Chương 14
Giọng Lam ngái ngủ. Cô vội trùm kín chiếc chăn qua đầu, khi thấy ánh sáng ngoài trời chiếu thẳng vào mắt.
Căn phòng vẫn im lặng. Chiếc rèm cửa được kéo kín trở lại. Lam thấy hơi ngạc nhiên. Sẽ chẳng bao giờ mẹ cô vào phòng mà lại có chuyện không lôi được cô ra khỏi chiếc giường. “Chẳng lẽ mình mê ngủ”, Lam nghĩ thầm.
Không phải. Đúng là có ai đó đang ở trong phòng. Một mùi hương quen thuộc, mà có lẽ lâu lắm rồi, Lam mới có cảm giác gần gũi như thế. Từ từ kéo chiếc chăn ra khỏi đầu, Lam hơi nheo mắt để làm quen với ánh sáng. Trước mắt cô là khuôn mặt hao gầy của Hạ. Lam tưởng như mình đang mơ. Cô đưa tay lên, dụi dụi đôi mắt của mình.
“Mình xin lỗi đã khiến Lam thức giấc. Chỉ là trước khi đi du lịch, bố mẹ có gọi và bảo mình sang đây, để Lam đỡ buồn, nên..”
Giọng Hạ rụt rè.
Lúc này thì Lam đã tỉnh ngủ hẳn. Giờ cô mới nhớ ra là sáng nay bố mẹ đã đi Đà Lạt chơi rồi. Cô đã bảo họ là để cô đưa ra sân bay, nhưng cả hai đều từ chối, vì họ biết dạo này cô bận rất nhiều việc, đêm nào cũng thức đến 2, 3 giờ sáng, nên muốn để cô ngủ thêm vào cuối tuần. Lam ngồi dậy, khẽ đưa tay vỗ vỗ vào đầu mình cho tỉnh táo.
“Vậy à? Mình đâu phải trẻ con mà cần bảo mẫu. Hạ không phải tới đây đâu. Mình không muốn làm phiền ai cả.”
“Mình đã nấu đồ ăn rồi, Lam dậy đánh răng, rửa mặt rồi xuống ăn cho nóng.”
Hạ cố gắng không quan tâm đến lời nói của Lam. Cô quyết làm mặt lỳ trước thái độ thờ ơ mà Lam dành cho mình.
Lam quay ra nhìn đồng hồ. Đã hơn 9h rồi, thế mà cô ngủ mê mệt chẳng biết gì cả.
“Hạ tới từ khi nào?”
“Khoảng 7h, trước khi bố mẹ đi. Bố mẹ có nói là..”
“Đó là bố mẹ của mình, Hạ cứ gọi là hai bác như trước đi.”
Lam ngắt lời Hạ. Cô muốn phân định rạch ròi quan hệ giữa hai người. Cô đứng dậy, với lấy chiếc điện thoại, rồi nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh. Lam biết rằng, bản thân sẽ không đủ can đảm mà ngồi trước Hạ thêm một giây phút nào nữa. Cô sợ mình sẽ xiêu lòng, yếu đuối khi thấy những giọt nước trên khóe mi của Hạ.
Trốn trong nhà tắm gần một tiếng đồng hồ, Lam mới lững thững bước ra. Căn phòng trống vắng. Không còn bóng dáng Hạ ở đó nữa. Chăn gối trên giường đã được gấp lại gọn gàng. Có lẽ Hạ không chịu được những lời lẽ cay nghiệt của cô nên đã bỏ về rồi. Lam ngồi xuống giường. Cô đau khổ, tuyệt vọng. Càng cố gắng nhẫn tâm với Hạ bao nhiêu, thì trái tim Lam càng thêm đau đớn và thương tổn chồng chất. Cô tập sống ác với người để bản thân phải hứng chịu hậu quả. Nhiều lúc, Lam muốn gạt đi tất cả mọi thứ để chạy tới bên Hạ, để được ôm Hạ trong vòng tay, và để được gạt đi những giọt nước trên khuôn mặt cô ấy. Vậy mà..
Quá mệt mỏi, Lam định ngả người xuống giường thì cái giọng nói đã khắc sâu vào tâm trí cô lại vang lên.
“Lam xuống ăn đi, đừng để quá đói, sẽ không tốt cho dạ dày đâu.”
Quá vui mừng, suýt chút nữa thì Lam đã vùng đứng dậy mà lao đến ôm chặt lấy Hạ. Cô nghĩ là Hạ đã bỏ về rồi chứ. Ánh mắt Lam vụt sáng, chất chứa một niềm vui khôn tả mà nhìn về phía Hạ, nhưng ngay sau đó, cô đã kịp nhận ra và kiềm chế lại sự quá khích của mình.
“Mình xuống đây. Mà Hạ vẫn chưa về sao?”
Vẫn cái giọng lạnh lùng mà đến ngay cả bản thân Lam cũng đang chán ghét.
“Mình vừa xuống dọn dẹp ở dưới nhà. Cả ngày hôm nay mình sẽ ở đây mà.”
“Tùy Hạ thôi. Nhưng lát nữa mình phải đi có việc rồi.”
Lam đứng dậy, bước xuống dưới nhà. Cô thầm oán Bình, không hiểu cậu ta làm cái gì mà giờ này chưa tới.
Lam khá ngạc nhiên khi trước mắt cô là một bàn đầy thức ăn, lại toàn những món mà cô thích. Hạ rất ít khi vào bếp nấu ăn, vậy mà vì cô, cô ấy đã thay đổi thói quen của mình, Lam thực sự rất xúc động.
“Ngồi xuống ăn đi. Sao đứng ngây người ra vậy.”
Hạ đưa bát cơm về phía Lam và giục.
Lam cố tỏ vẻ miễn cưỡng, mặc dù trong thâm tâm, cô chỉ muốn nhào đến mà ăn hết chỗ thức ăn kia. Dù cho nó có ngon hay không, chỉ cần là do Hạ nấu, cô cũng cảm thấy ngon miệng rồi. Người khác thì cần phải kiềm chế nỗi đau, còn bản thân cô, hạnh phúc đang dâng trào mà vẫn không dám biểu hiện ra bên ngoài. Một cảm giác khó chịu cứ âm ỉ trong Lam.
Hạ gắp thức ăn vào bát cho Lam. Cô ấy nhìn Lam với ánh mắt âu yếm, càng khiến cho Lam thêm khó xử. Quả thực rất ngon. Lam không nghĩ rằng những thứ này là do Hạ tự nấu, cô buột miệng.
“Những món này là do Hạ nấu sao?”
“Ừ, sao vậy? Không ngon à?”
“Không. Nó..”
Lam đang định đưa ra lời khen thì tiếng của Bình vang lên.
“Tôi đến rồi đây. Có gì cần phục vụ vậy?”
Lam bỏ vội bát cơm xuống bàn. Cô chạy ra ngoài chặn ngay Bình lại. Lam ghé sát vào Bình nói nhỏ.
“Từ giờ đừng có nói gì nữa, cứ làm theo ý tôi là được. Hiểu chưa?”
Bình chẳng hiểu Lam đang làm cái trò gì, nhưng anh cũng gật đầu đồng ý.
“Cậu đợi tôi một lát. Tôi lên thay đồ rồi đi luôn.”
Lam cố gắng nói to để Hạ có thể nghe thấy.
“Chào Bình. Ăn gì chưa? Vào đây ăn cùng chúng tôi luôn.”
Hạ từ trong bước ra, chào hỏi.
“Tôi..”
“Bọn mình có việc phải đi luôn rồi, không kịp ăn đâu. Hạ cứ ăn một mình đi. À, chắc là hôm nay mình về muộn, khi nào Hạ về thì cứ khóa cửa lại nhé.”
Lam cắt ngang lời Bình. Cô chạy vụt lên phòng. Cảm giác có lỗi nhen lên trong lòng, khi trông thấy vẻ mặt thất vọng của Hạ.
“Hạ sang đây từ sáng à?”
Bình cảm thấy ngại ngùng. Anh biết rằng Lam đang lấy mình làm bia đỡ đạn để đối phó với Hạ, nhưng vì Lam nên anh sẵn sàng chấp nhận.
“Ừ, bố mẹ Lam đi du lịch, nên tôi sang đây ở cùng mấy ngày cho cô ấy đỡ buồn. Hai người định đi đâu vậy?”
“Chúng tôi, à.. ừ.. đi..”
Bình ấp úng. Anh không quen nói dối, mà cũng chẳng biết nên bịa ra lý do gì nữa.
“Tôi xong rồi, đi luôn thôi.”
“Chào Hạ nhé. Bọn tôi đi đây.”
Bình như được giải nguy. Anh vội chào Hạ và quay bước thật nhanh.
“Mình đi đây.”
Lam cũng rảo bước. Cô không dám nhìn thẳng vào mặt Hạ nữa.
Chỉ còn lại một mình Hạ trong ngôi nhà rộng lớn nhưng vắng lặng của gia đình Lam. Cảm giác hụt hẫng, tổn thương cứ đan xen trong lòng. Tim cô đau nhói. Lam ngày càng rời xa cô. Là do cô có lỗi? Hay do Lam đã thay đổi? Cô đã cố gắng làm mọi thứ, để nhận được sự tha thứ của Lam, nhưng dường như, cô càng cố gắng, thì Lam càng muốn đẩy cô ra xa hơn. Tại sao Lam không chịu hiểu rằng, nếu như Lam không quá gay gắt với Nhật Minh, không bất kính với mẹ cô thì cô đâu có tức giận đến mức không kiềm chế được như vậy? Nhìn thấy Bình có thể vui vẻ đi cùng Lam, trong lòng Hạ không tránh khỏi cảm giác ghen tuông, hờn giận.
* * *
“Thế nào? Muốn tôi đưa đi đâu đây?”
Bình lên tiếng khi thấy Lam vẫn giữ im lặng từ khi rời khỏi nhà.
“Đi đâu cũng được. Nhưng trước hết phải ghé vào đâu đó cho tôi ăn cái gì lót dạ đã. Sắp nhìn thấy đom đóm rồi.”
Lam sực tỉnh, khi nghe thấy giọng Bình. Suốt cả chặng đường, hình ảnh của Hạ gần như chiếm trọn tâm trí cô, đến nỗi, cô chẳng thể nhận ra người ngồi trước mặt mình là ai nữa.
“Vậy qua nhà tôi đi. Hôm nay cuối tuần, bác giúp việc có đến nấu vài món cho tôi rồi.”
“Ừ, cũng được. Gọi thêm cả Lâm và Vy nữa. Tôi cũng đang có việc muốn bàn với mọi người.”
“Vậy là có việc thật à? Thế mà tôi cứ tưởng?”
“Không có việc thì tôi gọi cậu làm cái gì? Tưởng tôi rảnh rỗi lắm sao?”
Lam giả bộ cáu giận mà cắt ngang lời Bình, chứ trong thâm tâm, cô thực sự cảm thấy có lỗi, vì đã lấy anh ra làm tấm bình phong.
Chẳng kịp đợi hai người kia tới, Lam đã ngồi vội vào bàn để giải quyết ngay cơn đói đang hành hạ mình khi vừa đến nhà Bình. Cô cảm thấy hối hận khi sáng nay đã bỏ lỡ những món ăn yêu thích do Hạ chuẩn bị. Cũng tại cái thói tự cao, ngang bướng của cô mà khiến dạ dày phải gánh chịu hậu quả.
“Ăn nhiều vào. Bác này nấu đồ ăn thì khỏi chê luôn.”
“Hai cái người này ăn mảnh nhé. Gọi người ta đến mà lại đi ăn trước. Tình cảm ghê, trông như vợ chồng son ý.”
Vừa bước vào nhà cùng với Vy, Lâm đã bô bô cái miệng.
“Khục.. khục..”
Lam nuốt vội miếng cơm vào bụng khi nghe Lâm nói, khiến cô ho sặc sụa.
“Bình tĩnh, bình tĩnh. Uống ngụm nước đã.”
Bình vội đứng lên đưa cho Lam cốc nước. Anh khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Nói trúng tim đen rồi chứ gì? Chúc mừng anh chị nhé. Chăm sóc nhau chu đáo quá.”
Lam ngước lên nhìn Lâm, với ánh mắt của “quả lựu đạn đã được tháo chốt”, khiến cậu ta hốt hoảng. Chiếc cốc nước trên tay Lam từ từ được đưa lên, một lượng nước không nhỏ được chuyển từ chiếc cốc sang mặt của Lâm.
“Để tôi giúp cậu rửa mặt cho tỉnh nhé.”
Nói xong, Lam tiếp tục ho.
“Sao chị ác thế? Chỉ là nói đùa thôi mà.”
“Nhìn bộ dạng thê thảm của tôi, giống đùa lắm sao?”
“Đúng là, càng già càng ghê gớm.” Lâm lầm bầm trong miệng. “Cái thằng kia, không mang khăn ra cho tao lau mặt, còn đứng đấy mà nhăn nhở à?” Cậu quay sang trút giận lên đầu Bình, khi thấy anh đang cười ngặt nghẽo.
Sau khi ăn xong, cả bốn người ngồi tập trung lại để bàn công việc. Giọng Lam trở lên nghiêm nghị.
“Mọi người có biết tập đoàn G. E không?”
“Em nghe đến GM nhiều hơn. Chị định mua ô tô à? Mới trúng số sao?” Lâm vẫn chưa chừa được cái thói thích chọc ngoáy.
“Tôi bị chứng say xe, nên không thích ngồi ô tô.” Lam không để ý đến lời trêu đùa của Lâm. Cô quay sang hai người kia chờ đợi câu trả lời.
“Hình như đó cũng là một tập đoàn đa quốc gia của Mỹ, hoạt động trên nhiều lĩnh vực thì phải.”
“G. E là một công ty tập đoàn đa quốc gia của Mỹ, hoạt động thông qua bốn phân đoạn: Năng lượng, công nghệ, cơ sở hạ tầng, vốn tài chính và tiêu dùng công nghiệp.”
Lam đưa thêm thông tin cho mọi người.
“Nhưng chúng ta làm về may mặc, đâu có liên quan gì đến công ty này.”
“Rất liên quan đấy. Nếu chúng ta hợp tác được với G. E thì cả công ty sẽ có được một bước chuyển lớn.”
“Chị nói nhanh đi, cứ làm người khác phải hồi hộp là sao?”
“Tập đoàn này hiện có mở chi nhánh ở 6 nước trong khu vực Đông Nam Á. Ở Việt Nam họ có hai trụ sở đặt tại Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh. Nếu tính sơ bộ, thì số lượng nhân viên của họ cũng lên đến hàng chục nghìn người trong khu vực. Và họ đang có nhu cầu may đồng phục cho nhân viên của mình, để tạo nên sự thống nhất.”
“Và bên đó đã chọn công ty của chúng ta.”
Lâm lanh chanh, cắt ngang lời Lam.
“Không. Đâu có dễ thế. Họ sẽ chọn lựa dựa theo mẫu thiết kế mà các công ty may mặc gửi về. Nếu công ty nào được chọn, sẽ được quyền thiết kế trang phục cho toàn bộ nhân viên của G. E ở Việt Nam trước, và sau đó sẽ là cả khu vực Đông Nam Á luôn.”
“Nhưng nước ta có bao nhiêu nhãn hàng thời trang như vậy, liệu chúng ta có giành được cái quyền đó không?”
“Không thử thì sao biết được. Hôm trước anh Sơn có gọi tôi lên, và giao cho nhóm chúng ta trách nhiệm này. Nên hôm nay tôi muốn gặp mọi người để bàn bạc cụ thể. Chúng ta cứ cố gắng hết khả năng, dù được hay không thì cũng giúp để lại kinh nghiệm. Không được chùn bước.”
“Chỉ giao có bốn người chúng ta thôi sao? Sao không để cả phòng thiết kế cùng đóng góp ý tưởng?”
“Anh Sơn muốn việc này được giữ bí mật. Chắc là anh ấy cũng sợ sẽ không có kết quả. Mọi người cũng đừng nói ra ngoài, cứ coi như chúng ta đang thiết kế mẫu bình thường. Đây là cơ hội để tôi và mọi người chứng tỏ khả năng của mình. Cùng quyết tâm thực hiện nhé.”
Lam đưa tay ra, kêu gọi sự đồng lòng của cả nhóm.
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ ngày mai luôn nhé. Vẫn lấy cái” tổ “của tôi làm nơi hoạt động. Chiều nay, có ai rảnh thì qua đó dọn dẹp một chút, vì lâu rồi không có người ở đó. Chìa khóa đây. Tôi có việc phải đi, nên không qua đó được.”
“Lam đi đâu? Để tôi đưa đi luôn.”
Bình cũng vội đứng dậy theo.
“Không cần đâu. Cậu cho tôi mượn xe là được.”
“Ơ, thế sáng nay chị sang đây kiểu gì? Hai người này đáng nghi lắm.”
Lâm nhìn Bình và Lam với ánh mắt ngờ vực.
“Mấy cốc kia vẫn còn nhiều nước lắm.”
Lam trừng mắt lên nhìn Lâm đe dọa.
“Xe của Lam bị hỏng, nên bảo tôi qua đón thôi. Ông đừng có suy diễn lung tung.”
“Đến em còn nghĩ giống anh Lâm nữa mà. Hai người dạo này lạ lắm. Có gì thì phải thông báo trước nhé, đừng để bọn em bị shock.”
Vy lúc này mới lên tiếng, giọng cô buồn buồn.
“Vậy hai người cứ nghĩ tiếp đi nhé, chị đi đây.”
Lam cảm thấy khó xử trước câu nói đầy ẩn ý của Vy.
* * *
Lâu lắm rồi Lam không sang đây. Không khí nơi này thật trong lành, dễ chịu, khác hẳn cái ồn ào, náo nhiệt ở trung tâm thành phố. Cô cho xe chạy chậm lại trên triền đê, để có thể ngắm nhìn dòng sông Đuống đang lững lờ trôi. Một cảm giác thật thanh bình, giúp Lam tạm thời quên đi những phiền muộn trong thời gian qua.
Nơi mà Lam đến là một ngôi chùa ở ngoại thành Hà Nội. Cô dắt xe vào phía trong sân, dỡ mấy túi đồ lỉnh kỉnh đang treo ở trên xe rồi xách vào phía trong.
“Dạ. Con chào thầy.”
Lam lễ phép, khi thấy sư Diệu Huyền – trụ trì chùa đi ra xách đồ giúp cô.
“Chào con. Lâu lắm rồi mới thấy con ghé thăm chùa. Mấy đứa trẻ vẫn hay nhắc tới con suốt.”
Giọng sư thầy nhẹ nhàng.
“Con cũng muốn sang đây thường xuyên, nhưng dạo vừa rồi bận quá, nên không đi được. Bọn trẻ đâu rồi ạ?”
“Chúng vẫn còn ngủ trưa. Con ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi.”
“Vậy để con đi dạo quanh chùa một lát đã. Khi nào các em dậy, con sẽ quay lại.”
Lam nhìn đồng hồ, mới hơn 1 giờ chiều. Cô đứng lên, đi ra ngoài khuôn viên chùa để ngắm cảnh, khi nhận được cái gật đầu đồng ý của sư thầy.
Lam thích cái cảm giác yên tĩnh này. Nó khiến tâm hồn cô có thể lắng lại, sau những cơn “bão lòng” vừa qua. Cô tìm đến chiếc ghế đá ở góc vườn, ngồi xuống, nhắm nghiền mắt lại và tận hưởng.
Một bàn tay nhỏ bé đang siết chặt lấy tay Lam, rồi lại đưa lên mà khẽ vuốt lấy má cô. Lam mở mắt, bé Duy đang mỉm cười và nhìn cô chăm chú.
“Nhóc con, dậy rồi sao? Có nhớ chị không?”
Lam vừa nói, vừa ra hiệu cho cậu bé hiểu.
Duy là cậu bé mà Lam thương yêu nhất ở đây. Cậu bị câm điếc bẩm sinh. “Ai đó” đã bỏ lại cậu ở cổng chùa, khi Duy mới được vài tháng tuổi. Duy là đứa trẻ nhút nhát, sống khép kín, có lẽ là do mặc cảm về bệnh tật của mình. Lam cũng phải mất một thời gian khá dài, để có thể làm quen và nói chuyện được với cậu bé.
Chú nhóc khẽ gật đầu, trả lời câu hỏi của Lam.
“Chị có mua cho Duy cuốn truyện cổ tích Andersen đấy. Chúng ta cùng vào lấy và chia quà cho các anh chị luôn nhé.”
Lam lại sử dụng ngôn ngữ hình thể để nói chuyện với cậu bé.
Duy gật đầu lia lịa. Mắt cậu bé ánh lên những tia vui mừng. Cậu chủ động kéo tay Lam đứng dậy và dắt cô vào khu nhà sinh hoạt chung.
“A. Chị Lam! Chị Lam tới.”
Lũ trẻ reo lên thích thú khi thấy Lam bước vào. Có đứa đã rửa mặt tính táo, có đứa vẫn còn ngái ngủ, lấy tau dụi dụi mắt mà nhìn Lam ngơ ngác.
Cả bọn cùng chạy ùa ra, đứa thì cầm tay, đứa kéo áo, đứa ôm chân Lam.. mà ríu rít hỏi thăm và khoe thành tích của mình. Lam ngồi bệt xuống thềm cùng lũ trẻ. Cô với lấy túi đồ, chia quà cho từng đứa.
“Lần nào tới con cũng mua quà cho tụi nhỏ, sẽ khiến chúng có thói quen vòi vĩnh đấy.”
Sư thầy bước ra, đưa cho Lam và bọn trẻ một đĩa hoa quả.
“Thầy đừng lo, các em ngoan lắm. Tại lâu lâu con mới ghé qua, nên mua cho các em ít sách, truyện và đồ dùng học tập thôi mà.”
Bé Duy giật giật lấy tay áo Lam, cậu chìa ra một xấp giấy đưa cho cô.
Lam đón lấy. Đó là những bức tranh do Duy vẽ, với những đường nét nhỏ, độ đậm nhạt không được đều, và gam mầu tối là chủ đạo.
“Dạo gần đây Duy rất thích vẽ. Ngoài giờ học kiến thức, Duy lại ngồi vào một góc, rồi lấy bút màu và giấy ra vẽ. Cậu bé muốn khi nào con tới, sẽ đưa cho con xem những bức tranh của mình.”
Sư thầy giải thích.
Lam nhìn chăm chú vào những bức vẽ của cậu bé. Cô biết được rằng thông qua những bức tranh này, Duy đã giải tỏa được những cảm xúc không thể nói thành lời, gửi gắm những thông điệp mạnh mẽ và tự do bộc lộ bản thân thông qua cách mô phỏng lại toàn bộ những cảm nhận đối với thể giới xung quanh của cậu bé. Đây chính là cách hiểu tâm lý của con người thông qua những bức tranh họ vẽ mà Lam đã được học qua.
“Hình như con có chuyện không vui?”
Sư thầy quay lại nói chuyện cùng Lam. Sau khi để bọn trẻ vào học kinh Phật.
“Con đang gặp một vài vướng mắc trong chuyện tình cảm. Con cảm thấy bế tắc, chán nản và mệt mỏi quá.”
Lam có cảm giác an lòng, khi có thể giãi bày tâm sự với sư thầy.