Chương 27
– Gia Thiên Vũ, cậu đừng hiểu lầm. Tôi cũng không biết tại sao thầy Trầm lại nói như vậy?
Ánh mắt Gia Thiên Vũ dịu xuống nhìn cô, giọng cũng không còn tức giận nữa.
– Tôi tin cậu, làm sao cậu có thể thích một tên cầm thú như vậy?
– Lời này không được phép nói đâu! Về lớp đi, bài tập hôm qua cậu đã làm chưa vậy? Chúng ta cùng so kết quả.
– Được! – Gia Thiên Vũ vẫn theo thói quen khoác lên vai cô.
Trước đây cô luôn cảm thấy hành động này rất lố bịch nhất là khi tin đồn tình cảm giữa cô và hắn được lan truyền nhưng sau này, mọi chuyện ổn định lại, không ai còn để ý đến nữa ngay cả cô cũng cảm thấy rất bình thường.
“Nếu không thể trên mức tình bạn thì ít nhất cũng có thể là chị em tốt.”
Lúc đó, Ninh Tịch thật sự đã nghĩ như vậy.
———————
Buổi tối kết thúc ca làm việc cũng là lúc đến nhà Trầm Phong học thêm, việc này giống như một thói quen lặp đi lặp lại rất nhiều ngày. Cũng không còn cách nào khác, ban ngày cô phải dành thời gian học trên lớp.
– Con chào bác!
Ninh Tịch giống như đã quá quen thuộc với căn nhà này, vừa thấy cô, Lưu quản gia cũng niềm nở vẫy tay chào lại. Cô định bước lên lầu nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng chạy đến bên cạnh ông lão, nói rất nhỏ:
– Bác có thể cho con gặp chú cún con hôm trước không? Con muốn chơi với nó một lát!
Ông lão không ngần ngại gật đầu nở nụ cười, những nếp nhăn xô lại với nhau che lấp cả đôi mắt.
Ninh Tịch theo chân ông lão ra sau vườn, càng đi càng cảm thấy căn biệt thự này quá rộng lớn, khuân viên chẳng khác nào mấy khu nghỉ dưỡng thượng hạng.
Vừa trông thấy cô chú cún nhỏ đã mừng rỡ chạy lại quấn lây chân, chùm lông đuôi vẫy vẫy giống như chiếc chổi lông gà.
– Bác Lưu, nó tên là gì vậy?
Bác Lưu cảnh giác nhìn xung quanh, chắc chắn không có sự xuất hiện của Trầm Phong mới dám khẽ giọng thì thào:
– Cậu chủ gọi nó là Tiểu Tịch, trước giờ cậu ấy không thích vật nuôi nhưng một hôm lại bất ngờ đem nó về, nói là nhặt được ngoài đường.
Ninh Tịch chắc chắn lần này mình không nghe nhầm cái tên ấy, nhưng tại sao lại là Tiểu Tịch? Đây chẳng phải là cái tên mà mẹ hay gọi cô hay sao?
Ninh Tịch gật đầu đáp lại ông lão, chơi một lát liền xin phép lên phòng học bài. Trước khi đi còn không quên chào Tiểu Tịch.
– Khoan đã! – Bác Lưu gọi giật lại. – Ta còn chưa biết tên cháu?
– Cháu tên Ninh Tịch!
– Ồ! – Đôi mắt nhăn nheo bỗng loé lên như vừa nghe được một cái tên rất thú vị. Ông lão gật gù ôm Tiểu Tịch vào lòng, nói thêm một câu mà chỉ hai người nghe thấy. – Thì ra là như vậy!
Tuyệt nhiên không ai để ý đến bóng dáng cao lớn đứng phía sau lớp cửa kính đen kịt trên tầng hai đang chăm chú dõi theo.
Ninh Tịch vừa vào phòng đã nhìn thấy Trầm Phong ngồi bên cửa sổ, có vẻ như vừa mới tắm xong, trên mái tóc hơi rối còn đọng lại vài giọt nước. Không biết từ bao giờ hắn lại có thói quen tắm sớm như vậy, có lẽ là từ khi Ninh Tịch bắt đầu xuất hiện ở đây.
– Đến rồi à?
– Vâng!
Hắn không vội đứng lên, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Thích không?
– Thích? – Ninh Tịch ngẩn người.
– Tôi hỏi cô thích Tiểu Tịch không? – Hắn lúc này mới thèm nhìn cô một cái.
– Thầy cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi sao? – Ninh Tịch tiếp tục xếp sách xuống mặt bàn, muốn hỏi hắn tại sao phải giấu chuyện này nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của hắn cô cũng từ bỏ ý định. Hắn muốn giấu thì đâu ai cấm được hắn, cô chỉ thắc mắc:
– Tại sao thầy lại đặt tên nó là Tiểu Tịch?
Hắn đứng lên, rảo bước về phía cô.
– Tôi không thích chó, đặt tên như vậy xem ra cũng có chút phù hợp!
Hắn nói như vậy chẳng khác nào đang muốn nói rằng hắn không thích cô. Ninh Tịch cũng nghĩ như vậy, đây chẳng phải là điều hiển nhiên, hắn làm sao thích cô được, cũng như Gia Thiên Vũ nói, cô không thể thích hắn.
Cô còn không hiểu vị thầy giáo đáng kính này muốn gì ở mình sao?
– Nếu cô thích thì cứ mang nó về, để lại đây cũng không ích gì.
– Không cần đâu! Tiểu Tịch dù sao cũng là do thầy cứu về vả lại nếu nó ở bên cạnh em phải xưng hô sao đây? Chủ tớ không thể cùng tên được! – Ninh Tịch nhún vai, nụ cười có chút tinh nghịch.
Giữa hai người lại là một khoảng không tĩnh lặng, một người chăm chú vào máy tính, một người nghiên cứu đề cương.
“Cạch”
Cánh cửa phòng hắn chợt mở, người còn chưa xuất hiện nhưng mọit giọng nói non nớt vang lên:
– Chú Phong!
Hắn rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn về phía cửa, một cô bé khoảng chín, mười tuổi tay ôm balo, ánh mắt to tròn chớp chớp nhìn hắn, rồi nhìn sang Ninh Tịch.
– Tiểu Vy? Ai đưa con đến đây?
– Mẹ Nghi, mẹ con bận việc nên đi rồi không kịp lên chào chú!
Cô bé vừa nói vừa kiễng chân lên đóng cửa phòng, thích thú nhìn xung quanh rồi lao đến bên cạnh hắn, ngay khoảnh khắc định ôm lấy cánh tay của hắn cô bé đã vội khựng lại:
– Con quên mất, chú Phong chạm vào người khác sẽ bị bệnh!
Trầm Phong mỉm cười, có lẽ đây là lần đâu tiên cô thấy hắn nở một nụ cười tự nhiên như vậy, nụ cười rất đẹp, không giống như mọi lần hắn cười khinh bỉ hay mỉa mai cô.
Cô bé được hắn gọi là Tiểu Vy bắt đầu nhìn Ninh Tịch rồi lại nhìn sang hắn đầy nghi hoặc:
– Chú Phong, chị gái này là… bạn gái của chú sao?
– Không… không phải! Chị chỉ là…
– Đúng vậy!
Cô cứng miệng, không thể nói thêm từ nào nữa, tại sao hai từ đó thốt ra từ miệng hắn lại nhẹ tênh không hề mang chút do dự nào như vậy. Cô mở to mắt nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc nào của hắn, không ai có thể đoán được tâm tư đằng sau vẻ mặt ấy, rốt cuộc là hắn đang nghĩ gì, rốt cuộc đang tính toán chuyện gì?
Cô còn chưa kịp giải thích thì bàn tay bé nhỏ mịn màng của Tiểu Vy đã nắm lấy tay cô, ánh mắt rất háo hức kèm theo một nụ cười thiện cảm dành cho cô:
– Chị tên gì vậy ạ?
– Gọi cô ấy là Tiểu Tịch! – Trầm Phong vẫn là thái độ hiên ngang cướp lời cô.
– Ồ! – Đôi mắt to tròn của Tiểu Vy càng trở nên sáng rực. – Vậy chú Phong rất thích chị ấy đúng không? Nếu không tại sao lại lấy tên của chị ấy đặt cho cún cưng?
Ninh Tịch không thể ngờ một cô bé mười tuổi lại có thể nói ra những câu nói vô cùng am hiểu về tình cảm như vậy, chỉ tiếc, cô bé không hề biết rằng mới vài phút trước hắn đã ngầm khẳng định mình không thích chó, lại càng không thích cô.
Nhưng hiện tại, hắn giống như không hề biết đến sự tồn tại của cô trước mặt, nói dối trắng trợn:
– Phải, rất thích…!
Cô cảm thấy hắn thật đáng nể phục, có thể nói những lời dối lòng mà không một cái chớp mắt như vậy cũng chỉ có hắn mới làm được.
Ninh Tịch nín thở, ánh mắt cô và hắn không hẹn mà gặp giữa không trung, rõ ràng người nói dối là hắn nhưng người né tránh lại là cô. Giây phút đó cô vốn dĩ không hiểu mình đang né tránh điều gì.
Bên trong lồng ngực phập phồng, cô cảm thấy nhịp tim mình dâng lên tần số cao nhất, đầu óc cũng không thể nào tập trung vào bài học được nữa.
Cả buổi tối đó,Tiểu Vy không ngừng hỏi cô những câu hỏi hết sức ngây thơ mà cô cũng chỉ có thể ậm ừ
hoặc gật đầu cho qua, trẻ nhỏ đúng thật rất hiếu kì.
Cuối cùng qua cửa sổ tầng hai nhìn bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Vy lên xe rời đi, Ninh Tịch thở phào nhẹ nhõm.
– Thầy Trầm, rốt cuộc thầy có mục đích gì? Tại sao lại nói dối Tiểu Vy như vậy?
Ninh Tịch chuyển sang giọng chất vấn, bàn tay nắm chặt vạt áo đã nhàu, giận dữ nhìn hắn.
Hắn nghiêng đầu, chân mày chau lại thành một đường diễm lệ. Thân hình nhỏ bé của cô lúc tức giận quả thật rất giống với Tiểu Tịch, rất hung dữ nhưng không thể doạ được người khác, thậm chí còn có chút dễ thương.
Nhưng hắn không đáp lời cô, chỉ đứng đó, không giải thích cũng không nguỵ biện!
– Thầy nói em là bạn gái thầy thì em sẽ là bạn gái thầy sao? Trầm Phong, ai cho thầy cái quyền tự quyết định như vậy?
– Chỉ cần cô không tin lời đó là thật! – Trầm Phong bỏ tay đang khoanh trước ngực xuống, khoan thai tiến về chỗ cô đang đứng, chẳng mấy chốc, khuôn mặt đã kề sát gò má nóng bỏng không rõ vì giận dữ hay vì xấu hổ của cô.
– Tôi đã dùng tiền mua cô, không phải bạn gái thì cô cũng đã là người của tôi rồi! Cô nên cảm thấy vui vì điều đó mới phải.
Vui, cô vui chết đi được.
Môi cô run run như muốn nói thêm gì đó song lại thôi, thà cứ thừa nhận lời hắn nói là đúng còn hơn cãi lại.
Cô dọn dẹp đồ dùng trên bàn, cẩn thận xem xét để không cầm nhầm bất cứ thứ gì của hắn nữa, dây dưa với con người này cô không được lợi gì ngoài rước về một đống phức tạp.
– Xin phép thầy…
Bình thường hắn còn chẳng thèm để ý cô nhưng hôm nay lại đem một nụ cười hết sức chế giễu cùng điệu bộ cợt nhả:
– Về cẩn thận nhé, Tiểu Tịch!
Toàn thân cô ớn lạnh.