Chương 34 - Chương 34
Jenny từ trong nhà tắm bước ra đã thấy Lam nằm trên giường, và trùm kín chăn qua đầu.
“Chưa.”
“Chưa ngủ mà nằm như vậy? Không sợ chết ngạt sao? Chị đang có chuyện không vui trong lòng phải không?”
“Không có. Thấy mệt thì đi nằm sớm thôi.”
Để minh chứng cho lời mình nói, Lam kéo chiếc chăn ra khỏi đầu, để lộ khuôn mặt đang nhăn nhó vì mệt mỏi.
“Đừng cố che giấu nữa. Nhìn qua thái độ của chị là em biết chị đang có tâm sự trong lòng rồi.”
“Chị không biết là em lại có khả năng nhìn thấu được tâm tư của người khác đấy. Vậy cho chị hay, em đã nhìn thấy gì nào?”
Bỏ qua những lời lẽ châm biếm của Lam, Jenny có vẻ tỏ ra nghiêm túc hơn, với những gì mà cô cảm nhận được trong sự thay đổi tâm lý của Lam, kể từ lúc cô và Sơn trở về từ Hong Kong.
“Chiều nay, khi em và anh Sơn vui mừng thông báo kết quả cuộc thi cho Lam biết, thì Lam lại chẳng có bất cứ một phản ứng gì. Một thái độ quá sức thờ ơ với thành quả do chính mình tạo nên, chính là một điều gây khó hiểu cho người khác. Vẫn biết, sản phẩm của Lam không đạt được thứ hạng cao nhất của cuộc thi, nhưng dù sao, mẫu váy cưới đó cũng được hội đồng chuyên môn chú ý, và dành cho rất nhiều lời khen ngợi. Một vài người còn đưa ra đề nghị với anh Sơn, để được mang hai mẫu thiết kế đó đến với những chương trình thời trang nổi tiếng khác. Chính anh Sơn còn phải thừa nhận, những gì đang diễn ra thực sự là ngoài sức tưởng tưởng của anh ấy. Anh Sơn còn nói, khi anh ấy bảo chị thiết kế mẫu này, anh ấy cũng chỉ có một suy nghĩ là thử sức cho biết, chứ không dám tin tưởng và hy vọng có thể phát triển thêm hướng kinh doanh về sản phẩm này. Có thể nói, chính chị là người đã khiến anh ấy được trở nên hãnh diện với những đối tác có mặt tại cuộc thi vừa rồi. Chị không biết, anh Sơn đã vui mừng như thế nào đâu. Vậy mà khi trở về gặp chị, liền bị chị dội cho chậu nước lạnh vào người, khiến cho anh ấy phải hụt hẫng, chán nản. Chị đúng là biết cách trêu đùa tâm lý của người khác mà.”
“Rốt cuộc là em muốn nói ra nội tâm của chị, hay là đang nói hộ nỗi lòng của anh Sơn đấy. Với hai mẫu váy cưới này, chị không dám nhận công lao về mình. Nếu không có những người khác tiếp tục tác động để hoàn thiện chúng, thì có lẽ, đến nhìn không cũng chẳng ai muốn nhìn, chứ đừng nói là đưa ra nhận xét về chúng. Nhưng nếu nói là chị dửng dưng với kết quả tốt đẹp mà anh ấy có được sau chuyến đi này là không đúng. Em cũng thấy là chị đã thành tâm chúc mừng cho anh ấy rồi đấy thôi. Hay là chị phải cười thật to, hét thật lớn, và nhảy thật cao, mới là thể hiện được thành ý của mình?”
“Nhưng nếu không có người xây nên cái nhà đẹp, thì người thợ sơn và trang trí cũng chẳng có cách nào khiến nó trở nên lung linh được cả. À, chị với chị Hạ dạo này thế nào rồi? Hôm nay em cũng không thấy chị ấy ghé qua.”
“Cô ấy dạo này bận nhiều việc, nên không có thời gian sang đây.”
“Vậy hai người vẫn thường xuyên gọi điện cho nhau đấy chứ?”
“Không. Chị ngại, sợ làm phiền cô ấy.”
Lam không muốn nói với Jenny rằng, mình cũng đã gọi cho Hạ một vài lần, nhưng cô ấy đều không nhấc máy, hoặc nếu có, thì cũng vội vàng nói một hai lời rồi cúp luôn. Lam có cảm giác mơ hồ rằng, Hạ đang cố tình tránh mặt mình.
“Có gì mà phiền. Nếu như chị ấy bận, thì chị phải thường xuyên quan tâm, và động viên người ta cố gắng hoàn thành công việc. Chứ đừng thụ động, đợi chị ấy gọi đến, hoặc phải sang đây với mình nữa. Mà sao chị không qua công ty thăm chị ấy nhỉ? Chỉ cần gọi một chiếc taxi đến đó, rồi ghé vào một quán cafe gần đấy và gọi chị ấy ra là được. Hay là hãy tạo bất ngờ, xong vào thẳng công ty người ta mà tìm người cũng được. Em tin là chị ấy sẽ cảm động lắm.”
Mấy ngày trước gặp Hạ, Jenny thấy cô ấy có vẻ buồn. Cô gặng hỏi, nhưng Hạ nhất định không nói. Hạ cũng ít nhắc đến Lam khi nói chuyện với cô. Có chăng, chỉ là lời nhắc nhở, nhờ cô hãy chú ý đến Lam hơn, giúp Lam có thêm nghị lực để tiếp tục tập luyện cho bàn tay. Đôi mắt Hạ như chứa đựng nỗi đau mà không thể chia sẻ với bất cứ ai, khiến Jenny chợt có linh cảm chẳng lành cho hai người họ.
“Không ngờ, em cũng là chuyên gia tâm lý đấy. Chị phát hiện ra một điều, hình như dạo này, người em quan tâm nhiều hơn là Hạ chứ không phải chị.”
“Hừ. Vậy chị còn muốn em phải quan tâm đến như thế nào nữa?” Jenny quay sang nhìn Lam, giọng cô trầm lại. “Em thấy, hai người cũng đã phải trải qua quá nhiều sóng gió, giờ đã đến lúc được sống bên nhau hạnh phúc rồi. Nếu như còn có những khúc mắc, hay hiểu lầm gì về nhau nữa thì cứ thẳng thắn nói ra để đối phương biết mà khắc phục. Đừng tự giấu trong lòng, rồi khiến tim mình đau, và tiếp tục giày vò người kia nữa. Nếu có thể bỏ qua, thì hãy bỏ qua để cuộc sống sau này của hai người được trở nên an nhiên hơn.”
“Em mới chính là người có vấn đề đấy. Cứ như là đang gửi lời dặn dò cho người ở lại, trước khi bỏ đi thật xa vậy?”
“Thì đúng là như vậy mà.” Jenny thực sự không muốn phải nghĩ tới cái ngày mà cô phải rời xa Lam, rời xa gia đình thứ hai mà cô có được này. “Em cũng sắp hết thời hạn ký kết hợp đồng với HJA rồi, đã đến lúc phải quay trở lại Anh, để tiếp tục công việc của mình.”
“Không phải chứ? Sao lại nhanh vậy?”
Lam sửng sốt. Cô không ngờ, thời gian lại trôi qua mau vậy. Vừa mới ngày nào, cô gặp một cô gái đang khóc lóc ầm ĩ trên bãi biển, rồi sau đó là chuỗi ngày cô phải hứng chịu tính cách ngang bướng, khiến cô bao phen phải lâm vào tình huống khóc dở mếu dở. Rồi cả tình cảm mà cô ấy dành cho cô nữa, cô làm sao có thể quên được. Để giờ đây, khi nghe Jenny thông báo sắp phải rời xa nơi này, trong lòng Lam như xuất hiện một khoảng lặng vô hình. Rất nhiều điều thuộc về Jenny đã in sâu, in đậm trong tâm trí cô, nên chỉ cần nghĩ về đến, là những kỷ niệm của cô với Jenny như ùa về, rõ nét đến từng chi tiết. Dẫu biết rằng, có đến thì ắt sẽ phải ra đi, nhưng khi sắp phải đối diện với điều đó, bản thân Lam lại chẳng muốn chấp nhận.
“Chẳng phải lúc đầu, chính Lam còn mong em đi càng nhanh càng tốt sao? Giờ cũng sắp đến này đó, lại quay sang trách thời gian sao vội vàng thế.” Jenny gượng cười, mà lòng cô quặn thắt lại. Cứ nghĩ đến ngày phải trở về Anh, tiếp tục cuộc sống một mình, cùng với những ký ức mà cô đã tạm dời xa trong những ngày ở đây, cô lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi. “Vì anh Sơn ký với công ty quản lý của em để chuyển nhượng người mẫu trong một thời hạn nhất định, nên khi kết thúc hợp đồng, em cũng không thể phá bỏ nguyên tắc với công ty mình mà ở lại đây được. Em đi rồi, nếu có nhớ thì cứ gọi điện, hoặc là tìm cách sang bên đó thăm em, chứ đừng có nằm một chỗ, mà khóc lóc đấy. Không ai dỗ đâu.”
“Ai thèm nhớ em chứ?” Bị Jenny đưa tay lên véo má, mặt Lam đỏ hồng. Cô đẩy Jenny ra, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. “Em mà đi thì chị càng vui, đỡ phải chia sẻ mọi thứ với em.”
“Nói thật lòng mình đấy chứ?” Dù biết là Lam nói đùa, nhưng Jenny cũng không thể cầm được những giọt nước mắt đang rơi xuống. “Thực sự thì em không muốn đi. Em muốn được sống cùng bố mẹ, sống cùng với chị. Những ngày qua, tất cả mọi người đã cho em được sống trong một gia đình hạnh phúc. Mọi thành viên trong gia đình đều yêu thương, lo lắng cho nhau, điều mà hai năm trước đó, em đã không bao giờ dám nghĩ và mơ đến.”
“Đồ ngốc. Chị và bố mẹ vẫn ở đây chờ đợi em. Gia đình em ở đây, ngôi nhà hạnh phúc này vẫn chắc chắn là của em. Yên tâm đi, cánh cổng ngoài kia, vẫn luôn mở rộng, để chào đón em trở về. Gia đình này sẽ không thể đầy đủ, nếu thiếu đi một thành viên là em.”
Lam quay sang ôm chặt Jenny vào lòng.
“Em vẫn có thể về lại nơi này phải không?”
“Không. Em chắc chắn phải về. Vì đó là nghĩa vụ của mỗi thành viên đối với gia đình mình. Và cũng sẽ có ngày, chị cùng với bố mẹ qua bên đó thăm em nữa. Bởi chúng ta là người một nhà mà.”
“Cảm ơn chị.”
Jenny siết vòng tay mình chặt hơn, bởi đó là cái ôm của tình thân mà thượng đế đã ưu ái dành tặng cho cô. Cô sẽ mãi mãi trân quý và nâng niu món quà vô giá này bên mình.
++***++
Nghe lời khuyên của Jenny, Lam quyết định sẽ dành cho Hạ một sự bất ngờ. Cô mất hàng giờ để sửa soạn, dù chẳng biết phải nên chuẩn bị thứ gì. Tâm trạng cứ nôn nóng, hồi hộp, như lần đầu tiên được hẹn hò với người mình thương. Lam trang điểm nhẹ nhàng, cô khoác lên người chiếc áo len mỏng, rồi tập tễnh bước ra đầu ngõ, đón một chiếc taxi để đi tới chỗ Hạ.
Ngồi trên xe, Lam tưởng tượng ra thái độ của Hạ, khi thấy sự xuất hiện của mình. Lúc thì cô nghĩ, Hạ sẽ vui mừng mà chạy tới ôm siết lấy cô. Sau thì cô đoán, có thể Hạ sẽ mất vài giây, để trấn tĩnh rằng mình không nhìn lầm, rồi mới chạy đến bên cô mà vui vẻ nói chuyện. Rồi cô lại sợ, có khi nào, Hạ sẽ cảm thấy khó chịu, khi thấy cô trong bộ dạng này đến thăm mình?
Lam cũng không hiểu nổi tâm lý mình khi đó. Có lúc, cô muốn giục người tài xế cho xe chạy thật nhanh để cô mau chóng được gặp Hạ, nhưng rồi cô lại lưỡng lự, lo sợ, và muốn anh ta cho xe quay trở lại.
Trong khi Lam còn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn đó, thì chiếc taxi đã dừng lại ngay trước cổng công ty Hạ từ bao giờ. Cô hít một hơi thật sâu vào lồng ngực để lấy thêm chút can đảm, rồi mới bước ra khỏi xe, ngước mắt lên nhìn tòa nhà đồ sộ trước mặt. Cô lấy điện thoại ra, gửi tới Hạ một tin nhắn. “Mình đang ở dưới công ty Hạ. Lát nữa chúng ta cùng ăn trưa nhé.”
Lam vẫn đứng đó. Khoảng gần nửa tiếng, sau khi gửi tin nhắn cho Hạ, cô vẫn không nhận được hồi âm. “Chắc là Hạ bận họp.” Lam nghĩ vậy để tự động viên mình. Cô nhìn sang quán cafe đối diện bên đường, lê từng bước chân qua đó. Do phải đứng quá lâu, nên bên chân vừa mổ của Lam bắt đầu cảm thấy đau nhức. Cô nhăn mặt lại, cắn chặt hàm răng mình vào, cố nén nhịn cơn đau.
++***++
Hạ cũng chẳng làm được gì, kể từ khi nhận được tin nhắn từ Lam. Cô cũng muốn lao nhanh xuống đó để được ôm chặt cô ấy vào lòng. Nhưng rồi, cái lực cản vô hình kia xuất hiện, ngăn bước chân cô lại. Cô đứng trong phòng mình, nhìn qua cánh cửa sổ để quan sát Lam. Cô đau lòng, thương cho cái chân của Lam, khi phải đứng suốt gần nửa tiếng. Nhìn Lam đi cà nhắc sang quán cafe bên đường, mà mắt cô trở nên cay xè.
“Xin lỗi Lam. Mình đang bận họp, chắc là muộn mới xong. Lam đừng đợi mình, đi về nhà đi. Khi nào họp xong, mình sẽ gọi cho Lam.”
Soạn xong dòng tin nhắn đó, phải mất đến vài phút cân nhắc, Hạ mới đủ quyết tâm chạm được vào chữ “send” trên màn hình.
Điện thoại của Hạ nhanh chóng rung lên. Là tin nhắn từ Lam. “Không sao. Mình đợi được.” Đọc xong, Hạ cũng không biết phải gõ thêm điều gì nữa để gửi lại cho Lam. Cô đành giữ im lặng, tiếp tục theo dõi Lam từ phía xa.
Hạ nhìn đồng hồ, đã gần một giờ chiều. Lam vẫn ngồi đó chờ. Hạ dần cảm thấy tức giận vì sự lỳ lợm và cam chịu của Lam. Cô bấm chuông, gọi thư ký của mình vào.
“Sếp gọi gì em ạ?” Cô thư ký nhanh chóng có mặt. Gương mặt không khỏi hiện lên hai chứ “ngỡ ngàng”. Vì kể từ khi cô vào đây làm việc, chưa bao giờ, Hạ giao việc, hay có bất cứ yêu cầu gì với nhân viên của mình vào giờ nghỉ ngơi.
“Em sang quán cafe bên đường, gặp cô gái đang ngồi một mình ở đó rồi chuyển lời giúp chị. Em cứ nói rằng, chị có quá nhiều việc, không thể ra ngoài vào lúc này. Nhắc cô ấy về nhà đi, khi nào rảnh chị sẽ tới. Đi nhanh đi”
Cô gái trẻ cảm thấy thật khó hiểu với lời nói dối vừa rồi của Sếp mình, nhưng lại không dám thể hiện ra mặt. Cô vội vã đi ra ngoài, thực hiện nhiệm vụ mà Hạ vừa giao phó.
Một lần nữa, điện thoại của Hạ lại rung lên. Nghĩ là Lam nhắn tin giục mình, nên cô không có ý định đọc nó. Thế nhưng, tim cô lại đang hướng về người kia, nên dù cho lý trí có dặn là không được xem, thì nó vẫn cứ nhất định cãi lời. Hạ mở điện thoại ra. Không phải là tin nhắn của Lam, mà là của Jenny.
“Hai người ăn trưa vui vẻ chứ? Chị biết không, vì muốn được gặp chị, mà sáng nay chị Lam không thèm ăn cơm đấy. Chị ấy nói, cứ để bụng đói, trưa nay đi ăn với chị mới có thể ăn được nhiều hơn một chút. Làm như vậy, mới không bị chị trách tội.”
Mắt Hạ nhòa đi khi đọc xong dòng tin nhắn của Jenny. Cô lao vội ra khỏi phòng, cố gắng đuổi theo để ngăn thư ký của mình lại. Nhưng đã muộn, chiếc thang máy cũng vừa kịp đóng lại, khi Hạ chạy tới nơi. Không một chút chần chừ, cô chạy thật nhanh về hướng cầu thang bộ. Cũng chỉ là 6 tầng lầu thôi, hy vọng là nếu chạy hết sức, cô có thể xuống sảnh trước nhân viên của mình.
“Quyên. Dừng lại.” Hạ mệt, tưởng như có thể đứt hơi vì chạy quá sức. Cô gọi lớn tên cô thư ký, khi vừa thấy cô ta bước ra khỏi thang máy cùng vài người nữa.
Mọi người đổ dồn đôi mắt chứa đựng sự ngạc nhiên về phía Hạ. Trong công ty này, Hạ nổi tiếng là một người điềm đạm, nhẹ nhàng và duyên dáng. Chứ không phải là cô lúc này. Một kẻ đang phải thở dốc, trên trán thì lấm tấm mồ hôi, mặt mũi thì đỏ bừng, đã vậy còn to tiếng trước nhân viên của mình nữa.
“Dạ.”
Cô thư ký rối rít tiến lại phía Hạ. Trong lòng không khỏi sợ hãi, vì lo lắng, không biết có phải mình đã gây nên tội gì không?
“Em lên nghỉ đi. Để chị tự qua đó được rồi.”
Hạ vừa thở vừa nói. Bỏ mặc cô thư ký đứng bất động tại chỗ, để tự hiểu xem vừa có chuyện gì xảy ra.
Bước vào quán, Hạ không khó để tìm ra vị trí ngồi của Lam. Cô nhẹ bước tiến lại gần, rồi đặt tay lên vai Lam vỗ nhẹ.
“Sao không chịu nghe lời mình? Nếu lỡ mình phải họp thông trưa luôn, thì Lam vẫn cứ nhịn đói mà ngồi đây chờ đợi sao?”
Vừa gặp mặt đã nghe tiếng Hạ trách móc mình, nhưng Lam lại không cảm thấy giận, mà cô còn cảm thấy hạnh phúc hơn, khi biết được Hạ vẫn còn lo lắng cho mình nhiều như thế.
“Nếu vậy thì Hạ cũng không được ăn trưa còn gì? Thế nên mình mới cố gắng ngồi đợi thêm chút nữa, không thì cả hai đứa cùng nhịn đói cũng được.”
“Cẩn thận cái dạ dày của Lam đấy.” Hạ nghiêm mặt cảnh cáo. “Đi thôi. Trưa nay chúng mình sẽ ăn phở. Lâu lắm rồi mình không được ăn. Tự dưng thấy thèm quá.”
“Ăn phở?” Lam cười mà trông như mếu trước lời đề nghị của Hạ. Cô nhìn xuống bàn tay mình, chỉ mong sao, lời nói vừa rồi của Hạ chỉ là nói đùa, để trêu chọc cô.
“Ừ. Lam không thích à?”
“À không. Ăn phở cũng được.”
Rõ ràng là Hạ rất nghiêm túc. Lam miễn cưỡng dứng dậy bước theo sau Hạ, trán cô tự dưng lại xuất hiện vài giọt mồ hôi.
Cả hai người cùng nhau bước vào quán phở ở ngay bên cạnh. Vì đã quá giờ ăn trưa, nên quán cũng vắng, chỉ có vài ba bàn là có người ngồi ăn. Hạ chủ động kéo ghế ra cho Lam ngồi xuống trước, còn mình thì đi gọi lấy hai bát phở, không quên nhắc chủ quán không được cho hành vào bát phở của Lam.
“Lam ăn đi. Mình cũng đói rồi.”
Người phục vụ vừa bưng phở ra, Hạ liền đẩy một bát về phía Lam, còn mình cũng nhanh chóng gắp lấy một miếng đưa vào miệng, mà chẳng thèm để ý đến việc Lam đang loay hoay với đôi đũa trên tay.
“Sao vậy? Lam vẫn chưa dùng được đũa bằng tay trái à? Phải cố mà luyện tập chứ. Nếu sau này đi ăn ở chốn đông người, cũng không thể bắt người ta phải ưu ái dành riêng cho mình một chiếc thìa được. Dù sao cũng không phải là trẻ con mà.”
Không thể chịu nổi khi Lam vẫn chưa đưa được miếng phở nào vào miệng, Hạ gắt lên.
“Xin lỗi.”
Lam cười gượng gạo. Cô bỏ đôi đũa xuống, rồi cầm lấy chiếc thìa, lấy chút nước đưa vào miệng. Cảm giác bất lực, thấy mình giống như một kẻ vô tích sự lại lần nữa ùa về trong cô.
“Lại xin lỗi. Lam đừng cố tỏ ra tội nghiệp trước mặt mọi người nữa, được không? Lam cứ thế này, thì bao giờ mới có thể đi làm trở lại? Không phải là Lam muốn để người khác nuôi mình suốt đời đấy chứ? Nhìn Lam, mình thực sự chán lắm rồi.”
Lam sững sờ, chết lặng một hồi, khi biết được cảm nghĩ hiện tại của Hạ về mình. Rồi sau đó, mặt cô đỏ bừng, nóng ran lên, khi những ánh mắt tò mò, hiếu kỳ xung quanh đang đổ dồn về phía mình, vì những lời to tiếng của Hạ. Lam nghe được những tiếng xì xào bàn tán. Cô nhận thấy những cái nhìn đầy giễu cợt của họ dành cho mình. Rõ ràng là bị xúc phạm, nhưng cô lại không hề cảm thấy tự ái, hay là tủi thân, mà bao trùm trong tâm trí cô lúc này lại là cảm giác xấu hổ. Xấu hổ đến mức, chỉ muốn lao thật nhanh ra ngoài kia mà trốn chạy. Nhưng cuối cùng đành bất lực, mà ngồi im tại đó, hứng chịu sự khinh miệt mà bản thân cô đáng phải nhận.
Hạ quan sát sự chuyển màu trên gương mặt Lam, đang từ đỏ tía tai, sang trắng nhợt nhạt. Tim cô đau buốt như bị dao đâm, bởi chính hành động độc ác mà mình gây ra cho Lam. Cô muốn quỳ xuống để xin lỗi, muốn khóc thật lớn để nói với Lam rằng, đó không phải là những lời xuất phát từ trong lòng mình. Cô thở dài, kìm nén lại nỗi đau và cất giấu những dòng nước mắt vào bên trong. Kéo bát phở của Lam về phía mình, bỏ mặc sự chú ý của những người xung quanh, Hạ gắp từng sợi phở, đặt vào trong chiếc thìa, rồi đưa lên ngang miệng Lam.
“Không cần đâu. Thực ra thì mình cũng không đói.”
Khó khăn lắm, Lam mới nói được vài lời. Cô nhe răng ra để cười, mà không hiểu sao, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
“Không đói thật sao?”
Đôi mắt Hạ cũng đang có một lớp sương mỏng bao phủ. Cái cách gắng gượng, cố tỏ ra mạnh mẽ của của Lam càng khiến tâm Hạ thêm bội phần đau đớn.
Nhận được cái gật đầu từ Lam, không một chút chần chừ, Hạ kéo tay cô đứng phắt dậy.
“Nếu không đói thì thôi. Không cần phải ăn nữa. Mình có chuyện cần phải nói với Lam. Chúng ta tìm một nơi nào đó yên tĩnh để nói chuyện nhé.”
“Nhưng Hạ còn phải làm việc mà. Hay là để tối nay, có được không?”
Lam tìm cách để thoái thác. Không phải là cô sợ phải nghe những điều mà Hạ sắp nói, mà chỉ là cô cần có thêm chút thời gian, để tự trấn tĩnh chính bản thân mình, sau những dòng cảm xúc không thể tồi tệ hơn mà cô vừa phải trải qua. Cô sợ, nếu như phải tiếp tục đối mặt với Hạ, cô sẽ không giữ được bình tĩnh, không thể điều chỉnh được tình cảm của mình, rồi lại tỏ ra yếu đuối, và trở nên đáng thương hại trong mắt Hạ.
“Không được. Dù sao thì mình cũng báo nghỉ làm trong chiều nay rồi. Với lại tối nay mình cũng có việc riêng, không thể tới gặp Lam được.”
Hạ đi ra quầy thanh toán, rồi cứ thế bước ra khỏi quán, quay trở về công ty để lấy xe ô tô của mình, không hề có chút lưu tâm nào tới người đang bước theo mình ở phía sau.
Còn lại Lam một mình đứng chơ vơ trên vỉa hè, nhưng đôi mắt cô không còn hướng về tòa nhà phía đối diện kia nữa, Cô nhận ra rằng, trong cuộc sống của mỗi người, sẽ luôn tồn tại một hay nhiều thời điểm, khi mà những lời nói yêu thương, những ngọt ngào, những lãng mạn sẽ phải nhường chỗ cho những bận rộn, lo toan. Tình yêu cũng cần phải phải chiến đấu với cuộc sống, với hiện thực phũ phàng, đương đầu với rất nhiều rào cản, và đó chính là lúc con người ta cảm thấy mệt mỏi, chán nản, tuyệt vọng nhất. Và đôi khi, khoảng cách giữa hai người yêu nhau vốn chẳng hề xa, nhưng rốt cuộc lại không thể nào tiến gần thêm được. Đã không thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho Hạ, cô còn khiến cô ấy phải dằn vặt và lo lắng cho mình quá nhiều. Cô từng nghĩ, hạnh phúc là khi cả hai người cùng cố gắng bên nhau, thậm chí hạnh phúc có thể là cái cảm giác đớn đau mà cả hai người cùng nhau trải qua. Cô sẽ vứt bỏ những nặng nề trong lòng mình đi, không cần quá coi trọng đến những điều vô nghĩa lý ấy nữa mà sống an nhiên với người mình yêu. Cô nghĩ đơn giản, chỉ cần cô và Hạ ở bên nhau, thì có nghĩa đó chính là hạnh phúc. Nhưng có lẽ cô đã lầm. Vì cái suy nghĩ viển vông đó, mà cô thấy mình đang trở thành kẻ ích kỉ và tầm thường, khi cứ bắt Hạ phải là người miệt mài mang tới cho cô cái gọi là “hạnh phúc” kia.
Xe của Hạ đỗ trước mặt, Lam ung dung đến bình thản mà bước vào xe từ cửa sau. Hạ nhìn cô ngạc nhiên, như muốn hỏi, “sao không lên ngồi cạnh mình?”, thì cô đã giải thích luôn, “dạo này mình quen ngủ trưa, nên muốn ngồi dưới này, chợp mắt một chút”. Rồi mỉm cười, khép lại hàng mi, gương mặt cô dần giãn ra, trong lòng cảm thấy thanh thản một cách kỳ lạ.
Nơi Hạ đưa Lam đến là một quán cafe trên đường Đinh Tiên Hoàng, chật hẹp, tróc lở, cũ kỹ, với những mảng tường mốc rêu phong. Lam phải đi bộ một đoạn đường, chen qua cửa hàng bán túi xách dưới tầng một, rồi men theo cầu thang ẩm tối, cô mới lên được tới đây.
“Lam ngồi đi.”
Lam cười khổ, khi thấy Hạ chỉ cho mình nơi mà cô ấy lựa chọn. Hạ lại đang cố tình làm khó cô một lần nữa. Cô bấm chặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay mình, để kiềm chế lại cảm xúc của bản thân. Toàn thân Lam bắt đầu rung lên, cô cố gắng làm ra vẻ bình thường nhất.
“Chúng ta ra ngoài ban công đi, mình muốn được ngồi ngắm Hồ Gươm.”
Không đợi Hạ đồng ý, Lam liền nhanh chóng bước ra ngoài. Cô vào được đến đây đã là một sự cố gắng lớn rồi. Nhưng nếu Hạ lại bắt cô ngồi ngay xuống dưới sàn kia, cô e là cái chân của mình sẽ không thể chịu nổi nữa.
Hạ vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, sau khi thấy Lam đã ngồi yên vị. Chiếc chân của Lam vẫn chưa thể co lại, cô ấy vẫn phải để nó duỗi thẳng ra khi ngồi xuống. Vậy mà cô lại nhẫn tâm, chọn chỗ ngồi ở trong kia, để khiến Lam phải khó xử.
“Cho chị hai cafe nhé.”
“Một thôi em, còn lại là trà hoa cúc.”
Lam liền đính chính, khi cô bé phục vụ vừa kịp bước đi.
“Mình không quen uống trà.” Hạ có phần ngạc nhiên. Lam thừa biết là cô không thích uống trà. Nhưng cô lại không nghĩ rằng Lam gọi thứ đồ uống đó cho chính bản thân cô ấy. Bởi từ trước đến nay, nếu như vào quán quen, thì ngay cả nhân viên phục vụ cũng sẽ không cần hỏi, mà bưng lên ngay cho Lam một tách cafe.
“Không, là mình uống.”
Lam hướng mắt ra phía ngoài, nhìn ngắm một vài người đang thong dong dạo bước quanh hồ. Lòng cô thầm mong, tách trà hoa cúc này, sẽ giúp cơn đau dạ dày đang hành hạ mình thuyên giảm được đôi chút.
Hạ chăm chú quan sát gương mặt Lam. Khi chỉ cho Lam ngồi xuống tấm đệm trên sàn, mắt cô ấy lúc đó như tối lại. Cô biết, Lam đang rất shock trước những hành động và thái độ mà mình đối xử với cô ấy trong lúc này. Và có lẽ, sau ngày hôm nay, trái tim vốn đã chịu nhiều tổn thương của Lam, sẽ được cô khắc sâu thêm nhiều vết sẹo khó liền nữa.
“Lam này, tuần sau mình sẽ đi Pháp.”
Hạ đặt tách cafe xuống bàn, một lần nữa, lại nhìn Lam để dò xét thái độ.
“Ừ.”
Lam vẫn chăm chú nhìn về phía hồ. Cô nhận được thông báo của Hạ, nhưng lại làm như chẳng quan tâm lắm đến chuyện đó.
Sự thản nhiên của Lam, khiến Hạ cảm thấy hụt hẫng. Cô cứ nghĩ, dù Lam không phải là người thích thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài, nhưng chí ít, khi nghe thấy cô thông báo về sự ra đi đột ngột của mình, cô ấy cũng không thể dửng dưng như vậy được. Hoặc ra, đó cũng phải là lời hỏi thăm xem lý do cô sang Pháp là gì chứ? Hạ lại đâm ra cáu giận, cô hơi gắt lên.
“Sao Lam không hỏi lý do mình lại qua đó? Chỉ” ừ “thôi sao?”
“Vậy Hạ sang đó làm gì?”
Lam miễn cưỡng làm theo ý Hạ.
“Thái độ của Lam là sao vậy? Nói chuyện với mình cũng phải gượng ép như thế à? Rốt cuộc thì mình đi hay ở, liệu có còn liên quan tới Lam nữa không?”
Rõ ràng là đang trách sai Lam, nhưng Hạ vẫn cố tình để cho cơn giận của mình trở nên mù quáng đến vậy.
“Được rồi. Hạ nói nhỏ một chút. Đừng làm ảnh hưởng tới người khác. Hạ muốn nói gì, cứ nói hết ra đi. Mình đã sẵn sàng lắng nghe. Đừng bắt mình phải đưa ra câu trả lời cho hàng loạt câu hỏi cùng một lúc như thế. Vì thực sự mình chẳng biết phải nên trả lời Hạ những gì, hay nên bắt đầu trả lời câu hỏi nào của Hạ trước.”
Lam nhẫn lại, kiềm chế cơn giận của Hạ, chỉ bởi vì cô không muốn phá vỡ khoảng không gian yên tĩnh ở nơi này. Khi mới vào đây, Lam không hề có chút cảm tình nào với cái quán cũ kỹ này, nhưng ngồi được một lúc, cô lại cảm thấy yêu thích sự tĩnh lặng đến bình yên mà nó mang lại. Dù cũ kỹ, thô sơ, nhưng lại khiến con người ta có được cảm giác thêm gần gũi, gắn bó. Có lẽ, sau ngày hôm nay, cô sẽ chọn quán này là nơi thường xuyên để đến, và có thể, những lần sau này, cô sẽ chỉ đến một mình mà thôi.
“Mình muốn Lam đi sang đó cùng.”
“Chân tay mình thế này, đi chơi xa không tiện. Để lần công tác sau của Hạ, mình sẽ cùng đi.”
“Nhưng nếu như mình chỉ muốn Lam đi cùng mình lần này thì sao? Mình có thể chăm sóc Lam mà.”
“Xin lỗi. Lần này thì không được.”
“Mình đi lần này, có thể là ba năm, có thể là năm năm, hoặc lâu hơn nữa mới trở về, Lam cũng không muốn đi cùng mình?”
Trong đầu Lam lúc này, là câu nói, “ba năm, năm năm hoặc lâu hơn nữa” của Hạ. Vậy ra, Hạ đã có dự định này từ trước. Cô trầm ngâm mất vài giây, rồi nhìn sang Hạ, nói nhỏ nhẹ, chậm rãi, nhưng từng từ chắc nịch.
“Mình không muốn đi.”
Tim Hạ như bị ai xé vụn ra từng mảnh, mắt cô tối sầm lại.
“Tại sao? Không phải là ba ngày, hay năm ngày mà thời gian mình đi tính bằng năm, Lam vẫn không muốn đi với mình ư?”
“Ừ. Chính vì thời gian đó được tính bằng năm, nên mình không thể đi được. Mình còn bố mẹ nữa, họ cần mình.”
“Nhưng mình cũng cần Lam. Lam không thể vì mình mà ra đi, nhưng lại chấp nhận vì họ mà ở lại. Chẳng lẽ, với Lam, họ quan trọng hơn mình sao?”
Lam cau mày sau khi nghe câu nói vừa rồi của Hạ.
“Hãy nên suy nghĩ thật kỹ, trước khi nói. Mình không cần Hạ phải xin lỗi, nhưng mong Hạ hãy tự vấn lại lương tâm mình. Nếu tiếp tục nói chuyện với thái độ này, thì mình sẽ đứng dậy, đi về ngay lập tức.”
Hạ hơi giật mình, trước phản ứng gay gắt của Lam. Cô thấy hơi sợ, khi Lam giận dữ và dùng từ nặng nề với mình như vậy. Nhìn gương mặt đang đỏ bừng của Lam, Hạ thấy thực sự hối hận với những lời nói chưa kịp suy nghĩ vừa rồi của mình. Cô vội xuống giọng làm lành.
“Xin lỗi. Ý mình là, nếu Lam sang Pháp với mình, chúng ta vẫn có thể gửi tiền về, để bố mẹ trang trải thêm cho cuộc sống, rồi thi thoảng, hai đứa về thăm bố mẹ cũng được mà.”
“Dù sao thì Hạ cũng trở về mà, vậy cần gì phải cương quyết muốn mình cùng ra đi. Mình sẽ đợi cho tới ngày Hạ trở về. Chẳng phải Hạ nói, mình sẽ là bờ, nên dù Hạ có đi đâu, mình vẫn sẽ đứng ở một nơi mà chờ đợi. Ba năm, năm năm, nghĩ tới thì lâu đấy, nhưng khi nhìn lại, cũng chỉ là vài cái chớp mắt thôi. Với lại, chỉ cần ngồi máy bay khoảng hơn nửa ngày là có thể nhìn thấy nhau rồi. Chẳng phải hai chúng ta cũng đã từng có bốn năm trước rồi sao? Khi đó, cả hai đều còn đi học, nên không thể có điều kiện, còn bây giờ, công việc đã ổn định, muốn được gặp nhau không còn quá khó khăn nữa.”
“Chính bởi vì chúng ta đã từng có những năm xa cách trước đó, nên mình mới không muốn quá khứ lặp lại một lần nữa. Trước kia, chúng ta không thể gặp mặt suốt bốn năm, thì bây giờ, nếu mình đi, điều đó sẽ vẫn có thể xảy ra. Mình sang đó, còn quá nhiều việc cần làm, sợ rằng, sẽ không thể về Việt Nam thường xuyên được. Chẳng lẽ, cứ mỗi lần nhớ Lam, mình lại gửi vé máy bay về, để Lam sang với mình sao?”
“Không cần gửi, mình có thể tự mua được mà. Không chừng, một năm, mình lại sang đó với Hạ mấy lần.”
Lam cố tìm cách để cải thiện bầu không khí căng thẳng của hai người.
“Lam có thể tự mua được sao? Mình còn đang lo lắng, không biết sau này, Lam còn có thể làm được việc gì để lấy tiền trang trải cuộc sống và chăm sóc bố mẹ, nếu như không có mình ở bên. Nếu Lam đi với mình, mình còn có thể lo cho Lam, cũng vừa là giúp bố mẹ đỡ đi một gánh nặng.”
“Gánh nặng?”
Lam buột miệng nhắc lại câu nói của Hạ. Cô cảm thấy quay cuồng, như bị ai đó ném hòn đá tảng rơi trúng đầu. Nó khiến cô đau, choáng váng, nhưng lại giúp cô có thể đối diện với thực tại, giống như kẻ mất trí nhớ, tìm lại được ký ức đã mất đi của mình.
Ngày hôm nay, Hạ đã dùng dao, từng nhát, từng nhát mà cứa vào trái tim Lam, cho đến khi tim cô ấy chằng chịt vết rách, Hạ lại tiếp tục đâm thêm một nhát nữa, lần này thì xuyên thấu, khiến cho trái tim của cô ấy vốn dĩ là đỏ tươi, giờ đã chuyển sang đen thẫm.
“Mình muốn Lam đi cùng, cũng chỉ vì nghĩ cho Lam và bố mẹ thôi. Họ cũng lớn tuổi rồi, đừng bắt họ phải nuôi nấng mình thêm một lần nữa.”
Hạ tiếp tục tấn công, cào xé vào vết đau của Lam một cách không thương tiếc.
“Cảm ơn Hạ đã thương hại mình. Nhưng mình không đi đâu. Dù sao cũng vẫn là gánh nặng, nên mình đành phải có tội, lại bắt người đã sinh ra mình tiếp tục gánh nó lên vai. Ai bảo họ vô phúc, sinh ra đứa con như mình chứ? Mình không muốn để người ngoài phải bận tâm, lo lắng về mình thêm nữa.”
Lam cũng chẳng hiểu nổi mình. Tại sao cô vẫn có thể bình thản đến như vậy? Mắt cô đang căng ra, nhưng lại không thể nhỏ được một giọt nước. Phải chăng cô đang dần trở nên chai sạn?
“Hóa ra, trong lòng Lam, mình vốn dĩ chẳng là gì. Đến một chỗ để đứng chân cũng không có. Mình đang tự hỏi, không biết, Lam có từng thật lòng yêu mình không?”
Hạ thở dài, chuyển giọng trách cứ Lam.
Lam tự dưng bật cười thành tiếng. Nghĩ về tình cảm bấy lâu nay với Hạ, cô không khỏi tự chế giễu chính bản thân mình. Cô cũng đang muốn tự hỏi chính mình xem, có phải do cô không biết cách thể hiện tình cảm, hay bởi tình yêu của cô không đủ lớn, không đủ chân thành, nên mới khiến Hạ phải nghi ngờ suốt nhiều năm như thế? Để cho tới bây giờ, khi cô ấy có cơ hội để kiểm chứng lại tình cảm, thì mới phát hiện ra, đó chỉ là thứ tình yêu không có thật. Cô chưa hề yêu Hạ, là thật sao? Vậy rốt cuộc, thứ tình cảm mà suốt mấy năm qua, cô dành cho Hạ là gì? Hạ là người đón nhận nó mà vẫn còn mơ hồ, thì cô, kẻ cho đi lại càng chẳng thể hiểu nổi, mình đã tự đánh mất thứ gì trong con người mình.
“Hạ đã tìm ra câu trả lời chưa?”
“Mình cần một hành động của Lam để chứng minh. Nếu Lam đi với mình, thì có nghĩa, tình yêu của Lam đối với mình là thật lòng, còn nếu không..”
“Vậy thì mình xin lỗi. Suốt mấy năm qua, mình đã cố tình lừa dối Hạ. Thực sự, thì chưa bao giờ, mình yêu..”
“Đừng nói nữa.” Hạ hét lên. Cô rùng mình, sợ hãi khi nghĩ đến từ tiếp theo trong lời xác nhận của Lam. “Cứ coi như mình chấp nhận để Lam lừa dối suốt đời cũng được.”
“Mình đã là kẻ không ra gì rồi. Hạ đừng bắt mình trở nên xấu xa hơn nữa, được không? Ngày Hạ đi, chắc mình cũng không tiễn được. Mình tạm biệt luôn ở đây nhé. Chúc Hạ thượng lộ bình an, và sẽ mau tìm được hạnh phúc mới. Mình phải về đây.”
Lam đứng bật dậy, lao như bay về hướng cầu thang dẫn xuống tầng dưới, bỏ mặc Hạ đang ngồi đó, với gương mặt giàn giụa nước.
“Em có sao không?”
Người chủ cửa hàng túi xách dưới tầng một vội lao đến, khi thấy Lam quỵ ngã dưới chân cầu thang.
“Em không sao ạ. Cảm ơn chị.”
Lam gượng mỉm cười, cô bấu chặt lấy cánh tay của người phụ nữ kia, cố gắng đứng dậy. Chân cô đau buốt, từng cơn co giật liên hồi, kéo lên tận óc. Đau đến nỗi, nước mắt lúc đấy cứ tự nhiên mà tuôn trào, không thể ngăn lại được.
Hạ ở trên tầng, nghe thật rõ tiếng va chạm ở phía dưới. Cô chỉ kịp đặt lại tờ tiền trên bàn, rồi chạy vụt đi.
“Chị, vừa có một cô gái ngã ở đây phải không ạ?”
Hạ sốt sắng, nhìn người phụ nữ đang tiến lại gần mình
“Ừ, nhưng cô ấy ngồi lên taxi đi rồi. Hình như là đau lắm.”
Người phụ nữ lắc đầu xót xa. Khi dìu cô gái đó ra ngoài đầu phố để bắt xe, hàm răng cô ấy cắn chặt lấy bờ môi, toàn thân rung lên vì đau đớn, nhưng vẫn kiên cường không kêu lên một tiếng, khiến chị cảm thấy thương thay.
Chẳng kịp nghe nói hết câu, Hạ thất thần lao ra ngoài đường lớn, nhìn theo bóng chiếc taxi có Lam ngồi trong đó. Cô ngồi sụp xuống vệ đường, bật khóc nức nở, mặc cho những người đi đường, đang hiếu kỳ quay lại nhìn mình.
++***++
Lam vuốt lại mái tóc, lau khô những giọt nước còn vương trên má rồi mới dám mở cổng bước vào.
Hình như nhà có khách. Lam nghe thấy một giọng nói quen quen. Cố nén cơn đau, cô nhẹ nhàng đi về phía cuối sân, tránh không cho người trong nhà biết được sự xuất hiện của mình.
“Gia đình tôi cũng không có nhiều, mong anh chị cầm lấy, trước mắt là lo cho cháu Lam, để cháu có thể sớm bình phục. Xin anh chị, một lần nữa, hãy tha lỗi cho vợ chồng tôi.”
Lam nhìn hai người đang cúi đầu xin lỗi bố mẹ mình, mà trong lòng không khỏi phẫn nộ. Cô lao vào, đứng trước mặt hai người họ, mà trừng mắt quát lớn.
“Các người đến đây làm gì? Mau cầm lại số tiền kia, và đi ra khỏi đây ngay.”
Vợ chồng ông Cường không khỏi bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Lam. Họ trở nên bối rối, không biết phải giải thích thế nào với cô.
“Lam, con bình tĩnh đã. Hai bác đến đây là để xin lỗi bố mẹ con, chứ không có ý gì khác.”
Quay sang nhìn mẹ mình, Lam thấy bà đang run rẩy, dù bàn tay bà vẫn còn nằm trọn trong bàn tay của bố cô. Đôi mắt bà vẫn còn hoe đỏ, đuôi mắt còn đọng lại một giọt nước chưa kịp lau khô, khiến cô càng thêm đau lòng. Cô đoán, việc vợ chồng ông Cường đến đây là có liên quan đến cô và Hạ, nên bản thân cô càng cảm thấy bức bối và thêm phần chán ghét họ.
“Họ không cần lời xin lỗi của ai cả. Hai bác đi về đi, và đừng bao giờ tới đây nữa. Chuyện của cháu với Hạ cũng đã chấm dứt rồi. Mọi người không cần phải mất công ngăn cản nữa đâu. Bác gái cũng có thể yên tâm, mà tìm cho Hạ một tấm chồng tốt là được rồi. Cháu hứa, sẽ không bao giờ dụ dỗ cô ấy theo mình nữa đâu.”
Lam mở rộng cánh cửa, tiễn vợ chồng ông Cường ra về.
Trái ngược với sự ngỡ ngàng đến sửng sốt của ông Cường và bà Linh, là sự điềm nhiên đón nhận thông tin vừa rồi của bố mẹ Lam. Giống như, là họ đã có tiên liệu về kết quả của mối tình giữa con gái họ và Hạ từ trước rồi.
“Anh chị cũng vừa nghe rồi đấy. Giữa cháu Lam nhà tôi và cháu Hạ, đã không còn liên quan gì với nhau nữa, nên anh chị cũng không cần phải bận tâm. Ngoài chuyện của hai đứa nó, chúng ta chẳng còn chuyện gì để nói với nhau nữa. Gia đình tôi, cũng không có mong muốn, tiếp đón anh chị thêm một lần nữa. Xin cáo lỗi.”
Không nhận được sự tiếp đón trong căn nhà này, bố mẹ Hạ đành cầm lấy cọc tiền đặt trên bàn, rồi lầm lũi ra về. Trước khi đi, họ lại tiếp tục nói thêm lời xin lỗi tới bố mẹ Lam, với thái độ hết sức thành khẩn.
Chờ cho vợ chồng ông Cường khuất mình sau cánh cổng, Lam mới quay lại nhìn bố mẹ. Mắt cô rưng rưng nước. Giá như có thể, cô sẽ quỳ xuống dưới chân họ, mà cầu xin sự tha thứ.
“Bố, mẹ. Tất cả là tại con. Vì con mà bố mẹ mới bị người ta ức hiếp. Vì con mà đến tuổi này rồi bố mẹ vẫn phải vất vả để lo lắng. Con xin lỗi.”
“Nhưng cũng vì con, bố mẹ cam chịu chấp nhận mọi thứ. Con không có lỗi gì cả, mau nín đi.”
Đôi bàn tay vẫn còn lạnh của mẹ đưa lên má, giúp Lam lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài. Cô nắm chặt lấy bàn tay gân guốc của mẹ, mà xót xa.
“Mẹ, có phải hai người bọn họ lại đến đây để xúc phạm gia đình mình một lần nữa? Họ muốn dùng tiền, để bắt bố mẹ phải khuyên con rời xa con gái họ ư?”
“Không phải vậy. Họ chỉ đến để nói chuyện thôi. Con đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Lam cho rằng bố mẹ đang lừa dối mình, để cô không phải cảm thấy có lỗi thêm với họ, nên tâm cô càng thêm phần đau đớn.
“Bố, mẹ. Con và Hạ chia tay rồi. Con sẽ không bao giờ để cho người nhà cô ấy tiếp tục sang đây mà trách cứ bố mẹ, vì tội mà con đã gây ra nữa. Giờ con mới nhận ra, tình cảm của mình với Hạ từ trước đến nay vốn đã là sai lầm, vốn đã là không thể chấp nhận được. Chỉ vì con cứ cố chấp đeo đuổi, nên mới khiến bố mẹ phải phiền lòng. Con cứ mù quáng lao về phía cô ấy, mà không chịu để tâm xem, ở phía sau mình, có bao nhiêu người phải liên lụy, trong đó có cả bản thân con. Con đã sai, con thực sự rất sai rồi.”
Lam cứ thế mà òa khóc như một đứa trẻ. Mọi cảm xúc cô phải dồn nén suốt ngày hôm nay, như được vỡ òa trong sự bao bọc của vòng tay bố mẹ. Cô gục đầu lên vai họ, nấc lên từng hồi.
“Được rồi, con gái. Sai thì sửa, có gì đâu nào.”
Bố mẹ Lam mỗi người một bên, vỗ lên vai cô mà an ủi. Kể từ khi biết con gái mình có tình cảm với một người con gái khác, họ chưa một lần trách mắng, hay tỏ thái độ ngăn cấm một cách quyết liệt. Họ không phải là những người có tư tưởng quá tiến bộ để dễ dàng chấp nhận thứ tình cảm trái với quy luật tự nhiên vốn có này, nhưng họ tôn trọng những cảm xúc riêng của con gái mình. Cha mẹ sinh con, tạo ra được hình hài, dáng vóc của con cái, nhưng không thể quyết định được sự hình thành tính cách và tình cảm của con cái mình được. Ông bà cũng đã từng nói chuyện thẳng thắn với cô, dùng những lời lẽ thật nhẹ nhàng để khuyên nhủ, giúp cô có thể định hướng lại cảm xúc của mình. Nhưng rốt cuộc, họ vẫn không phải là cô, họ không thể sống thay cô, nên cũng không thể giúp cô điều khiển được tình cảm của mình. Họ cứ nghĩ, nếu như đồng ý để cho mối quan hệ của cô với Hạ tiếp tục phát triển, có nghĩa là họ đã giúp cô được sống đúng với chính bản thân mình. Cả hai người, đều không thể ngờ tới có ngày hôm nay, bởi vì họ không quyết đoán, bởi vì họ cố tình dung túng cho con gái mình tự do yêu đương, bởi vì họ không thể ngăn cấm mối tình sẽ chẳng thể đi về đâu này, nên con gái họ giờ mới đau khổ, vật vã như vây. Trái tim vốn hay chịu nhiều tổn thương của cô, lại một lần nữa phải ứa máu.
“Lam, con sao vậy?”
Mẹ Lam hét lên thất thanh, khi thấy cô quỵ ngã trong vòng tay mình. Bố cô nhanh chóng cúi xuống, đỡ lấy thân người đang đổ rạp xuống của con gái mình. Vẻ mặt họ ngập tràn nỗi sợ hãi.
“Chân con.. đau quá.”
Lam nhắm nghiền mắt, răng cô cắn chặt vào vành môi đến bật máu. Một bên chân của cô, không còn khả năng đứng vững, cảm giác như, nó chỉ chực rời ra khỏi cơ thể.
++***++
Nhìn Lam nằm bẹp trên giường bệnh, Jenny vừa thương lại vừa buồn cười.
“Hình như chị có tình cảm yêu mến đặc biệt với bệnh viện nhỉ? Hay là đang để ý tới ai ở trong này, nên cố tình vào đây vậy?”
“Em trật tự cho chị. Nếu còn nói nữa, chị đuổi em về đấy.”
“Hừ, thử đuổi xem. Bố mẹ cũng về rồi, em mà về luôn, thì ai đưa chị đi về sinh, hay chị tính tự làm luôn tại đó.”
“Em..”
Lam cứng họng, không nói được lời nào. Người có lợi thế lúc này là Jenny chứ không phải cô. Hơn nữa, nếu Jenny mà về thật, thì quả thực, cô cũng không biết xoay sở thế nào.
“Chị đi đứng kiểu gì mà để đứt được dây chằng vừa mới nối lại vậy? Bác sĩ nói, nếu như chị mà không giữ cẩn thận, để bị đứt thêm lần nữa, thì xác định đi bằng một chân suốt cả đời đấy.”
Jenny thôi không đùa nữa, nét mặt cô nghiêm lại, nhìn Lam đầy xót thương. Chiều nay, khi đang bàn công chuyện với Sơn, cô nhận được tin nhắn của Hạ, chỉ vỏn vẹn có mấy chữ: “Em về xem lại vết thương của Lam, và an ủi cô ấy giúp chị.” Cô liền gọi lại, xem giữa hai người đã có chuyện gì, nhưng Hạ đã vội tắt máy, không cho cô có cơ hội tìm hiểu. Tiếp tục gọi cho Lam cũng không được. Cô chuyển sang gọi điện cho bố mẹ Lam, rồi tức tốc chạy đến bệnh viện.
“Ừ, lần sau chị sẽ chú ý hơn. Cảm ơn em.”
“Bác sỹ chỉ tiêm thuốc tê, chứ có tiêm thuốc mê đâu, mà tự dưng chị lại khách sáo với em thế. Có cần gọi người kia đến để giúp chị ổn định tâm lý không đấy?”
Jenny giơ chiếc điện thoại ra, cố tình trêu chọc Lam.
“Đừng đùa nữa. Chị giờ có là gì của cô ấy đâu, mà cô ấy phải tới đây.”
Lam tắt vội nụ cười, cô thở dài chán nản.
“Có chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy? Không phải là hôm nay vẫn còn gặp mặt ăn trưa cùng với nhau sao?”
“Đúng là có gặp mặt, có ăn trưa cùng nhau, nhưng là để chào tạm biệt.”
“Nhưng là tại sao chứ?”
Jenny cảm thấy khó hiểu về mối quan hệ hiện tại của Lam và Hạ.
“Sắp tới, Hạ sẽ quay lại Pháp làm việc. Cô ấy muốn chị đi cùng, nhưng chị thì không thể. Và rồi, cô ấy phát hiện ra việc chị đã lừa dối tình cảm của cô ấy trong suốt mấy năm qua. Cô ấy không chấp nhận được, chị cũng không còn mặt mũi nào mà tiếp tục đối diện với cô ấy nữa, thế nên cả hai quyết định chia tay.”
“Hai người đang tự viết tiểu thuyết cho nhau đấy à? Cũng đâu phải trẻ con, mà nói chia tay là chia tay được.”
“Là thật đấy. Chị đâu có năng khiếu mà dựng chuyện cho em nghe. Thế nên, em đừng thông báo cho cô ấy việc chị đang nằm viện. Chị không muốn phiền đến cô ấy nữa. Nếu có thể dứt khoát được ngay, thì cả hai người sẽ không còn phải cảm thấy nuối tiếc và mệt mỏi thêm nữa.”
“Chị có chắc là mình sẽ đủ mạnh mẽ để bước tiếp những ngày không có Hạ ở bên chứ? Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết mà. Hãy cho Hạ và cả bản thân chị thêm một cơ hội nữa đi, đừng vội vàng đưa ra quyết định như thế.”
Nếu như trước kia, có lẽ, Jenny sẽ rất hả hê, khi Lam và Hạ chia tay. Bởi như vậy, cô mới có cơ hội mà tiếp cận Lam, mới có thể chứng minh cho Lam thấy được tình yêu của mình dành cho cô ấy. Nhưng hiện tại, nhìn vào đôi mắt buồn rười rượi kia của Lam, cô cũng không biết tâm trạng của mình lúc này phải như thế nào. Rõ ràng, thấy được sự đau khổ trong con người cô ấy, nhưng trong nỗi đau ấy, cô lại thấy được sự kiên định, muốn chôn giấu đi mối tình của chính mình vào tận nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn.
“Em yên tâm, chị cầm lên được thì nhất định sẽ buông xuống được. Chị đã có thể can đảm yêu thì cũng sẽ có dũng cảm để quên. Mọi việc đều có thể, chỉ là muốn hay không mà thôi. Cơ hội cũng đã được trao quá nhiều lần cho cả chị và Hạ rồi, nên giờ đây bọn chị không còn cần đến nó nữa. Cả hai đã quá mệt mỏi, không cần phải dằn vặt lẫn nhau thêm nữa.”
Lam luôn cho rằng, mỗi một người sẽ đôi lần phải hứng chịu về cho riêng mình những nỗi đau ngoài sức chịu đựng. Với cô, chia tay chưa bao giờ là đau khổ nhất, mất đi người đó mãi mãi trên thế gian mới là nỗi thống khổ triền miên. Thế nên, chia tay cũng được, cô chỉ ước sao, ở một nơi nào đó, người cô yêu sẽ luôn được sống một cuộc sống an yên và hạnh phúc, chỉ cần vậy thôi là đủ.
“Chị chia tay, bởi vì vẫn còn yêu Hạ phải không?”
Jenny nhìn sâu vào đôi mắt Lam để tìm kiếm câu trả lời cho chính mình.
“Sao em lại cho rằng như vậy?”
“Bởi vì, một người con gái có thể làm bất cứ điều gì vì người mình yêu, bao gồm cả việc chấm dứt tình yêu ấy. Em không hiểu nhiều về Hạ, nhưng với chị, em nghĩ mình đủ sự tự tin, để thấu rõ tâm tư trong lòng chị lúc này. Với em, chị không cần phải che giấu cảm xúc hay cố nén đau thương của mình đâu. Không cần phải gồng mình lên, để ép bản thân phải trở nên mạnh mẽ nữa. Chị cứ buồn và khóc thỏa thích để cảm xúc của mình được giải tỏa. Em tin hạnh phúc chắc chắn sẽ trở lại với những ai luôn biết cố gắng, biết giữ niềm tin và hi vọng. Chị cứ buồn nhưng mà đừng bi lụy, có thể khóc nhưng đừng bao giờ khiến mình trở nên yếu đuối là được.”
Lam nắm lấy bàn tay của Jenny đang đặt trên gương mặt mình. Cô thầm cảm kích và biết ơn ông trời, đã mang đến cho cô người em gái đáng yêu này.
“Em nói đúng, chị vẫn còn yêu Hạ. Nhưng trong cuộc sống, người ta không thể chỉ yêu thương nhau mà sống được. Chị không muốn sau này, mình sẽ trở thành gánh nặng cho cô ấy. Không muốn để cô ấy phải vì chị mà chịu thêm nhiều áp lực nữa. Chị cứ nghĩ rằng, tình yêu của hai đứa đã đủ thân quen để ngày càng thêm gắn bó, nhưng rốt cuộc, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, đã đến lúc cả hai đều cảm thấy mỏi mệt đến nỗi không thể thở được. Khó khăn, va vấp không ngừng kéo đến, khiến chị không còn đủ tin tưởng vào tình cảm của bản thân mình. Còn cô ấy, có lẽ, cũng không còn sức mà gắng gượng thêm được nữa. Nếu như chỉ là ghen tuông, chị có thể nhún nhường mà giải thích cho cô ấy hiểu. Nếu như là giận dỗi đơn thuần, chị cũng có thể dỗ dành để cô ấy vui vẻ trở lại. Nhưng những gì vừa xảy đến với chị, đã khiến cho mọi chuyện dần thay đổi. Chị vì những nỗi đau trên thân thể mình nên đã không còn dịu dàng, kiên nhẫn, bao dung với cô ấy như trước nữa. Và Hạ cũng không còn là cô gái giản đơn, vui vẻ, dễ thương. Cô ấy khó có thể chấp nhận được một người, mà trong mắt cô ấy từ trước đến nay là hoàn hảo, nhưng giờ lại trở thành một kẻ, gần như tàn phế thế này. Mọi thứ tồn tại trong vòng quay của cuộc sống khiến cả chị và cô ấy dần mất đi những bản năng yêu thương vốn có. Cả hai đều cảm thấy dễ dàng khó chịu, dễ dàng bực mình, dễ dàng cáu gắt với đối phương. Nếu yêu thương trở thành gánh nặng cho người khác, vậy chẳng phải chia tay chính là cách lựa chọn tốt nhất sao? Hạ cần có một không gian riêng của chính mình, nên cô ấy muốn đi tới một nơi khác, một nơi nào đó thật xa, nơi nào đó không có chị. Có lẽ như vậy là tốt cho cả cô ấy và chị. Thế nên chị chẳng thể nào ích kỷ, mà cố níu kéo, rồi tiếp tục mang lại khổ đau cho cô ấy nữa. Cuộc đời vốn là vậy, mang thú vui ắt sẽ mang nỗi buồn, có hạnh phúc thì đương nhiên đau khổ sẽ song hành. Chị hài lòng với những gì đã từng trải qua với cô ấy, mà không hề hối tiếc.”
Lam nói thật thiều, như trải hết tâm tư trong lòng ra cho Jenny thấy. Nước mắt vẫn tuôn rơi, nhưng tâm trạng lại cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Nếu như không có Jenny, cô cũng không biết mình sẽ để những suy nghĩ vừa rồi ở trong tâm trí bao lâu nữa. Nói ra được những lời đó, giống như cắt bỏ được khối u nhọt ở trong lòng, giúp cô trở nên thoải mái hơn phần nào.
“Chị vì chuyện này mà tính từ bỏ luôn tình yêu sao?”
Lam cười nhẹ, khi thấy nỗi lo lắng trong ánh mắt của Jenny.
“Thật ra cũng có thể nghĩ ngược lại. Trong cuộc sống, mỗi người đều có những sở thích khác nhau. Có người không uống sữa bò. Có người không ăn tinh bột, có người không mặc lông thú. Nên cũng sẽ có người không yêu đương thôi. Tình yêu vốn dĩ không phải là nhu yếu phẩm, nên thiếu nó ta cũng chẳng thể chết được. Vậy tại sao cứ phải yêu đương chứ? Lại còn phải mạo hiểm. Mạo hiểm đến mức đem sức lực của mình mà phung phí gần hết, rồi lại còn khiến những người yêu thương ta phải cùng với ta mà đau khổ, như vậy có đáng không? Thôi thì, hãy cứ để yêu thương trở thành sẽ hoài niệm vậy. Mỗi ngày mới thức dậy, có thể thấy được những người mình yêu thương, trên môi còn nở nụ cười, như vậy cũng coi là hạnh phúc rồi.”