Chương 67 - Phiên ngoại: Lâm Nhược (1)
Lần đầu tiên Lâm Nhược gặp Phương Tri Ngộ là ở tiệm thú cưng mà hắn đang làm việc.
Hôm đó trong tiệm chỉ có mình hắn và một bầy chó mèo.
Nghe tiếng đẩy cửa, hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy một chàng trai đeo kính gọng vàng bước vào.
Người kia mặc vest chỉn chu, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, mở miệng nói: “Chào cậu.”
Đầu óc trống rỗng của Lâm Nhược đột nhiên hiện ra mấy chữ — Đẹp trai quá, y chang mặt người dạ thú…… ủa nhầm, xài từ kiểu gì thế?
Phương Tri Ngộ xách theo chiếc lồng nhỏ, bên trong là một chú mèo con lông vàng khoảng mấy tháng tuổi.
Anh nói phải đi công tác mấy ngày nên muốn gửi nuôi mèo ở đây.
“Ở nhà không có ai, nó lại nhỏ như vậy,” Phương Tri Ngộ nói, “Tôi không yên tâm.”
Trong tiệm cũng hay có người đến gửi nuôi thú cưng, Lâm Nhược không nghĩ nhiều mà nhanh chóng làm thủ tục cho anh.
Phương Tri Ngộ cũng chưa về vội, anh nói sắp đi công tác không được gặp mèo nên muốn ở với nó thêm một lát.
“Hay là cho tôi số liên lạc của cậu nhé?” Phương Tri Ngộ nho nhã lễ độ nói,
“Cậu có rảnh thì gửi cho tôi một hai video của nó được không?”
“Video? À được chứ……” Lâm Nhược lấy điện thoại ra, nghĩ thầm người này nhìn chững chạc điềm tĩnh mà mê mèo vậy sao?
Họ kết bạn với nhau trên Wechat, Phương Tri Ngộ vuốt mèo con rồi hài lòng ra về.
Từ đó trở đi, khung chat hàng ngày của Lâm Nhược lại có thêm một người.
Lâu lâu người này lại hỏi hắn mèo sao rồi? Ăn cơm chưa?
Giống như đang bắt chuyện chứ chẳng liên quan gì đến mèo, sau đó hai người trò chuyện chỗ nào chơi vui, món nào ăn ngon……
Khoảng nửa tháng Phương Tri Ngộ lại đến tiệm thăm mèo, nhưng hình như phải đi công tác liên miên nên không đón mèo về.
Làm việc gì mà đi công tác hoài thế nhỉ? Lâm Nhược hơi tò mò, nhưng ngẫm
lại chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến mình, đâu ai như hắn, chưa
học xong cấp ba đã đi làm, ngay cả đại học cũng không vào.
Hắn chống cằm nhìn Phương Tri Ngộ chơi đùa với mèo cạnh lồng, cổ sơmi để hở, tay áo xắn lên.
Anh mặc đồ đẹp vậy chắc làm ở công ty lớn nhỉ? Lâm Nhược nghĩ, biết đâu còn là quản lý hay giám đốc gì đó nữa.
Hắn đang nghĩ vẩn vơ thì điện thoại trên bàn bỗng reo lên.
Lâm Nhược quay đầu nhìn, là trong nhà gọi tới.
Lại hết tiền rồi à? Hắn cầm điện thoại đi ra cửa, “A lô?”
Giọng mẹ hắn vang lên ở đầu dây bên kia, “Con tan ca chưa?”
Lâm Nhược: “Chưa.”
Mẹ Lâm: “Vậy con lãnh lương chưa? Nhà mình hết tiền mua gạo rồi.”
Quả nhiên chỉ có lúc đòi tiền thì cha mẹ mới nhớ tới hắn thôi.
Lâm Nhược lạnh lùng nói: “Hết tiền mua gạo hay hết tiền mua rượu?”
Mẹ Lâm: “Đâu có……”
Lâm Nhược: “Con không có tiền.”
Từ khi hắn có trí nhớ thì cha hắn đã say xỉn, tính tình cũng tệ hại, đồ
đạc trong nhà lần lượt đội nón ra đi vì tật nghiện rượu của cha hắn, còn nợ như chúa chổm.
Sau khi hắn đi làm, trong nhà càng đòi tiền thường xuyên hơn.
Cha hắn cũng đang ở gần điện thoại, nghe hắn nói không có tiền thì mở miệng chửi: “Nuôi mày được tích sự gì hả?! Một chút tiền đồ cũng không có!”
Lâm Nhược: “Một tháng lương năm ngàn, cho bố mẹ hết ba ngàn thì con có thể có tiền đồ gì chứ?”
“Chứ không phải tại mày vô dụng à!” Cha hắn căm tức nói, “Mày nhìn con trai
lão Vương hàng xóm mà xem, lấy được vợ giàu, của hồi môn hai căn nhà, ba chiếc xe! Còn mày? Đi lâu như vậy mà chẳng tìm được ai cả!”
Lâm Nhược tức quá hóa cười — Tìm vợ giàu?
Đột nhiên hắn thấy buồn nôn, nhưng hắn không muốn buồn nôn một mình.
“Ai nói con không có?” Hắn cười lạnh, “Mấy ngày nữa con sẽ dẫn về cho bố gặp, để bố vui vẻ một chút.”
Hừ, muốn tìm vợ giàu à? Con tìm đàn ông về cho bố xem! Tức chết bố luôn!
Nhưng…… Hắn cúp điện thoại rồi mờ mịt nghĩ tìm ai đây?
Trong đầu hắn dạo một vòng nhưng chẳng tìm được ai thích hợp.
Chị quản lý tiệm từ bên ngoài về, thấy hắn ngơ ngác đứng ở cửa thì hỏi: “Tiểu Lâm, sao thế?”
Lâm Nhược: “Chị giả làm đàn ông về quê với em nhé?”
Quản lý: “…… Cậu có bị sốt không thế?”
“Thôi bỏ đi,” Lâm Nhược ủ rũ xua tay rồi đi vào tiệm, “Để em nghĩ lại xem.”
Thấy Phương Tri Ngộ cũng ở đây, quản lý chào hỏi: “Phương tiên sinh đến thăm Mao Mao à?”
Mao Mao chính là con mèo anh gửi nuôi ở đây.
“Ừm,” Phương Tri Ngộ gật đầu, “Dạo này rảnh nên tới chơi với nó nhiều hơn.”
“Cũng đúng,” quản lý cười nói, “Bình thường cậu bận thế cơ mà, hiếm khi có dịp gặp nó.”
Phương Tri Ngộ: “Thật ra nếu không phải Tết thì cũng chẳng bận lắm đâu.”
Quản lý thắc mắc: “Công việc của cậu liên quan đến Tết à?” Chẳng phải Tết được nghỉ sao?
Phương Tri Ngộ: “Ừ, phải đi với khách về quê gặp cha mẹ.”
Quản lý chẳng hiểu ra sao, “Hả? Gặp cha mẹ?” Làm việc gì mà phải theo khách về quê gặp cha mẹ nữa?
Phương Tri Ngộ khẽ cười nói: “Người ta thuê tôi làm bạn trai, nếu trong nhà giục cưới thì có thể tìm tôi.”
Quản lý: “……”
Lâm Nhược rụt rè đi tới hỏi nhỏ: “Thuê anh một ngày bao nhiêu tiền vậy?”