Chương 72: Ai nói tôi không yêu anh ấy
Có lẽ mấy ngày hôm nay cô ta đã nhịn Triệu Lan Vy rất lâu rồi, bây giờ lại không thể nhịn nữa: ” Triệu Lan Vy, bây giờ có phải cô đang vui lắm đúng không? Duệ Quân bị cô giày vò như thế vẫn không chịu buông tay cô, lúc nào anh ấy cũng chỉ nghĩ đến cô…cô không xứng đáng để có được tình cảm của anh ấy! ”
Vào cái đêm Trác Duệ Quân bị bắn, hắn đã bị sốt cao, tối đó có Ân Ly và Phong quản gia cùng bác sĩ được gọi đến là chăm sóc hắn.
Trong cơn mê sảng Trác Duệ sắp vẫn luôn miệng gọi tên của Triệu Lan Vy.
Còn Triệu Lan Vy thì lại ngồi ở phòng khách đó không hề đi vào chăm sóc Trác Duệ Quân, cũng không không hề hỏi bác sĩ về tình hình của Trác Duệ Quân, cô chỉ lẳng lặng ngồi trong bóng tối cả đêm.
Trác Duệ Quân bị sốt suốt đêm, Triệu Lan Vy cũng không ngủ đêm hôm đó.
Trong mắt của bọn họ, cô là một kẻ nhẫn tâm, một con người độc ác bị hận thù lấp đầy, cô không hề quan tâm gì đến Trác Duệ Quân, nhưng họ nào biết rằng cô ngồi một mình cũng là một cách tra tấn bản thân, hành hạ chính mình.
Cách hành hạ tâm lý này đôi khi lại còn khủng kiếp hơn cả hành hạ về thể xác gấp trăm lần.
Triệu Lan Vy nghe những lời của Ân Ly vẫn không phản ứng gì, ngồi vẽ tranh như bình thường. Ân Ly không thể chịu được trước thái độ thờ ơ của Triệu Lan Vy nữa mà bước lại nắm lấy cổ tay của Triệu Lan Vy kéo cô đứng dậy đối mặt với cô ta.
Bàn tay Ân Ly siết lấy cổ tay của Triệu Lan Vy càng lúc càng chặt:” Triệu Lan Vy, cô không xứng với tình yêu của Duệ Quân! Tại sao anh ấy lại chỉ yêu cô chứ, rõ ràng chỉ có tôi mới là người yêu anh ấy thật lòng.”
Triệu Lan Vy chẳng giãy dụa, chẳng cầu xin, chẳng khóc lóc. Người hiểu mình chẳng cần nói thì cũng sẽ tự thông cảm, còn người không hiểu mình dù có giải thích đến khàn cổ họng thì cũng chẳng để lọt tai.
Nhìn thấy sự bình tĩnh của Triệu Lan Vy, Ân Ly đã phải giật mình kinh ngạc.
Bầu không khí nơi đây chợt rơi vào một nốt trầm lặng không thành tiếng bởi lời của Triệu Lan Vy.
” Ai nói tôi không yêu anh ấy… ”
Ân Ly đột nhiên cười toáng lên phát vỡ bầu không khí ấy:” Cô nói cô yêu anh ấy, mà cô lại làm anh ấy đau khổ vì hận thù của cô như thế sao? Cô nói yêu anh ấy mà sẵn sàng để anh ấy ngủ cùng người phụ nữ khác sao? Triệu Lan Vy đó không phải là tình yêu đâu.”
Triệu Lan Vy nhìn Ân Ly, đôi mắt lắm nỗi thê lương.
Trên đời này có một loại tình cảm, yêu nhau nhưng lại không đến được với nhau, càng ở bên nhau thì sẽ càng giày vò nhàu mang đau khổ cho nhau, cô và Trác Duệ Quân chính là thứ tình cả đó.
Cô không thể nào ở bên cạnh và chung sống hạnh phúc với người đã từng giết chết ba cô được, như vậy chẳng khác nào cô mang tội bất hiếu với ba sao.
Trên đời này tội nào cũng có thể miễn cưỡng tha thứ được chỉ duy nhất tội bất hiếu là trời đất bất dung.
Cũng bởi vì cô biết chấp niệm này của mình quá lớn, không thể thay đổi được, nên cô sợ một ngày nào đó cô sẽ làm tổn thương Trác Duệ Quân một lần nữa, cho nên cô mới cố tình để Ân Ly gần gũi với hắn, nếu hắn yêu Ân Ly rồi thì sẽ không phải đau khổ như yêu cô.
Cô chấp nhận từ bỏ hận thù với hắn nhưng cô không thể nào chấp nhận bản thân mình tiếp tục ở bên cạnh hắn, mặc dù cô biết làm như thế thì trái tim cô sẽ đau, sẽ tan nát mất, nhưng cô chỉ cần thấy hắn hạnh phúc, không còn đau khổ vì cô nữa thì cô đã mãn nguyện rồi.
Nhưng đàn ông này quá lụy tình, quá cố chấp, hắn cố tình không hiểu ý của cô, mà cứ mãi không chịu buông bỏ tình yêu đã dành cho cô, để bây giờ rơi vào tình cảnh cả ba người cùng đau…
Triệu Lan Vy nhìn Ân Ly, đôi mắt lại trở nên lạnh lùng, không còn là dáng vẻ của một Triệu Lan Vy yếu đuối nữa, mà là dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, dám yêu dám hận.
Triệu Lan Vy nhẹ nhàng nói, nhưng từng câu từng chữ lại như một con dao đâm trực diện vào đối phương.
” Ngay cả trái tim của một người đàn ông mà cô còn không có được thì đừng bao giờ dạy cho người khác biết cách yêu một người là như thế nào! ”
Tay Ân Ly từng từng buông lỏng cổ tay của Triệu Lan Vy ra, có lẽ vết thương ở trong tim của Ân Ly là một thứ gì đó âm thầm và kín đáo, vậy mà ngày hôm nay đã bị Triệu Lan Vy xé toạc ra, vết thương lại trở nên đau nhói, không ngừng rỉ máu.
Ân Ly bây giờ mới thật sự hiểu ra, trong tình yêu đôi khi không phải đến trước là sẽ chiến thắng, kẻ nào có được có trái tim của người đó trước mới chính kẻ chiến thắng thật sự. Từ đầu đến cuối Trác Duệ sắp chưa từng đặt trái tim của hắn lên người cô, trong cuộc tình này cô chỉ là một kẻ thua cuộc mà thôi, ngay từ khi bắt đầu đã thua cuộc rồi.