Chương 41
Trầm Phong vẫn không ngừng lật tập tài liệu trên tay, ánh mắt dò xét nhìn thầy Nguỵ ung dung ngồi xuống phía đối diện.
Nguỵ Quảng là Tổ trưởng chuyên môn tổ Toán – Hoá – Sinh, thành tựu trong nghề rất xuất sắc dù còn khá trẻ cũng là giáo viên thân thiết với Trầm Phong nhất từ khi hắn chuyển công tác đến đây.
– Thầy có vẻ tâm trạng còn tốt hơn tôi. – Trầm Phong nâng cốc cà phê trên tay, vẫn là hương vị đắng nghét quen thuộc.
Ánh mắt Nguỵ Quảng sáng lên giống như chớp được thời cơ khoe mẽ, vội sắng giọng:
– Chỉ là…hôm qua tôi tỏ tình với người trong mộng, cô ấy đồng ý rồi.
– Chúc mừng thầy!
Có lẽ đây là câu chúc mừng nhạt nhẽo nhất mà Nguỵ Quảng Từng nghe, song, cũng không phải không hiểu tính tình của Trầm Phong nên nhắm mắt cho qua, ở cái trường này nhận được câu chúc mừng của Trầm Phong được mấy người chứ? Nguỵ Quảng xem ra cũng có chút vinh hạnh.
– Thầy Trầm…cậu đã yêu ai bao giờ chưa?
Trầm Phong đương nhiên lắc đầu không cần suy nghĩ. – Chưa từng!
– Không muốn thử sao?
– Không cần! – Hắn dứt khoát, tại sao câu trả lời lại là không cần chứ không phải là “không muốn”.Đơn giản vì từ trước đến nay cuộc sống của hắn chưa bao giờ cần thêm thứ “vô vị” đó. Nhưng hình như lại có chút gì đó mơ hồ, ẩn hiện trong tâm trí, hắn vô thức hỏi Nguỵ Quảng một câu khiến vị thầy giáo nghiêm túc kia cười phá lên.
– Yêu là gì? Cậu hỏi tôi yêu là gì sao? – Nguỵ Quảng cố không cười ngặt nghẽo tránh mất hình tượng nhưng quả thật không chịu nổi. Một người đàn ông hai mươi bảy tuổi rốt cuộc vẫn chưa biết yêu là gì, không phải rất đáng cười sao? – Hoá ra bấy lâu nay cậu không hề hoàn hảo như người khác nghĩ, trên người cậu vẫn thiếu một thứ…
– Thứ gì?
– Chính là trái tim! – Nguỵ Quảng vừa nói vừa thụi một cú vào ngực Trầm Phong, hắn ngây người, nét mặt vẫn không thay đổi.
Thầy Nguỵ nói xong liền vơ cặp táp trên bàn, chuẩn bị hành trang cho tiết học mới còn không quên chế nhạo người đàn ông hai mươi bảy tuổi chưa nếm thử vị của tình yêu một câu:
– Khi nào gặp được người khiến hormone Oxytocin trong người cậu được giải phóng thì lúc đó chính là cậu đã yêu rồi!
– Oxytocin?
Trong đầu hắn bất chợt xuất hiện hàng loạt các định nghĩa về thứ mang tên “hormone tình yêu” này. Oxytocin được cho là một hormone mang tính chất gắn kết các mối quan hệ, đương nhiên loại hormone này chỉ được giải phóng khi cơ thể tiếp xúc thân mật với người mình yêu, sản sinh ra thứ cảm giác mà người ta gọi là “tim đập chân run”.
– Thầy Nguỵ, giúp tôi tìm người dạy thay tiết này.
– Cậu định đi đâu vậy?
– Đến bệnh viện K… – Trầm Phong ngừng lại một lát rồi nói tiếp, khoé môi nhếch lên thành ý cười. – Tìm người có thể giúp tôi giải phóng Oxytocin!
– Haha~ Tôi chờ tin tốt của cậu!
Định nghĩa về tình yêu của đàn ông đúng là thứ khô khan nhất trên đời, mặc dù chân thực.
————————
– Sao nói hôm nay tạnh mà mưa còn lớn hơn vậy?
Ninh Tịch không khỏi cảm thán một câu rầu rĩ, vừa nãy cô ra ngoài mua đồ ăn lúc trở về vì mưa quá lớn nên đành trú tạm dưới hiên một quán ăn đã đóng cửa cách bệnh viện một đoạn khá xa.
Trời đã sẩm tối, có lẽ do thời tiết xấu khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên u ám, những ánh đèn đường lập loè hắt xuống lòng đường.
Giữa dòng người hối hả chạy trốn cơn mưa, một bóng dáng cao gầy thong thả bước về phía cô dưới tán ô xám nhạt.
– Ninh Tịch!
Cô chẳng mất đến hai giây để nhận ra khuôn mặt đầy nước mưa đang tươi cười vẫy tay với cô. Nhiều ngày không gặp, nụ cười của hắn vẫn luôn tràn đầy năng lượng như vậy, bừng sáng một góc phố.
– Thiên Vũ, tan học rồi à?
– Ừm, đến thăm cậu một lát. Để tôi xem nào, dạo này gầy đi nhiều quá! – Gia Thiên Vũ vừa nói vừa nâng khuôn mặt không đồng tình của Ninh Tịch lên, ngắm nghía một hồi vẫn không chán.
– Còn cậu, vẫn đáng ghét như vậy!
– Phải khiến cho cậu ghét tôi thì mới ngày ngày nhớ đến tôi được chứ.
– Tôi suýt nữa đã quên mặt cậu rồi!
Gia Thiên Vũ còn mải mê chọc ghẹo cô, không biết rằng ánh mắt cô có chút khác thường khi nhìn chăm chú dưới lòng đường, bởi cô tìm thấy một bóng dáng quen thuộc khác.
Chiếc xe hơi màu đen không rõ thuộc hãng gì, chỉ biết rằng ghế ngồi trên đó rất êm từ từ lướt qua trước mắt cô, tắm mình dưới làn nước mưa trong suốt, chiếc xe cũng trở nên bóng loáng.
Cửa kính không mở nhưng cô cũng đoán được người bên trong chính là vị thầy giáo đáng kính của cô, chiếc xe chạy bên đường ngược chiều, có vẻ như vừa trở ra từ bệnh viện K. Nhưng… nếu không đến để tìm cô thì hắn tới đó làm gì?
– Mưa ngớt rồi, đi thôi!
– Ơ…ừ!
Tâm trí còn đặt trên chiếc xe kia may mắn được Gia Thiên Vũ kéo về, hắn tuỳ tiện nắm tay cô kéo đi.
Mưa không tạnh, chỉ là nhỏ hơn lúc nãy một chút, cô nhận ra toàn bộ chiếc ô bị nghiêng về phía mình, một tay Gia Thiên Vũ giữ lấy vai cố định cô dưới tán ô mà không hề để ý đến một nửa người hắn bị nước mưa làm cho ướt sũng.
Người ta vẫn thường nói sự hy sinh trong tình yêu chính là sự hy sinh mù quáng nhất. Mải lo người ướt áo, bất giác quay lại mình đã ướt lòng…
Về tới phòng, cô vào trong trước, hắn nói muốn vào nhà vệ sinh một lát rồi sẽ quay lại thăm bác gái, cô tất nhiên không từ chối.
Mẹ cô không còn nằm ở giường nữa, bà ngồi trên xe lăn, bên cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
Từng giọt mưa hắt qua tấm cửa kính hé mở đậu lên mái tóc đã điểm bạc vì thời gian.
– Mẹ, cẩn thận kẻo bị lạnh! – Ninh Tịch vừa đi đến chỗ mẹ đang ngồi, tiện tay vơ thêm chiếc khăn mỏng nhưng còn chưa kịp phủ lên bờ vai đang run của mẹ…
“Chát”
Chiếc khăn trên tay cô rơi xuống nền đá hoa lạnh lẽo, rất nhẹ nhàng như âm thanh vụn vỡ trong tim cô. Ninh Tịch thất thần lùi lại theo phản xạ lại va phải vật cản đằng sau, cô ngã xuống, trên da thịt non nớt in hằn năm ngón tay đỏ lựng.
– Mẹ… – Cô kinh ngạc ôm má, ngước lên nhìn mẹ với đôi mắt ầng ậc nước.
Xe lăn chầm chậm quay lại, cô nhận ra khuôn mặt mẹ từ bao giờ đã ướt đẫm nước mưa hoà lẫn nước mắt, cái nhìn mẹ dành cho cô lúc này không chỉ đơn thuần có sự tức giận, mà còn có thêm cả thất vọng, cả đau đớn.
Ninh Tịch vội vàng ôm lấy tay mẹ. – Mẹ, tay mẹ có đau không? Con xoa giúp mẹ. – Cô lóng ngóng cầm lên rồi lại rơi xuống không biết bao nhiêu lần.
Đối diện với sự hoảng loạn của cô, thái độ của mẹ như tạt vào người cô một gáo nước lạnh, bà dứt khoát thu tay lại, không cho phép cô chạm vào.
– Không ngờ con lại có thể làm ra những chuyện trái với đạo đức như vậy. Ninh Tịch…Con làm mẹ quá thất vọng!
Giọng mẹ cô run run như kìm nén một cơn đau từ cả thể xác lẫn tinh thần, bàn tay đánh cô dường như chỉ còn lại cảm giác tê dại, nhói đau như bị hàng nghìn chiếc kim không ngừng đâm khoét.
– Con quên rằng sự lừa dối chính là thứ mà mẹ ghét nhất trên đời này hay sao? Tại sao con lại nói dối mẹ, rằng số tiền viện phí đó là con mượn được từ bà chủ? Cả số tiền phải chi trả cho cuộc phẫu thuật lần này, bán cả nhà đi cũng không đủ, Ninh Tịch…rốt cuộc con đã lên giường với bao nhiêu người đàn ông rồi?
– Không. Mẹ…là ai đã nói với mẹ chuyện này? – Cả người cô bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt tái mét không còn một giọt máu. Đôi chân cô không còn trụ vững nữa mà ngồi bệt xuống sàn nhà.
– Con tưởng những việc làm bẩn thỉu này của con sẽ giấu được mãi sao? Ninh Tịch! Nếu như mẹ sớm biết số tiền này con kiếm được dựa vào việc bán thân, mẹ thà chết cũng không cho phép con làm vậy!
– Mẹ…không phải như vậy! Mẹ nghe con giải thích…
– Ra ngoài đi! Mẹ muốn yên tĩnh!
Câu nói như rút cạn hết chút sức lực cuối cùng, bà ngả người ra phía sau. Cô thừa hiểu, câu nói này có nghĩa là “Mẹ không muốn nhìn thấy con nữa.”
Mẹ cô từng nói với cô, trên đời này có hai điều tuyệt đối không bao giờ có thể tha thứ, thứ nhất là lời nói dối và thứ hai là sự phản bội. Mà cuộc đời trớ trêu thay lại bắt bà ấy lần lượt nếm trải: sự phản bội từ người đàn ông bà tin tưởng nhất, sự lừa dối của đứa con gái mà bấy lâu nay bà vẫn luôn yêu thương bằng cả tính mạng.
Lần này là cô sai thật rồi, khoé môi cô mấp máy định nói gì đó nhưng không thể thốt thành lời, chỉ mở ra rồi khép lại đón nhận giọt nước mắt mặn chát chảy dọc khoé môi.
Cô quay lưng rời đi, vừa mở cửa đã va phải ánh mắt vô hồn của Gia Thiên Vũ, không biết cậu ta đã đứng ở đó từ bao giờ, đủ để nghe hết toàn bộ câu chuyện vừa xảy ra bên trong.
Ninh Tịch lau khuôn mặt lấm lem nước mắt, ngước lên nhìn hắn:
– Cậu…dùng ánh mắt này là thấy tôi tội nghiệp hay chê tôi dơ bẩn?
Gia Thiên Vũ định thần lại sau một giây, lắc đầu phủ nhận cả hai ý kiến trên.
– Ninh Tịch, cậu bình tĩnh lại, chờ bà ấy nguôi giận rồi từ từ giải thích. – Đôi tay vững chãi đặt lên vai cô, hắn hạ giọng an ủi mặc dù không giấu nổi sự kinh ngạc trong giọng nói run run ấy.
Ninh Tịch gạt tay hắn ra khỏi người, lao về phía màn mưa xám xịt trước mắt, không nhìn thấy gì cả, bên tai chỉ có tiếng ồ ạt của những dòng nước không ngừng trút xuống.
Cô đứng chôn chân, cảm nhận những giọt mưa lạnh buốt rơi rớt xuống người, mỗi giọt đều như một nhát dao tàn nhẫn xuyên xuống thân thể mỏng manh.
Cô tự cười chế giễu. Hoà mình vào một cơn mưa liệu có thể gột rửa được cơ thể nhơ nhớp này không?
– Ninh Tịch, theo tôi vào trong đi! – Gia Thiên Vũ vừa lôi kéo được hai bước đã bị Ninh Tịch hất phăng cánh tay, nước từ trên quần áo bắn tung toé.
– Không! Cậu buông tôi ra! Cậu mà đụng vào tôi chúng ta cắt đứt quan hệ. – Ninh Tịch hét lên như xé toạc màn mưa dày đặc trước mặt. Nước mắt cũng nhạt nhoà đi hoà lẫn với nước mưa.
Người ta vẫn thường nói nếu bạn không thể giải thích cho một đôi mắt ướt nhẹp vì khóc, hãy hoà mình dưới cơn mưa, sẽ không ai biết rằng bạn đang khóc cả.
Hai người giằng co qua lại trước sự chứng kiến của rất nhiều người lớn tuổi đứng trước sảnh, họ đều lắc đầu ngao ngán, thầm nghĩ giới trẻ bây giờ yêu đương cũng lạ thật, sơ hở một chút là giận dỗi.
– Được rồi! Không đụng, chúng ta vào trong nếu không sẽ bệnh, ai sẽ chăm sóc cho mẹ cậu đây? – Gia Thiên Vũ vuốt nước mưa trên mặt, nhìn Ninh Tịch khẩn thiết.
– Mẹ tôi…? – Ninh Tịch nhếch miệng, từ khoé miệng truyền đến cảm giác đau nhức. Đây là lần đầu tiên mẹ đánh cô, cũng là lần đầu tiên bà ấy không muốn nhìn thấy cô nữa.
Ngay từ khi quyết định bước vào con đường này cô đã nghĩ đến hậu quả, chắc chắn sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không ngờ ngày ấy lại đến nhanh quá, lại trùng hợp trước ngày phẫu thuật của mẹ cô. Liệu tâm lí của bà ấy có chịu đựng được sự đả kích này hay không?
Rốt cuộc là ai đã tàn nhẫn đến mức này, là ai đã nói chuyện này với mẹ cô?
Ý thức mơ hồ của Ninh Tịch bỗng hiện ra hình ảnh quen thuộc của chiếc xe hơi vụt qua ban nãy…
– Gia Thiên Vũ, cậu gọi xe giúp tôi được không?
– Cậu muốn đi đâu? Vào trong đã…điện thoại tôi để trong balo.
Ninh Tịch đưa mắt về phía chiếc balo còn nằm bừa bộn trên hành lang, gật đầu, ánh mắt hằn lên một tia giận dữ.
Gia Thiên Vũ mượn được một tấm chăn mỏng phủ lên người cô, cẩn thận lau khuôn mặt trắng bệch đầy nước của Ninh Tịch.
Cô vẫn giữ nét mặt lạnh tanh không cảm xúc, ánh mắt vô hồn nhìn về phía cổng lớn, chờ đợi…