Chương 2
– “Là do con bất cẩn ngã từ bậc tam cấp xuống sân thôi. Con không sao đâu mẹ. Chỉ là vết thương ngoài da, sẽ mau lành lại thôi mẹ. Mẹ đừng lo lắng quá!” – Lam an ủi mẹ.
Mẹ cậu thở dài:
– “Con đúng là chưa bao giờ làm mẹ bớt lo được mà. 17 tuổi đầu rồi mà như trẻ con vậy. Lần sau nhớ phải cẩn thận hơn đó.”
– “Mẹ yên tâm, lần sau con sẽ cẩn thận hơn mà.”
– “Thôi con xuống nhà bếp ăn cơm đi. Ăn xong rồi thì nghỉ ngơi. Không đi chơi chạy giỡn lung tung làm vết thương nặng hơn có biết chưa?”
– “Dạ, con biết rồi mẹ!”
…
Tối hôm đó, cậu cứ nhớ đến hình bóng của cô bạn Thục Anh mà không ngủ được. Dáng người nhỏ nhắn, gương mặt không quá xinh đẹp nhưng trông sáng sủa và dễ mến làm sao, sau cặp kính cận dày cộp là đôi mắt to tròn vừa ngây thơ nhưng không kém phần lanh lợi, chín chắn; mái tóc được cột đơn giản nhưng gọn gàng chứ không kiểu cọ điệu đà như đại đa số nữ sinh khác trong trường; cách ăn nói vừa khéo léo vừa dứt khoát, khác một trời một vực với kiểu ăn nói nũng nịu nhõng nhẽo như những cô tiểu thư con nhà giàu mà cậu thường bắt gặp ở đây; từ bước đi nhanh nhẹn nhưng không kém phần duyên dáng đến cách cầm, đóng mở hộp thuốc và băng bó vết thương, vô cùng tinh tế. Tất cả đều làm nổi bật lên phong thái đặc biệt không lẫn vào đâu của con nhà trí thức, gia giáo. Trước đây, cậu và cô không thân nhau nhưng cũng không thể gọi là ghét nhau được bởi tính cậu vốn không phải là kiêu ngạo dù là con nhà giàu nên Lam không muốn hùa theo đám bạn cùng lớp chê cười cô vì gia đình bình thường không cùng đẳng cấp thượng lưu với họ mà lại được học trong một ngôi trường quốc tế danh tiếng.
…
Sáng hôm sau, ngồi trong lớp học, Lam cứ mãi lo ngắm nhìn cô bạn ấy mà không quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh, mặc kệ cả tiếng thầy giáo đang giảng bài. Lam ngắm dáng vẻ đang chú tâm vào bài học của cô thì bất giác mỉm cười nhẹ trên môi. Trong lòng bỗng thầm ngưỡng mộ cô bạn cùng lớp vì khí chất điềm đạm và thái độ luôn tập trung vào bài giảng đối lập hoàn toàn với những cô cậu học sinh khác trong lớp: lén lút ăn vụng; mải miết tám chuyện trên trời dưới đất; tô tô vẽ vẽ, chơi đánh cờ caro; có một số còn chưa mở được cuốn sách ra hay số khác thì mơ hồ ngủ gà ngủ gật chờ tiếng chuông tan học reo lên để được giải thoát.
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy thầy giáo tay vung cây thước gõ mạnh lên bảng, lớn giọng:
– “Tất cả các em chú ý lên bảng!”
Học sinh cả lớp nghe xong im phăng phắc, bày ra điệu bộ học sinh ngoan tập trung ghi ghi chép chép. Những cô cậu lén lút ăn vụng ban nãy thì gấp rút cất đồ ăn vào hộc bàn, cặp sách.
– “Lam, cho thầy biết: Cấu tạo và nguyên tắc hoạt động của động cơ không đồng bộ ba pha.”
– “Thưa thầy là…là…”.
– “Cả lớp có ai trả lời được câu này không?” – Thầy nghiêm giọng hỏi.
– “…”
Một bầu không khí im lặng đến nỗi nghe rõ mồn một cả tiếng thở nhẹ bao trùm lên khắp phòng học. Nãy giờ không tập trung nên dường như cả lớp không ai dám xung phong đứng lên trả lời.
– “Em xin trả lời câu hỏi của thầy ạ!” – Thục Anh nói với giọng tự tin.
Câu nói vừa rồi của Thục Anh thành công phá tan bầu không khí im lặng đến “đáng sợ”.
Cả lớp đổ dồn sự chú ý vào cô với ánh mắt ngạc nhiên. Cô bình tĩnh trả lời:
– “Thưa thầy! Câu a cấu tạo gồm roto và stato. Câu b là dựa trên hiện tượng cảm ứng điện từ và tác dụng của từ trường quay.”
Cậu vừa chăm chú nghe vừa ngắm cô, trái tim bỗng hẫng một nhịp. Cô đúng là để lại cho cậu ấn tượng đặc biệt không thể xóa nhòa. Người đã tốt bụng, lại còn học giỏi nữa.
Buổi học hôm đó diễn ra suôn sẻ bình thường.
…
Tiếng chuông tan học vang lên. Học sinh vội vã thu dọn chuẩn bị ra về. Chẳng mấy chốc, ngoài cổng trường đã đông kín những cô cậu học trò chạy ùa ra khỏi cổng. Từng tốp học sinh kéo nhau vào một quán nước đối diện uống nước, ăn chè, trò chuyện hoặc học bài.
– “Thục Anh! Vào quán đi tụi mình vừa uống nước vừa ôn bài.” – Hải Ly – cô bạn thân của Anh – cất tiếng gọi cô.
– “Được! Đi thôi.”
Hai người cùng vào quán. Cả hai chọn một chỗ ngồi kín đáo yên tĩnh nơi góc quán để tập trung ôn bài.
– “Dạ cho tụi con hai ly trà đá ạ!” – Ly nói với chủ quán.
Nói xong, cô bỗng nhớ đến chuyện gì đó, quay sang nói với Anh:
– “Có chuyện động trời đó, bạn biết gì chưa?”
– “Chuyện gì mà nhìn bạn nghiêm trọng vậy?”
– “Hôm qua có phải bạn băng bó vết thương cho cậu bạn cùng lớp không?”
– “Đúng rồi. Nhưng mà như vậy thì có sao đâu chứ, chỉ là mình thấy cậu ấy bị thương không ai giúp đỡ nên mình băng bó giúp cậu ấy thôi. Đừng nói là có ai vu oan giá họa nói mình làm cậu ấy bị thương nha.”
– “Không đâu! Cái này còn nghiêm trọng hơn nhiều!”
Chủ quán bưng ra hai ly trà đá đến chỗ hai người.
– “Nè, bạn uống nước cho bình tĩnh cái đi rồi mình nói.”
Thục Anh uống một ngụm nước rồi hỏi Ly:
– “Có chuyện gì vậy? Chẳng phải là cậu gọi mình vào đây ôn bài sao?”
– “Hồi sáng, mình vào trường thì bỗng nhiên nghe thấy mọi người xì xào bàn tán cái gì mà cậu giả tạo, nịnh nọt, chuyên bám theo con trai nhà giàu đấy!”
– “Trời! Vậy mà cũng đồn cho được.”