Chương 39
Cũng rất lâu rồi cô không cùng mẹ dùng bữa nên đồ ăn đều đặc biệt nấu nhiều thêm một chút, được ăn cùng mẹ dù là những món đơn giản nhất đối với cô cũng trở thành cao lương mỹ vị.
Dòng suy nghĩ bay bổng của cô bất chợt bị cắt ngang trước hình ảnh trước mắt, cô đứng bất động trước cửa phòng bệnh, nếu mẹ không cất tiếng gọi không biết cô sẽ đứng đó đến lúc nào.
– Ninh Tịch, con đến rồi sao? Mau vào đây có thầy giáo của con tới thăm.
– Thầy…thầy Trầm! – Ninh Tịch lắp bắp nhìn hắn đang ngồi bên cạnh giường bệnh của mẹ, nét mặt rất tự nhiên chẳng một chút e ngại nào.
Cô đặt đồ ăn lên bàn lại phát hiện ra trên bàn đầy ắp những đồ bổ đắt tiền mà cô cả đời cũng chẳng dám chạm đến, nhiều đến mức sắp mở được một quán tạp hoá nho nhỏ mất rồi.
– Đều là thầy mua sao? – Cô kinh ngạc lần hai.
Hắn gật đầu một cái rồi lại quay sang tiếp tục câu chuyện với mẹ cô, sự xuất hiện của cô giống như không cần thiết.
Cô trước giờ đều chưa từng thấy hắn nói chuyện với ai quá năm câu, lại càng chưa từng thấy qua dáng vẻ tự nhiên của hắn khi tiếp chuyện với mẹ cô như lúc này.
Khỏi phải nói cũng biết hắn đã khiến cô ngỡ ngàng đến mức nào.
– Thầy Trầm, cảm ơn thầy vì thời gian qua đã giúp đỡ Ninh Tịch, mong rằng kỳ thi sắp tới con bé sẽ không làm thầy thất vọng!
– Bác đừng lo, cô ấy nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người.
Câu nói của hắn khiến mẹ cô nở một nụ cười rất an tâm, thoải mái như trút được nỗi lo âu trong lòng. Trong mắt bà, Trầm Phong quả thật rất đáng tin tưởng, một người đàn ông hai mươi bảy tuổi chững chạc, rất biết cách ăn nói làm vừa lòng người khác và đặc biệt dễ gần.
Sao chẳng giống với trong ấn tượng của Ninh Tịch một chút nào.
– Thầy tới đây làm gì? Em nhớ không nhầm hôm nay thầy có tiết dạy trên lớp?
– Không được sao?
– Được! – Ninh Tịch gật đầu, đem hộp thức ăn đã rửa sạch bỏ vào trong túi vải.
Chỉ cần hắn muốn có điều gì là không được?
Cô biết, hắn làm tất cả những chuyện này là muốn bù đắp cho lỗi lầm của mình, hắn cảm thấy lương tâm cắn dứt vì trước đây luôn đối xử không tốt với cô?
Rốt cuộc cũng chỉ có lý do ấy là chính đáng. Chỉ có điều, cô có chút không quen với dáng vẻ này của hắn nhưng cũng không phủ nhận, hắn rất dễ dàng lấy lòng mẹ cô.
Vậy nên buổi tối hắn xin phép đưa cô về nhà giúp cô ôn lại kiến thức trên lớp và chuẩn bị cho kì thi sắp tới, mẹ cô đã không do dự đồng ý, còn nhắc cô nhất định phải chăm chỉ học tập, không được phụ công lao dạy dỗ của thầy Trầm.
– Mẹ em… thật sự rất giống người mẹ đã mất của tôi.
Câu nói của hắn khiến cô bất chợt dừng mọi hành động, đầu bút còn để lại trên trang sách những nét nguệch ngoạc. Cô liếc nhìn hắn, lại có thể cảm nhận được ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng của hắn vương một màu buồn bã, đau thương.
Cô nhớ đến ngày hắn bị cảm lạnh, không biết đã nằm mơ thấy gì, miệng chỉ liên tục gọi mẹ một cách bất lực và vô vọng, nỗi đau ấy dường như đã ngấm vào tận xương tuỷ mới khiến hắn mỗi lần nhớ đến lại đau giống như vết thương cũ bị chảy máu.
Đó cũng chính là lý do hắn lại cảm thấy mẹ của cô gần gũi, thân thuộc khiến hắn có thể thoải mái trò chuyện như vậy.
– Cảm giác mất đi người mình yêu thương nhất, thật không dễ dàng gì.
– Ừm… Cảm giác giống như trái tim không còn nữa nhưng vẫn phải mang cơ thể trống rỗng này sống tiếp. Không còn cảm xúc, mọi thứ trên thế giới này đều trở nên nhạt nhẽo và vô vị.
Hắn rơi vào trầm tư một hồi lâu, ánh mắt hướng về phía cửa sổ tìm kiếm ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Hồi nhỏ vẫn từng nghe mẹ nói, sau khi con người chết đi đều sẽ trở thành một vì sao ở trên cao nhìn xuống người mà họ nhớ nhung nhất.
Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời mà mỗi đêm hắn nhìn thấy chắc chắn là bà ấy.
Nhưng hôm nay bầu trời đen kịt, chẳng có bất kì một ánh sáng nào cả, hắn bất chợt cảm thấy có chút hụt hẫng, trống rỗng vô cùng…
– Có thể… ôm tôi không? – Giọng hắn lạc đi, chất chứa rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, lo lắng, sợ hãi, mất mát, đau thương…
Tất cả đều được hắn cất giấu thật sâu, thật kĩ bên trong cái vỏ bọc mà hắn cho là hoàn hảo trong mắt người khác. Không hiểu tại sao lúc này, dòng cảm xúc hỗn độn ấy bất chợt tuôn trào không thể kiểm soát, khiến hắn có chút hoảng loạn.
Ninh Tịch không hề do dự đến bên cạnh hắn, để hắn tựa đầu vào vai cô, giống như ngày hôm đó cô đã an ủi cơn ác mộng của hắn bằng một cái nắm tay thật chặt.
Dáng vẻ của hắn lúc này rất giống cô lúc nhỏ, gặp chuyện không vui chỉ muốn được sà vào lòng mẹ, được mẹ vuốt ve, an ủi.
Hắn chính là đang muốn tìm kiếm thứ cảm giác an toàn đó, cô vốn dĩ không biết mình có thể đem lại cho hắn hay không nhưng dù sao lúc này hắn cũng rất cần có người ở bên cạnh.
Bàn tay cô rụt rè len lỏi vào mái tóc hắn, dịu dàng vuốt ve còn hắn lại giống như một đứa trẻ to xác ngoan ngoãn trong vòng tay nhỏ bé của cô.
– Còn nhớ ngày đầu tiên gặp tôi trong quán bar không? Hôm đó chính là ngày giỗ của mẹ tôi. – Hắn nói với giọng hơi nghẹn ngào.
– Ra là vậy. – Ninh Tịch như giải đáp được thắc mắc trong lòng, tại sao một người như hắn lại xuất hiện ở chốn thác loạn đó? – Uống rượu giải sầu…
– Phải, năm nào cũng vậy! Đó là nơi lúc buồn người ta tìm đến để giải sầu, nhưng rượu ở đó, càng uống càng tỉnh, càng tỉnh lại càng không thể quên sầu! Hình ảnh của bà ấy vẫn mãi quẩn quanh trong đầu, không thể nào xoá bỏ.
Giọng hắn thêm vài phần chua chát khiến cô nhớ lại hình ảnh của hắn hôm đó, hắn ngồi một mình bên bàn rượu, đơn độc giữa đám người không ngừng bay nhảy thác loạn dưới ánh đèn mập mờ xanh đỏ. Lúc ấy cô chọn quyến rũ hắn vì hắn là người duy nhất không có phụ nữ ngồi bên cạnh…
Xem ra đời sống nội tâm của hắn phong phú hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Cô hít thở một hơi thật sâu, giọng nói mang thanh âm nhỏ nhẹ an ủi cõi lòng. – Thay vì cố gắng quên đi, tại sao không coi đó là một ký ức tuyệt đẹp mà cất giữ? Đổi lại em là thầy, nhất định cũng sẽ làm như vậy. Chỉ cần trên thế gian này còn một người nhớ đến, bà ấy vẫn sẽ mãi mãi tồn tại.
Hắn ôm lấy eo cô rất chặt, xuyên qua mấy lớp áo vẫn có thể nghe thấy tiếng đập thình thịch mãnh liệt bên trong lồng ngực cô.
Đó chính là lần đầu tiên cô cảm thấy, hình như hắn không hề đáng ghét như cô vẫn từng nghĩ, thậm chí còn có chút đáng thương.
Cũng chính là lần đầu tiên hắn cảm nhận được chút ấm áp còn xót lại trên cõi đời này. Hoá ra cơ thể mà hắn từng thô bạo chiếm đoạt, không tiếc thương giày vò của cô lại cho hắn cảm giác an toàn đến thế!
Lỗ hổng trong lồng ngực của hắn chí ít cũng được khoả lấp đi phần nào…
– Thầy… ổn chưa?
– Ừm, sao vậy?
– Chân em…hơi mỏi!
Hắn ngồi trên ghế, cô đứng bên cạnh, nếu không làm sao có thể cho hắn cảm giác vững chãi một chút được. Nhưng đã đứng rất lâu rồi, chân cô hoàn toàn tê mỏi vì phải chống đỡ thân hình nặng nề của hắn.
Hắn rời tay đi có chút không nỡ, đỡ cô ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt càn quét một lượt rồi dừng lại dưới chân cô.
– Hôm đó xe của tôi thiếu chút nữa đã đụng trúng em, chân này, không sao chứ?
Ninh Tịch lắc đầu, đổi lại là có sao thì đến hôm nay cũng đã hồi phục rồi, cô có nên cảm ơn lời hỏi thăm muộn màng từ chính thủ phạm này không?
– Hôm đó tôi vốn dĩ định xuống xe nhưng Gia Thiên Vũ lại nhanh hơn một bước, kết quả cũng chỉ kịp đem… Tiểu Tịch về.
– Tiểu Tịch? Thầy có thể không thích chó nhưng không được bạc đãi nó đâu.
– Không hề… Ngược lại Tiểu Tịch của tôi còn sống rất tốt!
Hình như có chút gì đó mâu thuẫn trong lời nói của hắn, song cô cũng chẳng quan tâm mấy. Miễn sao tâm trạng hắn ổn hơn một chút là được rồi.
Hắn trở về nhà sau khi đưa cô quay lại bệnh viện, chưa kịp bước chân lên cầu thang thì bên tai vang đến giọng nói quen thuộc.
– Trầm Phong!
Hắn phát hiện ba của hắn ngồi bên bàn trà từ bao giờ, đôi lông mày nheo lại thành rãnh sâu nhìn hắn.
Có lẽ đây là lần gặp mặt đầu tiên sau khi ba hắn kết thúc chuyến công tác hơn một tháng ở Mỹ trở về.
– Hôm nay không đi dạy sao?
– À, con bận chút việc! – Trầm Phong tuỳ tiện nói một câu mà đến hắn còn không tin được. Hắn ngồi xuống phía đối diện, ung dung rót một tách trà an thần.
– Vì đứa trẻ đó mà con lơ là với công việc như vậy, rốt cuộc còn có trách nhiệm nữa không? – Trầm Thiệu ném tách trà xuống bàn, nước trà văng tung toé khắp nơi.
– Trách nhiệm? Con không cần. Một người có trách nhiệm như ba, đến ngày vợ mình mất cũng bận đi công tác không thể về? Đến ngày sinh nhật của vợ mình cũng quên, để mẹ một mình ngồi chờ ba đến hai giờ sáng, nến đã tắt, bánh đã hỏng, ba trở về vì uống quá nhiều với khách hàng không cần biết trời đất. Ba cần có trách nhiệm với công việc còn gia đình? Gia đình thì không cần sao?
– Trầm Phong! – Ba hắn thét lên, đôi mắt đỏ ngàu đằng đằng sát khí giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, đoạn, ba hắn ngồi thụp xuống ghế, ánh mắt thất thần nhìn lên tấm ảnh cưới cũ kĩ đặt trên bàn. – Ba không cố ý… Chỉ là…
– Chỉ là ba không thể không có trách nhiệm với công việc, đúng không? Muộn rồi, tất cả đã quá muộn rồi!
Hắn bỏ lên phòng.
Trầm Thiệu một mình ngồi giữa không gian rộng lớn, những ngón tay lạnh giá vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ đã mờ nhạt trên tấm ảnh kia. Những nếp nhăn trên khoé mắt xô lại, một giọt nước mắt muộn màng chảy xuống, rớt lên cánh tay nhăn nheo.