Chương 19
Trầm Phong nói trong cơn hôn mê khiến Ninh Tịch đứng hình trong chốc lát, bàn tay cô bị ép chặt xuống ngực hắn, cảm nhận hơi nóng từ người hắn truyền sang cơ thể cô. Gương mặt mị hoặc của hắn bất chợt chau lại mang vẻ thống khổ, đau buồn khiến Ninh Tịch mơ hồ đoán được mẹ của hắn hình như đã đi về một nơi rất xa.
Hoá ra người luôn khoác lên mình vẻ tự tin, kiêu ngạo trong lòng cũng có những khía cạnh yếu đuối như lúc này.
– Mẹ! Mẹ! Chờ Tiểu Phong một chút nữa thôi!
Hắn càng nói càng siết chặt bàn tay cô, giống như níu giữ một thứ gì đó rất xa vời. Ninh Tịch không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, cô đưa tay vuốt lên tóc hắn, ra vẻ an ủi, vỗ về.
Trầm Phong hình như cảm nhận được liền trùng xuống, dần dần lại yên lặng đi vào giấc ngủ.
Cô cứ giữ như vậy rất lâu, rất lâu cho đến khi bản thân cùng hắn thiếp đi lúc nào không hay.
————
Mắt phượng dài khẽ nhíu lại, Trầm Phong bị tiếng ồn hỗn tạp bên ngoài đánh thức, hắn mở mắt liền cảm thấy khắp thân thể đau ê ẩm sau một giấc ngủ dài.
Hắn dụi mắt lại nhìn thấy Ninh Tịch ngủ gục bên cạnh, bàn tay nhỏ bé bị hắn siết chặt đến nỗi đã đổi sang màu tím nhạt bởi máu không lưu thông – vẫn đặt yên vị trên ngực mình. Hắn từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra, đầu vẫn còn hơi choáng váng tuy nhiên thân nhiệt đã trở lại bình thường.
Hắn cử chỉ rất nhẹ nhàng nghiêng người đặt tay Ninh Tịch xuống, nuvốn dĩ định ngồi dậy nhưng thấy cô có động tĩnh bèn hết cách, đành nhắm mắt trở lại tư thế ban đầu.
Giờ đã là đầu giờ chiều, Ninh Tịch bị cơn đói cồn cào trong bụng làm cho thức giấc. Cô tỉnh dậy khẽ xoay cổ vì ban nãy ngủ không đúng tư thế nên giờ có chút đau mỏi.
Thấy Trầm Phong vẫn nằm bất động, cô sờ thử lên trán hắn xác nhận đã không còn sốt nữa, yên tâm đứng dậy chạy qua siêu thị ngoài đầu hẻm mua một ít đồ ăn tiện thể mua thêm thuốc cho hắn.
Lúc quay về đã thấy Trầm Phong ngoài cửa.
– Thầy Trầm đã dậy rồi, không cần nghỉ ngơi thêm một chút sao?
– Giường nhỏ quá, tôi không nằm nổi!
Ninh Tịch thầm nghĩ con người này cũng thật kén chọn, nếu không phải nhờ chiếc giuờng đó thì hắn còn chỗ nào để nằm sao? Cô mặc kệ, đi vào căn bếp cũ kĩ chuẩn bị nấu ăn còn về bữa ăn thì cũng rất đơn giản vì thời gian gấp rút, cô nấu một vài món ăn nhanh cho mình còn hắn chỉ nên ăn cháo, sẽ rất tốt cho việc giải cảm.
Trầm Phong ái ngại nhìn khu trọ đơn sơ cũ kĩ trước mặt, trong lòng thật sự rất thắc mắc, so với số tiền mà Ninh Tịch bán thân kiếm được hắn thiết nghĩ cô nên ở một khu chung cư cao cấp nào đó mới phải.
– Ninh Tịch, cô sống một mình ở đây sao?
Ninh Tịch lắc đầu – Em sống cùng mẹ!
– Bà ấy đâu rồi?
Cô ngước lên nhìn hắn một lát song lại cúi xuống ăn tiếp, cô không muốn nhắc đến chuyện riêng của mình với bất kì ai cả đặc biệt người đó lại là Trầm Phong.
Bởi vậy nên gia cảnh của cô trong trường rất ít người biết đến.
– Một đêm cô kiếm được nhiều tiền như vậy mà vẫn còn sống ở đây sao? – Hắn cố ý châm chọc khiến Ninh Tịch thật sự ăn một miếng nuốt không trôi.
Ninh Tịch vẫn rất bình tĩnh – Không nhất thiết phải sống ở một nơi xa hoa, sang trọng mới được coi là hạnh phúc. – Cô vừa nói vừa đẩy tô cháo còn bốc hơi nóng hổi về phía hắn – Thầy mau ăn một chút đi, đừng lãng phí! Tô cháo này có giá bằng một tiếng đứng trông quầy của em đó!
Ngay cả khi ốm cô cũng không nỡ bỏ tiền mua thuốc cho bản thân, cô đối với hắn như vậy là đã rất có lòng rồi.
Nhưng hình như hắn chẳng hề quan tâm dù cô có lòng hay không, hắn đứng dậy có vẻ như muốn rời đi.
– Khoan đã…a~
Ninh Tịch chợt nhớ ra thuốc mình mua cho hắn vẫn chưa kịp đưa, cô níu lấy tay hắn nào ngờ bất cẩn va vào tô cháo khiến cháo đổ vung vãi trên bàn, tay cô cũng vì bỏng nhất thời rút lại…
– Không sao chứ? – Trầm Phong theo phản xạ kéo lấy cánh tay bị bỏng của Ninh Tịch để trước mặt, không hiểu sao lại thổi phù phù một cách hết sức ngốc nghếch khiến cô ngỡ ngàng.
Đoạn, cô ngước lên nhìn hắn, mặt đối mặt, trong đầu bỗng nhiên có một thứ gì đó rẹt qua rất nhanh rồi vụt tắt, vạn vật xung quanh lắng xuống kéo theo một cảm giác ngại ngùng.
Ninh Tịch bất giác rụt tay lại, tìm kiếm bọc thuốc đưa cho hắn.
– Thuốc của thầy…
– Ừm!
Trầm Phong mặc dù cố tỏ ra lạnh lùng nhưng ánh mắt lại không giấu nổi sư lúng túng. Cuối cùng vẫn bình thản lái xe trở về nhà.
– “Ừm” có ý gì chứ? Không biết cảm ơn người khác sao? Mặt lạnh vô tâm! – Ninh Tịch hậm hực dọn dẹp bàn ăn vương đầy cháo.