ.”
Lam ngập ngừng. Cả đêm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, để đưa ra được quyết định này, nói bản thân không cảm thấy tiếc nuối, mất mát là sai. Nhưng cô biết, mình cũng không thể ích kỷ, mà cố níu kéo những gì gọi là kỷ niệm trong quá khứ mãi được. Nếu như trong hoàn cảnh khác, thì còn có thể. Còn hiện tại, cô cũng chỉ có cách này, mới giúp được gia đình mình bớt đi được một phần khó khăn.
“Con muốn bán căn hộ bên kia.”
“Bán căn hộ?”
Không hẹn mà gặp, cả mẹ Lam và Jenny đều nhắc lại một phần trong lời đề nghị của cô với thái độ sửng sốt. Cả hai người họ, đều hiểu được, căn hộ chung cư đó có ý nghĩa đối với Lam như thế nào. Nên việc cô quyết định bán căn hộ đó, khiến cho hai người không khỏi bất ngờ. Nhưng mẹ Lam ngay sau đó, liền trở về trạng thái bình thường, coi như đó cũng là một việc nên làm.
“Bố mẹ cũng đã giao căn hộ đó cho con, nên giờ con có quyền tự quyết định. Con làm thế nào cũng được, bố mẹ sẽ không can thiệp.”
“Nhưng tại sao phải bán chứ? Đó không phải là?”
Jenny không thể giữ được bình tĩnh như mẹ Lam. Cô sốt sắng, gặng hỏi, thì bị Lam chặn lời.
“Chị có lý do riêng của mình. Sẽ nói với em sau. Giờ em về cùng với mẹ đi, chẳng phải chiều nay có lịch làm việc sao?”
“Chiều nay anh Sơn sẽ qua đây đón em đi luôn, nên chị không cần phải đuổi sớm.”
Jenny thấy ấm ức trong lòng, khi không có được câu trả lời thỏa đáng từ Lam.
“Vậy hai đứa ở lại, mẹ cũng phải về để trông bé Nhím. Trưa nay ăn tạm cái gì đó ở viện, chiều tối bố sẽ mang cơm vào.”
Mẹ Lam rời đi một lúc lâu, mà Jenny vẫn nhất định không chịu mở miệng. Kiểu phản ứng này của Jenny khiến Lam thấy khó chịu trong lòng, cô đành nhượng bộ, xuống nước làm hòa trước.
“Giờ em muốn biết chuyện gì, chị sẽ nói. Đừng có làm bộ mặt lỳ lợm đó nữa.”
“Chị phải hứa, không được giấu em bất cứ chuyện gì nữa. Mọi câu hỏi em đưa ra đều phải có câu trả lời, và phải trả lời thành thật.”
“Đây là hỏi cung phải không?” Lam liền hỏi ngược lại, nhưng khi thấy Jenny quay mặt đi, cô miễn cưỡng phải chấp thuận lời đề nghị đó. “Được rồi, em hỏi đi.”
“Tại sao chi lại muốn bán căn hộ đó?”
“Vì nhà mình đang cần tiền để trả nợ.”
“Trả nợ?”
Mắt Jenny trợn tròn, ngạc nhiên.
“Ừ. Vì lỗi của chị, mà cả nhà phải gánh một món nợ khá lớn. Bố mẹ còn phải thế chấp cả căn nhà đang ở, để vay tiền của ngân hàng trang trải nợ nần. Cũng may mà nhờ sự giúp đỡ của mọi người, nên món nợ đó đã được giải quyết được một phần. Chị cứ nghĩ rằng, nếu như mình chăm chỉ làm việc, thì món nợ đó, sẽ nhanh chóng được trả hết. Nhưng hiện tại thì chị lại sợ mình không đủ khả năng. Cũng không thể để bố mẹ phải tiếp tục lo nghĩ về số tiền đó nữa, nên chị mới quyết định bán căn hộ đó đi, để trả cho xong món nợ mà chị đã tạo nên.”
Đôi mắt Lam mờ sương, hướng ra cánh cửa sổ của phòng bệnh, nhìn ra bầu trời xanh ngoài kia.
“Có thể nói cho em biết rõ nguyên nhân được không? Đừng nghĩ là em lắm chuyện, em chỉ muốn biết, với tư cách là một thành viên trong gia đình, muốn chia sẻ mọi gánh nặng và nỗi lo cùng với mọi người thôi.”
Lam chậm rãi, kể lại sự việc mẹ Hạ và Nhật Minh đã liên kết với nhau, khiến gia đình cô phải một phen điêu đứng. Giọng cô bình thản, không mang theo bất cứ nỗi tức giận nào. Với cô, những gì đã qua cô sẽ để nó trôi qua một cách tự nhiên. Không phải là cô quên, mà chỉ là cô không muốn nghĩ về nó. Bởi con người ta cần phải sống vì hiện tại và tương lai, chứ không ai sống cho quá khứ cả.
“Chẳng phải là vẫn còn có em sao? Chị không cần phải bán căn hộ đó đi. Dù sao đó cũng là nơi chất chứa nhiều kỉ niệm, và có ý nghĩa quan trọng với chị. Đừng vội xóa nó đi.”
“Cảm ơn em. Nhưng nguyên nhân là do chị mà ra, nên chị muốn tự mình giải quyết hậu quả. Không phải chị coi em là người ngoài nên mới làm vậy, chỉ là chị muốn mình được thanh thản hơn, để cuộc sống sau này, dù có vất vả cũng không phải dằn vặt bản thân thêm nữa.”
“Em hiểu rồi. Vậy còn chuyện hôm qua, có chuyện gì đã xảy ra? Sao chân chị lại thành ra thế này?”
“Hóa ra, đây đúng là cuộc hỏi cung rồi.”
Lam mỉm cười, để lấy thêm chút động lực, trước khi kể lại những gì đã diễn ra ngày hôm qua cho Jenny biết. Cô không muốn, bản thân mình trở nên quá yếu đuối trước mặt người khác.
“Nghe theo lời em, chị đã đến tìm Hạ. Ngồi chờ cô ấy suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng được gặp. Rồi hai đứa ăn trưa, đi uống cafe và nói chuyện cả buổi. Nói chuyện xong thì chị đi về, lúc bước xuống cầu thang, do sơ ý nên chị bị ngã, rồi cái chân thành ra thế này.”
“Chị trả lời cho xong chuyện phải không? Em không bắt chị liệt kê những sự việc đã xảy ra trong ngày hôm qua. Em muốn biết cuộc nói chuyện giữa hai người đã đi tới đâu? Vì sao bố mẹ chị Hạ lại ở nhà mình?”
“Cuộc nói chuyện đã đưa hai đứa chị đến điểm kết thúc.” Lam cười gượng chống chế. “Còn việc bố mẹ cô ấy đến nhà mình, là để đưa cho chúng ta một khoản tiền, có lẽ là không nhỏ, có thể là để trả nợ cho những gì mà mẹ cô ấy đã gây ra, hoặc cũng có thể, đó là số tiền, mà họ muốn bù đắp cho việc chị đã chấp nhận rời xa con gái họ. Nhưng dù là lý do nào đi chăng nữa, thì việc họ mang tiền đến nhà mình như vậy, cũng khiến cả bố mẹ, và chị đều cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng của mình. Em còn muốn hỏi gì nữa không?”
“Hai người cứ kết thúc đơn giản như vậy sao?”
Lần này thì Lam bật cười thành tiếng trước câu hỏi của Jenny.
“Thế em muốn chuyện của chị phải trở nên phức tạp đến đâu nữa? Chẳng phải là đơn giản vẫn khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn sao?”
“Không phải. Ý em là, cả hai người, đã phải vượt qua bao nhiêu sóng gió, khó khăn, có chia ly, có giận hờn, có hiểu lầm, có những xung đột đến đỉnh điểm như thế, không thể cứ nói chia tay là chia tay, kết thúc là kết thúc một cách chóng vánh như vậy được.”
“Em nhìn thấy chiếc lá bằng lăng kia không?” Lam đưa tay, chỉ cho Jenny thấy chiếc lá bằng lăng màu đỏ còn vương lại trên cành ngoài khuôn viên của bệnh viện. “Chỉ cần một cơn gió nhẹ, là chiếc lá đó có thể rơi xuống. Nhưng chắc chắn, lỗi không phải hoàn toàn là do cơn gió kia. Chiếc lá rơi xuống, là bởi cả một quá trình. Nó cũng đã từng xanh tươi, rồi trải qua thời gian, hứng chịu bao mưa nắng, nên giờ mới trở nên đỏ úa như vậy. Chiếc lá rụng đi, chính là để để nhường lại vị trí cho chồi non sẽ mọc. Thế nên, để đi đến kết thúc, sẽ cần phải trải qua cả một hành trình, không thể nói là chóng vánh được. Kết thúc là để mỗi người sẽ tìm được những điều mới mẻ hơn cho bản thân mình. Chị cũng từng có ý định níu kéo mối quan hệ với Hạ, nhưng rồi, khi cảm nhận được thái độ của cô ấy đối với mình, chị mới hiểu ra rằng, níu kéo tình cảm của người khác, không phải là vì ta còn yêu họ, mà đó chỉ là ta đang cố chấp bấu víu, đeo bám vào người đó. Nếu yêu mà lúc nào cũng phải gồng mình lên và ráng hết sức như thế thì có mệt không? Mệt lắm chứ. Chị mệt, mà cô ấy cũng sẽ cảm thấy nặng nề. Chị thì không thể trở lại như trước kia nữa. Cô ấy cũng còn có tương lai để phấn đâu cho riêng mình, không thể cứ bắt cô ấy phải sống cho cả cuộc sống của chị được. Rồi sẽ có một ngày, cô ấy sẽ ngại thay đổi, cảm thấy tiếc quá khứ, thấy sợ tương lai, sợ cả những lời hỏi thăm, những lời dị nghị, bàn ra tán vào, khi cứ phải gắng sức mà trở thành điểm tựa cho chị dựa vào. Cái sợ sẽ làm cô ấy quên mất mục đích sống của chính mình. Sống vì ai? Sống để làm gì? Chẳng phải cuộc đời mình, mình phải sống cho riêng mình hay sao? Chị không có tư cách, để bắt cô ấy phải sống vì mình mãi được.”
“Là cô ấy nghĩ vậy, hay là chị vì nghĩ cho cô ấy mà quyết định chia tay? Chị sẽ không hói hận chứ?”
“Là chị nghĩ cho bản thân mình đấy chứ. Còn hối hận? Chắc là không. Bởi có những thời điểm trong cuộc sống, chúng ta không thể quay đầu, không thể bước tiếp được nữa. Và khi đó, tất cả những gì mà chúng ta có thể làm, là lặng lẽ mà chấp nhận sự thật. Cũng như lúc này, cả chị và Hạ đều đang phải đối mặt với một sự thật, là hai đứa chị không còn là của nhau nữa. Hai người sẽ phải rẽ hai hướng đi khác nhau, sống hai cuộc sống khác nhau, đi tìm những ước mơ và những yêu thương khác nhau. Và thời gian cũng sẽ chữa lành được mọi vết thương, xóa nhòa được hết những kỷ niệm. Nỗi đau sẽ ngày một vơi đi, cho tới khi chẳng ai còn muốn quay lại hay nghĩ về người mà mình đã một thời yêu thương nữa. Cuộc tình nào cũng vậy, dù cho có đẹp đến đâu, thì khi kết thúc, cũng sẽ trở thành dĩ vãng, mà ai cũng muốn xóa bỏ. Thế thì tại sao cứ phải day dứt, dằn vặt trái tim mình lẫn người kia, khi những tổn thương đã là của quá khứ?”
Lam nói nhiều, nhưng chính cô cũng đang không hiểu mình nói những gì. Cứ thao thao bất tuyệt những triết lý sống chẳng thể áp dụng cho cuộc đời của mình. Cô từng nghĩ, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cô cũng không thể buông tay Hạ. Cô sẽ tìm mọi cách để giữ cô ấy bên mình. Cho đến ngày hôm nay, cô mới biết được, để buông tay một người, cũng không phải là quá khó. Có lẽ, tình yêu của cô và Hạ vốn không phải là duyên phận, mà đơn thuần chỉ là lướt qua nhau.
“Chia tay, mà trái tim của hai người vẫn còn chung một nhịp đập, ánh mắt vẫn cùng hướng về một phía, tâm trí vẫn không ngừng nhớ về nhau, thì liệu đó có phải là chia tay không? Nếu chỉ vì một chút giận hờn, hiểu lầm, hay là mặc cảm về bản thân mà đưa ra quyết định từ bỏ tình yêu của mình, như thế có đáng không?”
“Em lại nói sai rồi. Cả chị và Hạ đều không phải là trẻ con, mà dễ dàng nói ra lời chia tay như vậy. Còn điều này nữa, em luôn khuyên chị nên gìn giữ tình cảm với Hạ, mà em không biết được rằng, chính cô ấy cũng đang mệt mỏi vì mối quan hệ tình cảm với chị. Chị biết là em đang vì lo nghĩ cho chị, nhưng em cũng cần phải đứng ở vị trí của cô ấy nữa. Hai đứa chị, thực sự đã kết thúc, không còn vương vấn gì nữa rồi.”
Nhìn gương mặt đang cố tỏ ra thanh thản của Lam, Jenny cũng chẳng còn lời lẽ nào mà khuyên giải cô nữa. Tính của Lam, cô biết rõ, nếu đã quyết điều gì, khó ai mà có thể lay chuyển được cô ấy. Dù cho, đó là chuyện tình cảm, thứ mà con người ta không thể dùng bộ não, và lý trí để cùng đưa ra quyết đinh đúng đắn được.
“Được rồi. Em không xen vào chuyện của hai người nữa. Nhưng căn hộ kia, chị không được bán. Số nợ đó, cứ để em trả trước. Sau này, chị đi làm trở lại, sẽ trả lại em dần.”
Lam trầm ngâm không nói. Việc cô bán căn hộ để lấy tiền trả nợ là đúng, nhưng đó không phải là lý do duy nhất để cô đưa ra quyết định đó. Quan trọng hơn là cô sợ. Cô sợ, nếu giữ lại nơi đó, cô sẽ không có đủ quyết tâm và can đảm để mà quên được Hạ.
++***++
Sơn quá hào phóng, khi quyết định tổ chức một bữa tiệc lớn, gọi là để ăn mừng những dự án quan trọng sắp tới của phòng thiết kế, hay theo như lời Sơn nói, bữa tiệc này là để ghi nhận công lao của Lam đối với công ty.
Lam dù không muốn, nhưng vẫn phải miễn cưỡng góp mặt trong sự kiện này, theo như yêu cầu của Sơn. Cô cảm thấy không được thoải mái, khi ánh mắt thương hại, pha thêm chút thông cảm của mọi người cứ đổ dồn về mình.
Ngồi ở phía dưới, nghe Sơn biểu dương công lao của mình, khi đã giúp công ty có được hợp đồng sản xuất đồng phục cho G. E, và việc mẫu thiết kế váy cưới được đánh giá cao trong cuộc thi tại Hong Kong vừa qua, mà Lam chẳng dám ngẩng cao mặt lên nhìn mọi người. Cô sợ rằng, đây cũng sẽ là lần cuối cùng, mình được sống với thành công trong lĩnh vực thời trang. Nhìn xuống cánh tay phải vẫn còn đang quấn băng, một bên chân vẫn phải duỗi thẳng ra, Lam khẽ thở dài.
“Chị không cần ép mình phải có mặt ở nơi này. Nếu chị muốn, em sẽ đưa chị đến một nơi khác, để thay đổi không khí.”
Jenny ngồi bên cạnh, ghé vào tai Lam thì thầm.
“Chẳng phải là cả chị và em đều là nhân vật chính sao? Nếu cứ thế mà bỏ đi, chỉ sợ, sáng mai anh Sơn sẽ mang xăng đến đốt nhà chúng ta.”
“Chị lo gì chứ. Dù sao thì bữa tiệc cũng có thể coi là kết thúc với chúng ta rồi mà. Thông báo cũng đã thông báo xong rồi, chào hỏi cũng kể như là đúng phép tắc rồi, giờ mọi người cũng chỉ là ngồi lại để ăn uống thôi. Đi.”
Nhìn bàn tay Jenny đang chìa ra trước mặt mình để khích lệ, Lam như có thêm động lực. Cô đập vào tay Jenny, mỉm cười.
“Đi. Coi như hôm nay đi đổi gió với em. Ở nhà lâu ngày, cũng cảm thấy bí bách trong người.”
Đợi tới lúc Sơn không để ý, Jenny liền dìu Lam bước ra ngoài. Cảm giác khi trốn chạy một ai đó, đôi lúc cũng khiến người ta cảm thấy phần khích. Cả hai không khỏi bật ra tiếng cười lớn, khi khuất khỏi tầm giám sát của Sơn.
“Hai người đi ăn mảnh, mà không chịu rủ tụi em nhé. Sống vậy là không tốt đâu.”
Lâm từ đâu chạy ra, chặn Lam và Jenny lại. Phía sau anh, là Bình và Vy đang cùng nhau bước tới.
“Đâu có. Em sợ các anh chị ăn chưa no, nên không dám gọi. Giờ đã ra tới đây rồi, thì chúng ta đi luôn. Coi như bữa nay em mời, để tạm biệt mọi người. Hẹn một ngày không xa sẽ gặp lại.”
Jenny tỏ ra vui mừng, khi lôi kéo thêm được vài người nữa tham gia vào “chiến dịch bỏ trốn” của mình.
Cả nhóm kéo nhau tới quán cafe quen thuộc, mà cũng gần nửa năm rồi Lam không ghé qua.
Thấy Lam và những người bạn của cô bước vào, người quản lý nhanh chóng chạy ra chào hỏi.
“Em gái, tưởng quên mất cái quán tồi tàn này của anh rồi chứ. Mà chân tay em nào sao thế kia? Ngã xe à?”
“Em chưa thấy ai tiếp khách như anh. Khách vừa mới đến mà đã buông lời trách móc rồi. Thôi, để mấy đứa em sang quán khác ngồi vậy.”
“Là anh quan tâm tới em thôi mà. Nào, mấy đứa mau vào đây. Đồ uống hôm nay của mấy đứa, là anh mời. Cứ thoải mái đi nhé.”
“Chúng em chỉ uống thôi, không có hát hò gì đâu đấy.”
“Em lại nghĩ xấu cho anh rồi. Không bắt em hát, được chưa? Vào tìm chỗ ngồi đi, để anh kêu nhân viên mang đồ uống lên.”
Trái với sự thản nhiên của Bình, Lâm và Vy khi tiếp nhận thành ý mà người quản lý quán dành cho họ, là vẻ mặt tỏ ra khó hiểu mang chút ngờ vực của Jenny.
“Các anh chị thường đến đây để được uống đồ miễn phí lắm, phải không?”
“Ừ, bọn anh hay tới đây lắm. Lần sau mà em có đến cùng với ai, cứ giới thiệu, em là em gái chị Lam, thì nhân viên của quán này sẽ chẳng dám lấy một đồng nào của em đâu, mà họ còn phục vụ em tận tình nữa cơ.”
Lâm đưa mắt sang nhìn Lam đầy ẩn ý.
“Là sao? Chủ quán ở đây là người yêu cũ của chị hả?”
Câu hỏi của Jenny khiến cả ba người kia đều không nhịn được cười. Chỉ có Lam là nhăn nhó, chẳng thể nhếch miệng nên nổi. Cô đưa tay, gõ nhẹ vào đầu Jenny.
“Cái đầu em, chỉ nghĩ được đến thế thôi sao?”
“Không, yêu đương gì đâu. Họ cứ cho chúng ta uống thoải mái, rồi sau này chị Lam sẽ từ từ trả nợ.”
Lâm vẫn không nhịn được cười, khi đứng ra giải thích cho Jenny hiểu.
“Em vẫn chưa hiểu?”
“Em vào trong kia, Lâm và Vy sẽ nói rõ nguyên nhân vì sao cho em biết. Chị có chuyện, muốn nói riêng với Bình, lát sẽ vào với mọi người sau.”
Lam đẩy Jenny vào, còn mình thì ngồi xuống ngay chiếc ghế gần đó.
“Sao cậu không nói cho tôi chuyện Nhật Minh bị công an tạm giữ để điều tra? Cũng may mà có Phương cung cấp thông tin giúp tôi, nên tôi mới biết được xã hội ngoài kia đang diễn ra những sự kiện gì.”
“Tôi có nói thì Lam cũng đâu có thể giúp được gì cho anh ta. Tội là do anh ta gây nên, vì thế anh ta phải chịu trách nhiệm cũng là lẽ đương nhiên. Không chỉ có việc anh ta thuê người để gây thương tích cho Lam, mà công an còn đang điều tra về một vài vụ làm ăn phi pháp mà Nhật Minh có dính líu tới nữa.”
Bình chẳng cần mất công suy nghĩ, cũng biết được lý do tại sao mà Lam muốn nói chuyện riêng với mình.
“Còn bố mẹ cậu thì sao?”
“Họ không sao cả. Bố mẹ tôi vẫn đối xử với anh ta như trước đây, nhưng họ biết cách chấp nhận sự thật, để anh ta phải đối diện với những lỗi lầm do chính mình gây nên. Lam không phải lo cho bố mẹ tôi, hay bé Duy nữa. Hiện tại, họ đang thấy rất vui vẻ, và thoải mái.”
“Còn Nhật Minh?”
“Anh ta vẫn tốt. Cách đây ba hôm, bố tôi có đến thăm anh ta. Nhật Minh có gửi cho Lam thứ này.”
Lam đón lấy mảnh giấy được gấp làm tư từ tay Bình, cô cẩn thận mở nó ra.
“Gửi Phương Lam!
Tôi đã từng rất ghét cô. Bởi vì cô, mà Hạ đã từ chối tình cảm mà tôi dành cho cô ấy. Tôi nói điều này, không biết cô có tin không, nhưng tôi yêu Hạ là thật lòng. Đã lâu lắm rồi, kể từ khi Trang bỏ đi, tôi mới tìm lại được cảm giác yêu một người là như thế nào. Nhưng thật không ngờ, một người đàn ông, từ hình thức đến gia cảnh đều có thể khiến người khác phải ngưỡng mộ như tôi, lại không thể sánh được với cô. Tôi không biết, mình thua kém cô ở điểm gì, mà Hạ lại chọn cô, một người cùng giới tính với mình, mặc cho bị người đời chê bai, chế giễu. Tôi không kỳ thị những người như cô và Hạ, nhưng tôi lại không cam tâm, khi để cô có được người mà tôi yêu thương nhất.
Bản chất của tình yêu vốn dĩ là ích kỷ. Và khi người đàn ông bị tổn thương lòng tự trọng, họ sẽ trở nên mù quáng, muốn giẫm đạp nên bất cứ thứ gì đang cản đường mình, trong đó có cô. Vì cô chính là người đã cướp Hạ khỏi tôi, đã khiến tôi một lần nữa rơi vào hố tuyệt vọng của tình yêu. Thế nên, tôi lại càng hận cô.
Tôi tìm mọi cách để chia rẽ cô và Hạ, nhưng tôi càng cố gắng bày trò, thì tình yêu của hai người lại càng bền vững, chắc chắn và nồng thắm hơn. Nếu như, tình yêu của tôi dành cho Hạ được ví như nước lọc, không mùi, không vị, thì tình cảm của cô với cô ấy lại chính là cafe. Mỗi người chúng ta, đa phần đều cần nước nhiều hơn là thích nước. Nhưng với tình yêu, sự cần và sự thích đều phải được cân bằng và trọn vẹn giống nhau. Cafe, đối với những người không biết hoặc không thích uống, có lẽ đối với họ là không cần thiết. Nhưng với Hạ, cô ấy lại đặc biệt thích cafe, mà như cô ấy nói, đó là do được ảnh hưởng từ cô, nên đó là thức uống không thể thay thế được mỗi khi cô ấy vào quán nước. Cafe có vị đắng, nhưng sau khi uống, ta lại cảm nhận được vị ngọt của nó, thêm vào đó là hương thơm ngào ngạt khiến người ta trót say cafe thì chẳng thể nào quên nó được. Cũng giống như trong tình yêu, để có được yêu thương và hạnh phúc, con người cũng phải trải qua thật nhiều khó khăn mới có thể đạt được. Bởi nếu tình yêu đến quá dễ dàng, sẽ giống như ly cafe pha loãng và nguội ngắt, khi uống chẳng còn vị đậm đà và chỉ thêm nhạt nhẽo.
Tôi viết những lời này, không phải là để thanh minh cho những tội lỗi mà mình đã gây ra, cũng không phải là để mong cô tha thứ, bởi tôi biết, mình chẳng đủ tư cách để cầu xin cô điều đó. Tôi chỉ muốn cô biết được rằng, người mà cô yêu vẫn mãi mãi yêu cô. Cô ấy chưa bao giờ thay lòng, hay làm điều gì có lỗi với tình yêu của hai người cả. Cô ấy yêu cô bằng một tình yêu cũng chứa đầy sự ích kỷ, nhưng lại khác xa bản chất với tôi. Cô ấy ích kỷ là bởi vì không muốn chia sẻ người mình yêu cho bất kỳ ai, mà chỉ muốn một mình mình được hưởng tình yêu trọn vẹn ấy. Với Hạ, đã yêu là phải yêu cho đến cùng, yêu hết mình trong một tình yêu chung thủy với nhau, đó mới là một tình yêu chân thành.
Cảm ơn cô đã yêu Hạ. Chúc cho hai người sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau. Mong cô và Hạ, sẽ ghi nhận lời chúc phúc thật tâm từ sâu trong đáy lòng của tôi.
Và cảm ơn cô, đã cho con trai tôi một gia đình yêu thương nó hết mực.
Cuối cùng, hãy cho tôi gửi tới cô và cả Hạ hai từ: Xin Lỗi.“
“Lam còn giận Nhật Minh không? Lam sẽ tha thứ cho những chuyện mà anh ta đã gây ra cho gia đình mình chứ?”
Chờ Lam buông tờ giấy xuống, Bình nhìn cô, khẽ hỏi.
“Trước khi đọc bức thư này, tôi vẫn còn giận anh ta nhiều lắm. Nhưng sau khi đọc những lời tâm sự của Nhật Minh, trong lòng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Chúng ta cũng chẳng thể sống mãi trong hận thù được, thế nên nếu buông được thì cứ buông, tha thứ được cho ai thì cứ tha thứ. Đừng nghĩ là mình làm điều đó vì kẻ đã gây ra lỗi với mình, mà hãy nghĩ rằng, mình làm vậy là vì chính bản thân mình. Thù hận, tức giận giống như ung nhọt, nếu cứ nuôi dưỡng nó, sẽ càng khiến ta cảm thấy khó chịu. Ngày hôm qua cũng chẳng thể quay lại, thì hà cớ gì mà mình không vui vẻ để sống tiếp cho ngày mai.”
“Bố mẹ tôi rất muốn sang nhà Lam để xin lỗi hai bác. Họ định là sẽ thay mặt Nhật Mình, để bù đắp lại những thiệt hại, trong việc anh ta lừa gạt bác trai mua lô hàng quần áo trước kia. Nếu như Lam đồng ý, ngày mai tôi sẽ đưa bố mẹ mình qua đó.”
Bình cẩn thận, dò hỏi ý kiến của Lam trước khi đưa ra quyết định.
“Cậu nghĩ là tôi có đồng ý không?” Lam ngẩng mặt lên, hỏi lại Bình. “Tôi không muốn bố mẹ mình phải nhớ lại chuyện cũ nữa. Nếu hai bác đến chơi, với tư cách là những người thân quen thì tôi không phản đối. Còn đến với mục đích khác, tôi nghĩ là không nên. Bố mẹ tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện không vui đó nữa, nên đừng gợi lại làm gì.”
“Ừ, tôi biết rồi. Để tôi nói lại cho bố mẹ biết. Còn chuyện của Lam với Hạ thế nào rồi? Tôi nghe nói cô ấy sắp quay trở lại Pháp làm việc.”
“Chúng tôi chia tay rồi, nên việc cô ấy đi hay ở tôi cũng không quản được.”
Dù lời nói của Lam hết sức nhẹ nhàng, nhưng Bình cảm nhận thấy được nỗi đau của cô ấy gắn vào từng câu từng chữ.
“Lam có thấy tiếc nuối không?”
“Tôi không phải là người từ bỏ, nên chẳng đủ tư cách mà tiếc nuối. Nếu như cậu hỏi tôi rằng, tôi có chấp nhận điều đó không, thì câu trả lời sẽ là: Tôi tất nhiên là phải chấp nhận rồi.”
“Vậy nếu như..”
“Tình cảm vốn không phải là thứ hàng hóa, mà có thể đổi chác, trao tay, nếu người này không mua, thì sẽ có người khác đến mua. Thế nên cậu đừng nói tiếp vế sau nữa. Tôi với cậu, không thể nào vượt lên khỏi tình bạn được.”
Lam như hiểu ý Bình muốn nói gì, cô liền ngăn lại.
“Tôi chưa bao giờ coi tình cảm là thứ hàng hóa, để khi người kia buông bỏ là mình tiến tới. Từ trước đến nay, tôi đối với Lam vẫn mãi là sự chờ đợi. Chờ đợi một ngày nào đó, tôi sẽ có thể được ở bên cạnh Lam. Chờ đợi một ngày, nếu như Lam cô đơn, tôi sẽ đến bên Lam mà an ủi. Và tôi sẽ vẫn tiếp tục chờ đợi, cho đến một ngày, Lam chấp nhận dành cho tôi một cơ hội.”
“Chờ đợi có thể là hạnh phúc, nhưng chờ đợi trong vô vọng thì chắc chắn là đang tự dày vò chính bản thân mình. Cậu đã từng chơi trò pikachu rồi chứ?”
Bình không hiểu ý nghĩa trong câu hỏi của Lam là gì, nhưng anh vẫn gật đầu xác nhận.
“Cậu chơi giỏi không?”
Bình lại tiếp tục gật đầu.
“Tình yêu cũng giống như trò pikachu vậy. Dù có khó khăn, nhưng đâu đó vẫn tồn tại những mảnh ghép phù hợp, để người ta có để chơi đến hết bàn. Nếu như, ta không chọn mảnh ghép ở phía này, thì vẫn còn đối tượng ở hướng khác cho ta lựa chọn. Nếu cứ ngoan cố mà chờ đợi, chẳng phải là sẽ đến lúc” game over “rồi sao?”
“Nhưng người chơi vẫn có thể chơi lại từ đầu mà?”
“Vậy khi chơi lại, những mảnh ghép đó còn giữ nguyên vị trí như lúc trước không? Tất cả đều thay đổi mà.”
Bình hít một hơi thật mạnh, luồng khí tràn xuống lồng ngực, rồi ứ đọng lại, khiến anh cảm thấy đau tức. Dù cho, anh có cố gắng thế nào đi nữa, tình cảm của anh có lớn bao nhiêu thì cũng chẳng thế có được Lam. Dù cho, hiện tại là Lam yêu Hạ, hay sau này, hai người đi hai hướng, thì cô ấy cũng nhất định không chịu bước về phía anh. Năm năm qua, anh vẫn nuôi trong mình một hy vọng, là sẽ có một ngày, được cô chấp nhận tình cảm, nhưng rồi tình yêu lại chẳng thể được đáp lại bởi tình yêu. Cô vẫn vô tình đến tàn nhẫn mà từ chối anh. Thế nhưng, anh lại chẳng thể giận hay ghét bỏ cô được. Anh nhận ra rằng, tình yêu vốn không phải là một quyết đinh sáng suốt của lý trí, vậy nên, hạnh phúc có được chính là việc cho đi chứ không phải nhận lại. Dù tim anh có đau, nhưng bản thân lại thấy mình thực sự may mắn, vì đã được sống trong những khoảnh khắc đẹp nhất của đời mình, là cảm giác yên bình, thanh thản trong một thứ yêu thương không mục đích, không lo lắng, ưu phiền. Và bởi vì, anh biết mình đã trao tình yêu cho một người xứng đáng như cô.
“Cô ấy tới rồi kìa.”
Bình ngước lên, nhìn về phía mấy người bạn của mình, thì bắt gặp Hạ cũng đang đứng trước mặt họ.
“Ừ, tôi biết từ khi cô ấy mới bước vào quán. Cậu ra với bọn họ đi. Tôi lên kia hát vài bài. Lâu rồi không hát hò, cũng cảm thấy nhớ.”
Lam tập tễnh bước về phía người nhạc công. Cô ngại phải đối mặt với Hạ, nên cố tình kiếm cái cớ này để tránh mặt.
Vừa hát hết ca khúc thứ hai, thì Jenny đã đứng ngay bên cạnh, ghé sát vào tại Lam thì thầm.
“Cũng đâu phải là trẻ con, sao lại mượn cớ này để trốn tránh nhau? Nếu đã quyết định chia tay người ta rồi, sao lại còn khiến cả mình và đối phương đều cảm thấy khó xử? Nếu cảm thấy không thoải mái, thì em có thể đưa chị về.”
Jenny đã cố tình gọi Hạ tới đây, với hy vọng là cả hai sẽ cùng ngồi lại với nhau, để xóa bỏ cái tôi cá nhân của mình đi, mà quay trở lại. Vậy mà Lam lại chẳng hiểu cho thành ý của cô, biết là Hạ đã tới, nhưng lại giả vờ như không biết.
Thấy Jenny tỏ ra tức giận, bỏ về chỗ ngồi của mình, Lam đành miễn cưỡng bước theo. Cô toan ngồi xuống, chiếc ghế trống bên cạnh Bình, thì Hạ đã lên tiếng châm chọc.
“Cũng may mà Lam vẫn còn giọng hát. Nếu sau này không thể cầm bút để thiết kế, không thể cầm kéo mà cắt vải, thì cũng có thể dùng giọng hát của mình để kiếm sống được rồi. Những quán bar, hay phòng trà kiểu này, rất thích những ca sĩ có chất giọng hay, nhưng không mấy nổi tiếng như Lam.”
Lam cúi mặt, cười chua chát. Những người bên cạnh cô cũng tỏ ra ngỡ ngàng trước những câu nói đầy tính đả kích của Hạ. Không khí đang vui vẻ, bỗng chợt chùng xuống, kể từ khi cô xuất hiện.
Còn Hạ, cô cũng đang cố tỏ ra bình thản trước sự gắng gượng của Lam. Ngay từ khi bước vào quán, cô đã kịp nhìn thấy cảnh Bình và Lam đang ngồi tự sự với nhau ở một góc riêng. Dẫu biết là chính bản thân mình là người đã khiến Lam phải đau khổ, nhưng trong lòng vẫn không khỏi trỗi lên cơn ghen tuông mù quáng. Cô muốn rời xa khỏi Lam, nhưng lại không cho phép cô ấy có được sự yêu thương từ người khác. Cũng nhận ra là bản thân quá vô lý, nhưng lại bất lực, không thể điều khiển được những dòng suy nghĩ trái ngược đó.
“Là chị Lam không muốn thôi, chứ nếu quyết tâm đi theo con đường nghệ thuật, thì em tin là chị ấy cũng sẽ nổi tiếng.”
Lâm cố vớt vát lại cho Lam một lời khích lệ.
“Vậy nếu Lam muốn, mình có thể sẽ giới thiệu cho Lam một vài người bạn trong giới giải trí. Coi như đó là món quà mình dành cho Lam, trước khi mình đi.”
“Không cần phải phiền đến Hạ đâu. Hát hò với mình cũng chỉ là một thú vui, không phải là nghiệp để theo đuổi. Cảm ơn món quà của Hạ, nhưng tiếc là mình không có cơ hội để nhận nó.”
Lam lúc này, có cố gắng mấy cũng không thể gượng cười nổi. Lòng cô nặng trĩu, như bị khối đá lớn đè lên.
“Vậy Lam tính sau này sẽ làm gì để sống, và nuôi bố mẹ? Chẳng phải, đến căn nhà của riêng mình, Lam cũng đang phải tìm cách bán nó đi để trả nợ sao?”
Mắt Lam tối sầm lại. Cô nhìn Jenny, thầm trách, tại sao lại đi nói với Hạ điều này? Rồi tiếp tục cúi gầm mặt lại, không thể tìm được lời nào để thanh minh cho chính mình. Mặt cô nóng ran, bởi cảm giác xấu hổ trước bạn bè.
“Nếu chị ấy không thể, thì còn có em cơ mà. Chị quên rằng, em cũng là người nhà của Lam sao? Việc gia đình em sau này phải sống thế nào, chắc cũng không còn liên quan đến chị nữa. Không cần chị phải quá lo lắng như vậy.”
Đến lúc này, thì Jenny cảm thấy tức giận thực sự. Những lời nói quá đáng vừa rồi của Hạ, khiến cô nhận thấy, việc mình gọi cô ấy tới đây là một quyết định sai lầm. Có lẽ là như Lam nói, với Hạ, cô ấy bây giờ giống như một gánh nặng, mà ai cũng muốn trút bỏ.
“Em có thể lo cho cô ấy suốt đời được sao? Sau này em cũng cần phải có gia đình nữa mà, đâu thể cứ cưu mang mãi được.”
“Lam chính là gia đình của em. Em không cho phép bất cứ ai được làm tổn thương tới người này. Nếu chị còn tiếp tục nói những lời đó, thì đừng trách em vô lễ.”
Jenny giận tím người. Cô cầm lấy bàn tay lạnh toát, đang run rẩy của Lam mà kéo cô ấy đứng dậy.
“Chúng ta đi về. Không cần phải bận tâm đến những lời nói của kẻ không đủ tư cách đi phán xét người khác. Cũng may mà chúng ta đã kịp nhận ra bộ mặt thật của một số người. Cứ xem như, quãng thời gian vừa qua, chị đã phung phí tình cảm của mình cho một người không đáng, thế nên không việc gì phải tiếc nuối nữa.”
“Mình biết bản thân mình giờ là kẻ không ra gì. Nhưng mình xin Hạ, nếu đã không thể coi mình là bạn nữa, thì hãy làm ơn, để cho mình có thêm một động lực mà tiếp tục sống, có được không? Nếu như mình đã làm điều gì đó không đúng, Hạ hãy cho mình được xin lỗi. Xin lỗi, vì ngay từ đầu đã vô tình va phải Hạ nơi sân trường năm đó. Xin lỗi vì đã không kiểm soát được tình cảm của mình mà đem lòng yêu Hạ. Xin lỗi, vì đã luôn khiến Hạ phải thất vọng vì mình. Và cũng xin lỗi, vì đã trở thành một ký ức đáng phải quên đi trong lòng Hạ. Xin lỗi, xin lỗi..” Lam cúi gập người xuống trước mặt Hạ. Nước mắt cô cứ thế mà tuôn trào, không thể ngăn lại được. “Hạ cứ xem như, loại người như mình chưa từng tồn tại cũng được. Đừng có quan trọng việc sau này mình sẽ sống chết ra sao? Không cần phải cảm thấy áy náy, hay phải động lòng trắc ẩn, nếu cuộc sống của mình có khốn khổ thế nào đi chăng nữa. Yên tâm đi, mình sẽ không bao giờ tìm đến Hạ, dù chỉ một lần. Và nếu như có cơ may, gặp Hạ giữa dòng đời tấp nập ngoài kia, mình cũng sẽ tránh thật xa, không dám xuất hiện trước mặt Hạ đâu. Dù cho mình có nghèo đói, rách nát, hay bệnh tật, cũng không dám đến trước mặt Hạ, mà ngửa tay xin một đồng, hay là cầu Hạ phải bố thí cho một bát cơm, manh áo đâu. Xin Hạ hãy nhớ, và tin vào những lời mình vừa nói. Mình hứa danh dự đấy. Dù với Hạ, danh dự của mình lúc này, nó chẳng đáng một xu. Nhưng với mình, danh dự chính là cả mạng sống.”
Lam đưa tay lên, lau sạch những giọt nước trên khuôn mặt mình. Cô lấy hết dũng cảm, để nhìn thẳng vào mắt Hạ một lần cuối.
“Ngày Hạ đi, mình không thể ra tiễn. Tiện đây, mình chúc Hạ sẽ thượng lộ bình an, và mau chóng tìm được hạnh phúc mới cho riêng mình. Mình mệt rồi, xin phép về trước. Mọi người cứ ở lại, nói chuyện với nhau.” Lam khẽ mỉm cười với Bình, Lâm và Vy. “Thông cảm cho kẻ bệnh tật như tôi nhé. Khi nào tôi khỏe, sẽ tìm ba người để kiếm chuyện. Và cất ngay cái ánh mắt thương hại của mọi người đi, tôi không quen đâu.”
Nói rồi, Lam chạy như bay ra khỏi quán, mặc cho Jenny chạy đuổi theo, mặc cho bên chân kia của cô nhói lên từng cơn đau buốt.
“Xin lỗi, vì đã làm hỏng cuộc vui của mọi người. Tôi cũng phải về để chuẩn bị đồ đạc, tối mai là bay rồi. Chúc mọi người ở lại mạnh khỏe, có nhiều thành công, và tìm được hạnh phúc của riêng mình. Chắc lâu lắm tôi mới quay trở về Việt Nam, nên không dám hẹn ngày được gặp lại các bạn. Tạm biệt.”
Hạ đứng dậy, cũng mau chóng ùa ra ngoài. Cô lựa chọn con đường ngược với hướng của Lam và Jenny. Bất chợt trên môi khẽ nở nụ cười, dù mắt vẫn còn nhòe lên. “Cảm ơn Lam đã có thể hận mình. Hãy cố gắng sống tốt nhé.”
++***++
“Chị, cho em xin lỗi. Em không nghĩ là Hạ lại nói những lời như vậy. Em chỉ muốn để hai người có dịp gặp nhau, để có thể hàn gắn lại tình cảm.”
Jenny đặt chiếc khăn mặt ướt vào lòng bàn tay Lam.
“Em có thấy chị thê thảm lắm không? Từng này tuổi rồi, bỗng nhiên lại trở thành một kẻ vô tích sự, một kẻ ăn hại, trong mắt mọi người.”
Kể từ khi ở quán cafe trở về, Lam vẫn chưa ngừng khóc. Cô khóc, không phải vì lời nói mà Hạ, mà cô khóc là cho chính bản thân mình. Còn gì đau đớn hơn, là tự bản thân mình lại đi xót thương cho chính mình.
“Chị đừng nghĩ bừa. Bố mẹ, em, anh Sơn, và cả những người bạn của chị nữa, chưa bao giờ coi chị là người vô tích sự cả. Với mọi người, chị vẫn là một thành viên quan trọng, không thể thiếu được.”
“Cảm ơn em đã an ủi chị. Khóc lóc một hồi, cảm thấy trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Em thay đồ đi, rồi còn đi ngủ. Chị dọn dẹp lại một vài đồ đạc trong phòng, để mấy hôm nữa còn có chỗ mà đựng đồ bên chung cư chuyển về.”
“Dọn dẹp giờ này? Chị có biết là mấy giờ rồi không?”
“Gần 12 giờ. Chị cần tìm vài vật dụng cần thiết, ngày mai dọn cũng được.”
Đợi Jenny mang quần áo vào phòng tắm để thay, Lam mới bước về chiếc tủ, với lấy chiếc máy ảnh mà Hạ đã mua cho cô ngày trước. Cô lấy chiếc khăn bông, nhẹ nhàng lau từng chi tiết, dù cho chẳng có hạt bụi nào bám vào nó. Rồi lại cẩn thận đặt nó vào trong túi, như sợ rằng, nếu như mình mạnh tay, sẽ tạo nên một vết xước khó có thể phục hồi. Cô đặt ngay ngắn chiếc túi đựng máy ảnh đó trên mặt bàn, không quên nhìn ngắm lại nó một lần nữa. Toan quay lưng bước đi, thì chiếc vòng tay lại vướng vào sợi chỉ thừa ra trên chiếc túi. Cô nhìn xuống cổ tay mình, trong lòng dấy lên niềm chua xót. “Thì ra, cái gì không phải là của mình, thì dù có cố áp đặt, có cố gìn giữ hoặc trân trọng đến mấy, thì vẫn mãi không thuộc về mình.” Chiếc vòng này, đã ở trên tay cô cũng hơn năm năm rồi, nhưng có lẽ, giờ cô không còn có thể đeo nó được nữa, vốn dĩ, nó không hợp với cô. Nếu cứ cố chấp đeo, sợ rằng sẽ trở nên kệch cỡm. Bởi bàn tay kia vẫn chưa thể co duỗi lại được, nên Lam đành đưa nó lên miệng, để tìm cách tháo chiếc vòng đó ra.
“Chị làm gì vậy?”
“Em giúp chị, tháo nó ra.”
Loay hoay mãi mà không tháo được chiếc vòng ra khỏi tay, nên khi Jenny vừa xuất hiện, Lam liền chìa bàn tay của mình ra, để nhờ sự giúp đỡ.
“Sao lại cởi bỏ? Chẳng phải trước kia, dù em có nài nỉ thế nào, chị cũng nhất định không cho em mà. Đến việc em hỏi mượn, để đeo thử, chị cũng không đồng ý.”
Jenny tỏ ra ngạc nhiên, khi thấy Lam bỗng nhiên muốn tháo bỏ vật bất ly thân ra khỏi cơ thể mình.
“Chị chán đeo vòng rồi, thấy bất tiện, và không hợp nữa.”
“Hừ, vậy cho em được không?”
Tháo được chiếc vòng ra khỏi tay Lam, Jenny đưa nó lên ngang mặt ngắm nghía.
“Em cứ cầm lấy. Muốn làm gì thì làm. Mà vứt nó đi cũng được.”
Lam nhìn túi máy ảnh trên bàn, cô chần chừ một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
“Có việc này chị muốn nhờ em.”
“Chuyện gì?”
“Ngày mai, em cầm thứ này trả cho Hạ giúp chị. Nó cũng chẳng phải là vật ít tiền. Mà sau này, chưa chắc chị sẽ có cơ hội dùng tới nữa. Tốt nhất là cứ trả về cho người chủ thực sự của nó.”
“Được rồi, em sẽ trao tận tay cho Hạ. Chị còn có kỷ vật nào muốn trả lại người ta nữa không? Gom góp, thu nhặt lại để em mang tới cho cô ấy một thể, khỏi mất công phải đi nhiều.”
Jenny cứ nghĩ đó chỉ là câu nói đùa của mình, không ngờ, nó lại khiến Lam nhớ ra còn một thứ khác cần phải trả lại cho Hạ.
“Suýt nữa thì chị quên. Còn chiếc tháp Eiffel trong tủ kính kia nữa, mang trả luôn cho cô ấy giúp chị. Chị không có duyên với nước Pháp, nên nếu có thể, thì sẽ chọn sang Anh, để ngắm cầu Tháp bắc qua sông Thames cùng với em.”
“Chị nói thật chứ?”
Lam khẽ gật đầu. Chỉ cần có thế, Jenny vội ào tới, ôm chặt Lam trong vòng tay. Cô thổn thức trong niềm vui sướng.
“Không phải” nếu “, mà là” chắc chắn “, chúng ta sẽ cùng nhau tản bộ bên bờ sông Thames, cùng nhau ngắm hoàng hôn và bình minh ở nơi này.”
Jenny ghì chặt Lam vào lòng. Cô thầm ước, cái ngày mà hai người có thể cũng dắt tay nhau, thanh thản dạo bước trên cầu Tháp sẽ không còn xa nữa. Đó là khi, những vết thương trong lòng Lam không còn đau nữa, những vết sẹo găm trong tim cô bấy lâu nay sẽ mờ dần đi. Là khi, tâm hồn Lam trở nên an yên nhất sau những sóng gió, và biến cố đã xảy ra. Và là lúc, Lam buông bỏ được quá khứ, để mà tiếp tục vui sống. Lúc đó, nụ cười của Lam sẽ là tự nhiên và rực rỡ nhất.
Mùa hè vẫn không thể thiếu gió, nhưng đó phải là làn gió mang đến sự dịu mát, trong lành, chứ không phải là cơn gió mang theo sự rát bỏng, trong những ngày nắng nóng, hay là trận cuồng phong, cuốn trôi đi tất cả trong những ngày giông bão. Mùa hè, vốn dĩ rất đẹp, nên xin đừng khiến nó phải trở nên khắc nghiệt thêm nữa.