Chương 30
– Thả ta ra! Ta là Long Tiệp Tướng quân hộ tống thập tứ hoàng tử tới đây…
– Giữ sức chút đi! Lao ngục được làm hoàn toàn bằng đá, khả năng cách âm, cách nhiệt không gì có thể sánh được. – Hạo đứng dậy, đi sát tường, nhìn bóng người lờ mờ trong bóng tối, khẽ nhắc.
Nghe nhắc đến cách âm, cách nhiệt, Kiến Huy đầu đầy dấu hỏi chấm hỏi lại:
– Cách âm, cách nhiệt? Đó là thứ gì mà lạ quá vậy hoàng tử?
Nghe câu hỏi của Kiến Huy, Hạo mới biết mình theo thói quen dùng thuật ngữ vật lý hiện đại vội tìm cách lấp liếm cho qua chuyện:
– À, à… Hai cái đó có hơi khó hiểu, ngươi chỉ cần biết những vật đốt không cháy, trong không gian kín gây tiếng động mà không nghe thấy, như mấy viên đá này, đều được coi là có khả năng cách âm, cách nhiệt.
– Là vậy à? – Kiến Huy hỏi lại rồi quay đi, lẩm nhẩm lại những gì vừa nghe được.
Đã bao nhiêu lâu trôi qua? Không có câu trả lời rõ ràng, nhưng cái bụng đói cho thấy thời gian có lẽ đã trôi qua rất lâu rồi. Tiếng ‘rột… rột’ ngày càng lớn khiến Kiến Huy tức tối đứng dậy, la ó:
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xé Mặt Trà Xanh
2. Tịnh Linh Ái Từ
3. Tiểu Trai Tinh Cùng Nhóm Phu Quân Của Nàng
4. Tra Kỳ Ngộ Vãn
=====================================
– Mẹ kiếp, bọn chúng định bỏ đói chúng ta à? Ta thề, nếu ta mà ra ngoài được, ta sẽ bằm vằm các ngươi thành trăm mảnh. – Kiến Huy chợt nhìn về phía Hạo đang ngồi – Phải rồi, hoàng tử, người nghĩ cách gì để thoát ra ngoài đi.
Trong bóng tối, Kiến Huy thấy một đôi mắt sáng như sao đầy cương trực đang nhìn mình từ phía đối diện. Chợt có tiếng cười ngặt nghẽo của Hạo:
– Ngục tối này cao ngang ngửa toà thành, lại đầy rêu, vách đá, nền đá, cửa đá, ngươi nói xem, chúng ta thoát ra ngoài bằng cách nào?
Một tiếng phịch nặng nề kèm tiếng thở dài. Kiến Huy nhìn xuống nền đá, giọng đầy tuyệt vọng:
– Không có cách thoát ra ngoài ư? Vậy là chúng ta sẽ bị giam cầm ở đây cho đến chết ư?
Hạo tiến lại gần an ủi:
– Ngươi đừng bi quan như vậy chứ? Ta tin muộn nhất trưa mai chúng ta sẽ được thả ra!
Nghe lời động viên của Hạo, Kiến Huy có chút phấn chấn, nhưng vẫn giữ trong lòng mối nghi:
– Nhưng liệu có thật là chúng sẽ thả chúng ta ra không?
“Ta có nên tiết lộ đoạn sau cho hắn biết không nhỉ? Hay là thôi đi”
Hạo nhủ thầm rồi lắc đầu, thần thần bí bí trả lời:
– Vì sao chúng sẽ thả ta và ngươi ra, đến mai ngươi sẽ biết! Còn bây giờ, ta đoán là không có cơm đâu nên ngươi vẫn là đi ngủ sớm đi!
Câu trả lời mập mờ, như biết mà như không biết khiến Kiến Huy có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh vẫn gác qua một bên mà chìm vào giấc ngủ. Nghe tiếng ngáy đều đều của Kiến Huy, Hạo mới an tâm mở mắt ngồi dậy.
Một giọt nước từ trên tường rơi thẳng vào mặt Hạo, đánh động tâm khảm bộn bề của kẻ đã sống được hai kiếp người. Từ một người bình thường, đến một người ‘ngồi cao nhìn xuống’, tất cả giống như một giấc mơ.
“Đây mới chỉ là khởi đầu, sự thật bao giờ cũng nhem nhuốc hơn vẻ bề ngoài nhiều”
Nhớ lại câu nói này của Mỏ quạ khi giới thiệu đoạn đầu cuốn tiểu thuyết của mình, Hạo chợt thở dài, nghĩ thầm: “Chỉ mới là khởi đầu ư? Vậy ta còn phải đối mặt với điều gì nữa đây? Ám sát? Hạ độc? Hay một điều gì khác? Xem ra ta phải học cách tiên thủ hạ vi cường rồi. Tuy hơi tàn nhẫn nhưng có lẽ đây là cách duy nhất rồi! Xin lỗi, thói đời là vậy, đừng trách ta!”
Có tiếng người ngựa ồn ào ở trên đầu. Hạo lại đánh mắt nhìn Kiến Huy, lẩm bẩm: “Có lẽ bọn Nam Chân bắt đầu tản ra tìm ta rồi, hi vọng tên đó có thể nhìn thấy chút manh mối mà mình bỏ lại ở chỗ cổng thành”
Mấy tên lính đốt đuốc chạy trước mở đường, vừa chạy vừa hô lớn:
– Mau mở cổng thành! Mau lên!
Quan thủ thành đang say giấc nồng, bỗng bị tiếng náo nhiệt đánh thức. Hắn lật đật mặc áo đi ra, giọng hét lớn:
– Là tên nào? Tên nào dám quấy rầy bổn quan nghỉ ngơi?
Vừa nhìn thấy đám lính dẫn đường mặc áo gấm đỏ, đội mũ dấu chóp đỏ đứng trước mặt mình, quan thủ thành phút chốc bị doạ cho thất kinh, im thít không dám hó hé nửa lời. Có tiếng vỗ tay, rồi một người mặc áo vàng thêu lân đi lên phía trước, người này vừa đi vừa nói:
– Nghỉ ngơi à? Ngươi sung sướng thật đấy! Chả bù với ta….
Tên quan thủ thành vội chạy đến bóp vai cho Ngô Thái, hắn giở giọng xu nịnh:
– Quận vương gia, người nghe lầm rồi! Tiểu quan nói là sẽ cho người mở cửa thành ngay!
Ngô Thái hất tay tên quan thủ thành ra, đi thẳng lên phía trước, giọng trầm hẳn xuống:
– Mở cổng thành mau!
Quan thủ thành dạ dạ vâng vâng rồi vội chạy đi ra lệnh cho đám lính. Toán quân của Ngô Thái cứ thế ùa ra khỏi thành, đuốc đốt sáng rực một vùng trời.
Ra khỏi cổng thành được vài bước, Ngô Thái có cảm giác như bỏ sót thứ gì liền bất giác quay đầu nhìn hai bên.
“Là ta nghĩ nhiều sao? Khoan đã, đó là… “
– Lính, nhặt cho ta xem vật đang phát sáng kia! – Ngô Thái chỉ tay về phía bụi cỏ, ra lệnh, trong lòng thầm có một dự cảm.
Tên lính cẩn thật nhặt vật phát sáng lên, dùng vạt áo lau sạch rồi dâng lên cho Thái. Nam Chân Quận vương nhận món đồ từ tay tên lính, hai mắt bỗng tối đen lại ngay khi vừa nhìn thấy: “Nhẫn dạ quang?”
– Lính, quay lại toàn thành lục soát, tìm cho ra hai con Ô Mã và Ly Mã. Ai chống đối, bắt không cần lệnh!”