Chương 57: Cô và hắn chính là kẻ thù của nhau
Trên khoảng không đen tối ấy, ánh trăng lung linh vằng vặc sáng, những tia sáng len lói như chiếm lĩnh cả bầu trời đêm bằng thứ ánh sáng nhẹ nhàng và dịu mát của mình.
Vì đây là tầng tám nên có thể cảm nhận được ánh sáng của mặt trăng rất rõ, ánh sáng ấy xâm nhập vào căn phòng, chiếu lên làn da trắng mịn của người con gái đang nằm bên cạnh hắn, khiến cô như một viên ngọc thanh khiến phát sáng trước mặt hắn.
Đẹp đến mê hồn!
Trác Duệ Quân đưa tay lên vuốt ve làn da trắng mịn ấy, rất dịu dàng, rất nâng niu trong lòng bàn tay.
Triệu Lan Vy bỗng nhiên xoay người lại, rồi chui vào lòng hắn.
” Duệ Quân …”
Giữa không gian tĩnh lặng, gọi khẽ tên hắn, giọng của cô mang trong đó một chút nũng nịu, hờn giận của người con gái khi yêu.
Tiếng gọi của người con gái ấy không biết vì sao mà lại từ từ len lỏi rồi khẽ chạm đến trái tim hắn, khiến hắn như bị lạc lối trong giọng nói ngọt ngào, đầy mê hoặc đó để rồi trái tim lỡ loạn mất vài nhịp đập….
” Sao vậy? Không ngủ lại được sao? Nhắm mắt lại đi, tôi gãi đầu cho ngủ em ngủ.”
Hắn đưa tay lên, gãi đầu cho cô, nhẫn nại dỗ dành cô ngủ.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng dịu dàng với ai cả, hắn cũng không biết cách để dịu dàng, lấy lòng người khác là như thế nào.
Vậy mà khi ở bên Triệu Lan Vy hắn luôn phải học cách lấy lòng cô, bởi vì khi thấy cô buồn hắn cũng sẽ buồn. Triệu Lan Vy chỉ cần nhăn mặt khó chịu một chút là hắn lại quýnh quáng lên mà dỗ cô, mà không biết cô rốt cuộc cô đang khó chịu chuyện gì.
Nhưng hôm nay hắn dỗ mãi mà Triệu Lan Vy vẫn không chịu nhắm mắt lại ngủ mà cứ nhìn hắn hoài.
Triệu Lan Vy nắm lấy tay của Trác Duệ Quân, bỏ xuống:” Không!”
Trác Duệ Quân hỏi: ” Không chịu gãi đầu, chứ làm sao mới chịu ngủ?”
Triệu Lan Vy lắc đầu, không chịu ngủ.
” Nhõng nhẽo….hư quá! ” Hắn không chút thương tình đánh vào mông cô, hệt như đang đánh một đứa trẻ hư không biết nghe lời.
Triệu Lan Vy mếu máo:” Anh đánh em! Anh bắt nạt em! Anh hết thương em rồi phải không? ”
Hắn kéo cô gái của hắn vào lòng, ôm chặt lấy cô:” Nói bậy! ” Quát cô xong hắn lại hôn lên môi cô dỗ dành, đúng kiểu vừa đánh vừa xoa.
Triệu Lan Vy ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt cô to tròn, lấp lánh, đó chính là cả linh hồn của hắn, bao nhiêu năm qua để hắn tồn tại được cũng là bởi vì đôi mắt lấp lánh, trong trẻo đó đã cho hắn thêm động lực trên cuộc đời đầy rẫy khó khăn.
” Anh có phải là rất hận em không? ” Bỗng nhiên Triệu Lan Vy hỏi hắn.
” Không!” Hắn liền trả lời rất dứt khoát.
” Nói dối! Anh đã nói là rất hận em, bởi em là con gái của người đã giết gia đình của anh…”
Trác Duệ Quân xoa xoa đầu của cô dỗ dành:” Là do lúc đó Vy không ngoan! Em chọc cho tôi giận nên tôi mới nói như vậy. Em là em, ba em là ba em, chuyện của ba em không liên quan đến em tại sao tôi phải hận em chứ? ”
” Thật không? ”
” Thật! ” Khoé miệng hắn cong lên, rồi hôn lên cánh môi anh đào đang mấp máy của cô, nụ hôn ban đầu chỉ là thể hiện một tình yêu thương sâu đậm sau đó lại dần dần biến thành dục vọng nguyên thủy.
Bàn tay hắn nóng rực, không ngừng xoa nắp hai bầu ngực căng tròn của người con gái ấy, dù cách một lớp vải mỏng nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ sức nóng của bàn tay hắn truyền qua người cô.
Hắn càng lúc càng thô lỗ mà xé toạc chiếc váy trên người cô, nhưng Triệu Lan Vy đã kịp thời ngăn hắn lại.
” Không được! Hôm nay em không được khoẻ. ”
Hắn có chút thất vọng, rõ ràng là ở ngay trước mặt hắn vậy mà hắn lại không ăn được, nhưng dạo gần đây hiếm lắm Triệu Lan Vy mới ngoan ngoãn như thế nên hắn không muốn làm cho cô giận.
” Được rồi! Không làm gì em hết chỉ ôm thôi. ” Hắn chỉ có thể tiếc nuối, kéo cô và lòng cứ thế mà đi ngủ.
Nhưng hắn nào biết rằng, người con gái mà hắn đang ôm trong lòng, chờ lúc hắn ngủ lại nhìn hắn với ánh mắt đầy căm hận.
Cô và hắn chính là kẻ thù của nhau.
Đã là kẻ thù của nhau thì sẽ không bao giờ cùng tồn tại một chỗ được, tình yêu thì lại càng không thể.
Chính hắn đã giết chết ba của cô, không những thế hắn lại còn là một kẻ xấu hại chết biết bao nhiêu người, bao nhiêu gia đình vì hắn mà tan nhà nát cửa, cô nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá cho những tội mà hắn đã gây ra.