Chương 47 - Nếu Có Kiếp Sau
Sợ ảnh hưởng đến con, cả nước bọt tôi cũng không dám nuốt, chỉ khi chắc chắn miệng đã sạch sẽ mới dừng lại.
Mất quá nhiều sức, tôi nằm vật ra thở dốc, mồ hôi đầm đìa.
Vài giây sau đó, mắt tôi dần thích nghi với bóng tối, mơ hồ thấy mình nằm ở góc cuối cùng bên trái của chiếc hộp thép hình chữ nhật. Xung quanh không có bất kỳ đồ vật gì, đường tiếp giáp giữa các tấm thép lớn không có khe hở.
Tôi bò lên trước, co hai chân đạp mạnh vào bức tường thép sau lưng, muốn tạo tiếng động lớn, mong rằng người nào đó ở bên ngoài sẽ phát hiện ra:
“Có ai không? Cứu tôi với.”
Hơi lạnh từ đâu đột ngột tràn vào, thoáng chốc nhiệt độ xung quanh đã hạ xuống nhanh chóng.
Tôi đoán mình đang bị nhốt trong một chiếc thùng container, và dường như có người vừa khởi động thiết bị làm lạnh.
Sự cô lập, sợ hãi và khó thở ồ ạt quấn lấy tâm trí, tôi rơi vào hoảng loạn.
Nếu nhiệt độ cứ tiếp tục giảm mạnh, với tình trạng cơ thể kiệt sức thế này, thì trong ít giờ nữa tôi sẽ không chết vì đói và thiếu oxy, mà chết vì bị hạ thân nhiệt.
Tôi lặp đi lặp lại động tác đạp vào thành container rất nhiều lần, ôm một tia hy vọng sống sót:
“Cứu tôi với.”
Sau những âm thanh “đùng đùng” nổ vang trong không gian chật chội, chỉ có tiếng sóng biển đáp lời, mọi thứ tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tôi đuối sức ngã gục, sống lưng ớn lạnh, trời đất trên đỉnh đầu quay cuồng. Cảm thấy bản thân vô cùng bất lực.
Từng lớp buốt giá dần dần phủ lên khắp cơ thể tôi, nhịp tim tăng, bắt đầu run rẩy.
Điện thoại đổ chuông báo tin nhắn đến, ánh sáng màn hình nhấp nháy rồi tắt ngấm như bị bóng tối nuốt chửng trong góc đối diện. Nhắc nhở tôi vẫn còn cơ hội cầu cứu.
Tôi ngóc dậy, tìm cách trườn sang đó.
Mỗi một động tác kéo lê cơ thể rời rã của tôi tiến lên phía trước, đều làm lồng ngực và hai cánh tay đau nhói.
Tôi nhịn nước mắt, cắn răng nỗ lực:
“Mình không thể chết ở đây, không được chết.”
Tôi lẩm bẩm, tự động viên bản thân, phải nhớ rằng sinh mạng này từ lâu đã không còn là của riêng tôi nữa. Nếu bỏ cuộc, nơi đây sẽ biến thành chiếc hòm lạnh ướp xác cho tôi.
Trườn được một đoạn, tôi cảm giác mình vừa nằm lên vật gì đó, khi ma sát xuống sàn thép phát ra âm thanh “soàn soạt” như kim loại.
Đáy mắt tôi lóe lên tia sáng.
Tôi trở mình lại, đôi tay đang bị trói ở sau lưng lần mò nhặt thứ ấy trong bóng tối. Nhận ra là một mảnh vụn inox, tôi thoáng mừng thầm.
Cũng không biết đã phải cứa mất bao lâu, sau cùng cũng cắt đứt được dây thừng.
Tôi dặn lòng mình phải thật tỉnh táo, nhưng hai bàn tay cứ như không chịu nghe lời, run rẩy khó kiểm soát.
Sau khi cởi sợi dây thừng dưới chân, tôi quỳ bò xuống, mò mẫm tìm điện thoại.
Là ánh sáng màn hình không đủ, hay do cơ thể đã suy kiệt gần đến giới hạn? Những con số và chữ hiện ra nhòe nét trước mắt tôi.
Không có thời gian nghĩ ngợi, tôi lập tức bấm số trên bàn phím:
“Tịch Đông, bắt máy đi.”
Một cuộc gọi…
Hai cuộc gọi…
Những tiếng chuông ngân dài không kết quả.Tôi vẫn giữ kiên trì.
Cũng chẳng hiểu vì sao thời khắc ấy bộ não này chỉ nhớ được mỗi số di động của anh. Cái rét tê tái và một cơ thể yếu ớt run run đã hạn chế nhận thức của não bộ.
Mười cuộc gọi…
Mười ba cuộc gọi…
Vẫn là giọng nói quen thuộc khiến người ta thất vọng:
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng “bíp”.”
Đứng dậy bằng đôi chân mềm nhũn, tôi kiểm tra xung quanh thêm lần nữa, cầu mong sẽ tìm được lối thoát. Nhưng ngay cả một kẽ hở cũng không có.
Tôi nằm vật vào góc container, tay liên tục vỗ vào bức tường thép, âm giọng càng lúc càng nhỏ dần, nước mắt lã chã rơi ướt ngực áo:
“Có ai không? Cứu tôi với.”
Cái nỗi cô độc và tuyệt vọng trước mặt vẫn không đáng sợ bằng hố sâu tăm tối trong tim. Tôi bắt đầu suy nghĩ tiêu cực.
Ngay sau đó, khi tôi nhớ ra nên gọi cho cảnh sát, điện thoại trên tay đã rung chuông, là Lệ Phong gọi tới:
“Alo, Phù Vân.”
Tôi vội vàng nghe máy, cố gắng tách răng và lưỡi cóng lạnh dính chặt vào nhau ra:
“Anh Lệ Phong, cứu em.”
Âm giọng đầu dây bên kia khẩn trương, hơi thở dồn dập giống như đang chạy bộ:
“Em đang ở đâu?
Lúc nãy đi qua ngã tư, anh có gọi nhưng hình như em không nghe thấy. Sau đó anh thấy em bị một người lạ đưa lên ô tô. Anh đuổi theo nhưng nửa đường đã mất dấu.”
Tôi ngồi co người lại, một tay ôm trước bụng:
“Hình như em đang ở trong một thùng container.”
Lệ Phong sốt ruột:
“Em có thể nói rõ hơn không?”
Tôi dừng đôi chút, để ý âm thanh xung quanh, hay đơn giản là ghi nhớ lại chút manh mối nào đó:
“Nghe thấy tiếng sóng vỗ, rất gần, có lẽ là cạnh bờ biển.”
Bỗng giọng Thời Mộng vọng ra từ đường truyền:
“Phù Vân, tớ đây. Cậu thấy sao rồi, có bị thương không?”
Tôi nuốt nước bọt khô lạnh để làm bớt cảm giác rát buốt ở cổ họng:
“Thời Mộng, tớ rất lạnh, rất buồn ngủ.”
“Đừng.”
Cô ấy thảng thốt phản ứng:
“Phù Vân, nghe lời tớ, cố gắng đừng ngủ. Tớ đã báo cảnh sát, bọn tớ sẽ nhanh chóng tìm ra được cậu.”
Tôi âm thầm gật gật đầu. Sực nhớ ra một chuyện:
“Phải rồi, gã đàn ông bắt cóc tớ, trước khi rời đi hắn ta có nhắc đến một người phụ nữ họ Đường.”
Thời Mộng im lặng vài giây, như nghĩ tới điều gì:
“Đường Hi Nhiễm?”
“Tớ không chắc, nhưng ngoài cô ta ra, thật sự không nghĩ được ai có động cơ muốn làm hại tớ.”
Tôi chua chát, phẫn nộ:
“Tớ đã từ bỏ, đã chấp nhận hiện thực, tại sao cô ta vẫn không chịu buông tha?”
Thời Mộng trấn an tôi:
“Cậu bình tĩnh, bây giờ không phải là lúc lo nghĩ những chuyện này, an toàn của hai mẹ con cậu mới quan trọng nhất. Cố gắng giữ liên lạc với nhau, đợi tớ.”
Tôi sụt sịt, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Được.”
Sau khi Thời Mộng tắt máy, tôi mơ màng nằm ngả lưng ra sau thành container, đầu óc mụ mị.
Tôi biết mình sắp rơi vào hôn mê vì cái lạnh thấu xương cốt. Trong giây phút bị sợ hãi nhấn chìm, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Tôi ngồi bó gối, thu nhỏ người, hai tay ôm hai bả vai mình. Thầm dằn vặt bản thân đã để đứa bé cùng tôi chịu khổ lâu như vậy.
Nếu ai hỏi thời khắc này tôi đang nghĩ gì? Chỉ hình dung được tâm trí đầy rẫy suy nghĩ thê lương và tiêu cực.
Dĩ nhiên là tôi muốn sống và phải kiên trì, nhưng đối mặt với tình cảnh trước mắt mà nói, tôi không thể không bi quan.
Thành phố S có bao nhiêu bãi container? Bãi container cạnh bờ biển có đến năm chỗ. Cứ cho là Thời Mộng và Lệ Phong dùng hết tốc độ, thời gian nhanh nhất để lục tung năm nơi ấy. Thì với nhiệt độ giá rét bên trong thùng lúc này, tôi e mình chẳng cầm cự được thêm bao lâu nữa.
Đầu óc tôi đã mất đi sự tỉnh táo, động tác chậm chạp và khó khăn hơn.
Tôi chợt sinh ra một mong muốn hơi ích kỷ. Mở màn hình điện thoại lên do dự những ba lần, tôi mới quyết định gọi cho Tịch Đông một lần nữa.
Chờ đợi tôi ở đầu dây bên kia vẫn là thông báo chủ thuê bao đang bận.
Tôi thút thít để lại lời nhắn trong hộp thư thoại:
“Tịch Đông, em và con đang ở một nơi rất lạnh.”
Môi tôi đông cứng, khô khốc:
“Bên ngoài có tiếng sóng biển rì rào, là âm thanh mà từ trước tới giờ em thích nghe nhất. Nhưng tại khoảnh khắc này nó trở nên cô độc và đáng sợ vô cùng.”
Tôi nấc lên, thều thào:
“Em không biết chính xác mình đang ở chỗ nào.”
Tôi chậm chạp kiểm soát giọng nói rét run dữ dội của mình:
“Em cảm thấy bản thân sắp không chống chọi được nữa rồi, có lẽ cũng không còn nhiều thời gian nữa.”
Nước mắt tuôn như thác, tôi nghẹn ngào:
“Có một chuyện em luôn giấu anh. Thật ra, em đã mang thai, là con của chúng ta.”
Cố gắng hít thở, hai mắt nặng trịch không thể nhấc nổi:
“Em xin lỗi. Vì em sợ, nếu anh biết đến sự tồn tại của đứa bé, nhất định anh sẽ giành mất con, hoặc sẽ buộc em phá bỏ.”
Tôi tự cười mình:
“Nghe thấy những lời này, chắc chắn anh sẽ bảo em ấu trĩ?”
Tôi ngập ngừng, hai má, chóp mũi nóng bừng:
“Nhưng mà Tịch Đông, em không thể lừa dối mình rằng em rất yêu anh, thật sự rất rất yêu anh.”
Đầu dây bên kia vẫn lặng thinh lạnh lẽo, tôi tiếp tục:
“Từ khi phát hiện mình mang thai, em chưa một lần có ý định chối bỏ con. Vì đứa bé không chỉ là phần máu thịt liên kết giữa hai chúng ta, mà còn là minh chứng cho tình yêu em đã cố chờ mong và vun vén.”
Tôi cười khổ:
“Lúc anh nhớ ra tất cả và rời đi, khi Đường Hi Nhiễm nói rằng anh đã không còn tình cảm với em nữa.”
Giọng tôi nghẹn lại:
“Em đã rất đau lòng, cứ như có dầm mắc vào tim.”
Tôi hít thật sâu, thở ra bằng miệng:
“Tịch Đông, anh có thể tin tưởng người sắp chết một lần không?”
Tôi nuốt nước bọt, cơ thể run rẩy mất kiểm soát:
“Dù là sáu năm trước hay sáu năm sau, em chưa bao giờ lợi dụng anh…chưa bao giờ.”
Cơ thể tôi như bị rút cạn sức lực, tấm lưng gầy tự ý trượt dài xuống, nằm gục trên bề mặt trơn nhẵn, lạnh tanh:
“Đời này kiếp này, lần nào kết thúc em cũng luôn là người đứng phía sau nhìn theo bóng lưng anh rời đi, cảm giác đó thật sự không hề dễ chịu.”
Tôi không nhớ mình còn cầm điện thoại không nữa, chỉ biết môi khô vẫn mấp máy:
“Vậy nếu có kiếp sau…nếu có kiếp sau, anh có thể để em là người chủ động rời khỏi trước, được không?”
Dứt lời, tôi để mặc cảm xúc đau khổ nổ tung trong lồng ngực.
Nhiều lần bộ não mỏi mệt và thiếp đi, ngay sau đó tôi kịp thời sực tỉnh.
Nhưng đáng tiếc là may mắn không đến, cơ thể tôi đã đi tới giới hạn cuối cùng.
Đưa tay ôm bụng mình, tôi khẽ vỗ về tiểu bảo bối:
“Con ngoan, đừng sợ. Mẹ luôn ở đây. Chúng ta cùng nhau ngủ một giấc, tỉnh lại ba sẽ đến đón chúng ta.”
Nước mắt bò qua sống mũi. Đến cả chính tôi cũng chẳng còn nghe rõ giọng của bản thân mình. Chỉ ít giây sau đó tôi đã chìm vào mê man.
Cũng không biết bao lâu sau, tôi mới nghe thấy âm thanh mở cửa. Tôi gượng gạo mở mắt.
Trong màn đêm tăm tối, ánh trăng mờ nhạt bên ngoài rọi vào, một bóng người cao gầy xuất hiện.
Người đó bế tôi lên, đưa tôi ra khỏi nơi địa ngục.
Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, tôi mơ hồ trông thấy trên bả vai người đó có một vết thương, vẫn đang nhỏ máu, rơi xuống má và khóe môi tôi, ấm nóng, tanh mặn.