Chương 125: Ngoại truyện 21: Hôn lễ (6)
- Trang Chủ
- Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu
- Chương 125: Ngoại truyện 21: Hôn lễ (6)
Túc Khiêm cũng sững sờ.
Trong thời gian không đến một phút, linh hồn hai người đã trao đổi tới hai lần, biến cố như vậy, có là ai cũng không thể thản nhiên đối mặt.
Anh nhìn “mình” ở trước mặt cũng đang tròn mắt.
Môi “anh” bị Tô Dục Chu hôn nên hơi sưng, son môi cũng bị liếm sạch.
Nói thật, nhìn mặt mình còn muốn tình cảm chầm chậm hôn thì thật sự hơi khó, cần phải vượt qua chướng ngại tâm lý rất lớn.
Có điều…
Trong lòng Túc Khiêm có ý tưởng, anh vươn tay nắm cà vạt của “mình”, tay kia giữ gáy, trong tiếng hò hét của mọi người, lại hôn bản thân.
Cảm giác choáng váng quen thuộc truyền tới.
Một phút sau, Túc Khiêm buông Tô Dục Chu ra, mở mắt thì phát hiện…
Hai người lại đổi trở về.
Tô Dục Chu chớp mắt, cậu sờ lên phần môi hơi ngứa ngáy, lại ôm mặt Túc Khiêm quan sát một hồi.
“Thật…”
Lại đổi về rồi?
Cho nên chỉ cần hôn là hai người sẽ tráo đổi linh hồn?
Cha xứ đứng cạnh thấy Alpha trẻ tuổi lại ôm mặt Omega, dường như định hôn tiếp, vội vàng lên tiếng cắt ngang.
Mặc dù ông chứng kiến vô số cặp đôi AO, nhưng dính ngấy thế này đúng là lần đầu tiên gặp.
Lúc này Tô Dục Chu và Túc Khiêm mới tách nhau ra. Tạm thời bọn họ không dám hôn nữa, sợ lại xảy ra tráo đổi.
Sau đó là theo chỉ dẫn của thợ quay phim tạo tư thế quay chụp, rồi chụp ảnh với người thân và bạn bè.
Giày vò ròng rã một ngày, đến đêm hôn lễ này mới tính kết thúc.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, ngày hôm sau hôn lễ họ sẽ xuất phát đi du lịch khắp nơi trên thế giới hưởng tuần trăng mật, nhưng vì hôn lễ lùi lại một tháng nên số ngày phép còn lại của họ không đủ. Lại thêm cả hai đã chơi một năm trong “mơ”, tạm thời không có ham muốn đi du lịch, nên hành trình trăng mật cũng lùi lại tính sau.
Giờ họ có một phiền toái cần giải quyết.
Đưa tiễn tất cả bạn bè người thân xong, trong biệt thự chỉ còn hai người. Tô Dục Chu nhìn Túc Khiêm, có chút muốn nói lại thôi.
Túc Khiêm kéo cậu ngồi xuống ghế sô pha.
Cơ thể hai người đã đổi trở lại, từ chiều cho đến tối đều không xảy ra vấn đề gì, thành ra sự kiện kì dị hồi sáng có vẻ không chân thật lắm.
“Anh Túc, sáng nay bọn mình đã tráo đổi cơ thể đúng không nhỉ?” Tô Dục Chu nghiêm túc nhìn anh, cuối cùng nói ra nghi vấn của mình.
Thấy anh gật đầu cậu còn không khỏi thở ra.
May quá, không phải là ảo giác của cậu, sự kiện huyền bí thật sự xảy ra!
Túc Khiêm cúi xuống nhìn sợi dây đỏ vẫn còn buộc trên cổ tay hai người.
Hai người tráo đổi cơ thể xong mới thắt lên, nên chắc chắn vấn đề không nằm ở nó.
Vốn là người theo chủ nghĩa khoa học, anh phát hiện mình lại bình tĩnh đến bất ngờ với mấy sự kiện huyền bí này, thậm chí còn có thể phân tích nguyên nhân từ các loại góc độ thần kì.
Túc Khiêm lắc đầu, cởi dây đỏ trên tay Tô Dục Chu ra, sau đó lại tháo của mình.
Thấy dây đỏ, Tô Dục Chu không khỏi nhớ đến lúc đón dâu hồi sáng. Cậu cười nói: “Anh Túc, anh siêu thật đấy, trả lời có một câu đã chọn được dây của em rồi.”
Túc Khiêm ngước lên nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, cũng mỉm cười.
Đúng là nhờ may mắn, anh cũng không ngờ lần đầu đã chọn trúng.
“Nếu không thì chắc sau đó anh thảm lắm. Anh Diệp chuẩn bị nhiều câu hỏi cực, có Toán cao cấp, có thơ ca còn có cả đề Địa lý!”
“Anh ấy còn tịch thu điện thoại của em, không cho em mật báo…”
Tô Dục Chu vừa nói vừa không khỏi cảm thấy may mắn. Vốn dĩ mấy câu hỏi đó là chuẩn bị cho cậu, nếu không đổi cơ thể thì cậu mới là người bị gây khó dễ.
Cậu bĩu môi: “Anh Diệp chẳng biết ý gì cả, bình thường đối xử với em tốt như thế, thời khắc mấu chốt lại làm khó em! Hừ hừ, đợi đến lúc anh ấy kết hôn…”
Túc Khiêm nhìn dáng vẻ hầm hừ của cậu, không khỏi nở nụ cười, vươn tay xoa đầu Tô Dục Chu.
“Ừ, đến lúc đó lại đặt vài câu hỏi khó cho cậu ta.”
Nhìn nụ cười dịu dàng cưng chiều của người yêu, Tô Dục Chu không nhịn được tiến tới, hôn lên đôi môi hồng.
Từ hôm nay trở đi, bọn họ chính thức trở thành bạn đời của nhau.
Chỉ là…
Khi cảm giác choáng váng nhẹ quen thuộc truyền tới, Tô Dục Chu không khỏi thầm hô thôi chết, đợi cảm giác kia trôi qua, quả nhiên nhìn thấy…
“Mình” ngồi trên ghế sô pha, mà cậu thì đang ngồi xổm trước ghế, chân hơi tê.
Tô Dục Chu vò tóc: “Sao lại đổi nữa rồi? Chẳng lẽ về sau chúng ta chỉ cần hôn một cái là sẽ đổi cơ thể?”
Cậu đứng dậy ngồi lên ghế sô pha.
Túc Khiêm cũng rất bất đắc dĩ, có điều… Anh cảm thấy cơ thể, nói đúng hơn là cơ thể của Tô Dục Chu, không mấy dễ chịu.
“Khụ, anh đi vệ sinh…”
Nghe vậy, Tô Dục Chu chợt nhận ra, vội vàng kéo người lại hôn một cái, mau chóng đổi chỗ.
“Tự em giải quyết được, không cần anh giúp!” Nói rồi thanh niên đỏ mặt chạy vào nhà vệ sinh.
Túc Khiêm nhìn bóng lưng cậu, lắc đầu cười, sau đó lại nhìn cơ thể mình.
Cứ đổi qua đổi lại thế này sẽ không ra vấn đề gì chứ? Rốt cuộc nguyên nhân do dâu mà họ hôn một cái đã có thể đổi cơ thể?
Cho đến khi Tô Dục Chu giải quyết xong nhu cầu sinh lý, thậm chí còn tắm rồi mới ra, Túc Khiêm vẫn không tìm được nguyên nhân.
Anh tạm thời từ bỏ, vào nhà tắm tắm rửa.
Hai người đánh răng rửa mặt xong nằm trên giường, Tô Dục Chu nhìn trần nhà ngẩn người.
Rõ ràng đã mệt mỏi một ngày, cậu lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Nghĩ ngợi rồi lật người nhìn Túc Khiêm, có chút ngượng ngùng, lại có chút mong đợi nói: “Anh… Bọn mình lại hôn cái nữa đi.”
Túc Khiêm cũng không ngủ được, anh mượn ánh trăng mỏng manh nhìn cậu, hơi nhíu mày: “Nhưng hôn thì sẽ đổi cơ thể.”
“Ừm, đổi thêm lần nữa.”
“Em muốn làm gì?”
Túc Khiêm rõ ràng nghe ra nhóc con này đang có kế hoạch gì đó.
“Anh Túc… Cảm giác bị đánh dấu như thế nào vậy?” Anh nghe được thanh niên hỏi vậy.
Túc Khiêm ngây người.
Là Alpha, sau khi bị pheromone Omega rót vào cơ thể, Tô Dục Chu không những mất tỉnh táo mà còn rơi vào trạng thái hung phấn, cho đến khi pheromone Omega trong cơ thể bị thay thể.
“Em muốn biết?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
“Ừm… Thì em hơi tò mò ấy…” Tô Dục Chu ấp úng đáp.
Thấy người yêu không nói gì, cậu nghiêng người tới, hai tay đặt lên vai anh. Túc Khiêm không ngăn cản, cậu bèn sấn tới hôn anh.
Hôm nay trăng không quá sáng, mờ tối, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của anh, cùng với pheromone vị dừa vị hạt dẻ trong không khí, và cả tiếng tim đập của họ…
Đến khi mở mắt ra lần nữa, Tô Dục Chu đã biến thành người bị hôn.
Cậu nhìn “mình” ở trước mặt, nhắm mắt lại, tưởng tượng người trước mặt là Túc tiên sinh.
Cậu vươn tay ôm cổ anh, dùng âm thanh nhỏ bé gần như không nghe được nói: “Anh Túc, đánh dấu em đi…”
Túc Khiêm cảm giác máu nóng trong người đang sôi trào.
Rõ ràng anh không trong kì tình nhiệt, lại vẫn ngửi được mùi thơm ngọt ngào mỗi lúc một nồng trong không khí, cũng cảm giác được pheromone Alpha đang sục sôi trong cơ thể này.
Mà trái tim anh cũng kịch liệt nhảy lên.
Đánh dấu Tô Dục Chu…
Mặc dù là dùng cách thức này…
Anh lại cảm thấy tâm tình mình như được đốt lên.
Túc Khiêm không nói gì, trong bóng tối tìm tới phần gáy Tô Dục Chu.
Anh nhớ lại những kiến thức trước kia tìm hiểu để dạy cho nhóc con này, nhẹ nhàng hôn lên gáy cậu, để cậu bình tĩnh lại.
Sau đó, ngay vào lúc cậu thả lỏng nhất, há miệng cắn, mạnh mẽ rót pheromone Alpha vào.
Tô Dục Chu mở to mắt.
Khi Túc Khiêm cắn rách tuyến thể, cậu cảm thấy đau, theo bản năng muốn phản kháng, lại bị người kia mạnh mẽ khóa lại, tứ chi mềm nhũn, không thể động đậy. Nhưng rất nhanh, loại đau đớn này đã bị tê ngứa thay thế, đầu óc cậu trống rỗng, chỉ còn cơn khoái cảm không ai có thể kiềm chế. Cơn khoái cảm ấy nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân.
Đó là cảm giác đánh dấu vào thẳng tận trong linh hồn, khắc sâu lên dấu vết.
“A… Ha…”
Cậu không khống chế được khẽ rên rỉ.
Đây không phải giọng cậu, nhưng lúc này, không ai còn để ý tới chuyện đó.
Túc Khiêm cảm thấy hưng phấn. Là một Omega lại đánh dấu Alpha của mình? Dù dùng cách thức như vậy, loại trải nghiệm này vẫn kích thích mạnh thần kinh của anh.
Anh không còn dịu dàng, càng thêm mạnh mẽ rót vào pheromone Alpha, trêu chọc cho Tô Dục Chu không ngừng rên rỉ.
Hóa ra Túc tiên sinh bị đánh dấu sẽ có cảm giác như vậy sao?
Cậu cảm nhận được pheromone Alpha đang không ngừng trút vào trong mình, nhanh chóng chiếm lĩnh cơ thể, va chạm với pheromone Omega, dung hợp, hòa vào làm một.
Đó là một trải nghiệm vô cùng mỹ diệu.
Tô Dục Chu cảm giác… Linh hồn của mình và Túc Khiêm tới gần hơn bao giờ hết.
Cậu theo bản năng ôm anh, hai chân cũng quấn lấy anh.
“Anh Túc…”
Hàng mi rủ xuống, khe khẽ nỉ non, cảm nhận khát vọng của mình với người kia, dù là thể xác hay tâm hồn.
Túc Khiêm dần buông cậu ra, dùng lưỡi liếm láp vết thương trên tuyến thể.
Anh biết cảm giác được đánh dấu tạm thời.
Thật ra nó không hề tồi tệ, ngược lại, đó là trải nghiệm vô cùng vui sướng. Đương nhiên anh càng thích nhìn thấy dáng vẻ ấm ức muốn khóc lại không khóc được trước khi cắn anh của Tô Dục Chu.
“Chu Chu, có thích không?”
“Ừm…”
Túc Khiêm cười, tính thời gian, đợi cho cảm giác kia sắp lắng xuống thì cúi đầu hôn Tô Dục Chu, một lần nữa giành lại cơ thể mình.
“Đinh—“
Tiếng chuông nửa đêm cũng vừa kêu.
Mà lúc này đây, không ai còn chú ý thời gian.
Một giây trước Tô Dục Chu còn đang đắm chìm trong thoải mái cực hạn, một giây sau đã bị Túc Khiêm xoay người đè xuống.
Anh không hôn cậu, nhưng lại nằm lòng tất cả điểm mẫn cảm của cậu, dễ như trở bàn tay khiến cậu mềm thành một vũng nước.
Ánh trăng tĩnh lặng len qua khung cửa, cái bóng trùng điệp trên tường nhẹ nhàng lắc lư.
Trong lúc mê say hoan ái, họ khó tránh khỏi hôn nhau, nhưng lần này lại phát hiện cơ thể không còn tráo đổi.
Kì tích như phép thuật ấy chỉ kéo dài một ngày, để họ có một hôn lễ cả đời không thể quên.
Mà đêm nay, vẫn còn rất dài.
Dù sao thì đêm nay mới tính là đêm tân hôn chính thức của họ…
__________________________________________
Vẫn còn tới 17 chương ngoại truyện nữa giả sử như Chu Chu và Túc Khiêm gặp nhau từ lúc hai người còn bé (Chu Chu 5 tuổi, Túc Khiêm 14 tuổi), kéo dài cho tới lúc hai người chính thức yêu đương. Nhưng thú thật là tui chán rồi… Kiểu bị ngấy ấy huhu. Với cả 17 chương đó tình tiết không nhiều nên thật sự là thiếu hấp dẫn quá… Lại thêm những 17 chương, quá là dài hự hự nên là tui sẽ chỉ edit bộ này tới đây thui.
Mong mọi người đã có một thời gian vui vẻ khi đọc bộ truyện này ~ Hẹn gặp mọi người trong những bộ tiếp theo ~
THÔNG BÁO HỐ MỚI: Ờ hớ hớ, dự kiến là tầm đầu hoặc giữa tháng 4, nếu không có gì bất ngờ tui sẽ mở thêm 1 hố game, võng du nữa ~~