Chương 22
Lam thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc Jenny có buổi phỏng vấn, cô tranh thủ về nhà lấy mấy bộ quần áo cho vào balo để mang qua căn hộ bên kia. Cô vẫn còn lời hứa dang dở với Sơn, giờ cũng đã sắp đến hạn phải trả.
Vừa đặt được túi đồ lên bàn, điện hoại của Lam liền vang lên. Cô ngán ngẩm nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình. Phải đợi cho đến hồi chuông cuối cùng, Lam mới chịu bắt máy. Giọng cô uể oải, như người mới ngủ dậy.
“A lô.”
“Chào cô. Là tôi, Nhật Minh.”
“Tôi biết.”
“Hôm nay chúng ta có thể gặp nhau được không? Cô, Jenny và tôi.”
Nhật Minh lần này quyết nói rõ ràng, không để cho Lam có cơ hội bắt bẻ.
“Xin lỗi, nhưng..”
“Mong cô cố gắng thu xếp. Chương trình bên chúng tôi đang rất cần sự tham gia của Jenny. Chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa.”
Chưa bao giờ Nhật Minh phải chịu nhún nhường trước người khác. Từng đường gân trên bàn tay anh ta đang dần nổi lên bởi cái siết quá chặt.
“Để tôi hỏi xem Jenny có thể lùi lịch hẹn tối nay được không đã. Nhưng tôi không dám chắc..”
“Được. Vậy tối nay, 7 giờ, tôi và nhà thiết kế Vũ Phong Hạ của công ty Christian Dior Couture – chi nhánh duy nhất tại Việt Nam, sẽ đợi cô ở nhà hàng Biển Xanh. Không gặp không về. Chào cô. Hẹn gặp lại.”
Nhật Minh cúp vội điện thoại, sau khi dõng dạc giới thiệu người sẽ đi cùng mình rồi bắt Lam phải lựa chọn. Chỉ cần vậy thôi, anh cũng đủ chắc chắn cho sự có mặt của Jenny vào tối nay rồi.
Không nằm ngoài dự liệu của Nhật Minh, mới hơn 5 giờ chiều, Lam đã bỏ lại công việc còn dang dở mà chạy xe về công ty để đón Jenny. Vừa tới cổng, chưa kịp rút điện thoại ra gọi, Lam đã thấy Jenny và mấy người trong phòng cô cùng bước tới. Lam có chút bất ngờ và vui sướng, khi phòng thiết kế của cô hôm nay đã có mặt đông đủ các thành viên. Bước xuống xe, Lam chủ động tiến về phía mọi người, chào mừng sự trở lại của hai người cũ.
“Anh Tùng, Vy. Cảm ơn hai người đã trở về.”
Thái độ chân thành của Lam, khiến hai người kia có chút bối rối. Họ quay sang nhìn nhau, rồi đưa mắt về phía những đồng nghiệp khác như để được truyền thêm nghị lực và niềm tin.
“Không. Là anh phải cảm ơn em mới đúng. Cảm ơn em, đã cho hai đứa anh một cơ hội. Anh hứa, sẽ cố gắng hết sức mình để cống hiến cho công ty.”
Tùng cầm lấy tay Lam, rưng rưng cảm động.
“Em cũng vậy. Xin lỗi chị.”
Cho tới tận giờ phút này, Vy mới có được dũng khí, để mà nói lời xin lỗi Lam.
“Thôi nào, thôi nào. Giờ có mặt đầy đủ các thành viên của phòng, hay là chúng ta đi liên hoan một bữa nhỉ?”
Vẫn là Lâm phải đứng ra để thay đổi bầu không khí, giúp mọi người được thoải mái hơn.
“Hôm nay thì không được rồi. Tôi và Jenny có hẹn với đối tác. Hẹn cả phòng cuối tuần này vậy.”
“Chị chuyên gia làm mất hứng của mọi người. Vừa nãy em rủ, Lam Phương còn đồng ý cơ mà, giờ chị đến, làm phá đám hết mọi kế hoạch của cả phòng.”
“Là đột xuất, tôi quên chưa báo lại cho cô ấy.” Có đôi lúc, cái thói nhiều chuyện của Lâm khiến Lam thấy phát cáu. “Cuối tuần này, cậu nhớ dắt theo bạn gái tới, nếu không, chúng tôi không cho nhập hộ khẩu đâu.”
“Các em bận thì đi đi. Bọn chị cũng phải về cơm nước cho chồng con đây. Chốt lịch là cuối tuần này cả phòng tụ tập ăn uống là được rồi.”
Đứng xem mấy người trẻ này tranh cãi, có khi đến nửa đêm. Vì vậy mà chị Vân đành cáo từ trước.
Chẳng mấy chốc, đám đông đã bị giải tán, mỗi người một ngả. Chỉ còn lại Lam, Jenny và Bình. Kể từ khi Lam xuất hiện, Bình vẫn chưa nói câu nào, anh tỏ thái độ như không hề quan tâm tới sự có mặt của cô. Mọi người đã về hết, anh cũng chẳng còn lý do gì mà đứng lại, nên một mực, lướt qua Lam mà bỏ đi, cũng không muốn nói thêm lời chào tạm biệt.
“Bình.” Lam vội gọi lại, khi Bình đã bước về phía sau cô. “Cảm ơn.”
Bình đứng lại, nhưng không quay mặt về phía Lam, anh khẽ nói.
“Tôi nói rồi, chỉ cần là thứ Lam muốn, tôi sẽ gắng hết sức để làm. Vì vậy, Lam không phải cảm ơn. Tôi đi trước.”
Lam thở dài. Cô biết, Bình đã khó khăn thế nào, để có thể vì cô mà khuyên nhủ Vy và Tùng quay trở lại làm việc. Đó chính là sự kìm nén cái tôi quá lớn của cậu ấy, để giúp cô trở thành người người tốt trong mắt mọi người. Cô nợ cậu ấy quá nhiều, giá như, cậu ấy đừng quá cố chấp, đừng quá hy vọng vào những điều không thể thì tốt biết mấy. Dõi theo bóng hình cô đơn của Bình cho tới khi khuất hẳn tầm mắt, Lam thấy lòng mình nặng trĩu.
“Giờ chúng ta đi đâu đây?”
Jenny từ chỗ cảm thấy khó hiểu trước thái độ của hai người kia, rồi cô cũng bắt đầu cảm nhận thấy, giữa họ là đang tồn tại thứ tình cảm gì? Một người cứ cố trốn tránh, không dám đối diện. Kẻ còn lại, thì giống như cô, cứ mãi luẩn quẩn trong mối quan hệ một chiều, để rồi yêu thương cứ vậy mà trao đi hết, mà không cần biết bản thân có nhận lại được gì? Có lẽ, vì thế mà người chịu thiệt luôn là người cho đi rất nhiều thương yêu. Cứ mải miết rong ruổi, đuổi theo một bóng hình vốn không thuộc về mình, chẳng phải hoang đường lắm sao? Thế mà, biết đau vẫn cố lao đầu vào, đó là định mệnh của những người đơn phương.. Cả bản thân cô và kẻ vừa quay lưng bước đi, nhưng lòng vẫn hướng trở lại kia, đều giống như con thiêu thân, cứ thấy nơi nào có ngọn lửa sáng rực là lao vào, dù biết, bản thân sẽ chịu thương tổn, mất mát. Cô nhìn Lam, rồi lại tự hỏi. “Con người này có ma lực gì mà khiến cho nhiều người phải hao tổn tâm can và trí lực để có được cô ấy như vậy? Xinh đẹp ư? Không hẳn. Có nhiều người còn đẹp hơn cô ấy rất nhiều? Tài năng? Cũng chẳng phải. Có thể là cô ấy biết đàn, biết hát, biết vẽ vời.. nhưng cuộc sống này vẫn còn nhiều người xuất chúng hơn cô ấy. Hay bởi cả cô, Hạ, và Bình đều chưa gặp được ai giống Lam, thế nên mới cùng nhau mà thích một người?”
“Em đội mũ vào đi.”
Chiếc mũ bảo hiểm chạm vào tay, khiến Jenny giật mình, cắt ngang dòng suy tưởng của cô. Cô đỡ lấy, đội lên đầu, rồi ngồi lên xe, dù chẳng biết Lam sẽ đưa mình đi tới đâu. Bởi cô tin tưởng người này vô điều kiện.
“Chúng ta sẽ đi gặp Nhật Minh. Xin lỗi, giờ mới nói cho em biết được.”
Tới lúc này, Lam mới thông báo lại cho Jenny biết. Bản thân cũng cảm thấy có lỗi, khi bắt Jenny phải làm theo quyết định của mình.
“Là người quản lý, nên Lam có quyền quyết định thay em mà. Nhưng sao lại sớm vậy? Chẳng phải, Lam muốn anh ta phải nôn nóng hơn nữa sao?”
“Đôi khi, có những dự định không phải lúc nào cũng đúng kế hoạch. Giờ chị sẽ đưa em về nhà thay đồ. Họ hẹn 7 giờ, nhưng chúng ta có thể đến muộn hơn một chút.”
Bản thân Lam luôn là người đúng giờ, nhưng với Nhật Minh, cô không muốn giữ đúng nguyên tắc của mình.
Gần 7h30, Lam và Jenny mới có mặt ở nhà hàng Biển Xanh. Vận trên người chiếc váy màu đen ôm sát cơ thể, Jenny thể hiện rõ đẳng cấp của một siêu mẫu quốc tế. Quyến rũ, sang trọng và quý phái. Còn Lam, trông thật ra dáng là một người trợ lý đích thực. Mặc cho Jenny ra sức thuyết phục, Lam cũng không chịu mặc vào người bộ đồ mà cô ấy đưa cho.
Trông thấy hai người bước vào cửa, Nhật Minh đã vội chạy ra đón. Anh ta niềm nở, chủ động đưa tay ra đỡ Jenny.
“Chào Jenny. Rất vui vì cô đã tới. Tôi cứ sợ rằng, mình sẽ ngồi đây chờ cả buổi tối rồi lại về không.”
“Gọi tôi là Lam Phương được rồi.”
Biết là Nhật Mình đang ngầm trách mình đến muộn, nhưng Jenny vờ như chẳng quan tâm tới chuyện đó.
“Xin lỗi. Lam Phương. Mời cô.”
Nhật Minh miễn cưỡng làm theo lời của Jenny. Anh ta đi trước, dẫn đường tới căn phòng đã được đặt riêng từ trước đó.
“Mời vào.”
Khi nhân viên phục vụ mở cánh cửa phòng, Jenny nhanh chóng nhận ra lý do vì sao Lam lại có quyết định vội vàng để gặp Nhật Minh như vậy.
Hạ đã ngồi chờ sẵn ở trong đó từ bao giờ. Một chút khó chịu nhen lên trong lòng, nhưng rồi cô lại nhanh chóng khắc phục. Cô cũng sẽ vì Lam mà hoàn thành xuất sắc vai diễn này.
“Chị Hạ cũng tới đây sao? Không lẽ hai người là một cặp?”
Jenny tỏ vẻ ngây thơ, như không hề biết mối quan hệ của ba người đang ở trước mặt mình.
Hạ có chút bối rối, cô chưa kịp lên tiếng thì Nhật Minh đã đỡ lời.
“Chúng tôi cũng chỉ là đang tìm hiểu, nên chưa dám công khai với mọi người.”
Nói xong, anh lại quay sang để ý tới phản ứng của Hạ và Lam. Hạ thì không được tự nhiên cho lắm, miệng cô mấp máy, như muốn giải thích cho hai người kia, đúng hơn là chỉ cần cho Lam hiểu, nhưng lại không thốt lên lời. Còn Lam, anh thấy ngạc nhiên, khi cô ấy không hề tỏ chút thái độ nào cả, nếu không muốn nói là Lam tỏ ra rất thản nhiên, khi nghe anh giới thiệu như vậy.
“Vậy phải chúc mừng hai người rồi. Không lẽ, cuộc gặp gỡ tối nay chính là để hai người công bố tin vui này cho chúng tôi sao?”
Dù biết câu nói này sẽ khiến Lam đau lòng, nhưng đó lại là điều Jenny đang mong muốn. Biết đâu, đây lại là cơ hội để cô có thể loại cho mình một đối thủ.
“Chị không rảnh rỗi để làm điều đó.”
Không thể kiềm chế nổi, Hạ đành lên tiếng.
“Chúng ta cứ dùng bữa trước, tôi đã gọi món hết rồi. Ăn xong, sẽ bàn tới công việc.”
“Thế này chẳng phải là anh cho ăn gì thì chúng tôi phải chấp nhận thứ đó sao?”
Im lặng mãi cũng khiến bản thân bị ức chế, Lam bắt đầu khiêu khích.
“Phương Lam đừng hiểu lầm. Vì hai người đến muộn, nên tôi mới bắt buộc phải đặt món trước.”
“Vậy có nghĩa là chúng tôi có lỗi với hai vị rồi. Bữa ăn này, chắc hai người bọn tôi khó mà nuốt trôi được.”
Cái giọng vừa trịch thượng, lại vừa tỏ ra có lỗi của Lam, khiến Jenny suýt nữa thì bật cười thành tiếng, còn Nhật Minh thì mặt đang căng ra để cố nuốt cục tức vào trong. Hạ cũng chỉ biết ngồi đấy mà xem Lam diễn kịch. Một vở kịch mà tốt nhất là cô chỉ nên làm khán giả, đứng ở ngoài xem, nhất định, không được tham gia cùng.
“Xin lỗi, tôi vô ý quá. Tôi sẽ gọi nhân viên đưa menu lại, để hai cô tùy ý lựa chọn.”
Nén cơn tức giận lại, Nhật Minh chịu nhường một bước để làm hài lòng Lam, kẻ mà anh luôn không thể ưa nổi, nhưng vẫn cố phải lấy lòng, để đạt được mục đích của bản thân.
Cầm cuốn menu trên tay, dù chỉ có ba trang giấy bao gồm cả đồ ăn lẫn thức uống, mà Lam cũng phải lật đi lật lại cả chục lần. Cuối cùng, cô cũng chọn được cho mình vài món, xứng tầm với đẳng cấp của Nhật Minh. Sau đó, lại đưa qua Jenny, giúp cô ấy lựa thêm vài món nữa, mà chỉ đọc tên thôi, cô cũng không thể hiểu được nguyên liệu chính để làm ra nó là cái gì. Chỉ có thể đoán được rằng, chắc món đó phải ngon lắm, hoặc là đầu bếp phải kỳ công lắm mới có thể tạo ra được, bởi mức giá của nó cũng bằng cả tháng tiền ăn của nhà cô gộp lại. Cũng không rõ, là do gia cảnh nhà cô không còn được khá giả, hay bởi đồ ăn ở đây giá quá cao nữa. Lam bỗng nhiên cảm thấy tiếc của.
“Hai người còn gọi gì nữa không?”
“Vậy là đủ rồi. Dù sao tôi cũng không được phép ăn quá nhiều.”
Lam cắn chặt môi mình để tiếng cười không thể phát ra, khi nghe câu nói rất thật của Jenny. Phải rồi, là không ăn được nhiều, nhưng chỉ cần mỗi món động đũa một lần thôi, cũng đủ để cả hai đầy bụng cho tới sáng. Hơn nữa, cả hai người bọn cô, trước khi đi cũng đã kịp lót dạ một chút, giờ có ăn hay không cũng không quan trọng. Chỉ tội cho Hạ, có lẽ vẫn chưa ăn gì. Lam sợ cô ấy sẽ đói.
“Trong khi đợi nhân viên mang đồ lên, chúng ta sẽ nói qua công việc một chút. Chúng tôi muốn biết, lý do mà công ty anh muốn hợp tác với Lam Phương, và các anh muốn hợp tác như thế nào?”
Lam đi thẳng vào vấn đề. Cô cảm thấy mình đùa vui với Nhật Minh như thế là đủ rồi.
“Chúng tôi biết là trong thời gian gần đây, cô Jenny, à, là Lam Phương được nằm trong danh sách những người mẫu nổi tiếng nhất của nước Anh, và tất nhiên, khi trở về Việt Nam, đó là một lợi thế mà không phải ai cũng có được. Nếu như ở Anh, cô ấy là” thiên thần “, thì ở Việt Nam, cô ấy nghiễm nhiên sẽ trở thành” nữ hoàng “. Đó là lý do mà chúng tôi muốn hợp tác với Lam Phương. Hơn nữa, việc hợp tác này, không chỉ riêng chúng tôi mà cả với Lam Phương và công ty HJA của cô cũng sẽ cùng có lợi.”
Nhật Minh ngắt lời, để ý đến thái độ của Lam và Jenny.
“Anh cứ nói tiếp đi. Sẽ hợp tác như thế nào?”
Lam vẫn thản nhiên.
“Chắc Phương Lam cũng biết tới cuộc thi” Tìm kiếm tài năng thiết kế.. “do công ty tôi tổ chức chứ?”
Lam gật đầu xác nhận. Dù không theo dõi thường xuyên, nhưng cô cũng chẳng thể quên, chỉ chút nữa thôi, cô bất đắc dĩ đã phải trở thành thí sinh của cuộc thi này rồi.
“Hạ đang là giám khảo của cuộc thi đó. Cô ấy cũng là nhà thiết kế tài năng của một trong những hãng thời trang nổi tiếng thế giới.” Nhật Minh nhân cơ hội này mà quảng cáo giúp Hạ. “Chỉ còn hai tuần nữa, là diễn ra chung kết của cuộc thi, nên không chỉ công ty tôi, mà ngay cả đài truyền hình cũng rất mong cô Lam Phương sẽ nhận lời làm giám khảo khách mời trong đêm chung kết đó. Tất nhiên, mức catse dành cho cô ấy sẽ là cao nhất từ trước tới nay cho vị trí giám khảo của các chương trình truyền hình. Thêm vào đó, sẽ có những bài PR về sự nghiệp của Lam Phương được đăng tải trên truyền hình và trên tạp chí của riêng công ty chúng tôi vào trước và sau khi đêm chung kết diễn ra.”
“Thứ nhất, chúng tôi không cần những bài PR của anh, thì Lam Phương vẫn là một người mẫu có tiếng trong làng mẫu quốc tế rồi. Thứ hai, anh vừa nói là chỉ còn hai tuần nữa là diễn ra đêm chung kết, vậy chẳng phải là phía các anh đã có được người làm giám khảo khách mời trong đêm đó rồi hay sao? Thế có nghĩa, Lam Phương chỉ là người thay thế, điều này sẽ gây ảnh hưởng rất nhiều tới danh tiếng của cô ấy.”
“Cô nói đúng, không cần chúng tôi thì cô ấy vẫn nổi tiếng. Nhưng chẳng phải, công ty cô cũng đang mời Lam Phương là người mẫu đại diện cho dòng sản phẩm mới sao? Như vậy công ty cô cũng sẽ được hưởng lợi từ việc quảng bá hình ảnh của Lam Phương thông qua cuộc thi này. Và quả thật là chúng tôi đã mời được giám khảo cho đêm chung kết, nhưng chúng tôi vẫn có quyền thay đổi để chọn ra người tốt hơn. Điều đó có nghĩa là chúng tôi đang rất coi trọng sức ảnh hưởng của Lam Phương tới lĩnh vực thời trang trong nước. Và tôi nghĩ, cô nên để cho Lam Phương tự đưa ra quyết định, đừng lấy quan điểm của cá nhân mình mà áp đặt lên người khác. Lam Phương thấy tôi nói đúng không?”
Sợ Lam sẽ vì hiềm khích với mình mà ngăn cản, Nhật Minh vội tìm cách thuyết phục Jenny.
Được Nhật Minh gọi tên mình để tham khảo ý kiến, Jenny mới có thế xác minh lại một cách chính xác, nhân vật chính trong cuộc nói chuyện ngày hôm nay chính là bản thân cô, chứ không phải ai khác. Vậy mà từ nãy tới giờ, cô thấy mình giống như một món hàng, để mặc hai người kia đưa ra trao đổi, tính toán thiệt hơn. Lòng tự trọng của cô có chút bị tổn thương. Nhật Minh vì lợi ích của bản thân mình nên mới cần tới cô, còn Lam lại vì Hạ mà đưa cô tới đây. Còn cô, cuối cùng thì cô sẽ được cái gì khi cùng họ tham gia “trò chơi” này?
“Tôi là trợ lý của cô ấy, vì vậy nên tôi phải có trách nhiệm đặt lợi ích của cô ấy lên hàng đầu. Đó không phải là áp đặt, mà chính là phải cân nhắc kỹ lưỡng. Chúng tôi cần phải xem xét lại..”
“Không cần. Tôi đồng ý.”
“Em..”
Lam thực sự rất bất ngờ, khi Jenny cắt ngang lời cô mà đưa ra quyết định vội vàng với Nhật Minh.
“Em nghĩ Nhật Minh nói đúng. Việc xuất hiện với tư cách là giám khảo của một cuộc thi về thời trang, chính là cách hiệu quả nhất để tạo sự chú ý của truyền thông.”
Thực tâm trong lòng, Jenny cũng không hề thích thú công việc này, nhưng cô vẫn phải nhất quyết tham gia. Cô rất muốn đấu với Hạ một phen.
Hành động của Jenny, khiến cho những người xung quanh cô phải chơi trò đuổi bắt cảm xúc của riêng mình. Nhật Minh thì hả hê ra mặt. Lam có chút ngạc nhiên. Còn Hạ rõ ràng là đang tức giận, nhưng vẫn cố nén lại trong lòng.
“Mình có chuyện cần nói.”
Lam chau mày, nhìn vào dòng tin nhắn hiển thị trên điện thoại. Lấy lý do cần vào nhà nhà vệ sinh, Lam xin phép mọi người rồi mới đứng lên đi.
Lam vừa rời khỏi bàn, thì Hạ cũng vội đứng dậy, đi theo sau. Khiến cho cả Nhật Minh và Jenny đều thấy khó chịu.
“Quan hệ của hai người hình như mới có chuyển biến tích cực?”
Hạ nhanh chóng đuổi kịp Lam.
“Ý của Hạ là mối quan hệ của mình với ai? Jenny hay Nhật Minh?”
“Cả hai.”
Rõ ràng là đang cố tình ám chỉ Jenny, nhưng lại sợ Lam cho rằng mình đang ghen, nên Hạ lôi luôn cả Nhật Minh vào.
“Nếu là Nhật Minh, thì mình khẳng định một điều, từ trước tới nay mình và anh ta chẳng có quan hệ gì cả, dù cho anh ta có thân thiết với Hạ đi chăng nữa..”
“Không có gì với Nhật Minh, vậy nghĩa là có gì đó với Jenny?”
“Hai đứa mình vẫn luôn có quan hệ với nhau mà.”
“Hai đứa mình..”
Hạ nhắc lại câu nói của Lam. Cô gần như không còn giữ được bình tĩnh khi nghe cái kiểu ăn nói lấp lửng như thế.
“Là quan hệ đồng nghiệp tạm thời, hơn nữa, như Hạ đã biết, cô ấy đã được bố mẹ nhận làm con gái, vậy cũng có thể tạm gọi là em gái của mình.”
“Chỉ có vậy thôi?”
“Hạ muốn quan hệ giữa mình và cô ấy sẽ phát triển hơn nữa?”
“Không.” Hạ coi như nhắm mắt làm ngơ mà bỏ qua cho Lam chuyện này. Nhưng cô vẫn có chút gì đó không được thoải mái lắm. “Vậy Lam hãy khuyên Jenny đừng nhận lời làm giám khảo cho đêm chung kết được không?”
“Chị Hạ. Không nghĩ chị lại đi cửa sau để đối phó với em như vậy. Không lẽ, chị sợ sự có mặt của em sẽ ảnh hưởng đến vị trí của mình sao?”
Ngay sau khi hai người rời khỏi bàn ăn, Jenny cũng lập tức đi theo. Cô đã lắng nghe hết cuộc nói chuyện của Lam và Hạ. Vốn không định ra mặt, nhưng yêu cầu của Hạ đối với Lam, khiến cho cô cảm thấy bức xúc vì bị coi thường.
“Chị không phải là muốn đối phó, hay lo sợ gì cả. Chỉ là..”
“Hạ không phải có ý đó, em đừng hiểu lầm.”
“Chuyện này không liên quan tới Lam, nên tốt nhất, Lam đừng có can thiệp vào. Em có nhờ Lam là người quản lý cho mình, nhưng Lam cũng không thể thay em mà quyết định được tất cả mọi việc, và đương nhiên chị ấy cũng không thể vì tình cảm cá nhân với một ai đó mà có thể nhờ Lam khuyên can em được.”
Jenny thực sự rất tức giận. Cô giận, vì Hạ không hề tôn trọng mình, giận hơn nữa, là Lam vì Hạ mà đứng ra bênh vực cho cô ấy, không thèm chú ý đến cảm nhận của riêng cô.
“Chỉ là chị đang ghen phải không?”
Jenny không chút ngại ngần mà hỏi thẳng Hạ. Cô quan sát sắc thái trên khuôn mặt Hạ đang biến đổi, từ đỏ bừng sang trắng bệch. Còn Lam, có một chút ngỡ ngàng, nhưng ngay lập tức lấy lại cho mình sự bình tĩnh. Có vẻ như, Lam còn mong chờ câu trả lời của Hạ hơn cả cô. Nhìn không rõ cảm xúc mà Lam đang có là gì, Jenny lại tiếp tục tấn công Hạ.
“Nhưng em đang tự hỏi, nếu là ghen, thì chị đang ghen khi thấy em muốn hợp tác với Nhật Minh – bạn trai đang tìm hiểu của chị, hay là chị không thích em và Lam đang ngày càng trở nên thân thiết với nhau hơn?”
Hạ thực sự trở nên lúng túng. Cô không nghĩ Jenny lại hoạt ngôn và tỏ thái gay gắt với mình như vậy. Cô quay sang Lam cầu cứu sự giải thoát.
“Không được nói bừa. Hãy làm những điều em muốn, chị sẽ không khuyên ngăn hay ép buộc em làm trái với sở thích của mình. Không thể đứng mãi ở ngoài này, chúng ta cần phải vào gặp Nhật Minh để trao đổi thêm một số vấn đề, trước khi ký kết hợp đồng.”
Lam có chút thất vọng. Bản thân cô còn mong chờ sự xác nhận của Hạ hơn cả Jenny. Nhưng thứ cô nhận được, vẫn là sự tránh né, chưa đến lúc để thừa nhận của cô ấy.
“Chị Hạ vẫn chưa trả lời câu hỏi của em mà?”
“Được, nếu em muốn thì cứ ở đây mà chờ câu trả lời. Chị về trước.”
Lam bỏ đi. Vừa là bực mình với thái độ ngoan cố của Jenny, vừa là để giúp Hạ khỏi phải khó xử.
“Đợi em chút. Em hứa là sẽ không nhiều chuyện nữa. Đừng có giận mà.”
Jenny vội vàng chạy theo, níu lấy tay Lam, giọng cố tỏ ra nũng nịu, chỉ là để chọc tức người phía sau mình.
Hạ nhìn theo, mắt cảm thấy cay cay. Phải là cô ghen. Ghen điên lên được. Một cảm giác rất khó chịu, đang bùng phát trong lòng, giống như ngọn lửa đã âm ỉ từ lâu, giờ gặp được một cơn gió mạnh thổi tới.
++***++
“Em chuẩn bị gì cho buổi họp báo tối nay chưa?”
Lam không quên nhắc nhở khi tới địa điểm chụp hình đón Jenny. Vì còn hai ngày nữa là diễn ra đêm chung kết của cuộc thi, mà Jenny được mời làm giám khảo, nên phía Ban tổ chức và Nhật Minh có mở buổi họp báo để giới thiệu sự có mặt của cô ấy.
“Em chỉ chuẩn bị đồ cho chuyến đi Nha Trang vào ngày mai thôi. Mà chúng ta sẽ đi cùng với ekip của chương trình, hay đi riêng vậy?”
Trái với sự lo lắng của Lam, là thái độ dửng dưng trước vai trò mới của Jenny.
“Đi cùng với ekip của họ, chị sẽ để Lâm đi cùng với em.”
“Cái gì? Sao chị không đi?”
Jenny thực sự bắt ngờ trước quyết định này của Lam. Nếu như không vì Lam, thì cô đâu có chịu nhận lời với Nhật Minh. Vậy mà giờ, cô ấy lại để người khác thay mình đi cùng cô tới Nha Trang. Như thế chẳng phải bao toan tính của cô từ trước tới nay đều đổ sông đổ biển hết sao?
“Chị dạo này rất bận. Em cũng biết mà, đến về nhà ăn cơm còn không có thời gian nữa. Chỉ còn khoảng hai tháng nữa, là chị phải có được mẫu áo cưới để anh Sơn mang đi dự thi rồi. Ý tưởng cho tới giờ phút này vẫn mông lung, nên chỉ sợ không kịp.”
Lam ra sức giải thích cho sự vắng mặt của mình. Nhưng thực chất, đó cũng chỉ là một lý do phụ, còn chính là cô vẫn cảm thấy có lỗi với Hạ. Nếu như không vì một phút nông nổi của cô thì Jenny đã không tham gia chương trình này, khiến cho Hạ giờ đây phải khó xử. Cô đã gọi điện hẹn gặp Hạ để giải thích, nhưng có lẽ do cô ấy quá bận, nên chưa thể có thời gian dành riêng cho cô.
“Chị không đi, em cũng không đi. Dù sao thì bên đó vẫn chưa công bố vị giám khảo cuối cùng, chúng ta cũng không cần phải tới buổi họp báo tối nay nữa.”
Jenny giữ thái độ cương quyết.
“Em làm việc không có trách nhiệm gì cả. Chẳng phải là đã ký kết hợp đồng với bọn họ rồi sao? Có phải em muốn họ kiện mình ra tòa? Chưa kịp nổi tiếng thì đã gây ra tai tiếng rồi.”
“Vậy còn chị? Rõ ràng là đã nhận trách nhiệm trở thành người quản lý của em, vậy mà giờ lại tìm cách trốn tránh.”
“Trốn tránh gì chứ? Là chị bận công việc thật.”
“Cũng chỉ là ba ngày thôi mà. Biết đâu, khi tới đó, chị lại có cảm hứng để đưa ra ý tưởng mới thì sao? Từ giờ tới lúc họp báo, vẫn còn hơn bốn tiếng nữa. Em cho chị thời gian đó để suy nghĩ xem có đi cùng em hay không? Nếu chị vẫn kiên quyết không đi, em sẽ gọi cho Nhật Minh để báo hủy. Em chấp nhận bồi thường cho họ.”
Bỏ mặc Lam còn đang phân vân, tần ngần lựa chọn, Jenny đi lấy hành lý, và thay lại bộ trang phục thoải mái hơn.
++***++
Sát giờ diễn ra buổi họp báo, Lam và Jenny mới cùng nhau xuất hiện.
Hạ đã có mặt ở đó từ trước. Trông cô ấy thật đẹp. Có những khoảnh khắc, Lam quên mất rằng mình đang đi cùng Jenny. Mắt cô chỉ hướng về Hạ. Nhưng đáp lại, chỉ là thái độ dửng dưng, có vẻ như Hạ đang cố tình tỏ ra không quen biết cô. Lam không tham dự buổi họp báo. Cô tới quầy cafe của khách sạn, gọi cho mình một ly đen đá, trầm ngâm suy nghĩ.
Cuộc sống là sự lựa chọn, thế nên luôn tồn tại những thứ mà bản thân con người không thể cưỡng cầu. Với Lam lúc này, cô quyết định chọn Jenny. Không phải vì trách nhiệm trong công việc. Không phải vì cảm thấy có lỗi với ai đó. Và cũng không phải trong tình thế “đâm lao phải theo lao”. Đơn giản chỉ là cô cần phải vượt qua rào cản sinh ra từ bản thân mình. Cô không muốn chạy trốn, để rồi chạy theo những vết mòn cũ kỹ, và quan trọng hơn, cô muốn đối diện với kết quả. Lam bắt đầu thấy mệt mỏi. Cô muốn tìm cho mình trạm đỗ của tương lai. Thế nên sự lựa chọn này của cô chính là điểm dừng duy nhất không thể quay đầu. Nếu không quyết đoán, Lam sợ sẽ có thể bỏ lỡ hoặc quanh quẩn trong hành trình của chính mình. Có những lựa chọn là đúng, cũng có những lựa chọn là sai. Nhưng đúng hay sai không thành vấn đề, điều quan trọng là bản thân bẳt buộc phải lựa chọn. Bởi vì nếu không thể lựa chọn thì cô sẽ mãi không thoát ra khỏi những vấn đề đang bao vây quanh mình.
Khi buổi họp báo gần kết thúc, Lam mới quay trở vào. Thấy Lam xuất hiện, Jenny cũng rời vị trí của mình, mà tiến tới phía cô.
“Xin lỗi. Chị có phải là Nguyễn Phương Lam, nhà thiết kế của công ty thời trang HJA?”
Câu hỏi của người phóng viên trước mặt, khiến Lam có chút bất ngờ, không kịp xử lý. Cô chỉ gật đầu, coi như lời xác nhận.
“Chị có quen vị giám khảo trên kia không?”
Anh ta quay người, chỉ về phía Hạ.
Lam bắt đầu bối rối và dần hiểu ra những gì sẽ diễn ra tiếp sau đó. Cô kéo tay Jenny vội bỏ đi, cố gắng thoát khỏi sự đeo bám của tên nhà báo nhiều chuyện đó.
“Xin chị hãy giải thích cho những thông tin mà mẹ cô Vũ Phong Hạ đã công khai trên báo chí thời gian gần đây được không? Có đúng là chị đã lấy cắp ý tưởng của bạn mình rồi biến chúng thành mẫu thiết kế của HJA?”
“Xin lỗi. Tôi không có gì để nói cả. Mong mọi người hãy tránh ra.”
Lam cố gắng trong vô vọng, khi mà cả đám nhà báo đã vây quay cô và Jenny. Lam hướng mắt về phía Nhật Minh, và nhận được cái nhếch mép của anh ta. Cô nhanh chóng hiểu ra, đây chính là có sự sắp đặt.
“Có phải chị là người đồng tính không? Vì yêu bạn mình, nhưng không được chấp nhận, nên chị cố tình lợi dụng danh tiếng của cô ấy để phát triển sự nghiệp riêng phải không?”
“Anh..”
Giờ thì không chỉ một người của Nhật Minh, mà cả gần chục cái máy ghi âm đang dí sát vào mặt Lam. Cô cảm thấy bất lực. Không thể giải thích được bất cứ điều gì, Lam đưa mắt về phía Hạ, nhưng cô chỉ nhận được cái cúi mặt, coi như những gì mà cô đang phải hứng chịu không hề liên quan đến Hạ. Cố nuốt tiếng nấc nghẹn, Lam quay đầu bỏ đi. Không, phải nói là bỏ trốn mới đúng.
Mới kịp xoay người, Lam đã bị bàn tay mà cô nắm chặt từ nãy tới giờ kéo lại. Chỉ trong thoáng chốc, môi cô bị dán chặt bởi thứ gì đó rất mềm, rất ngọt. Mắt Lam mở to hết cỡ, phải mất khoảng ba giây, cô mới có thể định hình lại những gì đang xảy ra với mình.
Chiếc lưỡi của Jenny cố tình đưa đẩy, tách đôi môi đang mím chặt của Lam phải hé ra. Cô đứng bất động, không có phản ứng gì, để mặc người kia xử lý.
“Là tôi yêu chị ấy. Cảm ơn các bạn phóng viên, đã cho tôi có cơ hội để công khai, bày tỏ tình cảm với người mình yêu.”
Jenny giải thoát cho Lam khỏi nụ hôn bất ngờ của mình, rồi kéo Lam thoát khỏi vòng vây của cánh nhà báo. Hai người nhanh chóng bước ra ngoài, vẫy một chiếc taxi rồi bỏ đi, để lại cả một mớ hỗn tạp ở phía sau. Kẻ thì ngơ ngác. Kẻ thì cố hết sức mà lưu lại những hình ảnh đắt giá. Có người trào dâng sự giận dữ. Có người thì lồng ngực như bị xé tan thành trăm mảnh. Đau buốt. Tê dại.
Hạ muốn khóc. Khóc thật to. Khóc để cho tất cả những ai đang đứng ở dưới kia biết được rằng, Lam mới chính là người cô yêu. Cô ấy không phải một kẻ lừa dối, không phải là người ăn cắp ý tưởng của cô. Tất cả chỉ là do mẹ cô dựng lên. Lam của cô không hề có lỗi gì. Cô ấy là một người tốt. Một nhà thiết kế tài năng, và là người mà cô không thể sống thiếu. Nhưng đó chỉ ý muốn của cô, thực tế cô lại không thể làm gì, ngoài việc đứng im mà nhìn người khác bảy tỏ tâm ý với người mình thương. Cô cảm thấy xót xa, cay đắng, tủi hờn và cả bất lực.
Hạ đi như chạy về phía nhà vệ sinh. Cô đóng chặt cửa rồi bật khóc nức nở.
Trước khi buổi họp báo diễn ra, Nhật Minh đã có cuộc nói chuyện riêng với Hạ. Anh ta khẩn khoản, nếu như có tên phóng viên nào đó nhiều chuyện mà khơi lại việc mẹ cô lên báo nói xấu Lam, thì mong cô đừng có ý kiến gì. Anh xin cô hãy giữ im lặng, vì chương trình mà cô đã gắn bó suốt mấy tháng trời này, và vì cả những người đã tốn bao công sức để đưa cuộc thi này đi tới cuối chặng đường. Vì bản thân Nhật Minh và vì cả mẹ cô nữa.
Lúc đó, Hạ chỉ cầu mong Lam đừng có mặt tại nơi này. Nếu như, không có sự xuất hiện của Lam, thì cái điều “nếu như” mà Nhật Minh nói ở trên sẽ không thể xảy ra. Nhưng rồi, chữ “ngờ” lại thật khó đoán, và điều “giá như” lại chẳng bao giờ có thể xảy ra. Cô gọi điện cho Lam cả chục cuộc, để dặn cô ấy không được đến, nhưng Lam đều không nghe máy. Đến khi, Lam và Jenny tới, cô lại làm như không quen biết bọn họ, vì sợ rằng, chỉ cần một cử chỉ, một ánh mắt quan tâm của cô thôi, cũng sẽ khiến Lam gặp rắc rối.
Ngồi trả lời câu hỏi của đám phóng viên, mà Hạ như ngồi trên đống lửa. Mắt cô dáo dác tìm quanh hình bóng Lam, rồi cô thở phào nhẹ nhõm, khi không thấy cô ấy đâu, cho tới khi đến cuối chương trình. Giá như, lại là giá như, Lam không xuất hiện, thì cô ấy đã không phải đau lòng, sẽ không nhìn cô với ánh mắt uất hận đến thế.
++***++
Lam vẫn giữ im lặng từ lúc lên xe. Nếu như không có tiếng thông báo của nhân viên trực tổng đài công ty taxi thi thoảng cất lên, thì Jenny đã ngỡ như, cô và Lam đang bị nhốt trong một căn phòng chật hẹp, xung quanh không có một tiếng động.
“Lam giận em sao?”
“Không.”
“Vậy sao không nói gì?”
“Chị đang mệt, muốn chợp mắt một lúc. Khi nào về tới nhà, nhờ em gọi dậy.”
Coi như chưa hề xảy ra chuyện gì, Lam tiếp tục nhắm nghiền mắt, giả vờ ngủ. Cô thực sự không biết phải nói gì với Jenny lúc này, khi tâm trí đang ngổn ngang những dòng suy nghĩ. Cô không trách thái độ của Hạ, cũng chẳng giận hành động của Jenny, có chăng là đang tự vấn bản thân mình. Sự việc hôm nay là do một mình cô gây ra, nên hậu quả này cô chỉ có thể cam tâm mà gánh chịu.
“Về tới nhà rồi.”
Jenny khẽ lay vai Lam, đánh thức cô dậy.
“Em xuống trước đi, để chị thanh toán tiền.”
Chỉ đợi Jenny bước xuống, Lam đóng chặt cửa xe lại, cô nhờ tài xế hạ kính xuống mà nói vọng ra.
“Em vào nhà đi, chị sang bên kia hoàn thành nốt một vài việc cần thiết. Chiều mai sẽ về đón em, rồi cùng ra sân bay.”
Không để người ngoài kia kịp phản ứng, Lam giục tài xế cho xe chạy nhanh.
Còn lại một mình Jenny, cô không biết là hành động vừa rồi của mình là đúng hay sai, là nông nổi hay chín chắn. Cô chỉ biết rằng, sau hành động đó, Lam giờ đây đang phải gánh chịu một áp lực rất lớn. Chỉ sáng mai thôi, không, có lẽ là một hay hai tiếng nữa thôi, hình ảnh của cô và Lam sẽ tràn ngập trên các trang báo mạng, rồi thiên hạ tha hồ mà đem ra bàn tán. Với cô, những chuyện như thế này đã quá quen thuộc. Cô dần đã miễn nhiễm với những scandal. Nhưng còn Lam, liệu cô ấy có thể vượt qua? Khi quyết định hôn Lam, cô chỉ nghĩ rằng, đó là cơ hội tốt nhất để chứng tỏ tình yêu của mình. Là cách để cô thể hiện cho Hạ biết rằng, không chỉ cô ấy mới có tình cảm với Lam. Nhưng giờ thì cô đã nhận ra, bản thân mình thật ấu trĩ.
Xe mới chạy được một nửa đoạn đường, Lam đã kêu dừng lại. Cô muốn thả bộ, hít thở bầu không khí trong lành về đêm, cũng là cách để tự phá vỡ tảng băng đang đè nặng trong lòng mình.
Phố về đêm vắng lặng. Hồn người dạo qua phố cũng lạnh. Sự trống trải cứ len lỏi, xâm chiếm toàn bộ tâm trạng Lam. Cô đã từng nghĩ, bản thân có thừa sự mạnh mẽ và nhiệt tâm để mà vượt qua mọi rào cản mà bảo vệ tình yêu của mình khỏi sự kỳ thị, ngăn cấm, khinh miệt.. của xã hội. Nhưng giờ thì sao?
Dường như bản thân Lam không còn đủ sức mà một mình chống chọi với dư luận nghiệt ngã nữa. Cô cần có người đồng hành giúp sức, hay ít ra cũng cho cô lời động viên, sự khích lệ. Bởi, nếu không có gió thì tán lá cũng không thể đung đưa. Không có nắng, thì sắc hoa cũng chẳng thể khoe màu. Đã đến lúc, Lam cảm thấy mệt mỏi và muốn buông xuôi. Nắm cát trong tay cô, có lẽ đã rơi hết rồi, có cố nắm thật chặt, thì cuối cùng vẫn không còn hạt cát nào vương lại. Lam ngước lên nhìn bầu trời đen thẫm, những giọt nước mắt vừa trào ra, lại vội chảy ngược vào trong.
++***++
“Lam, dậy đi. Mẹ bảo em mang đồ ăn sáng tới cho chị.”
Jenny đập cửa ầm ầm. Cô sợ Lam sẽ xảy ra chuyện gì, nên cả đêm vì lo lắng mà không ngủ được.
Đúng như dự đoán của Jenny. Chỉ hơn một giờ đồng hồ, sau nụ hôn mà cô dành cho Lam, cả hai đã được hàng trăm nghìn người biết mặt và nhớ tên. Thậm chí, cánh săn tin ở bên Anh, sáng nay cũng đã kịp cập nhật hình ảnh nóng hổi đó và lập tức đăng trên những trang tin giải trí.
“Em làm cái gì vậy? Mới hơn 6 giờ thôi mà.”
Không thể chịu được sự ồn ào ngoài cửa, Lam mệt mỏi rời khỏi giường.
Cửa vừa mở, kẻ đứng ngoài kia đã vội lao vào, ôm chặt lấy Lam, giọng thổn thức.
“Chị không sao chứ? Em xin lỗi. Không nghĩ mọi chuyện lại có sức lan tỏa mạnh mẽ đến thế này.”
Mặc dù không còn mơ màng trong cơn ngái ngủ nữa, nhưng Lam cũng không tài nào hiểu nổi những gì mà Jenny đang nói. Cố gắng thoát khỏi cái ôm như muốn khóa chặt người khác của Jenny, Lam lắc đầu thật mạnh, hít một hơi thật sâu, để lấy lại tỉnh táo mà tiếp nhận thông tin.
“Đi vào trong nhà, trả lại không gian yên bình của buổi sáng sớm cho hàng xóm đã. Sớm ngày ra đã đến đây làm loạn rồi.”
Gương mặt Jenny vẫn còn vương lại những giọt nước, cô lẽo đẽo bước theo sau Lam vào phía trong. Ngồi đợi Lam đi làm vệ sinh cá nhân, Jenny đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lượt.
Sự cô đơn như hiện hữu ở nơi này. Tất nhiên, đó không phải là của cô. Jenny cố tưởng tượng ra cuộc sống của Lam đã diễn ra như thế nào trong những ngày vừa qua. Ngoài thời gian làm việc ở công ty, Lam lại về đây, cô độc với những bức tường được ngăn kín với thế giới bên ngoài mà chìm trong công việc. Cô từng muốn đến, chỉ là để Lam có người cùng trò chuyện thôi, nhưng cô ấy không cho. Rồi cô lại nghĩ, hay những lúc như thế, bên cạnh Lam đang là Hạ, người mà Lam sẵn sàng chấp nhận mọi thiệt thòi về mình, chỉ cần đối phương được yên bình, hạnh phúc? Rồi phải chăng có phải là Bình, kẻ luôn đứng phía sau, chỉ cần được nhìn thấy cô ấy cười là anh ta cũng mãn nguyện? Những lúc đó, đầu Jenny như muốn nổ tung. Cô ghen. Thực sự là rất ghen. Nếu như những gì cô đang tưởng tượng chính là điều đang được diễn ra trong căn phòng này. Là cô ích kỷ, là cô muốn được độc chiếm con người này cho riêng bản thân mình. Cô không ngại tự bêu xấu chính bản thân mình, bởi cô sợ. Cô sợ nếu như tình yêu với Lam bị bỏ lỡ, cô sẽ phải hối hận suốt đời.
“Em đang nghĩ gì thế? Đồ ăn đâu?”
Lam lấy khăn bông vừa lau tóc, vừa nhìn Jenny với ánh mắt ngờ vực. Rõ ràng là không phải vì mục đích tốt đẹp là mang đồ ăn đến cho cô. Bởi từ lúc Jenny tới, Lam chưa nhìn ra đồ ăn mà mẹ cô gửi đang được giấu ở đâu.
“Ơ, em.. em vội đi quá, nên để quên ở nhà rồi.”
Mặt Jenny ửng hồng. Lý do để thanh minh cho việc có mặt quá sớm trước cửa phòng của Lam, và lời giải thích lúc này của cô, quả là có liên quan ghê gớm. Nói xong rồi lại tự cười cho sự ngô nghê nhất thời của mình.
“À, nhưng có cái này là em vẫn nhớ mang tới.”
Jenny rút vội chiếc điện thoại của Lam trong túi ra, thận trọng đưa lại cho cô ấy.
“Sao lại ở chỗ em? Không phải là?”
“Này, đừng có nghĩ xấu về người khâc như vậy chứ. Chiều qua về nhà lấy đồ, Lam bỏ quên trên bàn, là mẹ giữ giùm thôi. Sáng nay thấy em đi, mẹ mới bảo mang đến cho Lam.”
Lam sực nhớ ra. Đúng là từ chiều qua, cô chưa được nhìn thấy chiếc điện thoại của mình. Cũng cảm thấy có chút gì đó thiêu thiếu mà không thể nhận ra. Cả buổi tối lo chuẩn bị cho Jenny trước buổi họp báo, rồi lại chìm trong mớ suy nghĩ mông lung, và rồi lại gặp chuyện rắc rồi kia nữa, cô cũng quên đi cái cảm giác không đầy đủ trước đó. Cầm lấy điện thoại, Lam mở màn hình, xem có bỏ lỡ cuộc gọi nào không? Một loạt thông báo được hiện ra. Những cuộc gọi nhỡ, những tin nhắn chưa kịp đọc. Là của Hạ, của Sơn, của Lâm.. và cả một vài người mà lâu lắm rồi cô không liên lạc, nay bỗng dưng có nhã hứng hỏi thăm. Lam không khỏi thắc mắc trước sự quan tâm đột xuất của mọi người dành cho mình, nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu ra, lý do vì sao mà điện thoại của mình chỉ còn một vạch pin yếu ớt.
“Lên báo rồi à?”
Chỉ là hỏi cho có lệ. Lam thản nhiên ngồi xuống, với lấy chiếc sạc dự phòng để cứu nguy cho điện thoại của mình.
“Ừ, ngay đêm qua luôn. Hẳn là chị vẫn chưa đọc báo?”
“Đọc rồi còn hỏi em làm gì? Tối qua chị mệt, về tới phòng liền đi ngủ ngay. Sáng nay chưa kịp dậy thì đã bị em tới phá đám, thời gian đâu mà đọc.”
“Vậy thôi, đừng đọc. Giờ đi ngủ tiếp đi.”
Jenny có chút an tâm. Thực ra, cô không muốn Lam phải đọc những điều mà báo chí ngày hôm nay viết về cô ấy. Không đọc, không quan tâm vẫn cứ là tốt nhất.
“Tại sao lại đừng đọc? Không đọc thì làm sao biết người ta viết gì về mình. Chị không phải là người kiên nhẫn, để mà giữ được thái độ bàng quan với những gì đang diễn ra xung quanh. Hơn nữa, bản thân lại là người trong cuộc.”
Lam cũng không nhất thiết phải xem thiên hạ nghĩ như thế nào về mình. Cô chỉ là muốn xem cách xử lý của Jenny, sau những gì đã gây ra cho cô vào tối qua.
“Báo chí cũng chỉ là cái nhìn khách quan từ bên ngoài. Họ không phải là mình, nên những gì viết ra cũng chỉ là ngộ nhận, là phán đoán, không có tính xác thực. Chuyện tối qua, chỉ cần chúng ta hiểu là được, không cần phải quan tâm đến sự thêm bớt của báo chí.”
Lo sợ Lam sẽ suy nghĩ quá nhiều đến những gì mà báo chi đã viết, những ý kiến, bình luận trái chiều, thậm chí có cả ác ý của những kẻ mà người ta gọi là “cư dân mạng” kia, sẽ khiến cô ấy phải phiền lòng, nên Jenny ra sức ngăn cản.
“Chúng ta hiểu? Vậy” chúng ta “là ai? Và” hiểu “điều gì?”
Cái vẻ mặt ngơ ngác, cố tình tỏ ra không hiểu những gì mình đang nói của Lam, khiến Jenny phát bực. Đã vậy còn muốn làm khó cô, dù bản thân Lam đã nhận điều mà cô đang muốn nhắc tới.
“Là em lo cho Lam thôi. Thấy Lam vẫn bình thản thế này, em biết sự lo lắng của mình là thừa rồi. Coi như em chưa nói gì đi.”
Lam bật cười trước sự giận dỗi trẻ con của Jenny. Phải, là cô đang cố ý tỏ ra ngờ nghệch, cố ý không hiểu ý đồ đằng sau hành động tối qua của Jenny. Cô không muốn lôi cả Jenny vào mối quan hệ đang rối như mớ bòng bong của bản thân mình. Thà cứ tỏ ra không biết, còn hơn là biết rồi lại phải giải thích, phải từ chối, và phải khiến cho nhiều người chịu tổn thương. Có những trường hợp, đúng là “không biết không thì không hề có tội”. Cô hiểu và trân trọng tâm ý của Jenny dành cho mình, nhưng cô không thể chấp nhận, hay nói đúng hơn, cô đang phải cố để không thể “hiểu” được điều đó.