Chương 25
Mặt trời yếu ớt mọc lên từ đằng đông, những tia nắng đầu ngày ấm áp chiếu rọi muôn nơi. Nhìn ánh nắng đổ bóng dưới mặt nước, Hạ Liên biết mình đã ngồi đợi gần một canh giờ nhưng con thuyền vẫn chỉ là cái chấm nhỏ bé giữa dòng nước.
Có tiếng đàn văng vẳng trong thinh không. Tiếng đàn lúc trầm lúc bổng gợi cho người ta một cảm giác quen thuộc nhưng cũng đầy lạ lẫm. Tiếng đàn ấy phút chốc làm tâm hồn Hạ Liên xáo động, bởi âm thanh quen thuộc của nó. Hạ Liên mỉm cười thầm nghĩ “Là tiếng đàn của hoàng tử, chàng ấy đang đánh đàn”
Tiếng đàn không nhanh không chậm như rót mật vào tai người khác. Nhưng tiếng đàn ấy trực tiếp khiến trái tim Hạ Liên tan vỡ.
“Chàng ấy quả thực không có tình ý gì với mình, trái tim chàng ấy chỉ có chỗ cho An Nhiên. Là ta đã quá si tình rồi, ta thua rồi”
Hạ Liên nghĩ rồi cúi đầu khóc, tiếng khóc nấc đầy nghẹn ngào của một tình yêu đơn phương không được đáp trả.
Trên thuyền…
Hạo ôm cây độc huyền cầm trong lòng, nhìn An Nhiên đang ngồi đối diện nói:
– Tiếng đàn này là ta dành tặng cho nàng!
Đưa đôi mắt long lanh nhìn Hạo, An Nhiên cười hỏi:
– Khúc đàn này là chàng tự tạo ra? Em chưa từng nghe qua khúc đàn này bao giờ.
Đặt cây đàn lên tấm ván kê giữa thuyền, Hạo cười tủm tỉm, nghĩ cách trêu chọc An Nhiên:
– Em chưa nghe thấy đâu có nghĩa là nó chưa từng xuất hiện trên thế gian.
An Nhiên ngạc nhiên hỏi:
– Vậy sao?
Đưa ngón tay chai sạn của mình chạm nhẹ vào dây đàn khiến nó rung nhẹ, An Nhiên lắc đầu nói:
– Anh nói xem, cây đàn này trước giờ chưa từng xuất hiện, nếu khúc đàn đó do người khác sáng tạo ra thì hẳn người đó cũng phải biết rất rõ cây đàn này, em nói đúng chứ?
Hạo thầm tán thưởng sự sắc sảo này của An Nhiên nhưng ngoài mặt lại có chút khó hiểu hỏi:
– Em nói cây đàn này chưa từng xuất hiện là thế nào, chẳng phải đây là đàn bầu, vì có một dây nên mới được gọi là độc huyền cầm sao?
Hạo trong lòng biến hoá, nhìn cây đàn mà nghĩ thầm “Chẳng lẽ cây đàn này còn chưa xuất hiện nên An Nhiên mới không biết? Không, không thể nào có chuyện ấy, cây đàn này mình làm theo đúng nguyên tác, nhất định không thể có chút sai sót nào”
An Nhiên ngây người nhìn cây đàn, sau cùng gật đầu nói:
– Độc huyền cầm nghĩa là đàn một dây, hay đàn bầu, em đã nghe qua, nhìn thấy rồi nhưng cây đàn ấy đơn giản, không nhiều chi tiết cầu kỳ như cây đàn của anh.
Hạo nhìn cây đàn, hỏi trong sự kinh ngạc:
– Là vậy à? Cây đàn mà em nói có lẽ là cây đàn mà lão xẩm vẫn dùng để hát đúng chứ?
An Nhiên gật đầu kèm thêm một câu:
– Có lẽ hoàng tộc các anh thích cầu kỳ nên mới tạo ra một cây đàn khác biệt như này, so với cây đàn của lão xẩm thì đúng là một trời một vực.
Hạo mủi lòng khi nghe câu này, trong lòng buồn bã nghĩ thầm “Anh nào có thích sự cầu kỳ, anh đây là làm theo nguyên tác tiểu thuyết của tên Mỏ quạ đó chứ”
Nhìn An Nhiên vẫn đang chăm chú nhìn cây đàn, Hạo hỏi:
– Em có muốn học đánh đàn không?
An Nhiên muốn gật đầu nhưng khi nghĩ tới cảnh Hạo sẽ cười mình khi mình không học được nàng lại lắc đầu quầy quậy.
– Em sợ sao, sợ không học được thì sẽ bị chê cười?
An Nhiên đỏ mặt, lắp bắp tìm lý do để từ chối:
– Không…. không… em… em…
Nhìn biểu cảm của An Nhiên, Hạo cũng chỉ có thể phì cười:
– Đồ ngốc! Em nói không sợ sao mặt mày đỏ hết lên thế kia! Không nói nhiều, từ giờ anh sẽ dạy em cách đánh đàn!
Ngay lúc này, mặt nước phía sau bỗng dao động, một hắc y nhân cầm kiếm bằng tay trái đạp nước lao tới từ phía bên kia bờ sông. Hắn xoay kiếm phóng như bay về phía con thuyền. Hạo cũng chẳng kém, một chiêu xoay chiếc thuyền quay một vòng, thuận thế đẩy An Nhiên lên bờ, lại dựng con thuyền lên làm khiên. Mũi kiếm phóng vút tới, đâm một phát làm con thuyền vỡ đôi.
An Nhiên đang chưa biết xảy ra chuyện gì thì Hạo với tên hắc y nhân kia đã lao vào đánh nhau. Cả hai đánh từ dưới nước lên tới trên bờ. Hạo vừa né, vừa đỡ vừa mắng chửi tên hắc y nhân:
– Độc Thủ, ngươi chẳng lẽ không biết đầu năm đầu tháng kiêng động thủ máu me hay sao?
Độc Thủ vẫn tấn công như điên, vừa ra chiêu vừa nói:
– Ta biết chứ, nhưng nếu như kiêng kỵ vậy ta phải đợi đến khi nào? Ngươi có biết lệnh truy nã ta đáng giá bao nhiêu thì mạng ngươi gấp bội không?
Hạo co chân lại, nhảy một phát lên thân cây, nhìn Độc Thủ hỏi:
– Vậy sao? Mạng ta đáng giá đến vậy chứng tỏ người thuê ngươi cũng không phải là một tên nghèo như ta.
Độc Thủ đứng dưới gốc cây, nhìn Hạo trên cành cây la ó:
– Ngươi mà nghèo ư? Ngươi định bịp ai đấy! Người thuê ta đã nói ngươi có rất nhiều vàng bạc châu báu, chỉ cần giết ngươi thì tất cả sẽ thuộc về ta.
Hạo cười lớn:
– Bánh vẽ mà hắn ta cho ngươi cũng lớn thật đấy! Ngươi nói xem, có tên nhà giàu nào đi mặc quần đùm áo vá như ta không?
Độc Thủ khó hiểu hỏi:
– Ý ngươi là sao? Chẳng lẽ… chẳng lẽ…
– Ngươi bị lừa rồi!
Vừa dứt lời thì Hạo nhảy vụt từ trên cây xuống, nhanh như sóc tung ra một quyền cước hoàn mỹ đánh thẳng vào lưng Độc Thủ khiến hắn loạng choạng lùi về phía sau.