Chương 31
– Rốt cuộc lớp trưởng gặp phải chuyện gì rồi?
– Không phải là cãi nhau với Gia Thiên Vũ đến mức chán nản bỏ học đấy chứ?
– Kì lạ thật!
Cứ như vậy, một học sinh chăm ngoan trước giờ đều chưa từng bỏ một buổi học nào thì tuần này lại liên tiếp vắng mặt khiến cho mọi người không hết lời bàn tán. Thậm chí đến cả giáo viên cũng không mấy dễ chịu trước tần suất vắng mặt của cô.
– Thầy Trầm, gần đây không gặp Ninh Tịch sao? Kì thi học sinh giỏi cũng không còn cách xa nữa.
Trầm Phong bình thản ngồi trước máy tính, chỉ lắc đầu một cái dứt khoát. Đúng là gần đây không hề gặp cô, kể cả buổi tối cô cũng không đến tìm hắn để học thêm nữa. Nhưng vậy thì sao chứ? Cũng đâu có liên quan gì đến hắn, không tham gia thi thì huỷ thi, đâu có gì đáng để hắn phải bận tâm.
– Đứa trẻ này cũng thật khó hiểu…
Mặc dù trong lòng cô chủ nhiệm, thái độ của Trầm Phong còn khó hiểu hơn gấp vạn lần.
– Ninh Tịch, tiền công của cháu đây!
– Dạ cháu cảm ơn ạ!
– Không có gì, cháu làm rất tốt, ngày mai có việc bác sẽ tìm cháu.
– Dạ…
Ninh Tịch lau mồ hôi trên trán, cẩn thận nhét số tiền ít ỏi kiếm được từ việc lau dọn nhà, lại vội vàng chạy đến nơi làm việc tiếp theo.
Buổi sáng vẫn mặc đồng phục học sinh và chiếc balo lúc nào cũng nặng trĩu, cô nói dối mẹ là mình đến trường nhưng sự thật không phải vậy, rời khỏi bệnh viện đã lập tức thay đồ, chạy khắp nơi tìm việc làm thêm.
Trước đây việc học quan trọng nhưng hiện tại chẳng có gì quan trọng bằng cuộc phẫu thuật sắp tới của mẹ cô.
Một ngày của cô chỉ có làm việc và làm việc, từ việc nhẹ nhàng nhất đến những việc lao động chân tay, miễn là có thù lao, cô đều nhận.
Đôi tay gầy guộc đầy vết xước cẩn thận đếm từng đồng tiền nhàu nát mà mình kiếm được sau một ngày vất vả. Quả thật, chẳng thấm vào đâu so với chi phí lên đến tám con số cho cuộc phẫu thuật của mẹ cô.
Ninh Tịch cắn một miếng bánh mì khô cứng, khó khăn nuốt xuống cổ họng, chỉ thấy duy nhất một vị mặn đến khó tả – vị nước mắt.
Cô bất giác nhận ra mình đã khóc từ bao giờ, thân hình nhỏ bé cuộn lại giữa một góc tối. Dù rất mệt mỏi nhưng cô không cho phép bản thân mình gục ngã, nếu như chỗ dựa duy nhất của mẹ là cô cũng không còn sức trụ nữa thì mẹ cô phải làm sao?
Cách này không được vẫn sẽ còn có cách khác. Mẹ vẫn đang chờ cô.
– Đồ của em đây, tổng cộng năm trăm.
Ninh Tịch đếm hết số tiền lẻ trên tay, vừa đủ, cô ngậm ngùi đưa cho chủ cửa hàng nhưng trong lòng lại thầm trách, chỉ một ít đồ thôi sao mà đắt quá, đi tong cả ngày làm việc của cô.
Đưa cơm tối về bệnh viện cho mẹ xong cũng là lúc phố lên đèn, ánh tà dương cuối cùng còn xót lại trên bầu trời đã bị đám mây đen nuốt gọn.
– Mẹ, con tới cửa hàng đây!
– Tiểu Tịch, con nhớ về sớm, đừng làm việc quá sức.
– Vâng, hôm nay con hơi mệt nên có thể sẽ về nhà nghỉ ngơi, mẹ đừng đợi con nhé!
– Được rồi! Con đi đi! – Mẹ cô cười hiền từ, xua tay.
– Vâng.
Giây phút cô bước ra khỏi phòng bệnh viện cũng là lúc nụ cười trên môi vụt tắt. Cô lại nói dối mẹ. Nhưng nếu như nói dối có thể giúp mẹ bớt lo lắng hơn thì cô nguyện cả đời không để cho mẹ biết sự thật.
Rằng nơi cô sắp đến không phải cửa hàng tiện lợi, rằng việc cô sắp làm hoàn toàn trái với luân thường đạo lý.
– Ồ, cô gái, hôm nay lại đến à?
– Vâng!
– Hôm nay cô rất đẹp đấy, thật may cho cô vì hôm nay toàn “khách sộp”. Mau vào đi, nhớ đừng làm họ mất hứng.
Quản lý hộp đêm từ lần đầu gặp cô đã dành cho cô sự quan tâm đặc biệt, bởi vì nơi này rất chào đón những cô gái có vẻ đẹp thuần khiết như cô – vẻ đẹp kiếm được tiền thậm chí rất nhiều tiền từ trong túi đàn ông.
Cô hít một hơi thật sâu bước vào không gian thác loạn bên trong. Những nét trang điểm qua loa trên khuôn mặt cũng đủ giúp cô trở nên mị hoặc, cuốn hút đến nhường nào.Dưới ánh đèn led nhập nhoạng xanh tím làm nổi bật lên màu váy trắng tinh trên người cô, cổ váy trễ xuống để lộ ra bờ vai cùng xương quai xanh thon thả. Cô cất những bước đi kiều diễm trên đôi giày cao gót, khoan thai đi giữa những ánh nhìn thèm muốn của đàn ông.
Quả nhiên cô vừa ngồi xuống bàn đã có rất nhiều người vây quanh không ngừng gạ gẫm nhưng cô đều lắc đầu từ chối bởi vì cô đã tìm được mục tiêu của mình rồi.
Chiêu này cũng chính là quản lý ở đây đã dạy cô, đàn ông càng ăn mặc đơn giản, nhã nhặn bao nhiêu túi tiền của anh ta càng dày bấy nhiêu.
– Chào cô! Có thể qua bàn uống với chúng tôi vài ly không?
Ninh Tịch đương nhiên không từ chối, bởi vì bàn đó chính là mục tiêu mà cô đang nhắm đến. Khoảng ba bốn người đàn ông chạc ba, bốn mươi tuổi ăn vận rất sang trọng, khắp người toát lên khí chất của một doanh nhân thành đạt và đậm “mùi” tiền. Họ thấy trợ lý của mình thành công mời được Ninh Tịch bèn đắc ý bật cười.
– Người đẹp, tôi mời em một ly!
Thấy Ninh Tịch không phản ứng, người đàn ông liền hiểu ý ra hiệu với mấy người còn lại, ngay lập tức một xấp tiền dày cộp được ném lên mặt bàn.
– Uống một ly, tiền có thể lấy bao nhiêu tuỳ thích!
Ninh Tịch dường như chỉ chờ câu nói này, đem ly rượu trên tay uống sạch, một vị đắng chát khiến đầu lưỡi cô tê dại, chân mày diễm lệ khẽ chau lại cảm nhận sự nóng bỏng không ngừng thiêu đốt trong cổ họng. Ban đầu cô không hiểu tại sao người ta lại có thể mê mẩn được cái hương vị khó nuốt này, càng uống càng cảm thấy ly rượu này giống như mang mùi vị của cuộc đời cô: đắng chát, dở tệ!
Cô không ngừng uống, từng ly từng ly một trước ánh mắt thoả mãn có phần chế giễu của mấy gã đàn ông kia, cô uống đến khi đầu óc quay cuồng, thân thể không trụ vững được nữa liền ngả xuống thành ghế, tuỳ ý phô diễn những đường cong quyến rũ trên cơ thể khiến những tên đàn ông vây quanh cô không kìm nổi ham muốn.
Một gã trong số đó cười gian mãnh, đôi mắt lim dim chú ý đến khuôn ngực lấp ló sau lớp váy mỏng vươn tay định chiếm hữu sự mềm mại nhưng chưa đầy một giây sau đã phải hối hận.
– NINH TỊCH!