Chương 27: Phận hồng nhan (6)
Vương Đằng liếc cô ta một cái rồi bảo: “Mẫu hậu…Nếu công chúa không gây chuyện vô cớ thì lấy đâu ra cãi nhau chứ!”
“Ơ…Thái Tử quả là anh tài hiếm có, chỉ một câu nói mà phủi sạch sành sanh tội lỗi lên đầu của ta, hay thật đấy!” Tôi khinh miệt đáp.
“Mẫu hậu người xem cô ta đi…có xíu gì gọi là hiền dịu của nữ tử không? Ăn nói thô lỗ khắp cái Biện kinh chẳng có nữ tử nào như cô ta cả!” Hắn hướng mắt về phía tôi dè bĩu.
Tôi cũng đâu có nhịn bèn đáp lại: “Thì ta có phải nữ nhân ở Biện Thành đâu…ăn nói hàm hồ!”
Thấy một màn cãi nhau nảy lửa trước mắt, Hoàng Hậu nghiêm giọng lên tiếng: “Các con có thôi đi không? Cãi nhau suốt ngày như vậy rồi khi thành thân phải chung sống với nhau như thế nào? Hai đứa tụi con một người là Thái Tử, một người là Ngũ công chúa của một nước. Không phải hôn sự này chỉ có mỗi tên các con thôi đâu mà là tên của Biện Thành Và Tư Thục đấy! Không lâu nữa sẽ cử hành hôn lễ rồi! Đừng suốt ngày không nghĩ ngợi mà làm xấu mặt hoàng thất…được rồi hai đứa về đi! Ta mệt rồi!”
“Vâng!” Tôi và hắn đồng thanh đáp.
Vừa ra khỏi Vân Hoa cung, hắn nhìn tôi một lượt rồi lắc đầu nguầy nguậy. Thaya chẳng ưng mắt tôi bèn nói: “Nhìn gì mà nhìn?”
Hắn không nói gì mà nhếch mép cười rồi bỏ đi, tôi nào có để yên rõ là đang xem thường…tôi vội chạy theo nói: “Ngài đứng lại!”
Tôi vừa gọi vừa chạy theo, trời đã vào xuân thời tiết tuy có chút ấm áp hơn nhưng đêm qua vừa có một trận tuyết lớn. Tuyết phủ đầy mặt đất, thêm cả tôi vội vã chạy đến chẳng may trượt chân ngã sỏng soài trên nền tuyết trắng.
Một tiếng “Ạch” thật lớn khiến cho hắn, A Hạo và Băng Tâm giật thót mình. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, Băng Tâm vội vã chạy đến đỡ tôi dậy. Còn tên đáng ghét kia cười ha hả như được mùa…mặt tôi đen như nhọ nồi giận dữ quát: “Cười gì mà cười, ngươi có tin ta đánh ngươi không?”
Hắn ta ôm bụng cười ha hả không dứt “Hahaha…”
Tôi giận tím người lòm còm ngồi dậy, cầm một cục tuyết to hơn bàn tay xíu chọi về phía hắn. Bất thình lình hắn không kịp trở tay khiến người dính đầy tuyết trắng.
Hắn vội khom người cầm cục tuyết quẳng về phía tôi, không ngờ hắn lại chẳng biết nhường nhịn nữ nhi tôi vừa lấy cục tuyết vừa nói: “Ngài có phải nam nhân không vậy? Cả nữ nhân cũng chẳng nhúng nhường!”
“Cô là nữ nhân á? Ta thấy cô giống một nữ hán tử hơn!” Nghe câu nói của hắn A Hạo và Băng Tâm đều che miệng cười.
Tôi tức tối đáp: “Đã vậy… thì tiểu gia đây cũng chẳng thèm khách khí với ngài nữa!” Vừa dứt câu tôi ném liên tục 2, 3 cục tuyết to về phía hắn, hắn cũng ném tuyết về phía tôi không ngừng.
Đến khi mệt lã người tôi mới thở hòng hộc bảo: “Được rồi! Được rồi! Ta không chơi với ngài nữa…”
“Thế nào? Chịu thua rồi?” Hắn hỏi.
Tôi ngồi bệt xuống nền tuyết trắng nói: “Còn lâu nha! Hôm nay lão nương ta mệt rồi, ngày khác ta sẽ quyết chiến với ngài!”
Hắn cười cười rồi không nói gì xoay gót rời đi. Được vài bước…hắn quay lại hỏi: “Cô định ngồi đó thành người tuyết luôn à?”
Băng Tâm đỡ tôi dậy…rồi theo sau hắn về Chánh Nhân cung.
☆☆☆
Cứ cách vài ngày tôi lại lẻn ra ngoài cung chơi, tôi lôi kéo Băng Tâm mà cô ấy không dám, nhưng….làm sao có chịu nổi cám dỗ đó cuối cùng cũng chịu đi theo tôi.
Có hôm tôi hẹn Nhị hoàng tử Vương Ninh ra Hương Viện nghe kịch, Tiểu Điệp cô nương cũng rất nhiệt tình và thân thiện. Mỗi lần tôi đến lại kêu nhà bếp chuẩn bị nhiều món ngon nổi tiếng nhất thành Biện kinh. Thi thoảng lại được thưởng thức nhiều loại rượu hương vị thơm nồng khiến người ta như mê như say.
Tiểu Điệp cô nương lớn hơn tôi vài tuổi, dù là người lạ mới quen biết nhưng tôi lại cảm thấy cô ấy rất chân thành, dần dà tôi thường hay gọi Tiểu Điệp là tỷ tỷ. Tiểu Điệp tỷ tỷ từng kể với tôi, ngày trước cô ấy sống ở Thượng Nghi thành, một vùng đất màu mỡ, trù phú toàn thuốc là thuốc, chỉ cần chưa đi đến cổng thành đã nghe mùi dược thảo lan tỏa trong không khí lạ thường. Ngày đó không ai hái thuốc buôn bán cầu lợi như bây giờ, nhất là sau khi trở thành lãnh thổ chính thức của Biện quốc…thì người dân hái thuốc mang đến Biện Thành buôn bán. Vô tình Thượng Nghi lại chẳng còn vùng đất yên bình như xưa.
Tiểu Điệp mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hồi còn ở Thượng Nghi tỷ ấy thường hái thuốc mang đến y quán sẵn tiện học vài món nghề bốc thuốc cứu người. Nhưng thời gian chưa lâu Thượng Nghi lại đổi chủ…tỷ ấy lưu lạc đến Biện quốc, ông chủ Tiêu thấy tỷ ấy có tiềm năng bèn dạy đàn hát, diễn kịch. Dần dà Tiểu Điệp lại trở thành đào hát chính cho Hương Viện.
Tài nghệ xinh đẹp nổi tiếng là thế nhưng Tiểu Điệp vẫn có nguyên tắc mãi nghệ không mãi thân. Trở thành cô nương nổi tiếng nhất thành Biện kinh, nhiều công tử, thiếu gia hào môn săn đón nhưng tỷ ấy chẳng thèm để mắt dù chỉ một chút.
Nghe Tiểu Điệp tỷ tỷ kể về vùng đất kia lòng tôi có chút xốn xang lạ thường. Trong giấc mộng đêm đêm tôi thấy kia…ngoại trừ những người tôi thấy ra thì khung cảnh cũng là một vùng đất thoang thoảng mùi thảo dược. Chắc mẩm đó là một phần ký ức trước kia mà tôi đã bỏ lỡ.
Tôi lân la hỏi han Băng Tâm đủ điều mà có ấy chẳng hé răng nữa lời. Hôm ấy, cũng như thường lệ tôi đến Hương Viện cùng Tiểu Điệp uống rượu thì Dư Minh Viễn đến đón tôi về cung. Chẳng hiểu tại sao lần nào tôi lẻn đi chơi thì đúng giờ Tuất hắn lại đến dẫn tôi về.
Có lẽ vì cảm thấy hắn khá tốt tính nên tôi cũng không phòng bị. Trong lúc ngà ngà say vì men rượu tôi đã hỏi hắn: “Minh Viễn…ta có việc muốn hỏi huynh, huynh phải trả lời thành thật với ta.”
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng nói: “Muội nói đi!”
“Có phải lúc trước ta sống ở Thượng Nghi không?” Tôi nhìn hắn mơ mơ màng màng hỏi
Minh Viễn ngạc nhiên: “Ai đã nói cho muội biết?”
Tôi cười cười ngu ngơ nói: “Ta…ta thường mơ một giấc mơ rất kì lạ, ta thấy… ta đến một vùng đất thơm mát cỏ hoa, một vùng đất lành tính, một vùng đất mang đến cảm giác ấm áp lạ thường. Qua lời Tiểu Điệp nói… chắc chắn ta đã từng sống ở đó. Ta tin vào giấc mơ ấy, ta tin vào trực giác của mình, ta chỉ cần một người xác nhận thôi! Huynh nói đi có đúng vậy không?”
Hắn vẫn nhìn tôi không đáp, ánh mắt hắn chan chứa nỗi buồn vô tận, ánh mắt ấy như nói rằng điều tôi suy đoán đã đúng. Tôi giục hắn: “Sao huynh không nói gì? Trả lời ta đi chứ…”
“Tiểu Hiên…muội say rồi! Đi thôi ta cõng muội về cung!” Hắn ngồi xỏm xuống xoay lưng về phía tôi.
Tôi bướng bỉnh ngồi bệch xuống đất đáp: “Ta mới không thèm huynh cõng ta về đấy! Băng Tâm cũng giấu ta, huynh cũng giấu ta…uổng công ta xem huynh là vằng hữu…”
Hắn thở dài thườn thượt giọng buồn buồn nói: “Đúng! Muội từng sống ở Thượng Nghi.”
Tôi lúc này cố căng đôi mắt sắp không mở lên nổi vì rượu của mình lòm còm bò dậy hỏi: “Nếu vậy thì có gì phải giấu giếm ta chứ?”
Hắn vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt thương xót đó do dự, ngập ngừng hồi lâu mới mở lời: “Thật ra là do…ngày muội còn nhỏ cơ thể ốm yếu nhiều bệnh, nên Quốc Vương đã để muội đến sống ở Thượng Nghi tiện cho việc bệnh tình của muội. Lúc ở Thượng Nghi mọi người hay gọi muội là Tiểu Hiên. Sau này, khi muội đã khỏe hơn Quốc Vương đã đón muội về Thục quốc. Sau khi trở về muội thường muốn trở lại đó nhưng vì tình hình rối ren nên đến giờ vẫn chưa về lại…”
Hóa ra là vậy…thảo nào cứ thấy vùng đất ấy thì cảm giác chua xót trong lòng lại dâng lên khó tả. Như lời Dư Minh Viễn nói thì Thượng Nghi giống quê hương thứ hai của tôi rồi! Vùng đất ấy tôi cũng không ngờ có nằm mơ tôi vẫn không ngờ tình cảm của mình đối với Thượng Nghi lại sâu nặng đến vậy. Ắc hẳn…có rất nhiều kỷ niệm nhưng tôi có cố gắng đến mấy vẫn không tài nào nhớ ra hết. Thôi…thì từ từ vậy…
☆☆☆
Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên khuôn mặt của tôi khiến tôi khó chịu, tôi nằm lăn qua lộn lại tìm chỗ không có nắng chiếu vào ngủ tiếp. Không đúng…có gì đó sai sai nhỉ?
Tôi ngồi bật dậy nhìn quanh, đây là phòng của tôi, hôm qua sao tôi về được vậy? Minh Viễn đã lôi tôi về sao?
“Băng Tâm…Băng Tâm…” Tôi hướng ra cửa gọi.
Băng Tâm cầm chậu nước rửa mặt vội vã đi vào, vừa đi vừa nói: “Công chúa! Người dậy rồi, người thấy trong người thế nào hôm qua người uống say bí tỉ bất tỉnh nhân sự. Nô tì gọi mãi mà người cũng không tỉnh, Phàn ma ma từ sớm đã đến định dạy người học nhưng cũng đành bất lực trở về!”
Tôi xoa xoa thái dương hơi đau đau của mình mệt mỏi hỏi: “Hôm qua…sao ta về được vậy? Là Dư tướng quân đưa ta về à?”
Băng Tâm nghe tôi hỏi xong bèn che miệng cười khúc khích.
“Cô cười gì vậy? Nói đi…rốt cuộc ta làm sao về được vậy?” Tôi giục cô ấy.
“Công chúa! Người không nhớ gì sao? Hôm qua Thái Tử điện hạ đã đưa người về Phi Vãn Các, lúc ngài ấy định rời đi người bám mãi không buông. Nô tì nghĩ côbg chúa rất ghét Thái Tử nhưng…không ngờ khi say…công chúa lại bạo dạn như vậy a!” Băng Tâm nói một tràn dài làm tôi khó hiểu. Tên Vương Đằng kia ở đâu chui ra vậy?
Tôi dụi dụi đôi mắt lem nhem của mình như trấn an bản thân không phải sự thật: “Không đúng…không đúng…chỉ là mơ…”
Thấy tôi nói năng lộn xộn Băng Tâm cười cười rồi nói: “Công chúa hãy tắm rửa cho sạch sẽ, nô tì đi lấy y phục cho người!”
Tôi vừa dội nước vào người, vào mặt để bản thân tỉnh táo thêm chút tiếp nhận thông tin. Vừa thoải mái bước ra thì đập vào mắt tôi là bộ y phục màu đỏ vô cùng bắt mắt, tôi chẳng thích màu này xíu nào cả vừa lóa mắt, vừa cầu kì, lại chẳng bằng các y phục màu xanh, hồng tôi thường mặc.
“Cô nhặt đâu ra bộ y phục xấu xí như này vậy?” Tôi chỉ vào bộ y phục đang xếp ngay ngắn đặt ở trên bàn nói.
Băng Tâm cười tươi như hoa đáp: “Y phục này Thái Tử sai người mang đến cho công chúa đấy, bảo hôm nay muốn dẫn công chúa ra ngoài dạo.”
Tôi còn chẳng biết tên đó sao chẳng có gì tốt đẹp cả. Hôm thì tặng bánh trôi gì đấy kết quả tôi ăn xong tối đó chẳng ngủ được, bụng cứ nặng trĩu khó chịu không thôi. Hôm thì tặng tôi cái món đồ chơi kì lạ nào đấy, rõ là muốn sỉ nhục trí thông minh của tôi mà…tôi xếp hoài chẳng được bèn quẳng nó vào xó xỉnh nào rồi. Hôm thì tặng cuốn sách gì đấy bảo rất hay cuối cùng một chữ tôi cũng không hiểu. Rõ là có ý đồ…
“Ta không đi…cô đi bảo với hắn ta còn say nên không đi đâu!” Tôi lấy bộ y phục vàng nhạt bên cạnh mặc vào lười biếng nói.
Băng Tâm chưng hửng giây lát khó hiểu hỏi: “Công chúa sao vậy? Người không khỏe sao? Lần này nô tì thấy Thái Tử rất dụng tâm, rất muốn dẫn người ra ngoài chơi đấy. Người xem bộ y phục này thiết kế tinh xảo, đường may kỹ lưỡng, hoa văn đơn giản nhưng không kém phần trang nhã rất phù hợp với người đấy!”
Tôi bĩu môi đáp: “Cô đi theo ta hay theo hắn vậy? Ta không đi…ta đói rồi, ăn cơm thôi!”
Băng Tâm ôm đầu bất lực lặng lẽ cất bộ y phục kia rồi rời đi.
☆☆☆
Tại Tây Khóa Viện…Vương Đằng sau khi biết Ngũ công chúa không muốn ra ngoài phố cùng hắn lòng khó chịu không thôi. Ngoài mặt như chẳng có gì nhưng bên trong lòng đã bắt đầu gợn sóng.
Mặc dù mối quan hệ giữa hắn và Ngũ công chúa đã dịu bớt, cũng xem như hòa thuận hơn. Nhưng mỗi khi thấy cô công chúa ấy, hắn lại không kiềm lòng mà bày trò trêu chọc, bắt nạt cô ấy. Nhìn thấy dáng vẻ cô ấy tức giận, mặt đỏ gay, tay đấm chân đá về phía hắn…hắn lại còn muốn trêu chọc cô nhiều hơn. Chỉ những lúc như vậy, hắn mới không còn ôm nhiều phiền lo trong lòng, chỉ có cô khiến hắn vui vẻ lạ thường.
A Hạo nhìn thấy sắc mặt tối đen như mực của Vương Đằng khó hiểu hỏi: “Điện hạ…ngài sao vậy? Sắc mặt ngài hình như không tốt lắm…”
Vương Đằng vẫn cắm cúi đọc sách chẳng quan tâm gì đến lời nói của A Hạo. Lúc này Vương Ninh Nhị hoàng tử từ tốn phẩy phẩy chiếc quạt trên tay bước vào trong vỗ vai A Hạo rồi nói: “Nghe bảo Ngũ công chúa hôm qua uống say bí tỉ là Dư Minh Viễn đã bế cô ấy về!”
“Nhưng…nhưng hôm qua Điện hạ nhà nô tài đã bế công chúa về mà!” A Hạo ngơ ngác nói.
Vương Ninh ngồi xuống ghế nhấp ngụm trà đáp: “Ai da…thì không có Điện hạ nhà ngươi thì Dư tướng quân cũng bế cô ấy về thôi. Dù sao thì người ta cũng xem như lớn lên cùng nhau, thân thiết gần gũi là chuyện thường tình. Không giống như một số người luôn bài xích người ta để giờ bản thân tự ôm lòng bực tức…”
A Hạo gãi gãi đầu khó hiểu: “Sao lời này của ngài nô tài nghe như có ẩn ý vậy?”
Vương Ninh tỏ vẻ bí mật ngoắc tay về phía A Hạo: “Người có tình sẽ đến với nhau thôi, Dư tướng quân vừa phong độ ngời ngời, anh dũng, hào hoa, lại điềm đạm, nho nhã…đối tốt với cô ấy như vậy bảo sao…”. Vương Ninh cố tình kéo dài câu nói để gây sự chú ý.
Vương Đằng lúc này mới lên tiếng: “Nhị ca hôm nay đến tìm đệ không phải là vì đến buôn dưa lê đấy chứ?”
Vương Ninh cười cười, hắn biết tam đệ của hắn là người nói một đằng làm một nẻo. Rõ là rất để tâm nhưng giả như không có gì: “Haha…ta là lâu rồi không vào cung, muốn đến thăm đệ thôi…”
Vương Đằng vẽ vẽ gì đấy trên giấy giọng nhàn nhạt: “Thế sao? Đệ nghe bảo trước khi đến đây huynh đã đến thăm người kia ở Phi Vãn Các nhỉ?”
“Tai mắt của Tam đệ đúng là nhạy bén, đúng là ta có đến thăm cô ấy…” Vương Ninh cười cười đáp.
Vương Đằng lại nói: “Từ khi nào huynh trở nên thân thiết với công chúa quá vậy? Ta thực sự không biết đấy!”
“Cũng chỉ là bằng hữu cả thôi, quan tâm nhau là chuyện thường tình…Đệ đang vẽ cô nương nhà ai vậy?” Vương Ninh rời khỏi ghế tiến về phía Vương Đằng.
“Không có gì…đệ chỉ vẽ vu vơ thôi…” Vương Đằng vội gấp tờ giấy lại che đi không cho Vương Ninh nhìn.
Hiểu ý của Tam đệ mình, Vương Ninh bèn cười giả vờ nói: “Được rồi…không phiền đệ nữa, ta có việc đi trước đây!”
“À đúng rồi! Tiểu Hiên là cô nương tốt, đệ đừng ức hiếp cô ấy nữa! Bảo sao cô ấy không muốn ra ngoài với đệ…”Vừa đi được mấy bước lại quay đầu lại nói.
Hắn cũng chẳng biết từ khi nào lại thích trêu cô ấy như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại đôi lúc hắn kiếm chuyện với cô vô lý khiến cô tức giận, dù miệng lưỡi cô có sắt bén đến đâu cũng có chút tủi hờn…có lẽ hắn nên tìm một thời cơ dỗ dành cô mới được!
☆☆☆
Mấy hôm sau, trong cung có một buổi yến tiệc, tất cả hoàng tộc, quan lại trong triều đều đến dự. Đây cũng là dịp để Hoàng Thượng cùng các quan đại thần lãnh thổ Biện quốc toàn vẹn, đây cũng là lúc ban bố ngày cử hành đại hôn của tôi và Thái Tử.
Cô tiểu thư Lương Nhã Tịnh hôm trước tôi gặp hôm nay cũng đến, cô ta vừa đến chào hỏi đã chạy đến chỗ Vương Đằng cười ngọt ngào. Tất cả mọi người đều biết từ lâu Vương Đằng và Lương tiểu thư như cá với nước. Chỉ là…không ngờ tôi lại chen chân vào, nếu không cô ta đã đường đường chính chính làm Thái Tử Phi rồi.
Lương tướng quân mấy năm nay có công dẹp loạn biên cương, được Hoàng Thượng coi trọng nên đã ban hôn Lương Nhã Tịnh cho Vương Đằng làm Trắc phi để thân càng thêm thân. Ngày cử hành hôn lễ cũng cùng ngày với ngày thành hôn của tôi.
Lương tiểu thư vừa đến đã chẳng rời mắt đến tôi, nét mặt như chẳng để ý nhưng ánh mắt luôn dõi theo từng cử chỉ hành động của tôi. Thấy thế tôi cũng đi đến xả giao nói mấy lời hoa mĩ với cô ta, nhân tiện xem cô ta lúc trước với bây giờ như thế nào.
Cô ta bảo yến tiệc đông người nên muốn đến chỗ khác nói chuyện dù gì cũng sắp cùng nhau chung sống trong một mái nhà. Tôi cũng đồng ý đi theo cô ta cách đó không xa.
“Ngũ công chúa đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ? Tiểu nữ có cảm giác đã từng gặp công chúa ở đâu rồi thì phải…” Lương Nhac Tịnh vừa nói vừa ra chiều ngẫm nghĩ.
Tôi cười giã lã: “Vậy sao? Ta từ khi đến Biện kinh chỉ mới gặp cô lần đầu thôi đấy! Nghe mọi người trong cung tháo nhau Lương tiểu thư vừa đẹp người vừa đẹp nết lại rất hiểu chuyện. Tai nghe không bằng mắt thấy, thảo nào Vương Đằng thường nhắc đến cô…”
Quả là khi nghe đến tên Vương Đằng cô ta liền đổi chủ đề, vui vẻ kể về chuyện trước kia của bọn họ. Nghe thì có vẻ là kể chuyện nhưng rõ là đang muốn đánh dấu chủ quyền với tôi mà. Hừ…tôi mới chả thèm tranh với cô đấy, hắn ta có cho tôi cũng chẳng thèm.
Tôi đang định rót cho cô ta ít trà nào ngờ cô ta lại quơ tay hất trà lên người cô ta. Tôi bất ngờ trước hành động này của cô ta, Vương Đằng từ đâu chạy đến lo lắng hỏi: “Tịnh Tịnh muội không sao chứ?”
Cô ta giả vờ đáng thương lắc đầu: “Muội không sao, không phải lỗi của công chúa đâu do muội bất cẩn thôi!”
Rõ là cô ta cố ý, tôi cũng chẳng thèm để tâm đến, dù sao thì tôi cũng biết rõ cô ta dẫn tôi ra đây là có ý đồ. Tôi nhàn nhạt uống ngụm trà xem cô ta diễn, rồi lại nhìn tên Vương Đằng kia lo lắng.
Hai người này biết tôi đang đói nên định rắc ít cẩu lương cho tôi à?
“Công chúa cô như vậy là muốn mưu sát Tịnh Tịnh à?” Hắn quay sang chất vấn tôi.
Tôi cười nhạt đáp: “Theo như Thái Tử điện hạ nói đúng là ta đang mưu sát cô nương ấy nhỉ? Ta chưa từng thấy tách trà sắp nguội vẫn có thể sát hại con người ta được đấy!”
“Nếu nhỡ đâu không nguội thì sao?” Hắn liếc tôi một cái rồi quay sang quạt quạt lên tay cô ta
Tôi nhìn mà thấy phát chán, càng giải thích hắn càng hiểu lầm thôi thì tôi chẳng thèm rảnh hơi để giải thích với hắn. Dù sao tôi với hắn cũng đâu ít lần tranh cãi như vậy, thêm một chuyện nữa cũng chẳng sao…
Tôi đứng dậy nhìn hai người kia rồi nói: “Vậy phiền Thái Tử sau này bảo vệ cô nương ấy cho tốt vào, nhỡ đâu không may bị thương vô cớ lại đổ thừa ta thì mất công phải cãi nhau nữa đấy!” Nói xong tôi rời đi bỏ mặc hai con người kia.
Theo như chiếu cáo thì chỉ còn vỏn vẹn ba ngày nữa…ba ngày nữa tôi đã là một cô nương xuất giá, tôi phải gả cho tên không hiểu lý lẽ kia. Cảm xúc tôi có chút lẫn lộn, trí nhớ chưa phục hồi cứ như vậy mà đã gả cho người ta. Đôi lần tôi muốn trốn khỏi Chánh Nhân cung này, rời khỏi thành Biện Kinh này để trở về Thượng Nghi thành…dù kí ức của tôi về nó rất mờ nhạt, nhưng tôi biết rõ nó có ý nghĩa rất quan trọng với tôi.
Trong lúc mọi người uống rượu, nghe đàn, xem các cô cung nữ xinh đẹp múa những điệu múa thướt tha, uyển chuyển. Tôi chán nản cầm vài bình rượu thần không biết quỷ không hay rời đi.
Đêm nay trời không trăng, không sao, chỉ có ánh đèn lồng ở các cung, có tiếng gió lay động cành lá xào xạt, xa xa là tiếng đàn hát nơi yến tiệc. Tôi chật vật trèo lên mái hiên của Phi Vãn Các nằm dài trên đó.
Trăng sao cũng chẳng muốn nghe tôi tâm sự, lòng tôi nặng trĩu nổi buồn. Tôi cầm bình rượu dốc một hơi, vị cay và đắng tan dần từ miệng xuống cổ khiến tôi nhăn mặt, rùng mình. Tôi cứ vậy mà uống cạn sạch ba bình rượu kia một cách vô thức.
“Thì ra Ngũ công chúa cao cao tại thượng lại lén ở đây uống rượu…” Vương Đằng lúc trở về cung đã thấy tôi ngây ngốc uống rượu, hắn phi thẳng lên trên mái hiên, khuôn mặt vẫn ung dung như vậy nhưng cất giọng giễu cợt…con người này tại sao bề ngoài và tính cách lại trái ngược nhau như vậy?
“Hừ…ta uống rượu thì liên quan gì đến ngài? Ngài lại đến tìm ta gây chuyện?” Tôi nói bằng giọng đầy mỉa mai.
Hắn đứng đó nhìn tôi, ánh mắt đầy thâm trầm. Lát sau hắn mới cất tiếng: “Ai bảo cô đi theo cô ấy làm gì?”
“Phép lịch sự tối thiểu của một con người đấy! Cô ấy mời chẳng lẽ ta từ chối, nếu như ngài không muốn ta ám sát cô ta thì cứ giữ cô ta khư khư bên cạnh đi…” Tôi uống một ngụm to bình rượu thứ tư hờ hửng đáp.
Hắn lấy bình rượu trong tay tôi trách mắng: “Đường đường là một cô nương sao cứ thích uống rượu thế hả? Cô là sâu rượu à?”
“Tại sao một cô nương không thể uống rượu, ngài cũng chẳng có quyền gì mà đòi quản ta?” Tôi trợn mắt bực bội nhìn hắn.
Hắn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy khó hiểu.
“Nhìn gì mà nhìn…trả đây!” Tôi với tay lấy bình rượu nhưng bị hắn kéo tay lại.
“Cô…đang ghen sao?” Hắn hỏi tôi.
Tôi cười ha hả đáp: “Ghen ư? Còn lâu nha, ta chả thèm ghen tuông vớ vẩn với cô nương kia đâu! Vả lại trên danh nghĩa ngài cũng chỉ là tướng công của ta…chúng ta chả có tình cảm gì với nhau cớ sao ta phải ghen tức. Còn nữa…nếu ta không là công chúa gì đấy ta chắc chắn sẽ không lấy một nam nhân nhu nhược như ngài!”
Nghe tôi nói thế hắn rất tức giận vứt bình rượu xuống mặt đất: “Cô bảo ai nhu nhược? Nói lại lần nữa xem ta xử cô thế nào?”
Tôi thì có sợ gì hắn ta: “Ngài chính là kẻ nhu nhược nhất trên thế gian này đấy! Ngài định làm gì ta hả?”
“Cô có tin ta vứt cô xuống đất không?” Hắn lườm tôi hỏi.
Tôi mỉa mai: “Lão nương ta sợ ngài chắc…”
Vừa nói dứt câu hắn đã kéo tôi đứng dậy nghiên người tôi về phía sau dọa: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?” Hắn buông tay tôi từ từ, tôi cảm nhận được cơ thể mình không còn trụ được trượt tay khỏi tay hắn. Đầu tôi lúc này chỉ nghĩ kiếp này coi như xong rồi, không tàn tật cũng chết khó coi mà…
Tôi nhắm tịt mắt để đón nhận cơn đau nhưng chờ mãi chả thấy cơ thể tiếp đất. Mở mắt ra đập vào mắt tôi là Vương Đằng đang ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng tiếp đất. Bảo khônh sợ là điêu, nhưng rõ là mặt tôi cắt không còn giọt máu.
“Không sao chứ? Dọa cô sợ rồi?” Hắn nhìn tôi hỏi.
Tôi cô bình tĩnh hít một hơi thật sâu đáp: “Ta mới phát hiện…ngày không chỉ nhu nhược mà còn rất tiểu nhân!”. Nói xong tôi loạng choạng bước về phòng.
Cuộn tròn trong chăn, tôi dường như cảm nhận được nơi đây chẳng phải chỗ dành cho tôi. Cảm giác cô độc xâm chiếm căn phòng rộng lớn, xa hoa này.
Tôi không muốn ở trong cung điện lạnh lẽo này nữa. Tôi không muốn làm Ngũ công chúa gì đó. Tôi không muốn làm Thái Tử Phi cho tên ác ôn kia. Tôi muốn về nhà…Tôi thật sự muốn trở về nhà…Tôi nhớ nhà rồi!
(Còn tiếp)
……