Chương 56: Tình tay ba (2)
Triệu Lan Vy siết chặt chiếc đũa đang cầm trong tay, chuyện về ba của cô luôn là đều cấm kị với cô, đó chính là một vết thương chẳng thể lành trong lòng cô, mỗi lần nhắc đến ba trái tim cô lại rỉa máu, nỗi đau đớn này không một ai có thể tả xiết. Cô không cho phép ai sỉ nhục ba của mình cả, ba của cô không phải là một kẻ sát nhân như cô ta nói.
Khoé mắt của Triệu Lan Vy đột nhiên cảm thấy hơi cay cay, nhưng cô rất giỏi, rất mạnh mẽ, kìm lại được những giọt nước mắt không cho nó chảy ra ngoài, cô không cho phép bản thân mình được yếu đuối.
Lúc này, Trác Duệ Quân hướng ánh mắt sắc lạnh về phía Ân Ly.
Không cần dùng lời nói của mình chỉ bằng ánh mắt đó, cũng đã đủ khiến cả không gian nơi đây nhanh chóng chìm vào không khí lạnh lẽo đầy chết chóc, đó chính là dấu hiệu đầu tiên cho thấy cơn thịnh nộ của hắn sắp đến.
Hắn không có thói quen dùng lời nói, hắn chỉ dùng hành động cụ thể thôi, mà một khi hắn dùng hành động thì cũng đồng nghĩa đó là lúc xung quanh hắn sẽ nhuốm đầy màu đỏ tươi của máu.
Phong quản gia, liền nắm lấy cổ tay Ân Ly kéo cô ta ngồi xuống trước khi mọi chuyện tiến triển đến mức hết đường cứu vãn được.
Mọi bữa Ân Ly rất thông minh mà, bữa nay lại phạm một sai lầm ngớ ngẩn đến như thế này.
Cô ta nên biết chuyện gì ông chủ cũng có thể xí xoá cho qua, riêng chuyện liên quan đến Triệu Lan Vy thì ông chủ sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ nào dám đụng đến cô ta.
Ân Ly này rốt cuộc là biết hay là cố tình không biết, chẳng những thế lại còn nhắc chuyện liên quan đến ba của Triệu Lan Vy nữa, đây chính là điều cấm kỵ trong ngôi nhà này, cô ta đúng thật là chán sống rồi, chán sống thật rồi!
” Ông chủ, Ân Ly chỉ lỡ lời thôi….” Hôm nay xem ra là ông phải gánh còng lưng cho cô ta rồi.
Trác Duệ Quân lạnh lùng nói:” Cô ta có được cái miệng thì tốt nhất nên quản cho thật kỹ, nên biết chuyện gì nên nói và chuyện gì không nên nói. ”
Chỉ với mấy lời đó của Trác Duệ Quân đã khiến không khí nơi đây trở nên yên tĩnh, chẳng ai dám lên tiếng nữa, ngay cả cử động cũng không ai dám cử động mạnh để phát ra tiếng.
…………………….
Sau khi Trác Duệ Quân và Triệu Lan Vy rời khỏi bàn ăn, Ân Ly cũng đi ra ngoài, trên bàn ăn bây giờ chỉ còn lại ba người.
Bỗng dưng Hắc Dạ đứng dậy, rồi hét to, tiếng nói vang dậy cả khu nhà ăn.
” Hỡi thế gian tình là gì, mà để ba người chụm lại với nhau.”
” Cậu nói khùng nói điên gì vậy hả?”
” Phong quản gia, bộ ông không thấy hả? Tình tay ba kìa!” Hắc Dạ vừa nói vừa chỉ một tay theo hướng Trác Duệ Quân và Triệu Lan Vy vừa đi, tay còn lại chỉ theo hướng Ân Ly vừa đi, rồi chụm ba ngón tay của mình lại với nhau.
Xong rồi Hắc Dạ lại thở dài một hơi não nề:” Mà nghĩ cũng tội cho Ân Ly. Cô ta bất chấp nguy hiểm tính mạng của mình để gia nhập tổ chức, cố gắng trở thành cánh tay đắc lực của ông chủ mong ông chủ có thể dành tình cảm cho cô ta. Cuối cùng thì ông chủ lại đi yêu người khác, nhưng yêu ai không yêu lại yêu trúng ngay con gái của kẻ thù, vậy mới đau chứ!”
Phong quản gia nhìn qua phía Hắc Dạ phân trần:” Câu nói như thế cũng không đúng, vốn dĩ ngay từ ban đầu trái tim của ông chủ chưa từng thuộc về cô ta, là cô ta tự nguyện gia nhập tổ chức, là cô ta ngu ngốc tự mình lao vào, tự mình chuốc khổ cho mình mà thôi, không thể trách ai được.”
Nghe Phong quản gia nói xong, Hắc Dạ thở thêm một hơi thật dài, đưa tay lên vỗ vai Phi Vũ đang ngồi kế bên tâm sự mỏng:” Bởi vậy tôi nói cậu nghe nè Phi Vũ, đừng bao giờ đụng đến đàn bà nếu có lỡ mà muốn quá thì cũng chỉ nên chơi qua đường thôi, đừng có mà lúng sâu chỉ toàn đau khổ mà thôi. ” Nói đến đây tự nhiên máu văn nghệ của Hắc Dạ nổi lên liền hát:” Ôi….. đàn bà là những niềm đau ….”
Phi Vũ nhoẻn miệng cười bất lực, lâu lâu Hắc Dạ lại nổi máu văn nghệ lên như thế đấy.
Hắc Dạ đang hát thì bị Phong quản gia ngắt lời:” Hắc Dạ, gần đây tôi nghe nói ông chủ đang mở rộng địa bàn sang châu Phi, nên bên bển đang thiếu người đấy! Hay là để tôi đi thuật lại lời cậu vừa nói cho ông chủ nghe, tôi bảo đảm thế nào cậu cũng sẽ có được một suất đi châu Phi…. không hẹn ngày về. ”
” Nè Phong quản gia, từ nãy đến giờ ông cũng tám chuyện của ông chủ với tôi, nếu có đi thì tôi với ông phải cùng đi chứ. “
” Cậu nên nhớ tôi là quản gia ở đây, tôi đi rồi thì ai lo việc nhà cho ông chủ, cùng lắm thì tôi chỉ bị ông chủ trách phạt vài câu thôi, còn cậu ở trong nhà này có cũng được mà không có cũng chẳng sao..”
Hắc Dạ nghe Phong quản gia hù, ngay lập tức tắt điện không dám hát nữa mà ngồi xuống bàn tiếp tục ăn bữa trưa của mình.