Chương 5
___________________________________
Ban nãy khi Cố Kỳ Hạ bưng đồ ăn ra cho khách thì bị một đứa con nít chạy xẹt qua đụng phải làm đổ hết cả mâm. Không những thế phụ huynh của đứa nhỏ đó còn nạt cô một trận tơi bời.
Cố Kỳ Hạ cũng không biết làm sao cô đành xin lỗi rồi im lặng chịu trận tới tận mười mấy phút hơn.
Nhưng cũng thật may cho cô, ông chủ của quán thịt này vô cùng tốt bụng, chú vẫn luôn tận tình giúp đỡ cô nên đương nhiên sự việc nãy cũng đã được chú ra mặt giải vây.
Tới giờ tan làm Cố Kỳ Hạ liền chạy vào trong kho bếp để cảm ơn chú Diệp lần nữa. Cô vừa mở cửa thì thấy chú ấy còn đang dọn dẹp đồ đạc.
Cố Kỳ Hạ liền lại giúp một tay, vừa bưng đồ cô vừa nói:
” Lúc nãy cảm ơn chú ạ, không có chú cháu cũng không biết phải làm sao. “
” Trời việc nhỏ ấy mà, cháu cũng không có lỗi gì, là vị khách đó không biết dạy dỗ đứa trẻ còn lên mặt chỉ trích người của chú. ”
” Lần sau cháu sẽ chú ý hơn ạ. “
” Ờiii chú ý cái gì mà chú ý, cháu lo mà chú ý đi về đi cẩn thận trời sắp tối tới nơi rồi kìa. ” Chú Diệp cau mày nói.
” Vâng từ từ con phụ chú dọn xong đống đồ này rồi về cũng được ạ. “
” Cái con nhóc này. ”
Chú Diệp mặt mũi bất lực nhìn sang cô nhân viên nhỏ đã làm ở chỗ chú cũng được mấy năm.
Lúc đầu khi đứa nhỏ này chạy lại quán chú xin vào làm chú đã lập tức từ chối. Vì trông mặt nó non choẹt thì làm ăn được cái gì cơ chứ?
Nhưng ngày qua ngày lại, Cố Kỳ Hạ vẫn cứ tiếp tục chạy đến đòi vào làm cho bằng được. Vì quá mệt mỏi với sự cứng đầu này của cô mà chú cũng đồng ý tạm cho cô làm thử một tuần.
Ai ngờ đâu kể từ khi cô vào làm thì lại bất ngờ có rất nhiều khách hàng nam tới quán ăn. Đã vậy cô nhìn tuy hơi gầy nhưng tay chân lại nhanh thoăn thoắt làm việc vô cùng hiệu quả khiến chú hài lòng.
Kể từ đó cô đã làm ở đây được một khoảng thời gian khá lâu. Chú cũng dần dần biết được đứa trẻ này rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn không như bộ dạng bướng bỉnh năm ấy nằng nặc đòi chú vào làm cho bằng được. Cũng vì thế chú càng ngày càng quý mến cô nhân viên nhỏ này hơn.
Cố Kỳ Hạ vào phụ thì chỉ trong chốc lát đã dọn xong hết. Cô lấy tay lau mồ hôi trên trán rồi lên tiếng:
” Chào chú cháu về đây ạ. “
” Ừm về cần thận ở đây vẫn còn nhân viên phụ chú nên không phải lo. “
” Vâng ạ. “
” À phải rồi để chú gọi Tư Kỳ xuống đưa cháu về nhà nhé. “
” Cảm ơn chú không cần phiền anh Kỳ vậy đâu ạ, nhà con cũng gần đây lắm. ” Cố Kỳ Hạ cười cười lắc đầu nói.
Cố Kỳ Hạ không tiện nhận lòng tốt này của chú Diệp vì cô không phải là muốn đi về nhà.
Chú nghe cô nói vậy cũng không bất ngờ lắm liền bảo:
” Thôi được rồi về cẩn thận đó. “
” Vâng. “
Cố Kỳ Hạ bước ra khỏi cửa tiệm chậm chạp đi trên con đường thân thuộc đầy cô quạnh. Cô kéo khoá áo khoác tới cổ rồi đút hai tay vào túi áo để sưởi ấm.
Trong đầu cô giờ đây có chút sáo rỗng, đi được một hồi tâm trí cô lại bắt đầu nhớ lại các sự kiện trong ngày.
Vô tình làm sao trong những sự việc đó lại luôn có sự hiện diện của cô bạn cùng lớp họ Tần.
Cố Kỳ Hạ chán nản nghĩ tại sao mỗi lần cô xảy ra chuyện đều sẽ có sự chứng kiến của cái người này. Ban nãy khi bị khách mắng chửi cũng bắt gặp cô ấy đi ngang qua. Vừa nghĩ cô vừa lắc đầu.
Thôi kệ vậy.
Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô có chút nặng nề trong người. Đối với người khác, những giây phút mệt mỏi sau một ngày dài thế này, điều họ muốn làm nhất có lẽ là được trở về nhà bên gia đình nghỉ ngơi.
Còn Cố Kỳ Hạ càng mệt cô càng không muốn về nhà.
Vì nơi đó cũng chẳng có chút nhiệt độ nào. Có khi nó còn cóng hơn cả bên ngoài phố xá.
Cố Kỳ Hạ băng qua từng đoạn, cô đang muốn đi tới tiệm bánh mì mua một chút gì đó ăn buổi tối.
Thường ngày vẫn vậy, cô rất ít khi có một bữa ăn cơm đúng nghĩa ở nhà. Nói đúng hơn là không có.
Cố Kỳ Hạ đi vào tiệm bánh gọi phần rẻ nhất chỉ có thịt và bánh. Cô vừa đi vừa cắn vài miếng, cô chợt nhớ ra điều gì đó bước chân di chuyển nhanh hơn. Cố Kỳ Hạ chạy từ từ đến một khu bãi đất trống không có một mống người nào. Cô đi lại nơi quen thuộc, nó ở một góc nho nhỏ phía bên trong bãi đất. Một nơi ít ai để ý thấy.
Cố Kỳ Hạ ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú sinh vật nhỏ nằm trong chiếc hộp carton.
Chú mèo nhìn thấy cô liền bắt đầu lí nhí kêu lên từng tiếng meo meo không ngừng. Như thể nó đã đợi cô ở đây lâu rồi nên vừa thấy cô liền sung sướng.
Cố Kỳ Hạ hơi bất ngờ nhìn vào chiếc hộp này giờ đây đã có thêm chiếc chăn nhỏ và ở ngoài còn có một bát sữa. Đây không phải do cô để vào. Cô không nghĩ sẽ có người để ý tới cái góc nhỏ xiu xíu này giữa thành thị đông người.
” Mun ơi nay có ai cho em sữa và chăn nè. ” Cô vừa nói vừa lấy ra mấy lát thịt trong ổ bánh mì của mình đưa cho Mun ăn. Nó vừa thấy thức ăn mắt liền sáng lên, ăn sạch hết rất nhanh.
Cô đặt tên cho nó là Mun cũng chỉ đơn giản nó có một bộ lông đen toàn tập và rất mềm mại chắc là chủ nhân đã bỏ nó lại đây. Thường ngày cô vẫn ra đây ăn bữa tối cùng nó, cô thậm chí còn coi đây như một bữa ăn gia đình cùng Mun.
Ngồi trò chuyện trên trời dưới đất, tâm sự cùng nó cũng làm cô thấy dễ chịu. Dù cho Mun có không hiểu nó vẫn sẽ nhìn cô chằm chằm như đang chăm chú lắng nghe từng từ từng cảm xúc cô nói.
Một niềm vui nho nhỏ hằng ngày của cô là ở nơi đây.
Chưa được nửa tiếng mà Mun đã ăn sạch đống thịt trong ổ bánh chỉ còn dư bánh mì để Cố Kỳ Hạ ăn.
Giờ cũng đã sắp khuya cô cũng phải về nhà. Điều đầu tiên khi bước vô nhà chắc chắn cô sẽ đi một mạch vào phòng nằm nghỉ.
Một phần là cô muốn nghỉ chín phần là cô sợ nhìn thấy mẹ nên sẽ chui rúc trong phòng.
Chuẩn bị đứng dậy đi về, Cố Kỳ Hạ dừng bước một hồi suy nghĩ, rồi lại lấy trong cặp ra tờ giấy note và một cây bút.
Cô muốn cảm ơn người đã mang sữa và chăn cho Mun. Nét chữ to tròn của cô được viết cẩn thận lên tờ giấy rồi dán lên hộp của Mun ở chỗ dễ thấy nhất.
” Cảm ơn đã gửi sữa và chăn cho bé Mun. ”
Cố Kỳ Hạ viết xong đứng dậy, cô bắt đầu lê từng bước về phía con đường dẫn tới nhà.
Ban nãy cô cất xe đạp ở nhà rồi mới chạy lên quán làm nên giờ đi bộ về cũng phải mất mười mấy phút.
Đi một hồi lâu cuối cùng căn nhà quen thuộc cũng hiện lên trước mắt Cố Kỳ Hạ. Bên trong sáng đèn và còn có thể nghe thấy tiếng TV khi lại gần.
Cô nhìn ánh đèn chói mắt bên trong, bước đi khựng lại thật lâu.
Khi thấy được điều không tốt sẽ xảy đến ngay trước mắt nhưng ta vẫn không có đủ sức mạnh để làm gì khác.
Tim ta sẽ đập rất rất nhanh.
Chắc chắn.
Tim Cố Kỳ Hạ đập liên hồi, hơi thở cô nặng nề một cách chậm rãi.
Lòng dạ bồn chồn, hai tay nắm lại với nhau, chân không hề run rẩy nhưng lại không thể nhích thêm 1cm.
Bộ dạng không khác gì con chuột nhỏ nhút nhát khi gặp mèo dữ.
Tầm 5 phút trôi qua, Cố Kỳ Hạ như đã bình tĩnh lại mở cánh cửa nâu sẫm màu ra.
Tiếng cửa mở cót két khó chịu khiến người phụ nữ ngồi trên sô pha quay đầu lại.
Nhìn vào bà thì đố ai biết được bà đã gần 40 tuổi. Mái tóc bob của bà được nhuộm màu đỏ nâu và hơn hết bà có cặp ngực khiến người khác không thể rời mắt.
Những tên đàn ông nhìn vào bà chắc hẳn sẽ nóng lên như đang đứng kế mặt trời. Có khi bên trọng họ sẽ bùng cả lửa và sau đó là cháy rụi.
Bà chính là Cố Thu, mẹ của Cố Kỳ Hạ.
” Thưa mẹ con về. ” Cố Kỳ Hạ nói, cô không dám nhìn vào mắt bà.
” Ừm, mày đi vô bếp lấy cơm hộp mà ăn tao mới mua về đấy. ”
Tim Cố Kỳ Hạ như ngừng đập, trong một khoảnh khắc cô đã nghĩ mình nghe nhầm nhưng rất nhanh cô đáp liền đáp lại bà.
” Vâng ạ. “
Bà không trả lời cũng không thèm nhìn sang mà chỉ tiếp tục coi bộ phim trên TV. Như thể bà đã quên kí ức về tối hôm qua đầy thác loạn trong căn nhà này.
Cố Kỳ Hạ không thể chờ được nữa cô bước nhanh vào bếp, nhìn thấy hộp cơm nhỏ nằm lẻ loi trên bàn.
Cơm đã nguội nhưng sao lòng cô ấm quá. Cô vừa ăn vừa tua lại phút trước cuộc hội thoại của hai người như thế nào trong đầu. Cô nghĩ lại mà cười tủm tỉm.
Hôm nay mẹ hình như có chuyện vui thì phải. Nét mặt mẹ không hề nhăn lại, cũng không lớn tiếng, cũng không cầm cổ áo của mình nâng lên rồi ném xuống đất như mọi khi. Cố Kỳ Hạ nghĩ.
Thật đáng buồn làm sao khi có những đứa trẻ nhìn thấy một bàn đầy ắp những đồ ăn thơm lừng chứa đầy tình thương từ mẹ nấu cũng chẳng hề muốn lết xuống lầu. Còn cô thì lại nhìn hộp cơm ngoài mẹ mua mà ăn ngấu nghiến dù cho ban nãy đã ăn một ổ bánh mì.
Cuộc đời thật quá khác biệt. Con người thật quá khác nhau.
Và con người cũng thật khó lí giải.
Cố Kỳ Hạ sợ mẹ là thật nhưng phần lớn trong trái tim cô khao khát tình yêu của mẹ cũng không phải là giả.
Những đứa trẻ bị bạo hành thường có xu hướng nghĩ tất cả mọi chuyện là do nó mà ra. Cố Kỳ Hạ cũng không ngoại lệ.
Cô vẫn yêu mẹ.
Chỉ có một sự thật không thể chối cãi là tình yêu mẹ dành cho cô nó quá mơ hồ khiến gần như hầu hết thời gian cô phải tìm kiếm đôi khi còn tưởng tượng ra.
Chỉ trong chưa đầy 5 phút Cố Kỳ Hạ đã ăn sạch không để xót một hột. Cô đi bước nhỏ ra phòng khách để nhìn thử mẹ đang làm gì.
Đáng tiếc thay giờ đây trên chiếc sô pha đã không còn xuất hiện bóng lưng ấy. TV còn đang phát bộ phim ban nãy.
Cố Kỳ Hạ đi lại tắt thứ âm thanh nhạt nhẽo từ TV phát ra. Hôm nay mẹ đi ra khỏi nhà sớm hơn mọi ngày khác.
Cố Kỳ Hạ nằm lên chiếc sô pha ban nãy mẹ ngồi. Cô nhắm mắt thư giãn, miệng thì vẫn còn hơi hướng lên.
Cô không nghĩ cuối một ngày mệt mỏi này lại có niềm vui không ngờ đến với cô. Vừa nằm vừa nghĩ, Cố Kỳ Hạ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Hôm qua cô còn thức giấc trên sàn nhà lạnh băng nhưng hôm nay thay đổi một chút cô đã thức dậy trên chiếc sô pha mềm mại.
Và cũng thật khác lạ làm sao.
Hôm qua cô nhìn lên đồng hồ là 7h30 sáng. Hôm nay kim dài cũng chỉ 30 nhưng kim ngắn lại nằm ngay ngắn phía trên đầu con số 8.
Do hôm qua quá vui mừng nên có lẽ cô đã đánh một giấc thật sâu quên cả giờ giấc.
Cố Kỳ Hạ hoảng hốt, tay chân luống cuống chạy vào phòng ngủ. Bước chân vội vã tới mức cô còn vấp ngã một cái.
Không xong rồi, tiết đầu hôm nay không phải là của thầy Trường sao.
Chết mất thôi.
Cố Kỳ Hạ chỉ đánh răng rồi mặc lên chiếc áo khoác, cô thậm chí còn không chải lại tóc mà chạy ra khỏi cửa, xỏ đôi giày rồi đạp xe một mạch tới trường.
Ngay lúc này đây, cô đang ngồi xổm xuống ở cửa sau lớp học. Nhìn vào lớp thầy Trường đang luyên thuyên giảng bài dù cho học sinh đã gục hơn phân nửa, tay thầy chỉ lên bảng lông mày thì luôn luôn cau lại.
Cô hơi cúi đầu với ý định bò vô lớp vì chỗ cô ngồi rất gần cửa. Cô không muốn mới sáng sớm lại phải bị mắng đâu.
Khi đã vào tư thế chống cả hai tay hai chân xuống sàn và chuẩn bị bò vào trong, Cố Kỳ Hạ lại bắt gặp đôi môi đang mỉm cười còn ánh mắt thì đang hướng về cô một cách đầy trìu mến của cô bạn Tần Nhã Dương ngồi cuối lớp.
Cố Kỳ Hạ cười một cách e dè, cô để tay lên miệng suỵt một cái ra hiệu cho người kia quay đi chỗ khác.
Tần Nhã Dương cũng hiểu ý liền quay đầu lại giả bộ như đang chép bài đầy chăm chú nhưng con ngươi lại luôn liếc nhẹ qua phía bên trái.
Cố Kỳ Hạ thấy Tần Nhã Dương phối hợp như vậy thầm cảm ơn cô ấy trong lòng. Cô nhẹ nhàng, thật chậm rãi bò vô trong lớp.
Cô cũng không hề hay biết dáng người khi đang bò cùng quả đầu rối tung rối mù của cô trông thật mắc cười làm sao.
Cố Kỳ Hạ nghe tiếng cười nhẹ phát lên ngay bên cạnh. Cô cúi người xuống thấp hơn, quay đầu lại nhìn con người vừa phát ra âm thanh kia với vẻ mặt đầy thắc mắc.
” Suỵtt. Cậu đừng có cười. ” Cố Kỳ Hạ giọng lí nhí nói.
” Tóc của cậu. “
” Tóc của tôi làm sao hả? “
Không có một tiếng trả lời nào đáp lại Cố Kỳ Hạ, chỉ có một đôi bàn tay trắng dài vươn ra sờ lên mái tóc cô rồi nhẹ nhàng vuốt nhẹ xuống mấy lần.
Tần Nhã Dương cúi người xuống chỉnh lại mái tóc dài rối bời chỉa tùm lum hướng của Cố Kỳ Hạ.
Sau khi tóc đã về đúng vị trí, cô ấy mới nhìn xuống thì thấy mặt Cố Kỳ Hạ đang đơ ra một hồi như không hiểu cô ấy đang làm gì. Đôi mắt tròn sáng lấp lánh của Cố Kỳ Hạ thật sự khiến Tần Nhã Dương nghĩ cô ấy vừa mới làm một chuyện gì đó rất không đúng đắn.
Hai người cứ nhìn nhau chưa ai lên tiếng, một khoảng trống im lặng chỉ nghe được giọng nói khàn khàn của thầy Trường vang vọng cả lớp học.
Không biết qua bao nhiêu giây, Tần Nhã Dương vừa định mở lời giải thích thì nghe một tiếng cạch phát ra từ phía trên lớp khiến cả hai người giật cả mình.
Tần Nhã Dương ngẩng đầu lên nhìn thì cũng là lúc thầy Trường và cả lớp đang nhìn chằm chằm cô ấy.
” Ôi thật cảm ơn em Tần. “
Tần Nhã Dương còn chưa kịp hiểu thầy ấy đang cảm ơn cô cái gì thì thầy đã tiếp tục nói.
” Nhờ có em mà tôi đã phát hiện ra có một con chuột nhắt đang nằm bò dưới sàn kìa kìa. ”
Thôi xong.