Chương 122: Ngoại truyện 18: Hôn lễ (3)
- Trang Chủ
- Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu
- Chương 122: Ngoại truyện 18: Hôn lễ (3)
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú đầy tình cảm của Túc Khiêm, tai Tô Dục Chu đỏ lên, nhịp tim cũng nhanh hơn mấy phần. Cậu đứng dậy, kéo tay anh, đặt vỏ sò vừa nhặt vào lòng bàn tay Túc Khiêm, cười nói: “Vậy cho anh đấy.”
Túc Khiêm cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện vỏ sò này rất đặc biệt, hình trái tim mà còn màu phấn hồng, trông như một trái tim.
Ý cười trên môi đậm hơn.
“Cảm ơn em.”
Anh nghiêm túc nói, sau đó cẩn thận cất vỏ sò trái tim kia đi, định giấu thật kĩ, về sau già sẽ lấy ra nhìn.
Mà Tô Dục Chu đã bị những thứ khác thu hút.
Cậu ngẩng lên nhìn trời đêm, đúng lúc có máy bay bay ngang qua, từ xa có thể thấy được ánh đèn lấp lóe.
“Anh Túc, mai tụi mình đi chơi nhảy dù đi?” Cậu tràn đầy phấn khởi, Túc Khiêm lại lập tức xanh mặt.
Anh lắc đầu nói: “Quá nguy hiểm.”
“Có huấn luyện viên đi theo mà, sẽ không sao đâu?”
“Ở trên đảo không có huấn luyện viên.”
“Anh Túc…”
“Không được.”
Cậu có làm nũng thế nào, Túc tiên sinh luôn chiều theo ý cậu lần này lại có thái độ hết sức kiên quyết.
Tóm lại là nhất quyết không cho cậu đi nhảy dù.
Dáng vẻ anh mím môi vô cùng nghiêm khắc, Tô Dục Chu ngẫm nghĩ lại hỏi: “Anh Túc, có phải anh sợ độ cao không?”
Hôm nay ngồi trực thăng, có cảm giác…
Ờm, thôi được rồi, lúc đó cậu hưng phấn quá nên không để ý phản ứng của anh.
Túc Khiêm mặc kệ cậu, đi về biệt thự.
“Anh Túc, đợi em với.”
Tô Dục Chu đành phải thôi, chạy theo sau, sóng vai trở lại biệt thự với anh. Chuyện nhảy dù cậu không nhắc nữa, cũng không cố ý lấy nó kích thích Túc tiên sinh. Dù sao thì đúng là chuyện này vô cùng nguy hiểm.
Thoáng cái kì tình nhiệt của cả hai đã qua, bọn họ đón chào hôn lễ chờ mong đã lâu.
Mặc dù hai người đăng kí từ hai năm trước, nhưng nghi lễ cần thiết vẫn phải có, nhất là với thế hệ trước đều tương đối đặt nặng chuyện này. Thế nên một ngày trước hôn lễ, cả hai bị tách ra, không được gặp mặt.
Cộng thêm không phải tất cả người thân đều biết quan hệ của cả hai, nghi thức vẫn giữ nguyên như truyền thống — Đi từ nhà Alpha tới nhà Omega đón dâu.
Có điều Túc tiên sinh đã hoàn toàn không ngại mấy thứ hình thức này.
Dù sao anh cũng từng nói mình sẵn sàng gả cho Tô Dục Chu, huống hồ giờ chỉ là để Tô Dục Chu tới đón tượng trưng mà thôi.
Quá trình cụ thể cứ thế được quyết định.
Mà trong ngày hôm đó, Tô Dục Chu cũng phải học thuộc quy trình.
Đến lúc một mình nằm trên giường, cảm nhận căn phòng vắng lặng, Tô Dục Chu nhìn lên trần nhà ngẩn người.
Rõ ràng chỉ có một ngày một đêm không gặp nhau thôi mà cậu đã nhớ Túc Khiêm rồi.
Vốn dĩ còn không hiểu tại sao phải tách ra, giờ lại thấy tách ra tạm thời thế này khiến cậu tràn đầy chờ mong với hôn lễ ngày mai.
Mặc dù cậu và Túc tiên sinh đã tổ chức đám cưới trong “mơ”, nhưng cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Lần này có nhiều bạn bè người thân tới dự lễ như vậy, chứng kiến hạnh phúc của họ!
Tô Dục Chu hưng phấn tới nỗi không ngủ được.
Đồng thời cậu cũng không khỏi nghĩ, liệu Túc tiên sinh có đang mất ngủ giống mình không nhỉ?
Tới tận 12 giờ, ý thức cậu mới dần mơ hồ.
Một bên khác, Túc Khiêm cũng hiếm thấy mà không đi ngủ lúc 11 giờ, vào cùng một khoảng thời gian giống Tô Dục Chu, anh mới thấy buồn ngủ.
Hai người gần như chìm vào mộng đẹp cùng lúc.
Bầu trời đêm hè đầy sao lấp lánh, có ánh sao xẹt qua nơi chân trời, hóa thành một ngôi sao băng, rơi xuống phương xa.
Trong lúc ngủ mơ, Tô Dục Chu trở mình. Cậu vươn tay sờ, không sờ được gối ôm, đành quấn lấy chăn mền, nhắm mắt lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ say.
Trong không khí dường như có mùi hạt dẻ ngọt ngào.
Cậu mỉm cười trong giấc mộng, ngủ càng thêm ngon.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, Túc Khiêm đã phát hiện bất thường.
Mặc dù tối qua ngủ hơi muộn, nhưng vì trong đầu cứ nhớ chuyện hôn lễ, trời chưa sáng anh đã tỉnh. Đập vào mắt là trần nhà có chút xa lạ.
Đây chắc chắn không phải là phòng tối qua anh nằm ngủ.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên ý nghĩ này, Túc Khiêm bỗng ngồi dậy.
Sau đó anh ngửi được mùi dừa.
Và…
Anh vén chăn lên nhìn, sau đó mê hoặc chớp mắt.
Đây không phải size của anh. Vả lại là một Omega, anh rất hiếm khi có phản ứng như vậy vào buổi sáng.
Túc Khiêm sững sờ.
Nghĩ đến trước đó cùng Tô Dục Chu tới kiếp trước của cậu, thanh niên trở nên gầy hơn lùn hơn, trong lòng anh khó tránh khỏi hoảng hốt.
Chẳng lẽ anh lại trở về kiếp trước của Tô Dục Chu, sau đó biến thành người khác?
Nhưng rồi mùi hương ngập tràn trong không khí nhanh chóng khiến anh bình tĩnh lại.
Đây là hương vị anh không thể quen thuộc hơn, là pheromone Alpha của Tô Dục Chu.
“Chu Chu?” Âm thanh thoát ra khỏi miệng khiến anh sửng sốt.
Nghe tiếng mình nói chuyện không giống với dùng máy ghi âm ghi lại.
Cho nên Túc Khiêm trước hết không nhận ra, chỉ thấy giọng này rất quen, quen đến nỗi tên cũng sắp thốt ra, nhưng lại không khớp người.
Anh nhíu mày, đứng dậy xuống giường.
Cúi xuống nhìn tay và chân mình, cảm giác quen thuộc lại ập tới, cộng thêm mùi dừa trong không khí, trong đầu anh có một suy đoán, nhưng lại cảm thấy không thể nào.
Túc Khiêm hơi loạn bước chạy vào nhà tắm.
Sau đó anh nhìn thấy…
Trong gương, “Tô Dục Chu” đang tròn mắt không thể tin nhìn anh.
Anh bật đèn nhà tắm lên, giơ tay vuốt mặt mình.
“Tô Dục Chu” trong gương cũng nghiêm túc giơ tay chạm lên mặt, sau đó dùng sức nhéo, để lại một dấu màu hồng.
Túc Khiêm khẽ xoa dấu vết kia, tư duy trở nên rối loạn.
Anh ép bản thân phải bình tĩnh, về phòng ngủ tìm điện thoại của mình, không, của Tô Dục Chu.
Màn hình sáng lên, anh thử dùng vân tay mở khóa.
Điện thoại mở khóa thành công, Túc Khiêm lập tức bấm số điện thoại của mình.
Nếu anh biến thành Tô Dục Chu, vậy người đang ở trong cơ thể anh… Là ai? Hẳn là Chu Chu nhỉ?
Giờ phút này, trong lòng anh tràn đầy thấp thỏm.
Nhưng chỉ chớp mắt đầu kia đã truyền tới giọng nam khàn khàn, còn ngái ngủ, hiển nhiên chưa tỉnh.
“A lô…”
Đây đúng là giọng anh.
Nhưng giọng điệu này…
Túc Khiêm đè tay lên huyệt Thái Dương, một lần nữa ép bản thân phải tỉnh táo. Dù sao anh còn gặp Tô Dục Chu đột nhiên biến mất khỏi thế giới, sẽ còn có chuyện gì li kì hơn thế sao?
Sự thật chứng minh là có.
“Chu Chu?” Anh dùng giọng Tô Dục Chu gọi cậu.
“Ừm… Hả?”
Bên kia có vẻ đã tỉnh: “Ai đấy? Sao giọng nghe quen vậy? Chúng ta quen nhau sao?”
Trong điện thoại là tiếng của anh, giọng điệu và tốc độ nói lại thay đổi hoàn toàn, nghe như một người khác khiến Túc Khiêm cảm thấy quái quái.
“Chu Chu, trước hết em đi soi gương đi.”
Túc Khiêm cũng không biết giải thích sao, trước hết định để cậu trải nghiệm trực tiếp.
“Có phải đang gặp ác mộng không nhỉ? Sao yêu cầu nghe giống trong phim kinh dị thế…” Bên kia vẫn còn mơ mơ màng màng, hiển nhiên chưa tỉnh hẳn: “Giọng anh quen thật đấy…”
“Em cứ đi soi gương trước đi, soi gương xong là sẽ hiểu.” Túc Khiêm đành phải dỗ dành.
“Đang tìm dép… Ấy!” Đột nhiên bên kia kêu lên.
“Sao thế?” Túc Khiêm hỏi, em ấy phát hiện ra rồi sao?”
“Không cẩn thận kéo rách chăn rồi…” Giọng nam đột nhiên khựng lại: “Sao giọng tôi trở nên kì quái vậy?”
Túc Khiêm hơi mím môi: “Kì quái lắm à?”
“Đúng rồi… Nghe hay hơn nhiều.”
Nghe vậy vẻ mặt căng cứng của Túc Khiêm vô thức thả lỏng, lại nhanh chóng giục cậu: “Em mau soi gương đi.”
“Được rồi, đừng có giục…”
Giọng nam không ngừng lầm bầm truyền tới, một lần nữa khiến Túc Khiêm cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Sau đó, bên kia bỗng im lặng.
Túc Khiêm đợi một chút, không nhịn được mở miệng: “Chu Chu?”
Anh vừa dứt lời, bên kia đã hét lên.
“Mẹ ơi! Gặp ác mộng thật!”
“Anh là ai? Anh biến tôi thành anh Túc đúng không? Anh ấy đâu rồi? Anh đưa anh ấy đi đâu rồi?”
“…”
Lần đầu tiên Túc Khiêm cảm nhận được khoảng cách thế hệ giữa hai người.
Anh day giữa mày, thấp giọng nói: “Anh là anh Túc của em đây.”
Tô Dục Chu ở đầu kia, trừng mắt nhìn mình trong gương, hay nói đúng hơn là “Túc Khiêm”.
“Vậy là giờ bọn mình đang tráo đổi cơ thể?”
“Ừ.” Túc Khiêm nói: “Hoặc có thể nói là tráo đổi linh hồn.”
“Chuyện này…”
Tô Dục Chu bỗng hoang mang, nhưng thấy “Túc Khiêm” trong gương lộ vẻ hoảng hốt, cậu lại thấy không hợp.
Sai rồi sai rồi, anh Túc của cậu không có như vậy.
Cậu vội vàng chỉnh lại biểu cảm, để người đàn ông trong gương trông vừa ngầu vừa mạnh mẽ, như thể trời sập xuống cũng có thể gánh.
“Vậy giờ chúng ta nên làm gì?” Tiếc là vừa mở miệng đã sụp hình tượng.
Tô Dục Chu thở dài, đành phải cúi đầu, ép bản thân không được nhìn vào gương.
Cậu nhìn đồng hồ, mới 5 giờ hơn chưa tới 6 giờ, hôn lễ sẽ được tổ chức lúc 10 giờ sáng, tầm 7 giờ mới có người tới gọi họ.
Vấn đề này thật ra rất dễ trả lời.
Bọn họ đã lùi lịch một lần, không thể lùi lần hai, huống hồ còn vào đúng ngày tổ chức hôn lễ.
Cho nên…
“Tiếp tục làm hôn lễ.” Túc Khiêm bình tĩnh nói: “Lát nữa anh qua chỗ em đón dâu.”
Hôn lễ này là do một tay anh sắp xếp, quá trình anh biết rõ.
“Những cái khác, đợi hôn lễ hoàn thành rồi chúng ta lại nghĩ cách giải quyết.”
Nghe sắp xếp của anh, Tô Dục Chu chỉ có thể gật đầu.
Mặc dù phải làm sao để giải quyết chuyện này, cậu vẫn mù mờ, thậm chí còn mù mờ hơn so với lúc trở lại kiếp trước.
Biết đâu là thuận theo tự nhiên thì họ sẽ như trước, đột nhiên biến lại?
Nếu không thì cậu thật sự không tưởng tượng nổi mình sẽ sống thế nào bằng cơ thể Túc Khiêm…
Túc Khiêm an ủi Tô Dục Chu xong, đang định cúp máy thì nghe Tô Dục Chu giữ lại.
“Anh Túc, bọn mình đừng cúp máy được không?”
“Em chắc chứ?”
Nghe giọng điệu kì lạ của anh, Tô Dục Chu khó hiểu: “Sao ạ?”
“Vì trước hết anh cần giải quyết một chuyện nhỏ giúp em.” Túc Khiêm nói.
“Chuyện gì?”
“Anh bạn nhỏ của em đang khá là hưng phấn, anh cần trấn an cậu ta trước đã.”
“…”
Mặt Tô Dục Chu đỏ chót, ấp úng một hồi, tút một tiếng cúp máy.