Chương 33 - Chương 33
Cứ nghĩ rằng có thể lạnh nhạt được mới Hạ, nhưng chính Lam lúc này, lại cảm thấy trong lòng thật khó chịu. Đã mấy lần, cô mấp máy môi để nói điều gì đó, nhưng rồi lại không thể cất thành tiếng.
“Đến giờ uống thuốc rồi. Để mình đỡ Lam dậy.”
Hạ đặt chiếc ipad xuống giường, cô bước về phía Lam, vòng tay qua cổ, nâng cô ấy ngồi dậy. Hạ đặt mấy viên thuốc vào lòng bàn tay Lam, rồi rót lấy cốc nước, giơ ra trước mặt cô ấy. Miệng không khỏi mỉm cười, khi biết Lam đã nhìn mình một lúc rất lâu.
“Khi nào muốn đi vệ sinh, thì gọi mình. Nếu không muốn nói chuyện, thì có thể nhắn tin cho mình, Điện thoại mình để trên đầu giường.”
Đợi Lam uống thuốc xong, Hạ nhẹ nhàng đỡ cô ấy nằm xuống, và không quên dặn dò.
“Mình xin lỗi.”
Lam chấp nhận chịu thua. Nếu như không thể nói chuyện với Hạ, có lẽ đầu cô sẽ bị nổ tung ra mất.
“Giờ mới biết bản thân mình có lỗi sao?”
“Xin lỗi, vì đã làm hỏng chiếc váy mà Hạ may cho mình.”
“Hả?” Hạ đơ người mất vài giây vì cái lý do mà Lam đưa ra. “Chỉ có thế thôi ư?”
“Ừ. Cũng không biết là mấy người y tá để chiếc váy đó ở đâu rồi. Có thể là rách quá, nên họ đã bỏ đi luôn.”
“Trời ạ!”
Hạ chỉ biết ngửa mặt lên trần nhà mà than thở. Nếu chỉ vì chiếc váy đó, mà cả ngày hôm nay, cô bị đối xử như người dưng như thế này thì có đáng không? Nếu biết trước sẽ có ngày mình bị người kia lạnh nhạt, thì cô hứa, tuần nào cũng may tặng người ta một chiếc váy rồi.
“Không còn lý do nào khác ư?”
“Lý do gì?”
Lam giương đôi mắt ngây thơ lên hỏi ngược lại, khiến Hạ chỉ biết thở dốc, mà đẩy cơn giận trong lòng ra khỏi..
“Thật là tức chết đi mà. Chỉ vì chiếc váy đó, mà cả ngày nay, Lam làm như không quen biết mình. Coi như mình không còn tồn tại trong mắt Lam. Khiến mình lúc nào cũng phải thấp thỏm, lo âu, đến bữa cũng chẳng thể nuốt được một hạt cơm nào vào bụng. Giờ lại chỉ cần nói một câu xin lỗi là xong sao?”
Nếu không phải vì Lam đang bị thương, Hạ đã xông đến mà cấu xé, mà đấm thật mạnh vào người cô ấy, để bù đắp cho những ấm ức, tổn thương mà mình phải chịu đựng trong suốt một ngày rồi.
“Thôi mà. Đừng giận nữa. Mình hứa, lần sau sẽ không như vậy đâu.”
Lam cầm lấy tay Hạ giật giật, tỏ vẻ hối lỗi.
“Lam vẫn còn muốn có lần sau? Có phải, vì Lam nghĩ, tình cảm của mình đối với Lam chưa đủ lớn, nên vẫn còn muốn thử thách thêm mình nhiều lần nữa, thì Lam mới chịu tin và chấp nhận mình?”
“Không phải, không phải.” Lam vội xua tay phản đối. “Chỉ là, mình không muốn sau này sẽ trở thành gánh nặng của Hạ.” Lam cắn chặt môi, quay mặt đi hướng khác, để tránh không cho Hạ thấy những giọt nước mắt đang chực rơi xuống của mình.
Hạ ngồi xuống, ôm chặt Lam vào lòng. Thì ra, là vì nghĩ cho cô, nên Lam mới cố tình làm như vậy. Lòng cô đau quặn thắt lại.
“Đồ ngốc. Dù Lam có thế nào đi nữa, thì suốt đời này, mình sẽ vẫn ở bên Lam. Mình không bỏ Lam, thì Lam cũng không có quyền được rời xa mình, hiểu chưa?”
Lam vùi sâu mặt vào vai Hạ, thổn thức. Vì tình yêu với Hạ, cô quyết định bỏ qua cái tôi đầy kiêu ngạo của mình bấy lâu nay, mà phó mặc bản thân cho cô ấy. Cô không biết, lựa chọn hiện giờ của mình là đúng đắn, hay sai lầm, nhưng cô chấp nhận. Dù cho sau này, điều cô nhận được là hạnh phúc, hay khổ đau, nhất định sẽ không oán than lấy nửa lời.
“Thôi, không khóc nữa. Lam mới mổ xong, cần phải ngủ thật nhiều để lấy lại sức. Cũng không còn sớm nữa.”
Lam nắm lấy tay Hạ, giữ lại, khi cô ấy toan quay lưng bước về chiếc giường đối diện.
“Hạ nằm cạnh mình được không?”
“Được. Nhưng đợi mình ra tắt điện đã. Để điện sáng thế này, mình sợ Lam sẽ khó ngủ.”
Hạ quay trở lại giường bệnh, cô nhẹ nhàng và cẩn trọng nằm xuống bên cạnh Lam. Cánh tay phải duỗi thẳng ra, tùy ý để Lam gối đầu lên cho thoải mái.
“Hạ này, nếu như tay của mình..”
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Bác sĩ cũng có nói, nếu Lam chịu khó tập luyện, thì tay Lam vẫn có thể hoạt động bình thường giống như trước mà. Với lại, Lam vẫn còn bàn tay trái lành lặn cơ mà. Nếu như, Lam không thể sử dụng được bàn tay kia, mình cũng sẽ vì Lam, mà chuyển sang làm việc bằng tay trái. Cả hai chúng ta, sẽ cùng nhau cố gắng mà luyện tập. Thử xem, ai sẽ là người sẽ thành thục nhanh hơn.”
Lời nói của Hạ, giúp Lam có thêm động lực mà hy vọng. Hạ nói đúng, cô có tới tận hai bàn tay cơ mà. Trước kia, cô có thể sử dụng thành thạo bàn tay phải của mình trong suốt một thời gian dài, vậy thì bây giờ, cũng là lúc cô phải để nó nghỉ ngơi, mà chuyển công việc sang cho cánh tay còn lại. Đúng là, khi tâm trạng tốt lên, con người ta mới có thể suy nghĩ được sáng suốt và thấu đáo hơn.
“Vừa rồi, Lam và Bình nói chuyện gì với nhau vậy?”
“Không có chuyện gì cả. Chỉ là hỏi thăm sức khỏe của nhau thôi.”
“Vậy sao phải tìm cớ để đuổi ba đứa mình ra ngoài? Không lẽ, hai người biết được kẻ đã đánh mình? Có phải là?”
Hạ vẫn canh cánh trong lòng sự ngờ vực, khi thấy Lam và Bình đang có điều gì đó muốn giấu mình. Cô thực sự đã nghĩ tới, người đứng sau chuyện này là ai. Nhưng rồi lại tự nhủ trong đầu, “không phải, chắc chắn là không phải”. Bởi nếu điều cô suy đoán là sự thật, thì cô không dám chắc, mình có thể tiếp tục mà sống nổi nữa không?
“Dù mình không biết người đó là ai, nhưng mình dám khẳng định, chuyện mình gặp nạn lần này không hề liên quan tới bác gái. Hạ yên tâm được chưa?”
Đọc được suy nghĩ trong đầu Hạ, nên Lam vội trấn an.
“Thật chứ?”
“Ừ. Mình không thể vu oan cho người khác.”
Cầm lấy bàn tay Hạ đặt lên bụng mình, Lam gãi nhẹ lên mu bàn tay của cô ấy. Một cơn đau nhói buốt từ chỗ nối tay kéo lên đến tận óc, khiến toàn thân Lam trở nên tê dại. Cô rút bàn tay mình khỏi tay Hạ, rồi đưa lên miệng, dùng răng cắn chặt lại, để ngăn tiếng kêu đang cố thoát ra khỏi lồng ngực.
“Vậy mà mình cứ lo. Chỉ sợ mẹ lại một lần nữa làm tổn thương đến Lam.” Hạ thở phảo nhẹ nhõm, khi đẩy được tảng đá trong lòng mình ra. “Biết vậy, tối qua mình cứ đợi Lam ở ngoài cổng viện, rồi đưa Lam về, thì có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra.”
“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi mà. Thôi, ngủ đi. Mình mệt rồi.”
Mồ hôi Lam vã ra như tắm. Những cơn đau cứ giật lên liên hồi, khiến nước mắt cô tuôn rơi không ngừng.
“Trưa nay mình về qua nhà, có nói qua với bố về chuyện của Lam. Bố nói là ngày mai sẽ vào đây thăm.” Hạ không hề hay biết Lam đang phải trải qua cơn đau đớn khủng khiếp thế nào, cô vẫn vô tư mà tâm sự nỗi lòng mình cho cô ấy biết. “Hình như bố cũng bắt đầu chấp nhận chuyện của chúng ta rồi, giờ chỉ còn thuyết phục mẹ nữa thôi. Có bố đứng ra can thiệp, mình tin là sớm muộn gì mẹ cũng sẽ thay đổi những định kiến trước kia. Đợi sau này Lam khỏe lại, chúng ta sẽ đi đâu đó vài ngày để nghỉ ngơi nhé. Chỉ có mình và Lam thôi. Chúng mình sẽ cùng nhau tận hưởng khoảng không gian dành riêng cho hai người. Lam muốn đi đâu?”
Chờ mãi không thấy câu trả lời từ Lam, Hạ ngỡ rằng cô ấy đã ngủ thiếp đi rồi. Đưa tay lên lần sờ khuôn mặt Lam, Hạ liền giật mình hoảng hốt. Cảm giác lạnh toát từ má Lam truyền đến tay cô. Hạ vội rút tay ra khỏi đầu Lam, rồi bấm liên hồi vào chiếc chuông báo trên đầu giường. Trong lòng ngập tràn nỗi sợ hãi. Cô gọi mãi, gọi mãi, gọi đến khản cả giọng, mà vẫn không thấy Lam trả lời.
++***++
“Hạ.” Lam mở mắt, thấy Hạ vẫn còn ngồi bất động bên cạnh mình, cô liền lên tiếng, “Sao không chợp mắt một chút đi?” Nhìn đôi mắt thâm quầng của Hạ sau hai đêm liên tiếp không ngủ, Lam thực sự rất đau lòng.
“Mình có thể ngủ được sao? Cả đêm lo lắng. Cả đêm bất an. Cả đêm sống trong sợ hãi. Thử hỏi, nếu là Lam, Lam có có thể chợp mắt mà nghỉ được không?”
“Mình.. mình xin lỗi.”
Lam bối rối vì cơn giận bất ngờ của Hạ. Đôi tay vụng về, định đưa lên để lau những giọt nước mắt đang rơi xuống, thì bị Hạ gạt đi không thương tiếc.
“Từ nay, nếu có đau hay khó chịu ở đâu thì phải lên tiếng. Đừng cố giữ trong lòng, mà tự mình chịu đựng nữa. Không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho người bên cạnh một chút.”
Cứ nghĩ rằng, sau khi Lam tỉnh dậy, mình có thể quát mắng cô ấy một trận cho hả cơn giận, nhưng Hạ lại không thể làm được giống như những gì mình đã nghĩ. Chỉ cần nhìn thấy Lam đã vượt qua được cơn đau đớn, để giờ đây có thể lại nói chuyện được, là bao nhiêu sự tức giận trong lòng Hạ lại nhanh chóng bị gió thổi bay đi hết, chỉ còn lưu lại sự quan tâm và yêu thương dành cho cô ấy.
Lam cúi đầu hối lỗi. Cô những tưởng, đó chỉ là cơn đau do chỗ nối bàn tay của mình đã hết thuốc tê mang lại, nên mới cố gắng mà chịu đựng. Một phần, vì không muốn khiến Hạ giữa đêm phải lo lắng cho mình, phần vì nghĩ, nếu cố chìm vào giấc ngủ, thì cơn đau đớn đó sẽ chóng qua. Không ngờ rằng, chưa kịp ngủ, thì bản thân cứ lịm dần đi, rồi sau đó, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, cho tới sáng ngày hôm nay.
“Để mình vào lấy nước cho Lam đánh răng rửa mặt.”
Cái cách Lam ngồi im chịu trận, khiến Hạ phải mủi lòng, không tiếp tục truy cứu thêm nữa.
“Không cần đâu. Dìu mình vào nhà vệ sinh, mình sẽ tự làm.”
“Có thể làm được sao? Đến đứng còn không thể đứng vững, thì..” Biết mình đã lỡ lời, nên Hạ vội chuyển hướng. “Mà bác sĩ cũng nói Lam không được cử động mạnh, sẽ ảnh hưởng tới cả tay và chân.”
Lam cười gượng. Cô nhìn lại bản thân mình, trông chẳng khác gì một người tàn phế. Đến việc cô đánh răng, cũng phải cần nhờ đến Hạ cầm cốc nước đưa vào miệng giúp. Cái khăn để rửa mặt cũng do cô ấy giặt xong, rồi mới đưa cho mình tự lau. Cảm giác bất lực với chính mình, chính là thứ cảm giác gây khó chịu và giày vò nội tâm của con người nhiều nhất. Lam cố nén lòng lại, để che đậy nỗi thất vọng và chán nản mà bản thân cô đang mang trong mình.
“Bố. Sao bố đến sớm vậy?”
Vừa giúp Lam làm vệ sinh cá nhân xong, Hạ quay ra thì thấy bố mình đang xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ sáng, mà bố cô đã có mặt ở nơi này, nên cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
“Bố nghe con nói về tình hình của Lam, nên cũng hơi lo lắng, muốn tới đây sớm một chút.” Ông Cường đưa giỏ hoa quả cho con gái mình, rồi tiến tới gần giường bệnh của Lam, ân cần hỏi han. “Con sao rồi? Còn đau nữa không?”
“Con chào bác. Con cũng hết đau rồi. Cảm ơn bác đã đến thăm con.”
Lam giữ thái độ khách sáo với bố Hạ. Bởi cô vẫn chưa thể nhận ra, quan điểm của bố Hạ là chấp nhận, ủng hộ, hay là cấm đoán mối quan hệ của hai người.
“Không cần nói lời cảm ơn. Chỉ cần con bình an, để con bé kia khỏi phải lo lắng đến mất ăn, mất ngủ, là ta mừng rồi.”
Lam có chút bất ngờ, với lời nói vừa rồi của ông Cường. Cô ngước lên nhìn Hạ. Đáp lại tia nhìn đầy nghi vấn đó, chính là cái mỉm cười chứa đựng niềm hạnh phúc, thay cho đáp án mà cô đang mong đợi.
“Bố ngồi đây với Lam nhé, con xuống nhà ăn của bệnh viện mua cho Lam chút gì đó để ăn sáng. Lát nữa, bác sĩ còn vào tiêm và đưa thuốc cho Lam uống nữa.”
“Được rồi, con đi đi, để bố con ta ở đây nói chuyện một lát.” Ông Cường đưa tay xua xua, đuổi Hạ ra ngoài, rồi quay về phía Lam, giở giọng trách móc. “Đấy, con xem, giờ nó quan tâm đến con, còn hơn cả bố nữa. Đến câu hỏi thăm xem bố đã ăn gì chưa, để con mua cho, mà nó cũng cố tình bỏ qua. Thật đúng là, con gái là do mình sinh ra, nhưng sau này lớn lên, chưa chắc nó đã là người của mình.”
Đôi má Lam ửng hồng vì xấu hổ. Cô đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hạ, trước khi bị Hạ bỏ mặc cô một mình ở lại đây mà đối diện với người đàn ông thích trêu đùa người khác này.
“Bố thì đã có mẹ quan tâm rồi, nên con không dám tranh. Còn Lam chỉ có mình con thôi. Bố đừng so đo, tính toán với cô ấy nữa, được không?” Hạ quàng tay ôm cổ bố mình từ đằng sau mà nũng nịu, không quên nháy mắt trêu chọc người đang nằm trên giường bệnh. “Bố nhớ trông Lam giúp con, con sẽ về ngay.”
Hạ cầm lấy chiếc ví của mình, rồi vội vàng bước đi. Vừa ra tới cửa phòng, liền va ngay vào bố mẹ Lam, khi họ cũng vừa chợt bước tới đó.
“Bố, mẹ. May quá, con đang định đi mua đồ ăn cho Lam.”
“Vất vả cho con rồi. Con cũng mau vào ăn đi, mẹ đem theo phần cho cả hai đứa mà.”
Nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong phòng với con gái mình, bố mẹ Lam không khỏi thắc mắc. Họ đang định lên tiếng chào hỏi, thì người đàn ông đó cũng đứng dậy, quay mặt về phía họ. Nụ cười đang nở trên môi bố mẹ Lam, vội tắt ngấm. Sắc mặt mẹ Lam trở nên tái xanh. Bàn tay bà run run, khiến cho túi đồ đang cầm trên tay rơi lăn lóc xuống sàn. Bố Lam và Hạ vội đỡ lấy, và dìu bà ngồi xuống chiếc giường ở bên cạnh. Còn ông Cường, như bị ai điểm trúng huyệt, phải đứng bất động tại chỗ một hồi lâu mới có thể tỉnh lại.
“Mẹ có sao không?”
Lam hốt hoảng nhìn mẹ mình. Cô cố gắng cử động đôi chân để lao đến với bà, nhưng việc làm đó, lại khiến cô phải khẽ rên lên vì đau đớn.
“Ông đây là?”
Bố Lam cố giữ bình tĩnh, nhìn Hạ chờ đợi câu trả lời.
“Đây là bác Cường, bố của Hạ. Biết con mệt, nên bác ấy qua đây hỏi thăm.”
Lam nhanh miệng trả lời. Cô quan sát thật kỹ, những biến đổi trên khuôn mặt của ba người lớn tuổi, để đoán xem chuyện gì đã xảy ra với họ.
“Vậy à?” Vầng trán bố Lam nhăn lại. Ông quay sang Hạ, cất giọng nhẹ nhàng. “Con đưa mẹ xuống cổng viện, mua cho Lam mấy quả cam. Nó phải dùng thuốc kháng sinh nhiều, nên cần phải ăn thêm chút hoa quả. Khi nãy, bố mẹ đi qua mà quên mất. Mau đi đi.”
“Nhưng mẹ..”
Hạ cũng mơ hồ cảm thấy, có điều gì đó đang diễn ra tại nơi này, mà cô và Lam đều không biết.
“Không nhưng gì cả, nghe bố, đưa mẹ xuống đó đi.”
Lần này thì bố Lam nghiêm giọng lại, khiến Hạ không thể không nghe lời. Cô đỡ mẹ Lam đứng dậy, dìu bà đi ra khỏi phòng bệnh.
“Bố và bác quen nhau sao?”
Đợi mẹ mình và Hạ đi khuất, Lam mới cất tiếng hỏi.
“Không. Đây là lần đầu tiên bố và ông ấy gặp nhau.” Bố Lam lên tiếng trước, trong khi ông Cường vẫn còn trong trạng thái bàng hoàng, chưa biết nên trả lời thế nào. “Rất hân hạnh được gặp anh.” Bố Lam chủ động chìa tay ra. “Bọn trẻ quen nhau lâu vậy, mà giờ chúng ta mới có cơ hội được gặp nhau.”
“Chào.. chào anh.”
Ông Cường không giữ được bình tĩnh, giọng ông nghẹn lại, bàn tay run rẩy đưa ra nắm chặt lấy tay của bố Lam.
“Cũng đến giờ bác sĩ đến khám bệnh rồi. Chúng ta tìm chỗ nào đó yên tĩnh để nói chuyện nhé. Khi nào bác sĩ khám xong thì chúng ta quay lại.”
Thấy bác sĩ điều trị cho Lam và hai người y tá bước vào, bố Lam liền có cớ để đưa ông Cường ra khỏi nơi này.
Trong đầu Lam lúc này, hiện lên hàng trăm nghi vấn về cách xử sự khác lạ của bố mẹ mình khi nhìn thấy bố Hạ trong căn phòng này. Thái độ của ba người họ, khiến cô không khỏi tò mò. Mải để tâm suy nghĩ về việc vừa xảy ra, nên khi cô y tá tiêm liều thuốc kháng sinh vào cánh tay, Lam cũng không hề cảm thấy đau buốt là gì. Vị bác sĩ điều trị cho cô, cũng phải đặt câu hỏi đến lần thứ ba, Lam mới sực tỉnh mà trả lời ông. Trong lòng cô bỗng cuộn trào lên một cơn sóng dữ. Đầy bất an và lo sợ.
++***++
Hơn hai tuần nằm viện đối với Lam như dài tựa hai năm. Ngoài việc phải nằm yên vị một chỗ ra, cô chẳng có việc gì phải làm. Đến giờ thì ăn, đến giờ thì ngủ, đến giờ thì được tiêm và uống thuốc.. vậy là hết cả một ngày. Công an cũng có đến gặp cô hai lần, để lấy thêm thông tin về những kẻ đã chặn đường đánh cô và Bình, nhưng cô chỉ có một câu nói, “không biết”, khiến họ đành bất lực, không thể hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.
Vì công việc, nên Hạ cũng không túc trực bên Lam thường xuyên như mấy ngày đầu. Cô đã từng hỏi Hạ, xem cô ấy có biết chuyện gì xảy ra giữa bố mẹ mình với ông Cường không, Hạ cũng chỉ lắc đầu, nói là không biết gì cả, bố Hạ cũng chưa từng đề câp tới chuyện mà họ quen biết nhau. Nghe được câu trả lời từ Hạ, Lam thở phào nhẹ nhõm. Tảng đá lớn trong lòng cũng được gỡ bỏ. Cô và Hạ đã trải qua quá nhiều sóng gió, quá nhiều va vấp rồi, cô không muốn, sẽ lại có thêm bất cứ điều không hay nào nữa xảy đến, để tiếp tục thử thách tình cảm giữa hai người.
Ngày Lam được ra viện, có thể nói là cả một tiểu đoàn đã được tập hợp để đón cô trở về nhà. Nhân viên phòng thiết kế không thiếu một ai, bốn người trong gia đình Sơn và còn nhiều nhân viên của các phòng ban khác trong công ty cũng nhiệt tình tới thăm, họ đứng, ngồi chật cả phòng khách nhà cô. Mọi người ra sức động viên, chúc cô mau bình phục, để sớm trở lại công việc.
“Em đã thấy tầm quan trọng của mình trong công ty rồi chứ? Thiếu em, ai cũng nhớ, và luôn miệng hỏi thăm. Mấy người phòng thiết kế, giờ còn có thêm cả nhiệm vụ là thông báo tình hình sức khỏe của em cho các phòng ban khác nữa chứ.”
Sơn thay mặt gia đình Lam, tiễn nhân viên của mình ra về. Anh không giấu được niềm vui, khi cô em gái đã tai qua nạn khỏi.
“Không phải là anh bắt ép mọi người phải đến đây thăm em đấy chứ?”
Lam vẫy hai đứa trẻ nhà Sơn lại ngồi cạnh mình, không quên dành cho bố chúng ánh mắt mang phần trách móc.
“Em nghĩ anh là kẻ độc quyền thế sao? Tại mọi người biết hôm nay là ngày em được ra viện, nên đồng loạt kéo đến phòng của anh, đình công xin nghỉ, để cho họ đến thăm em. Anh cũng hết cách, đành phải nhượng bộ thôi.”
“Cô Lam, cô Lam.” Bé Mai Anh tìm mọi cách để gây sự chú ý của Lam, cho tới khi cô chịu cúi xuống, lắng nghe lời của nó. “Cô mau khỏe lại, rồi tiếp tục dạy con vẽ nhé. Cô hứa với con nhiều lần rồi, mà lâu quá, cô không chịu dạy con. Con muốn được vẽ đẹp như cô Lam.” Cô bé đặt đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình, xoa nhẹ lên miếng băng quấn quanh cổ tay của Lam.
“Nhưng tay cô Lam còn đau mà. Cô làm sao mà vẽ được, phải không mẹ?”
Câu hỏi thơ ngây của Lam Hải, khiến nụ cười trên môi Lam tắt vội. Lời nói ngây ngô của đứa trẻ, bỗng nhiên lại có sức tác động mạnh mẽ, đến tất cả mọi người. Những ánh mắt quay sang nhìn Lam mang đầy sự ái ngại, cảm thông.
“Rồi tay cô cũng sẽ khỏi mà. Lúc đó cô vẫn có thể dạy Mai Anh vẽ, và cùng chơi ghép hình với Lam Hải nữa. Hai đứa cố gắng chờ cô thêm một chút thời gian, được không?”
Lam mỉm cười, xoa đầu hai đứa trẻ. Cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, tạo nên cái vỏ bọc kín đáo để giấu đi cảm xúc bên trong của chính mình.
“Hai con yên tâm. Đợi đến khi cô Lam khỏe, bố sẽ bắt cóc cô ấy sang nhà mình ở, để cô có thể chơi cùng hai đứa cả ngày. Có chịu không nào?”
Hưởng ứng lời gợi ý của bố, hai đứa trẻ reo lên vui sướng, mà không biết rằng, những người lớn bên cạnh mình, còn không thể dám chắc, liệu ngày đó có thể đến sớm được hay không?
Lam khẽ cử động mấy đầu ngón tay của bàn tay vừa được nối để bắt đầu luyện tập. Cô cảm thấy có chút khó khăn, khi điều khiển chúng theo suy nghĩ của mình. Dù có cố gắng thế nào, thì mấy đầu ngón tay của Lam cũng không thể co vào và duỗi ra theo ý muốn được. Cô nhìn vào chúng, rồi lại quay sang nhìn nụ cười vô tư của hai đứa trẻ nhỏ, mà nhói buốt nơi con tim.
“Anh Sơn. Em muốn gặp riêng anh một lát.”
Lam với lấy chiếc nạng, bất ngờ đứng lên trước.
“Con ở tạm phòng của bố mẹ một thời gian cho tiện đi lại. Mẹ đã dọn dẹp hết rồi đấy.”
Vì chân Lam chưa đi lại bình thường được, nên mẹ cô đã chuyển một số đồ dùng cần thiết trên tầng hai xuống, để việc sinh hoạt cá nhân của cô được tiện lợi.
“Không cần đâu mẹ. Con quen ở trên kia rồi. Với lại, bác sĩ cũng dặn con là nên tập luyện, đi lại nhiều một chút, nhất là lên xuống cầu thang, sẽ rất tốt cho việc co và duỗi các cơ ở chân.”
Lam không muốn làm phiền đến bố mẹ mình, vì cô biết, nếu ngủ ở phòng cô, họ cũng sẽ lạ giường, mà ngủ không được an giấc.
Lam cắn chặt vành môi để gắng chịu cơn đau, cùng với chiếc nạng và sự giúp đỡ của Sơn, cô lê những bước chân nặng nhọc lên từng bậc cầu thang.
“Em lại có điều gì băn khoăn sao?”
Đoán được suy nghĩ hiện tại của Lam, nên vừa mới vào đến phòng, Sơn đã chủ động đề cập trước đến vấn đề mà cô đang định nói với mình.
“Thì anh cứ ngồi xuống trước đi đã.” Lam chỉ vào chiếc ghế để Sơn ngồi xuống đó. Cô dựng chiếc nạng lên phía đầu giường, rồi cẩn trọng ngồi xuống. “Em xin lỗi anh, chắc là em không kịp hoàn thiện xong váy cưới để kịp thời gian dự thi rồi. Anh báo lại với ban tổ chức, xin rút danh sách dự thi nhé.”
“Chẳng phải là em đã đưa đi may rồi sao? Cứ để vậy đi, anh không muốn rút lui.”
“Không được. Đúng là em đã đưa mẫu đi may, nhưng vẫn còn nhiều thứ cần phải chỉnh sửa nữa. Không thể cứ mang phiên bản chưa hoàn chỉnh như thế mà đem đi thi thố được. Như vậy vừa khiến công ty mình mất uy tin, mà lại còn mất thêm nhiều chi phí phát sinh khác nữa.”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn cho việc đó. Nhiệm vụ của em với mẫu váy cưới coi như là đã hết rồi. Hai tuần nữa, Jenny sẽ cùng với chiếc váy cưới đó, có mặt tại Hong Kong để dự thi.”
“Em phản đối. Dù sao đó cũng là đứa con tinh thần của em. Em không thể để nó chào đời khi biết chắc nó vẫn còn nhiều khiếm khuyết được.”
Lam phản ứng khá gay gắt. Cô vốn là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, nên khi nghe Sơn kiên quyết đưa mẫu váy cưới mà mình vẫn chưa hoàn thiện xong để mang đi dự thi, cô đã không thể kiềm chế được cơn giận của mình.
“Em không còn quyền để phản đối nữa rồi. Yên tâm đi, anh sẽ khiến chiếc váy đó được hoàn hảo. Anh đảm bảo, sẽ không khiến em phải thất vọng.”
Sơn khá bất ngờ với thái độ của Lam. Anh vội xuống giọng, tìm cách để cô phải tin tưởng mình.
“Nhưng..”
“Không nhưng gì cả. Anh em mình không cần tranh luận thêm về chuyện này làm gì, chỉ việc ngồi chờ cho đến ngày thi và kết quả mà nó mang lại thôi. Nếu em không còn việc gì nữa, thì anh xuống dưới nhà, nói chuyện với cô chú tiếp.”
“Khoan đã. Em còn chuyện khác, quan trọng hơn cần nói.” Lam vội ngăn Sơn lại. Gương mặt cô trở nên nghiêm nghị hơn. “Về công việc hiện tại, anh cho em xin từ chức. Hãy để anh Tùng lên thay vị trí của em.”
“Em nói cái gì vậy? Cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe thì đi làm lại. Anh không thay thế ai cả. Mà em cũng không được phép nghỉ việc.”
“Tay của em.. Em cũng không biết khi nào mới có thể bình phục. Mà bình phục rồi, em cũng không dám chắc nó có thể cử động linh hoạt được như trước hay không. Nếu như sau này, em vẫn có thể tiếp tục thiết kế, em sẽ quay trở lại cùng làm việc cùng với mọi người.”
“Em gái, em phải lạc quan lên chứ. Cứ chịu khó tập luyện là em có thể làm được mà. Anh không ưu ái, hay thiên vị em, anh chỉ tiếc, nếu để mất một tài năng như em. Mà nếu như, trong trường hợp xấu nhất, em có không thể tiếp tục cầm bút mà vẽ lên ý tưởng của mình đi chăng nữa, thì em vẫn còn có cái đầu để nghĩ ra chúng cơ mà. Đừng tự biến mình thành kẻ thất bại như thế. Lam mà anh quen là một cô gái kiên cường, mạnh mẽ, luôn mang theo bên mình một lý tưởng để theo đuổi, một hoài bão để ôm ấp cơ mà. Chứ không phải là em bây giờ, một kẻ vừa mới gặp khó khăn, bất trắc, đã vội vàng đánh mất đi niềm vui trong cuộc sống, lúc nào cũng sống trong tâm trạng suy sụp, chán nản, thậm chí có thể cảm thấy như không còn chút sức lực nào để tiếp tục cuộc sống như thế này.”
Chưa bao giờ Sơn lại nói nhiều như vậy. Đôi mắt anh hoe đỏ. Anh vừa thương lại vừa giận Lam, khi thấy cô đang ngày càng mất đi niềm tin vào chính bản thân mình. Nhưng khi thấy cô cũng đang nước mắt ngắn dài, anh lại chẳng nỡ tiếp tục nổi nóng, giọng anh liền dịu lại.
“Thôi, em nghỉ đi. Chuyện này để sau khi anh đi Hong Kong về sẽ xem xét lại.” Sơn bước vội ra ngoài, nhưng mới đến cửa, anh liền quay đầu lại, nhìn Lam đầy ẩn ý. “Anh mừng vì em đã chọn được đúng người để yêu.”
Lam ngơ ngác vì lời nhắn nhủ mà Sơn để lại cho mình. Khi biết chuyện cô và Hạ yêu nhau, anh không phản đối, cũng chẳng tỏ ra ủng hộ. Nhưng cô biết là anh không đồng tình. Anh luôn giữ thái độ trung lập, vì muốn tôn trọng sự lựa chọn của cô. Thế nên, khi nghe được lời nói vừa rồi của Sơn, Lam không khỏi bất ngờ.
++***++
“Chị ăn uống gì chưa?”
Vừa về đến nhà, Jenny liền chạy thẳng lên phòng Lam. Thấy Lam đang ngồi chăm chú đọc cuốn sách trên tay, cô liền sà xuống, nằm gối đầu lên bên chân lành lặn của Lam.
“Mấy giờ rồi mà còn hỏi chuyện ăn uống? Ai đưa em về vậy? Có mệt không?”
Lam bỏ cuốn sách xuống bên cạnh, nhìn bộ dạng mệt mỏi của Jenny, cô cảm thấy xao lòng.
“Hơn 9 giờ. Anh Lâm đưa em về. Cũng mệt lắm, lát nữa chị hát ru em ngủ đi.”
“Thôi đi cô. Đừng có làm nũng nữa. Dậy đi tắm đi. Bố mẹ vẫn để phần cơm cho em đấy, nếu đói thì xuống ăn thêm.”
“Không muốn. Cho em nằm thêm chút nữa.”
Lam cũng đành buông xuôi, khi Jenny cố tình vùi sâu mặt vào lòng mình, cánh tay ôm chặt lấy người cô, nhất quyết không chịu rời.
“Chân của Lam còn đau đấy, em nhấc cái đầu của mình ra đi.”
Jenny giật nảy mình. Cô ngồi bật dậy khi nghe tiếng của Hạ vang lên ngoài cửa. Sợ Hạ ghen vì thấy mình nằm trong lòng Lam, nên Jenny vội giải thích.
“Em có gối vào chân đau của chị ấy đâu. Chị xem, chị Lam cũng không hề nói gì mà.”
“Tại chị không đủ sức để đẩy em ra thôi.”
Lam được thể, liền kết hợp với Hạ để trêu chọc Jenny. Cô không giấu được niềm vui, khi nhìn thấy Hạ xuất hiện trước mặt mình. Cả ngày hôm nay không gặp, cảm giác nhớ nhung cứ cồn cào ruột gan, nhưng cô lại không dám gọi điện hay nhắn tin cho cô ấy, chỉ bởi vì sợ mình sẽ làm phiền đến Hạ.
“Hừ, không thèm chơi với hai người nữa. Em đi tắm đây.”
“Khoan đã. Em đi đâu vậy?” Hạ vội ngăn Jenny lại.
“Thì đi tắm, rồi sang phòng bên ngủ.”
Hạ đã đến đây, nên Jenny chẳng có cớ gì mà nằm ở phòng này nữa. Cô buộc phải nhường chỗ cho hai người họ.
“Em phải ngủ cùng với Lam chứ. Lỡ nửa đêm, cô ấy muốn làm gì thì sao?”
“Chẳng phải đã có chị ở đây rồi còn gì? Đâu cần phải hai người ở lại chứ? Với lại, em không muốn làm kẻ thứ ba phá đám đâu.”
“Chị không ở lại được. Mấy ngày nay, công việc bị dồn lại, giờ chị phải dành thời gian để giải quyết cho xong. Em ngủ với Lam đi.”
“Là chị nhờ vả em đấy nhé. Cấm được ghen.”
“Được, miễn là em không làm gì quá giới hạn cho phép.”
Lam ngồi im một hồi để lắng nghe cuộc trao đổi của Hạ và Jenny, dù bản thân chính là nhân vật được nhắc đến. Thì ra, vì chăm sóc cô những ngày nằm viện vừa qua, mà giờ Hạ phải tất bật giải quyết đống công việc còn tồn đọng lại. Đợi Jenny đi vào phòng tắm, Lam mới cầm lấy tay Hạ, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, thủ thỉ.
“Xin lỗi. Tại mình mà..”
“Mình không cho phép Lam được nghĩ như thế.” Hạ đưa tay đặt lên môi Lam, ngăn lại những điều mà cô ấy định nói. “Còn đau nữa không?”
“Không đau nữa. Giờ có thể cử động nhẹ nhàng được rồi.”
“Ừ. Vậy là tốt. Mấy ngày tới, có thể mình sẽ không qua đây thường xuyên được. Lam phải nhớ ăn uống đầy đủ, và luyện tập thường xuyên nhé. Nếu không khỏe ở đâu thì phải gọi điện, báo cho mình ngay.”
“Yên tâm đi, mình ở nhà với bố mẹ, có muốn không ăn cũng không được. Nhưng Hạ cũng phải mau mau hoàn thành công việc nhé. Đừng để mấy ngày sau mới tới, mình sẽ nhớ lắm.”
Đôi mắt Hạ như đang ẩn giấu điều gì đó, khiến Lam không tài nào đoán được.
“Mình biết rồi. Lam ngủ sớm đi. Mình cũng phải về luôn, vì chưa gọi điện báo với bố mẹ là sẽ về muộn, nên sợ họ lại mong. Gửi lời chào đến Phương giúp mình.”
Không kịp đợi Lam trả lời, Hạ đứng dậy thật nhanh rồi bước vội ra khỏi phòng. Cô đứng dựa lưng vào tường, để mặc cho những giọt nước mắt lặng lẽ, đang đua nhau rơi xuống.
++***++
Tiếng trẻ con khóc vang lên ở dưới nhà khiến Lam tỉnh giấc. Cô với lấy chiếc điện thoại để xem giờ. Jenny đã cùng với Sơn bay sang Hong Kong ngày hôm qua. Trước khi đi, cô ấy cũng kịp khuân cho cô vài cuốn sách về để đọc cho đỡ buồn. Vì thế mà mãi tới gần 2 giờ sáng, Lam mới chịu buông sách xuống để đi ngủ. Vừa đọc sách, cô vừa tranh thủ tập luyện cho bàn tay của mình. Nhiều lúc, Lam cũng cảm thấy bất lực, chán nản, muốn buông xuôi vì biết rằng tay mình không thể khôi phục lại 100% như trước, nhưng cô lại nghĩ tới bố mẹ, nghĩ tới Hạ, nên lại tự dặn lòng mình hai chữ “cố lên” mà tiếp tục.
Chống chiếc nạng, lò dò đi xuống từng bậc cầu thang, Lam có chút hiếu kì, khi thấy mẹ mình đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Mẹ, đứa bé này con nhà ai vậy? Sao nó lại ở trong nhà mình?”
“Nó là con nhà chị Hạnh, ở đầu ngõ. Chị ấy đã nghỉ hết thời kỳ thai sản rồi, nhưng không có ai trông con bé cho để đi làm, nên mới mang nó sang đây để mẹ trông. Trẻ con, chưa quen người nên nó mới khóc, lát nữa là nín ngay thôi. Chắc tại con bé này mà con không ngủ được hả?”
“Dạ không. Con cũng dậy được một lúc rồi.”
Có thứ gì đó chẹn ngang lồng ngực, khiến Lam cảm thấy khó thở. Cô bước về phía mẹ mình, chạm vào bàn tay gân guốc của bà, giọng nghẹn lại.
“Mẹ, con xin lỗi. Mẹ đừng làm việc này nữa, có được không?”
“Con bé này. Việc này thì sao chứ? Mẹ cũng đang rảnh rỗi. Chỉ là trông một đứa trẻ để lấy niềm vui thôi mà. Hà cớ gì con cứ phải nghĩ tiêu cực như thế chứ? Con xem, cháu bé này cũng ngoan ngoãn, nó đã nín rồi đấy thôi.”
Lam quá thông minh, nên chỉ cần nhìn qua sự việc, đã biết được lý do mà mẹ cô nhận trông giữ đứa trẻ này. Cô nghĩ đến bản thân mình, rốt cuộc, cô đã làm cái gì, để mẹ mình đến tuổi này rồi vẫn cứ phải làm việc để kiếm tiền cho gia đình? Từ trước đến nay, bố Lam chưa từng để mẹ cô phải vất vả. Ông mặc định rằng, việc kiếm tiền để nuôi gia đình đã có ông, và sau này trách nhiệm đó sẽ chuyển sang cô. Còn bà, chỉ cần ở nhà, chăm lo cho bố con cô ngày ba bữa cơm, và quán xuyến mọi việc trong gia đình là được rồi. Vậy mà hôm nay, vì cô mà ông phải phá bỏ nguyên tắc sống của mình suốt mấy chục năm, chấp nhận để bà phải vất vả, kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Cô vẫn chưa làm được gì để báo hiếu cho bố mẹ, mà chỉ khiến ông bà phải vì mình, cho đến tuổi này vẫn phải nai lưng ra để nuôi nấng cô.
Lam khóc, khóc thật to vì cảm giác tội lỗi mình đang mang, khiến cho đứa trẻ trên tay mẹ cô cũng khóc thét lên vì sợ hãi. Hai kẻ, một lớn, một bé cùng đua nhau khóc lóc, khiến bố mẹ Lam đứng ngoài được phen cười chảy nước mắt.
“Hai đứa định ăn vạ ông bà già này đấy à? Giờ thì phải dỗ ai nín trước đây? Con xem, vì con mà con bé nó không chịu ăn nữa rồi đây này.”
Mẹ Lam bế đứa nhỏ ra ngoài sân, để nó thôi không khóc nữa. Còn lại hai bố con Lam ngồi trong nhà. Bố cô liền lên tiếng trước.
“Bố mẹ không trách, cũng không giận con, nên con đừng tự đổ lỗi cho mình. Chúng ta là người một nhà, mỗi một người đều phải có trách nhiệm, nhất là lúc gia đình gặp khó khăn như thế này. Bố cũng không muốn mẹ con phải làm việc nhiều, nhưng mẹ con nói đúng, chỉ là trông một đứa trẻ nhỏ thôi mà, bà ấy có thể xoay sở được. Sắp tới, bố cũng nhận lời làm quản lý cho cửa hàng của một người bạn. Chỉ là đi làm để có thêm niềm vui thôi. Chứ ở nhà nhiều, cũng cảm thấy cuồng tay cuồng chân, rồi sinh ra buồn chán. Con cứ tập trung và cố gắng luyện tập để tay chân sớm hồi phục. Sau này nếu bố mẹ không còn sức lực nữa, thì lúc đó, chắc chắn phải cần tới con chăm sóc.”
“Bố, con thật chẳng được tích sự gì. Đến tuổi này rồi, mà vẫn khiến bố mẹ phải vì con mà lo lắng.”
“Lo lắng cho con cái cũng là quyền lợi của người làm cha mẹ, dù cho con có lớn khôn thế nào đi nữa. Không phải là con đang muốn tước đi cái quyền vốn dĩ thuộc về chúng ta đấy chứ?”
“Con biết rồi. Con sẽ cố gắng để bình phục trong thời gian sớm nhất. Bố mẹ đừng lo cho con quá. Những việc lặt vặt trong nhà, hãy cứ để con tự mình làm.”
Lam đưa tay lên lau đi những giọt nước còn vương lại trên khuôn mặt mình. Lòng cô thấy bình yên hơn, khi nghe những lời chia sẻ vừa rồi của bố.
Lam ăn sáng xong liền vui vẻ chống nạng ra sân chơi cùng đứa bé để mẹ cô vào trong dọn dẹp. Cứ để đứa bé nằm trong chiếc xe đẩy, thi thoảng cô làm trò với nó, rồi lại hát cho nó nghe vài bài, chẳng mấy chốc, bé con đã ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
“Lam giờ kiêm cả công việc của bảo mẫu nữa sao?”
Bình đứng ngoài cổng, chăm chú nhìn Lam một hồi lâu, rồi mới chịu bước vào.
“Suỵt” Lam đưa tay lên miệng, ra hiệu cho Bình nhỏ tiếng một chút. “Có chuyện gì mà cậu đến đây sớm vậy?”
“Đến thăm Lam, không được sao?”
“À, được. Tôi chỉ thắc mắc là sao đến sớm vậy thôi. Vết thương của cậu thế nào rồi?”
“Đang lên da non rồi. Cuối tuần ở nhà cũng chán, nên qua đây kiếm Lam nói chuyện cho đỡ buồn thôi. Đứa trẻ này con nhà ai vậy?”
“Con nhà hàng xóm. Tôi nhận trông trẻ thuê mà.”
“Thật không vậy?”
“Ừ, thật. Trông thay mẹ.”
Lam không nói đùa, Bình biết. Lòng anh đau nhói, khi chứng kiến gia đình cô đang phải gặp khó khăn. Anh muốn đưa tay ra giúp đỡ, chỉ với danh nghĩa là bạn bè thôi, nhưng lại sợ cô nghĩ rằng đang được anh thương hại.
“Cậu im lặng như vậy làm gì? Không cần phải thông cảm với tôi đâu. Bé Duy có ngoan không? Khi nào rảnh, đưa nó sang đây chơi với tôi.”
Thấy Bình ngồi trầm ngâm suy nghĩ, Lam mau chóng chuyển chủ đề.
“Nó ngoan lắm, cũng thường xuyên nhắc tới Lam nữa. Bố mẹ tôi cũng dự định là một hai ngày nữa, sẽ qua đây để thăm hỏi Lam và xin lỗi hai bác.”
“Không phải phiền đến hai bác đâu. Cậu cứ về, nói là tôi khỏe rồi. Còn chuyện kia, tôi không muốn để bố mẹ mình biết. Nên tôi mong, hai bác đừng nhắc tới chuyện đó trước mặt họ.”
“Tôi nghĩ, trước sau thì bố mẹ Lam cũng sẽ biết. Dựa theo những gì tôi cung cấp, công an cũng đang điều tra đến hành vi phạm tội của Nhật Minh rồi. Chính bố mẹ tôi cũng ủng hộ việc này. Họ muốn Nhật Minh phải đứng ra chịu trách nhiệm cho những sai lầm của mình.”
“Anh ta từ nhỏ cũng đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi, chúng ta đừng dồn anh ta đến đường cùng như thế. Hơn nữa, còn bé Duy, nó sẽ không vui, khi biết bố mình phải vướng vào vòng lao lý như vậy? Còn bố mẹ cậu nữa, họ sẽ cảm thấy thoải mái, khi tự tay đặt con trai mình vào trại giam không? Nhất là bố cậu.”
“Nếu bé Duy biết được con người thật của bố nó, nó sẽ càng thất vọng hơn. Và còn điều này nữa, Nhật Minh cũng không phải là con ruột của bố tôi.”
“Sao lại thế được?”
Lam có chút bất ngờ với thông tin mà Bình vừa đem lại.
“Tôi cũng chỉ mới biết cách đây mấy ngày thôi. Bố tôi nói, người vợ đầu của ông không có khả năng sinh con, nên họ đã nhận Nhật Minh từ trại trẻ mồ côi về nuôi, và coi anh ta như con ruột của mình. Chỉ vì nghĩ cho Nhật Minh, sợ anh ta sẽ cảm thấy tủi thân nên cả nhà đã không hề nhắc lại chuyện này nữa. Thế nhưng, anh ta lại không biết trân trọng tình cảm mà mọi người đã dành cho mình, hết lần này đến lần khác, khiến bố tôi phải phiền lòng. Và lần này, thì ông không thể tiếp tục làm ngơ, khi anh ta đã vượt quá giới hạn cho phép của pháp luật và lương tâm mỗi người.”
“Xin lỗi. Tôi không biết là gia đình cậu đã phải chịu đựng Nhật Minh nhiều như vậy.”
Lam thầm cảm phục sự hy sinh thầm lặng của mẹ Bình. Bao nhiêu năm qua, bà chấp nhận mang tiếng là người đàn bà cướp chồng trong con mắt của Nhật Minh mà không một lời giải thích, bào chữa cho chính mình. Bà âm thầm lo lắng cho anh ta, chứng kiến thái độ ghét bỏ của anh ta với đứa con trai ruột của mình mà không một lời trách móc. Còn Bình nữa, anh cũng vì Nhật Minh mà phải chịu bao nhiêu ấm ức, trong khi, những thứ đáng lẽ phải thuộc về anh đã bị Nhật Minh lấy đi. Biết được chuyện này, Lam cũng không muốn đứng ra nói thay cho Nhật Minh nữa. Cô coi như, đây là chuyện riêng của anh ta với gia đình Bình. Nếu như không thể giúp được Bình đi đòi lại công bằng, thì cô cũng không thể khiến anh phải chịu thiệt thòi thêm nữa.
“À, tôi nghe Lâm nói, hôm trước chính Vy là người đã truyền máu cho cậu. Chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi. Cô ấy cũng đã biết lỗi của mình, cậu đừng để bụng nữa. Chúng ta còn cả quãng đường dài phía sau mà.”
Nghĩ đến Vy đã vì Bình mà chấp nhận hy sinh, Lam lại có ý muốn tác thành cho hai người họ.
“Tôi không còn giận cô ấy nữa, nếu không muốn nói là tôi rất cảm ơn vì cô ấy đã cứu mạng mình. Nhưng tôi lại không thể quên được những gì đã xảy ra.”
Thực ra, đã từ lâu rồi, Bình không còn trách cứ Vy, nhưng giữa anh và cô, vẫn còn tồn tại một bức tường ngăn cách, khiến cả hai đều cảm thấy gượng gạo mỗi khi đối mặt nhau.
“Tha thứ cho lỗi lầm của người khác không có nghĩa là cậu phải bôi xóa đi quá khứ, hay là quên đi những gì đã xảy ra, mà chỉ cần buông xả những gì đang chất chứa trong lòng đi, để mà sống tốt hơn, sống vui hơn là được rồi. Không cần phải tự làm khó mình, khó người làm gì cả. Với lại, những việc cô ấy làm, cũng chỉ vì quá..”
“Lam bảo tôi quên đi, mà chính Lam lại cứ muốn nhắc tới, thì tôi khó lòng mà quên được.” Không đợi cho Lam nói hết câu, Bình liền chặn lời cô lại. “Tôi nghe Lam, sẽ đối xử với Vy như trước kia, vẫn luôn coi cô ấy là người bạn, người em gái thân thiết là được chứ gì? Lam cũng từ bỏ ý định gán ghép chúng tôi thêm lần nữa đi. Lam làm vậy, càng khiến chúng tôi trở nên xa cách hơn mà thôi.”
“Nhưng cô ấy..”
“Lam định nói rằng, nhưng cô ấy đã cứu mạng tôi phải không? Phải, tôi rất biết ơn việc mà Vy đã làm cho mình, nhưng không phải cứ ai cứu mạng mình là mình phải chấp nhận yêu người đó chỉ để trả ơn? Như vậy mới là tàn nhẫn với họ. Không tin, Lam cứ nghĩ về mình mà xem. Chẳng phải tôi cũng vì Lam, mà không dưới hai lần bị thương sao? Thế mà, Lam cũng đâu có chịu chấp nhận tình cảm của tôi.”
“Vì tôi đã có Hạ rồi. Tôi yêu cô ấy.”
“Tôi biết mà. Vì người Lam chọn là Hạ, nên tôi mới buông tay, không giành lại Lam với cô ấy nữa. Tôi chấp nhận thua cuộc trước Hạ, bởi chỉ có cô ấy mới có thể mang lại hạnh phúc cho Lam. Và tôi thì muốn Lam mãi mãi hạnh phúc.”
“Cảm ơn.”
Lam không biết nói gì, ngoài hai tiếng “cảm ơn” cho tấm chân tình mà Bình dành cho cô.
“Đừng cảm ơn tôi, Lam hứa là sẽ sống thật hạnh phúc là được rồi. Bởi nếu như để tôi thấy Lam buồn, tôi nhất định sẽ lại theo đuổi Lam một lần nữa. Đến lúc đó, Lam sẽ không còn bất cứ lý do gì để mà từ chối đâu.”
“Bình này, tôi hy vọng, từ nay về sau, chúng ta đừng đề cập tới chuyện này nữa, được không? Tôi cũng đã có người để yêu, còn cậu hãy nên tìm cho mình một chốn để dừng chân. Tôi vốn dĩ không thể thuộc về cậu. Vậy nên hãy buông tay với những gì vốn dĩ không thuộc về mình. Vì nếu đó là của mình thì nó đã thuộc về mình từ lâu rồi, chứ không cần ta phải ra tay để giành giật nó như thế này. Chúng ta gặp được nhau đã là duyên rồi, nên đừng trách duyên mỏng. Cuộc đời luôn dành cho chúng ta một lối rẽ, một lối rẽ sẽ có một người đứng chờ ta ở phía trước, cho ta một tình cảm mà ta thấy an toàn, cho ta một mái ấm để ta trở về. Sẽ có người cười cùng ta khi ta vui, và lau đi những giọt nước mắt khi ta khóc. Thế nên, đã không là gì của nhau thì đừng cố gắng là gì của nhau thêm nữa. Đừng cố chấp thêm nữa.”
“Tôi hiểu ý Lam. Để từ bỏ thứ không thuộc về mình, nghe thì đơn giản lắm, nhưng để làm được điều đó tôi biết là mình sẽ phải trải qua cả một quá trình đánh đổi. Mong Lam, hãy cho tôi thêm thời gian để có thể quên, có thể từ bỏ tình cảm mà bấy lâu nay mình vẫn đang theo đuổi.”
Bình cảm giác như trái tim mình trở nên nguội lạnh, sau những chia sẻ vừa rồi của Lam. Anh yêu cô, nhưng rõ ràng tình yêu của anh đang khiến cô ngày càng trở nên mệt mỏi. Anh sợ rằng, nếu như mình vẫn cứ cố chấp yêu, sẽ càng khiến Lam phải chịu thêm nhiều tổn thương. Nhưng nếu bắt anh phải từ bỏ cô ngay lúc này, anh ngàn vạn lần sẽ không thể làm được.
“Lam cho tôi hỏi một câu cuối cùng được không? Sau khi nhận được câu trả lời, tôi hứa với Lam, sẽ không bao giờ nhắc lại tình cảm mà mình đã dành cho Lam thêm một lần nào nữa.” Bình nhìn sâu vào đôi mắt Lam chờ đợi cái gật đầu đồng ý của cô. “Nếu như không có Hạ, Lam sẽ yêu tôi chứ?”
“Nhưng tiếc là từ” nếu “đó đã không xảy ra.”
Lam không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ cho câu trả lời này, nếu không muốn nói, cô cảm thấy thoải mái, khi đưa ra đáp án cho Bình.
Bình mỉm cười thỏa mãn với những gì anh vừa nghe được tử Lam. Mặc dù tim có đau, nhưng sẽ không bao giờ trách Lam và cũng không phải cảm thấy hối hận vì những gì mình đã trao gửi đến cô ấy. Bởi với Lam, tình cảm mà anh trao đi là đúng, nhưng lại sai mất thời điểm. Và anh tin rằng, nếu ở một thời điểm nào khác, hai người có thể sẽ thuộc về nhau.