Chương 44
Trong tâm khảm của hắn lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: cầu mong Ninh Tịch được an toàn, dù phải trả cái giá nào hắn cũng bằng lòng chấp nhận.
Chiếc xe dừng lại, hắn lao như bay ra ngoài, chạy thẳng vào con đường mòn tối mịt dẫn đến căn nhà gỗ sâu bên trong. Thấp thoáng phía xa sau những tán cây rậm rạp, ánh sáng vàng le lói từ căn nhà gỗ hắt ra giống như một tia hy vọng mong manh trong lòng hắn.
Xung quanh vắng lặng, tiếng côn trùng râm ran xen lẫn tiếng bước chân dồn dập.
– Ninh Tịch!
Cánh cửa gỗ mục nát đổ ập sau một cú đạp, hắn thất đảm nhìn Ninh Tịch nằm thoi thóp trên sàn, toàn thân đầy thương tích.
Đôi tay hắn run run chạm vào khuôn mặt đã lạnh ngắt, sưng tấy của cô.
– Ninh Tịch, xin lỗi, xin lỗi…
Hắn như mất hết lí trí, ôm lấy thân thể mềm nhũn của cô vào lòng, tự trách bản thân giá như lúc đó hắn vứt bỏ cái tôi mà chạy theo giữ cô ở lại thì mọi chuyện đã không đi đến nước này.
——————-
Trầm Phong ngồi trước phòng cấp cứu, chiếc áo sơ mi màu sữa của hắn đã lấm lem toàn vết bẩn, hai tay đan vào nhau chống lên gối, đôi mắt chăm chú dõi theo cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng im bặt. Toàn bộ tế bào thần kinh trong người hắn giãn ra, căng thẳng tột độ khiến hắn quên mất triệu chứng mẩn đỏ đã lan khắp người sau khi tiếp xúc với Dư Sở Hạ.
– Trầm Phong!
Một tiếng “bốp” vang lên giữa không trung, cả người Trầm Phong sõng soài dưới đất, hắn vịn vào tay ghế, gượng dậy, ngón tay cái quệt qua vết máu trên khoé miệng.
– Anh không quản được cô tình nhân độc ác của mình sao?
Gia Thiên Vũ nắm chặt nắm đấm trên tay, nếu không phải vì bộ dạng thê thảm lúc này của Trầm Phong có lẽ hắn đã không ngần ngại mà ra tay tiếp.
Chỉ có điều, dáng vẻ của hắn cũng chẳng khá hơn Trầm Phong bao nhiêu, hắn đã chạy khắp các ngóc ngách trên khu phố để tìm kiếm Ninh Tịch, quần áo trên người vẫn còn ẩm ướt, mái tóc đen bù xù đã được gió hong khô vẫn còn xót lại vài giọt nước.
Nếu không nhận được điện thoại của Trầm Phong, hắn chắc chắn sẽ lật tung cả khu phố này lên để tìm kiếm bóng dáng cô.
Hắn lấy lại chút bình tĩnh cuối cùng, ngồi xuống dãy ghế vắng tanh.
Cánh cửa két lên một tiếng chói tai, vị thiên thần áo trắng bước ra cùng một cô y tá bên cạnh.
– Ai là người nhà của cô ấy?
– “Là tôi. ”
Âm thanh đồng nhất thoát ra từ miệng của hai người đàn ông khiến ánh mắt của vị bác sĩ trung niên có chút khó hiểu.
– Bác sĩ, cô ấy có sao không? – Trầm Phong sốt sắng.
– Chỉ là vài vết thương nhẹ ngoài da, tình trạng không có gì đáng ngại. Có điều, tâm lí bị kích động cộng thêm suy nhược cơ thể, bệnh nhân cần nghỉ ngơi trong một thời gian ngắn.
Trong không gian vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm, hiếm khi có bắt được một khoảnh khắc Trầm Phong và Gia Thiên Vũ đồng điệu một cách khó hiểu như vậy.
Đoạn, vị bác sĩ hất hàm về phía cô ý tá:
– Y tá, đưa bệnh nhân về phòng dưỡng sức, người nhà đi theo tôi lấy đơn thuốc.
– Vâng.
Ninh Tịch được kéo về phòng dưỡng sức, sắc mặt cũng đã khá hơn rất nhiều, chỉ có điều cô vẫn chưa tỉnh lại. Có lẽ thời gian qua đối với vô đã quá mệt mỏi, thứ mà cô cần lúc này chính là một giấc ngủ thật ngon.
Trầm Phong ngồi bên cạnh giường bệnh, khẽ đưa tay gạt mấy sợi tóc vương trên trán của cô, vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt khả ái đang say ngủ của cô. Mỗi lần chạm vào từng vết xước trên làn da mềm mại ấy là một lần quặn thắt trong lòng.
Hắn chậm rãi cúi xuống, đem chút hơi ấm phủ lên đôi môi nhợt nhạt khô khốc của cô, trong giây phút ngắn ngủi, trái tim hắn run lên mãnh liệt, hormone liên kết không ngừng sản sinh.
Hoá ra rung động trước một người là như thế…
Hoá ra hắn không phải không có trái tim, chỉ là trái tim của hắn ở bên cạnh cô mới thoả sức rung đập.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, một chút mềm mại, lành lạnh hoà lẫn hơi ấm từ lòng bàn tay hắn khiến mọi xúc cảm tưởng như đã chết trong hắn đột nhiên thức tỉnh.
“Ninh Tịch, giá như em có thể cảm nhận được cảm xúc của tôi lúc này!”
Cảm xúc vô cùng hân hoan và ngọt ngào lần đầu tiên cuồn cuộn chảy trong ngực trái của hắn. Năm ngón tay hắn đan vào tay cô, áp lên lồng ngực rắn chắc, hắn muốn cô cảm nhận được những nhịp đập mãnh liệt này, để cô cảm nhận được tâm tư sâu thẳm mà hắn dành cho cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ, hắn nhấc máy, cố gắng nhỏ giọng để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
– Bác sĩ Vu? Ông nói sao? Được rồi…Tôi sẽ lập tức đến đó.
Hắn tắt máy với dáng vẻ vội vã, vừa đúng lúc Gia Thiên Vũ đi lấy thuốc trở về. Hắn đặt bàn tay Ninh Tịch ngay ngắn lên bụng rồi kéo chăn phủ kín lên vai cô.
– Thiên Vũ, cậu giúp tôi chăm sóc cô ấy.
– Tại sao tôi phải giúp anh? Chăm sóc cô ấy đương nhiên là trách nhiệm của tôi! Sao nào? Cô tình nhân bé bỏng của anh lại nhớ anh rồi à?
– Không có thời gian nói nhiều với cậu! Nhớ kĩ, không được để cô ấy rời khỏi đây nửa bước.
Trầm Phong nói với dáng vẻ nghiêm trọng, dù không nói nhưng Gia Thiên Vũ có thể nhìn ra sự sợ hãi trong đáy mắt hắn nhưng vẫn chưa kịp hỏi hắn xảy ra chuyện gì thì bóng dáng ấy đã khuất hẳn sau ngã rẽ hành lang.