Chương 82: Tranh Cãi
Anh thân làm bác sĩ có thể không tức giận sao? có thể nhìn cô cực khổ như vậy trong anh có rất nhiều tiền, anh có thể mang cho cô hết tại sao cô cứ tự ép mình làm việc cả ngày lẫn đêm?
Sự kiềm chế của anh hiện lên trên gương mặt, nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ, nhưng cô vẫn dáN mắt vào màng hình vi tính, liền không nhịn được mà có chút khó chịu “ Tiểu Thời Nhiễm, đi ngủ thôi đã khuya như vậy rồi ” ngữ khí của anh tuy chút khó chịu nhưng vẫn không hề lớn tiếng.
Cô tay vừa lật tài liệu, mắt thì nhìn màng hình tùy tiện đáp “ Anh ngủ đi, em sẽ ngủ sau ” vốn không nhìn thấy sự nhẫn nại của anh từng giây từng phút không còn.
“ Mẹ kiếp! Thời Nhiễm em muốn chết có phải không? đã hai ngày không ngủ rồi còn muốn làm việc, hai ngày rồi còn không tìm ra lỗ hỏng chuyện này để Cố Bắc giải quyết đi ” Sự tức giận của Cố Viễn Thần lên đến đỉnh điểm, anh chính là vì lo lắng cho nên mới tức giận, nắm lấy tay cô đứng dậy hai mắt anh mang theo sự tức giận.
Cô liền nhíu mày, rút tay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu “ Cố Viễn Thần ý của anh là em vô dụng đúng không? ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được còn phải để Cố Bắc làm ” cô không muốn hiểu ý của anh, giây phút này sự mệt mỏi lẫn sự uất ức của cô khi mất bản thiết kế càng khiến cô thêm không đủ tỉnh táo mà phản bát.
“ Đúng, em vô dụng, thật sự vô dụng. Nên anh cầu xin em dựa dẫm vào anh đi, đừng lao vào công việc một cách mất lí trí như vậy, em có thể dựa dẫm vào anh mà ” Cố Viễn Thần tức giận đến mức suýt chút đã muốn quỳ xuống dưới chân cô mà cầu xin cô dựa vào anh.
Đôi mắt trong veo của cô, bây giờ đã lấp đây sự mệt mỏi khiến cô mỗi câu mỗi chữ đều không lọt tay nổi, khoé môi của cô nhếch lên đầy sự nhạt nhẽo “ Cố Viễn Thần là em vô dụng, cho nên anh đừng xen vào chuyện của người vô dụng như em, tự em làm em sẽ tự chịu trách nhiệm ”.
Nói xong cô xoay người lại, cầm lấy áo bành tô muốn ra ngoài thì bị anh nắm lấy tay giữ lại, giọng điệu lạnh lẽo vang lên “ Em đi đâu ”.
Cô thở dài một hơi, xoay người lại nhìn anh giọng nói cũng mấy phần lạnh lẽo tức giận “ Anh muốn cái gì nữa đây? em nói rồi em là đồ vô dụng anh đừng chạm vào em ” cô rút tay mình khỏi tay anh.
Bước chân không do dự mà mở cửa nhà đi ra, nếu cô ở lại đó, chỉ sợ bản thân không nhịn được mà tổn thương đến anh, lời nói của cô rất khó nghe, trong tình cảnh này càng không muốn cãi vã với anh để bản thân thêm stress.
Thời Nhiễm đi xuống tầng nhà xe, chậm rãi mở khoá lái chiếc Porsche của mình rời khỏi khu chung cư đi đến bãi đất trống muốn hít lấy bầu không khí trong lành một chút.
Thật ra cô không phải không tìm được gì, mà cô đã nghi ngờ Hạ Thư là người lấy bản thiết kế, vì khi cô ta nghĩ bản thiết kế của cô một số đã bị mất đi rồi, cô còn tưởng bản thân để quên ở nhà, nhưng thật sự đã bị mất, mà cô thấp cổ bé họng, cô cũng không có bằng chứng thì phải làm sao?
Mấy bữa trước còn mạnh miệng muốn chứng minh cho mẹ anh thấy, bây giờ nhìn xem bộ sưu tập cô tâm đắt nhất, là cả sự ao ước của Lạc Tử bây giờ có khả năng phải hoãn lại không biết đến khi nào.
Mỗi ngày cô đều cố gắng như vậy, cuối cùng vẫn vô dụng, tám năm trước, tám năm sau vẫn không thay đổi, xem ra mẹ anh nói đúng rồi. Cô vốn dĩ không xứng, hoàn toàn không sánh được với anh, cho nên cô muốn bản thân bình tĩnh một chút mới không ở lại với anh.
Cố Viễn Thần sắc mặt đỏ vì tức giận, anh cầm lấy cốc nước ném xuống nền nhà, nhìn thấy tất cả những gì trước mắt đều mang ra nén hết, tất cả mọi thứ cứ như bãi chiến trường vừa kết thúc.
Hỗn độn, tâm trạng anh cũng không vui vẻ, vừa tức giận bản thân, cũng rất lo lắng cho cô nhưng ngay cả anh cũng nhận ra nếu anh đuổi theo hai người chắc chắn sẽ tiếp tục cãi vã nữa.
Đáng lẽ ra anh không nên lớn tiếng với cô, nhưng nhìn cô xem sức khoẻ của mình như trò đùa, cứ lao vào công việc cả ngày lẫn đêm, ăn cơm hai buổi cộng lại còn không được một bát.
Cố Viễn Thần anh thiếu tiền đến mức phải bảo cô làm việc cực khổ như vậy? anh ép cô làm việc sao? có bắt cô phải đi kiếm tiền sao? chưa từng, cả đời anh chưa từng có ý định để cô đi làm việc cực nhọc.
Anh không trời, không sợ đất, cũng không sợ từ trên cao nhảy xuống, tất cả mọi thứ anh đều không sợ thứ duy nhất anh sợ chính là mất đi Thời Nhiễm thêm một lần nữa.
Cầm lấy chai rượu vang còn sót lại trên kệ, anh uống từng hơi từng hơi một, rượu phải đổ ra cả áo thun trắng của anh một mảng lớn màu đỏ, nhưng anh vẫn uống, uống đến khi hết chai rượu mới dừng lại.
Ném thẳng chai rượu xuống nền nhà, mi mắt anh khẽ chớp, vuốt tóc lên một cái cầm lấy áo khoác rồi bàn chân đạp lên những mảnh thủy tinh từ ly lẫn chén bị anh ném vỡ dưới sàn nhà mà bước đi tìm cô.
Điện thoại không ngừng gọi cho cô, nhưng cô tắt máy không nghe khiến anh càng hoảng hốt hơn, mặc kệ chân đầy máu vẫn muốn đi tìm cô. Anh sợ, sợ cô sẽ rời khỏi anh lần nữa đáng ra không nên chọc giận cô.
Anh sai rồi, thật sự sai rồi, anh phải tìm cô về nhà.
Cả ngày làm việc mệt mỏi như vậy, anh đau lòng chết đi được lại đi mắng cô là vô dụng, anh đúng thật là học cho cao rồi lại ngu ngốc thế nào.
Học Harvard làm gì chứ? thi đỗ vào Đông Bắc làm gì ngay cả bạn gái cũng không an ủi được, vô dụng, anh mới là cái đồ vô dụng, chiếc Bentley quen thuộc chạy trên con đường của Hồ Thanh, mộ ngóc ngách anh đều nhìn, nhất định phải chạy đi tìm cô về.
Nếu tìm không được thì anh tốt nhất cũng đừng về nhà nữa, tự mình mà đi chết đi.