Chương 24
Ninh Tịch thì khác, mẹ đã nói với cô rằng sức khoẻ của bà đã rất ổn định, vài ngày nữa có thể xuất viện rồi. Hôm nay về sớm tiện thể ghé qua cửa hàng hoa quả lựa một vài loại trái cây mẹ thích nhất.
Lúc bước đến cửa phòng chân cô bất ngờ khựng lại khi nghe thấy giọng nói từ bên trong phát ra, tuyệt nhiên không phải giọng của mẹ cô mà là của một người đàn ông.
Cô lúc này toàn thân bất động, giỏ hoa quả trên tay rơi xuống, tiếng động làm người bên trong giật mình.
– Tiểu Tịch!
Ninh Tịch cảm thấy cái tên của mình được thốt ra từ miệng người kia thật không xứng. Đôi chân run run cố bước vào trong nhìn cho rõ khuôn mặt người mà cả đời này cô luôn oán hận, phải, người đàn ông ấy chính là ba của cô – Ninh Ngọc Hiên.
– Ông tới đây làm gì? Tránh xa mẹ tôi ra! – Ninh Tịch vừa nói vừa uất hận đẩy ba cô lùi lại vài bước.
– Tiểu Tịch, ba…
– Ba? Tôi không dám… – Ninh Tịch cười khinh bỉ nhìn người trước mặt, ăn vận sang trọng, trên người từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu đắt tiền, cái tên Ninh Ngọc Hiên cũng không còn được nhắc đến là một thương nhân bình thường như ngày xưa nữa mà thay vào đó, cái tên ấy xuất hiện trong giới thượng lưu- một nhân vật máu mặt có sức ảnh hưởng rất lớn.
Thử hỏi người nghèo hèn như hai mẹ con cô làm sao dám nhận người quen đây?
Nhìn nét mặt Ninh Ngọc Hiên trầm xuống, buồn bã, cô cảm thấy con người này quá giả tạo. Trong tiềm thức của cô vẫn in rõ khoảnh khắc cuối cùng trước khi ông ta bỏ rơi mẹ con cô, khuôn mặt lãnh đạm, vô tình thậm chí còn không thèm ngoảnh mặt lại dù cô cất tiếng gọi “ba” đến khản cổ, mặc kệ mẹ cô có quỳ gối khóc lóc cầu xin.
Sự oán hận đã theo cô mười mấy năm trời, không cách nào xoá bỏ.
– Tiểu Tịch, ba thật sự xin lỗi con!
– Nói những lời vô ích này, không phải quá muộn rồi sao? Lời xin lỗi của ông có bù đắp được những gì mà tôi và mẹ phải chịu đựng suốt những năm qua không? Trong kí ức của tôi đã không còn tồn tại người ba này nữa rồi! – Ninh Tịch hét lên, giận dữ đến mức mắt đã đỏ ngàu hằn lên từng tia máu. – Rốt cuộc thì suốt thời gian qua ông có từng dằn vặt chút nào không?
– Ninh Tịch! Con bình tĩnh đi! – Mẹ cô cố gượng dậy nắm lấy tay cô, giọng yếu ớt thì thào.
Bao nhiêu uất hận, tủi nhục mà cô phải chịu đựng trong thời gian qua cứ thế theo dòng nước mắt chảy xuống, Ninh Tịch ngồi thụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.
Những tưởng rằng bao nhiêu năm trôi qua mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, vết thương trong lòng cô cũng được thời gian chữa lành nhưng hoá ra tất cả chỉ là tưởng tượng, cảm giác này thậm chí còn tệ hơn lúc ấy.
Tại sao cuộc đời này lại luôn bất công như vậy, kẻ phản bội ung dung tận hưởng cuộc sống còn người tổn thương lại suốt đời dằn vặt.
– Đừng chạm vào Tiểu Tịch! Mau đi đi!
Mẹ cô hét lên ngăn cản khi ba cô chuẩn bị vươn tay ôm lấy cô an ủi.
Ninh Ngọc Hiên chỉ đành bất lực rụt tay lại, ánh mắt tràn đầy đau khổ nhìn con gái, rời đi vẫn có chút không nỡ mà quay đầu nhìn lại. Chắc hẳn trong lòng cũng không hề dễ chịu như người ta vẫn nghĩ.
Cả đêm hôm đó Ninh Tịch không thể nào chợp mắt nổi, đôi mắt còn đỏ hoe, vài giọt nước vẫn còn đọng lại trên khoé mi. Cô ngồi một góc nhìn mẹ đã thiếp đi vì mệt mỏi, gương mặt gầy gò kham khổ của mẹ đã xuất hiện thêm vài nếp nhăn. Trước đây mẹ cô cũng từng rất đẹp, người theo đuổi xung quanh nhiều không đếm xuể, chỉ tiếc lại đem cả cuộc đời gửi gắm sai người!
– Ninh Tịch, muốn ngủ một giấc không? Tôi đưa cậu xuống phòng y tế?
– Không sao!
Ninh Tịch vuốt mặt lấy lại tỉnh táo, tiếp tục cặm cụi đọc sách, không quan tâm đến lời đề nghị của Gia Thiên Vũ. Từ bao giờ phòng y tế đã trở thành phòng ngủ của cậu ta rồi, trước đây mỗi lần trốn tiết cũng đều sẽ đến đó nằm ngủ một giấc ngon lành.
– Thiên Vũ, kết quả khảo sát lần này cậu lại thăng hạng rồi, chúc mừng cậu!
– Lớp trưởng thấy tôi giỏi không? – Gia Thiên Vũ cười hãnh diện.
– Cũng… rất khá đấy! Cậu thật sự khiến mọi người ngạc nhiên.
– Vậy lớp trưởng đã cảm thấy thích tôi chưa?
– Chưa thích!
Nụ cười trên môi hắn tắt hẳn.
Tiết học thứ ba là môn tự chọn, như thường lệ tiết học này của cô được cắt và thay vào đó cô sẽ lên phòng Toán học tự ôn thi, thầy Trầm cũng sẽ ở đó nếu như không có tiết dạy.
– Ninh Tịch. – Trầm Phong nhìn cô ánh mắt đầy nghi hoặc. – Cô mệt mỏi như vậy là vì việc học hay là… bận đi tiếp khách?
– Em… thật sự không có! – Ninh Tịch chậm rãi trả lời, đôi mắt rũ xuống vì mệt mỏi, đầu óc quay cuồng chỉ muốn ngủ một giấc thật dài.
Thật sự không còn một chút tinh thần nào để tiếp tục việc học dù cô đã cố làm mọi cách để trở nên tỉnh táo nhưng vẫn không cưỡng lại được cơn buồn ngủ.
Chữ trước mắt cô nhoè đi, mắt không tự chủ nhắm lại, cuối cùng ngả đầu xuống, Trầm Phong theo phản xạ đưa tay đỡ lấy – khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vừa vặn gối lên bàn tay hắn.
Hắn mặc dù cảm thấy phiền phức nhưng nhìn lại dáng vẻ ngủ ngon lành của cô lại không nỡ đánh thức ngược lại còn đỡ cô gục lên vai hắn giữ tư thế thoải mái nhất có thể, Ninh Tịch cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng di chuyển trên bàn phím chăm chú soạn đề cương, thỉnh thoảng lại lén nhìn cô một cái để chắc chắn cô không bị bất cứ tiếng động nào làm phiền.
Không gian lắng xuống, chỉ còn nghe thấy hơi thở nhịp nhàng.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ nhớ khi tỉnh dậy đã là ngang chiều, ánh nắng vàng đậm lọt qua khe cửa sổ chiếu thành một đường thẳng xuống mặt bàn.
Chờ khi cô đã ngồi thẳng lên, Trầm Phong khẽ ôm lấy bờ vai tê mỏi, thuận tay xoay vài vòng khởi động.
– Cô ngủ ngon thật đấy!
– Thầy… thầy Trầm? Thầy vẫn còn ở đây sao?
– Còn không phải làm gối kê đầu cho cô ngủ à?
– Em…? – Ninh Tịch ngại ngùng nhìn hắn, phải ngồi trong thời gian dài như vậy chắc hẳn không dễ chịu chút nào. – Cảm ơn thầy, chỉ là… đã là giờ nào rồi?
– Ba giờ chiều!
Cô tá hoả, không ngờ mình có thể ngủ lâu như vậy, trễ một tiết lên lớp đã đành, giờ thì trễ luôn cả giờ đến chỗ làm thêm. Cô vội vàng thu dọn đồ đạc trên bàn, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi trường, giờ này xe cũng đã đi mất, cô chỉ đành chờ chuyến tiếp theo.
Cô ngồi bên hàng ghế chờ, còn chưa kịp ấm chỗ thì Trầm Phong đã ở ngay trước mặt, vẫn là chiếc xe hơi màu đen quen thuộc ấy, dưới ánh nắng nhàn nhạt cuối thu, chiếc xe như được phủ thêm một lớp vàng hào nhoáng đến chói mắt.
– Lên xe đi!
Ninh Tịch đương nhiêm biết mình không thể từ chối, cũng không nhất thiết phải từ chối lòng tốt của người khác.
– Thầy Trầm, cảm ơn thầy!
– Ừm, tiện đường về! – Trầm Phong vừa nói vừa nhoài người về phía Ninh Tịch, cẩn thận giúp cô cài dây an toàn.
Rốt cuộc cô cũng không thể hiểu đâu mới là con người thật của Trầm Phong nữa, luôn lạnh lùng, ghét bỏ nhưng cũng có những lúc rất ôn nhu, dịu dàng. Hoặc cũng có thể những khoảnh khắc ấy là do cô nhất thời ngộ nhận.
– Vai của thầy đã đỡ mỏi hơn chưa?
Ninh Tịch hỏi xong mới cảm thấy câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn, mà đáp lại sự ngớ ngẩn của cô vẫn là thái độ không quan tâm của hắn.