Chương 44: Khách quý
– Mẹ để con làm cho!
Mẹ cô trêu chọc, bĩu môi con gái.
– Nay ngược đời giúp mẹ cơ đấy!
– Haiz tại con cũng muốn góp ít công sức để được bác Hải khen thôi!
Mẹ cô phì cười đứa con gái này ăn nói thì khỏi phải bàn nên cô cũng đỡ lo về việc con cô bị người khác bắt nạt.
Huyền nhặt rau cho mẹ đầy chuyên tâm nhìn từng cọng rau, mẹ cô lắc đầu.
– Nhặt như con đến bao giờ mới được món rau luộc đây!
Huyền soi từng cọng lá, mặt trước mặt sau rau muống, ánh mắt xét nét như đánh giá gương mặt của một người.
– Mẹ à, Thanh Thanh sợ sâu đợt nó ăn rau luộc thấy con sâu xanh lè nữa. Nên cứ thấy rau con nghĩ đến bạn mình.
– Rồi rồi. Thế hai đứa hôm trước đi đâu nào, nói mẹ nghe xem!
Nghe đến đây, Huyền vẻ lúng túng, tay cầm cọng rau muống chưa ngắt ngọn dùng phẩy phẩy như muốn né tránh câu hỏi.
– 17 tuổi rồi mẹ cũng không quản được gì nhiều nhưng con làm gì mẹ cũng muốn được biết dù chỉ là ít. Xã hội bây giờ phức tạp hai đứa là con gái mới lớn mẹ nói con hiểu chứ?
Huyền cười xòa cười lấy lòng với mẹ. Nhìn mẹ đang đứng nghiêm túc trước bếp. Tay di chuyển nhẹ nhàng xào món sườn xào chua ngọt thơm phức. Tiếng xì xèo từ khu bếp cùng dáng vẻ của mẹ trông vô cùng cuốn hút làm cô nhìn mấy giây.
– Mẹ con gái sẽ luôn nghe lời mẹ! Con yêu mẹ nhất trần đời!
Mẹ cô như vừa nghe một lời nói khó được nghe từ cô con gái, quay về phía sau nhìn con hái đầy ngạc nhiên.
Nay cần gì à, sao lại nịnh mẹ thế này!
Huyền cũng xấu hổ lắm rồi, cô không hay nói mấy từ đó tại mấy lần ở cạnh bạn thân Lã Thanh nghe cách bạn mình cùng mẹ nói chuyện thật tình cảm làm cô thấy tò mò ai ngờ cô không hợp nói lời sến này.
Mẹ đừng trêu con nữa, lần sau con không nói nữa đâu!
Huyền bặm môi, cúi đầu đánh trống lảng nhặt rau tiếp.
***
Đến tối xe hơi của Phan Hải đã đỗ ở cổng của gia đình Thanh Huyền, theo sau là hai mẹ con của Thanh Lam. Vừa bước vào nhà đã ngửi ra mùi thơm của đồ ăn. Phan Hải chống gậy đi vào nhìn nhà một lượt như đã lâu rồi không được thấy, gật gù hài lòng.
Chà, mẹ của Huyền vất vả rồi nhỉ nói sang chơi mà chuẩn bị nhiều thứ quá!
Nhận ra giọng nói người quen đang nấu dở món cuối cùng cùng phải quay đầu trả lời mặt hớn hở.
Bác Hải lâu quá không được gặp bác!
Cháu vẫn xinh đẹp như vậy nhỉ?
Phan Hải mỉm cười nói cô. Cô phát hiện có hai người phụ nữ đứng sau ông Hải. Cô mỉm cười chào, Lam cũng cười cho có lệ. Cô còn đang khó hiểu sao ông ta dẫn hai mẹ con cô đến đây làm cái quái gì.
Đây là Lam và con gái nó, Lam là chỗ quen biết với Cảnh từ bên New York về hôm qua. Lâu rồi không ăn bữa cơm do cháu nấu nay ta rủ họ sang cùng ăn cho vui.
Nói xong ông nháy mắt với mẹ Huyền cô vờ hiểu ra, hóa ra là chỗ quen biết của Cảnh. Anh ta cũng gọi vào gần 40 rồi kiếm được người để quan tâm, chăm sóc là quan trọng nhất dù quá khứ họ như nào rồi nhìn cô bé đứng cạnh Thanh Lam.
Mọi người ra đây uống nước đi ạ, anh Lương sắp đến nhà rồi dạo này anh ấy nói bận nhiều việc ở đồn mà cháu không rõ anh ấy bận gì mà nay có khách quý không về sớm được một hôm.
Lam nghe cái tên Lương cùng từ ” đồn ” nghe quen quen vậy có nghĩa là tên Cảnh sát Lương đó sao! Ôi hóa ra ông Hải đưa hai mẹ con cô đến đây là có chủ đích. Ngọc Nhi nhìn quanh nhà thấy hơi nhàm chán, cô tưởng sẽ được đến nhà người đàn ông chống gậy đó hoặc sẽ ăn ở một nhà hàng sang trọng. Ai dè…
Cảnh đi vào nhà sải bước thật nhanh mỉm cười nhẹ cầm giỏ hoa quả và túi đồ khá to đưa cho mẹ Huyền.
Lâu rồi không gặp em, ngày càng trẻ ra đó.
Mẹ Huyền nhận quà từ tay Cảnh mỉm cười cảm ơn rồi khẽ liếc ánh mắt của Thanh Lam.
Sao cả Huyền cũng không thấy đâu vậy?
Phan Hải chưa bỏ gậy chượng xuống, đảo mắt như muốn tìm kiếm.
Dạ con bé đi ra siêu thị gần đây mua thêm đồ tráng miệng, nó nhớ bác thích ăn hạt dẻ nên đi mua ấy mà.
Hải gật gù nhìn cô rót trà và suy nghĩ điều gì đó có thể là lời cô nói hoặc cái gì đang nảy trong đầu.
Mời mọi người dùng nước nhé!
Cảm.ơn cô!
Lam đón lấy chén nước đang bốc khói nghi ngút.
Ôi cháu tí quên món canh cua rau đay trong bếp cháu vào xem thử mọi người cứ tự nhiên.
* Tại Siêu thị, Thanh Huyền vừa nghe điện thoại vừa xem đồ.
Nay nhà có khách chắc không sang chơi được với cậu rồi chán ghê!
Thanh đang ngồi ngoài vườn hoa với bộ đồ ngủ màu kẻ đen trắng càng tôn lên nước da trắng của cô. Nghe đứa bạn nói luyên thuyên vụ nhà có khách làm cô buồn cười. Những ngọn tay chạm vào những trang giấy suy nghĩ vẩn vơ.
Cậu mua những đồ gì vậy, từ lúc đấy 30 phút rồi chắc cũng chọn được nhiều đồ lắm đây!
Tớ không biết mua gì, có bác ấy thích ăn hạt dẻ tớ mua hai gói còn lại không biết ăn gì!
Thanh nghe xong hí hửng trêu đứa bạn.
Mua gì đó mai mang đi học để ăn, ăn không hết thì chiều đi ôn mình ăn với mấy đứa trong nhóm Xã hội mình ( lớp của hai bạn chia ra khối Tự nhiên và khối Xã hội).
Huyền nghe xong thấy quá đúng ý nên cứ thấy đồ ăn, bánh kẹo là cho vào xe đẩy.