Chương 79: Phiên ngoại - Lâm Nhược (Hết)
- Trang Chủ
- Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi - Trường Yên
- Chương 79: Phiên ngoại - Lâm Nhược (Hết)
“Đàn ông chó!” Lâm Nhược hung dữ mắng, “Khốn!”
Phương Tri Ngộ nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, mờ mịt gọi: “Nhược Nhược?”
Hai mắt Lâm Nhược đỏ hoe, cố ngăn mình khóc, “Phương Tri Ngộ, ông nội anh! Không biết xấu hổ!”
“Không phải,” Phương Tri Ngộ đưa tay muốn kéo hắn, “Nhược Nhược, sao vậy em?”
Lâm Nhược cưỡi xe điện chạy vù đi.
Phương Tri Ngộ: “……”
“Bạn trai nhỏ của em đó hả?” Phương Tri Mộ ở cạnh không nhịn được cười, “Đáng yêu ghê.”
“Chị,” Phương Tri Ngộ bất đắc dĩ nói, “Chị đừng có chọc nữa.”
Anh vội vàng cầm chìa khóa xe đuổi theo, “Em về trước đây.”
Phương Tri Mộ nói với theo: “Dỗ xong nhớ dẫn cậu ấy đến gặp chị nhé! Cậu ấy thích gì? Để chị còn chuẩn bị quà gặp mặt nữa……”
Phương Tri Ngộ lái xe chạy mất dạng.
Lâm Nhược đầm đìa nước mắt về nhà Phương Tri Ngộ, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Mình sẽ dọn đi ngay lập tức, từ nay về sau không muốn thấy gã đàn ông chó này nữa!
Hắn càng nghĩ càng đau lòng, nhịn không được gọi điện cho Diệp Nhiên.
Nhưng giọng Diệp Nhiên cũng rầu rĩ không vui, còn hỏi hắn có bạn trai rồi à?
Nghe xong Lâm Nhược lập tức bùng nổ, ấm ức mắng một tràng dài: “Mụ nội anh ta chứ, có bạn gái rồi còn trêu chọc tớ nữa!”
“Lẽ ra tớ phải thiến anh ta!”
“Ai có bạn gái?” Giọng Phương Tri Ngộ chợt vang lên.
Lâm Nhược giật nảy mình, điện thoại cũng bị Phương Tri Ngộ cướp đi. Gã đàn ông chó này còn khách sáo nói với Diệp Nhiên qua điện thoại: “Xin lỗi, tôi và cậu ấy có việc bận rồi.”
“Ai thèm có việc với anh…… Á!” Lâm Nhược còn chưa nói hết thì đã bị Phương Tri Ngộ vác lên.
“Anh làm gì vậy?!” Lâm Nhược giãy giụa trên vai anh, “Buông ra!”
Phương Tri Ngộ thả hắn xuống salon rồi giữ chặt tay chân hắn, “Đừng quậy, nghe anh nói trước được không?”
“Anh còn gì để nói nữa hả?!” Lâm Nhược tức giận, “Cái gì mà tối nay bận việc phải về trễ chứ? Bận đi thuê phòng khách sạn với gái chứ gì?!”
Phương Tri Ngộ dở khóc dở cười, “Nói mò gì vậy, anh đâu có.”
“Tôi thấy hết rồi!” Lâm Nhược cả giận nói, “Cô ta còn véo má anh nữa! Cô ta véo xong anh lại về véo tôi đúng không?! Khốn, từ nay về sau anh cho cô ta véo đi! Còn lâu tôi mới……”
Phương Tri Ngộ: “Đó là chị anh mà.”
“Ai thèm quan tâm cô ta là……” Lâm Nhược im bặt rồi sững sờ hỏi, “Chị anh?”
Phương Tri Ngộ gật đầu: “Chị cùng cha cùng mẹ với anh.”
“Vậy, vậy……” Lâm Nhược mờ mịt, “Vậy sao anh đến khách sạn với chị ấy?”
“Chị ấy muốn đến thăm em.” Phương Tri Ngộ giải thích, “Anh sợ chị ấy làm em sợ nên bảo chị ấy ở tạm khách sạn một đêm, nếu em đồng ý thì mai sẽ dẫn em đến gặp. Chưa kịp nói thì em nhìn thấy rồi.”
Phương Tri Ngộ vuốt tóc bên tai hắn, “Nghĩ lung tung gì thế? Chưa nghe anh nói đã chạy rồi.”
“Làm sao em biết đó là chị anh chứ,” Lâm Nhược lẩm bẩm, “Hai người còn đứng ở cổng khách sạn nữa.”
Hắn nghĩ ngợi rồi lo lắng hỏi: “Chị ấy còn thấy em đánh anh, có khi nào sẽ ghét em không?”
Phương Tri Ngộ: “Không đâu, chị ấy đạp mạnh hơn em nhiều.”
Lâm Nhược: “……” Anh hay bị chị mình đạp lắm à?
Phương Tri Ngộ bế người ngồi xuống rồi hỏi: “Vậy ngày mai cùng ăn bữa cơm được không?”
Lâm Nhược thấp thỏm nói: “Chị ấy không giận thật chứ?”
“Không đâu,” Phương Tri Ngộ dụi mũi vào má hắn, “Đừng lo gì hết, có anh đây rồi.”
Lâm Nhược bị anh ôm trong lòng, do dự một lát rồi gật đầu.
Ngày hôm sau, Lâm Nhược ngồi cạnh Phương Tri Ngộ trong một nhà hàng cao cấp, khẩn trương nhìn Phương Tri Mộ đối diện.
Phương Tri Mộ lấy trong túi xách ra một tấm thẻ đặt trước mặt Lâm Nhược.
Lâm Nhược chợt nhớ tới mấy bộ phim hay xem trên TV, cái gì mà “Trong này có ba triệu, rời xa con trai tôi đi”.
Chắc không phải chị Phương Tri Ngộ sắp nói “Đây là XX triệu, rời xa em trai tôi đi” đấy chứ?!
Sau đó hắn thấy Phương Tri Mộ cười xởi lởi: “Thằng nhóc thúi này không nói chị biết em thích gì nên tặng em tấm thẻ này, thích gì tự mua nhé.”
Lâm Nhược: “……”
Lâm Nhược vội nói: “Không, không cần đâu ạ.”
Phương Tri Ngộ nhét thẻ vào tay hắn: “Nhận đi, cảm ơn chị là được rồi.”
Lâm Nhược ngơ ngác nói: “Cảm ơn chị.”
Phương Tri Mộ ôm má nói: “Ngoan quá, đáng yêu ghê.”
“Mai mốt thằng nhóc này dám bắt nạt em thì cứ mách chị, chị sẽ dạy dỗ nó cho em.”
Lâm Nhược ngẩn ngơ gật đầu.
“Hai em quen nhau thế nào vậy? Em trai chị tỏ tình trước hả? Hẹn hò bao lâu rồi?” Phương Tri Mộ hỏi liền tù tì, còn nói, “Hay là đêm nay vào khách sạn ở với chị đi, chị còn nhiều điều muốn nói với em lắm.”
Lâm Nhược: “……”
Phương Tri Ngộ bảo chị mình: “Chị tém lại chút đi, đừng dọa em ấy.”
“Chị đâu có?” Phương Tri Mộ cười tủm tỉm, “Nhược Nhược, nếu khách sạn nhà mình ở không quen thì về nhà cũng được.”
Lâm Nhược mờ mịt: “Khách sạn nhà mình?”
“Đúng vậy,” Phương Tri Mộ nhìn sang Phương Tri Ngộ, “Em chưa nói với Nhược Nhược à?”
Phương Tri Ngộ cười, “Nói rồi mà.”
Lâm Nhược: “…… Em cứ tưởng là khách sạn nhỏ chứ.” Không ngờ là khách sạn năm sao sang trọng như vậy.
Sau đó Phương Tri Ngộ thấy Lâm Nhược kéo tay áo mình, hai mắt lóe sáng như sao: “Vậy em sẽ ở khách sạn với chị.” Còn chưa được ở khách sạn năm sao lần nào đâu!
Phương Tri Ngộ: “……”
Cuối cùng vẫn đến khách sạn ở, nhưng Phương Tri Mộ chưa kịp bước vào phòng đã bị Phương Tri Ngộ đuổi đi, đành phải hậm hực sang phòng bên cạnh.
Lâm Nhược tò mò ngắm nghía căn phòng, chợt nhớ ra một chuyện nên ngờ vực hỏi: “Nhà anh mở khách sạn, vậy sao lúc trước anh còn cho người ta thuê làm bạn trai nữa?”
Phương Tri Ngộ: “……”
Phương Tri Ngộ bình tĩnh nói: “Làm thêm ấy mà.”
Lâm Nhược giật mình: “Nhà anh giàu vậy mà còn phải làm thêm nữa sao?”
Phương Tri Ngộ: “Có ai chê tiền nhiều quá đâu?”
Lâm Nhược: “……” Cũng đúng nhỉ.
Hắn nhìn ra cửa sổ thấy ánh nước lăn tăn dưới lầu, vui vẻ nói: “Phương Tri Ngộ, bên ngoài có hồ bơi kìa.”
“Ừ,” Phương Tri Ngộ ôm hắn từ phía sau, “Muốn bơi không? Ngày mai đi.”
Lâm Nhược: “Nhưng em không biết bơi.”
Phương Tri Ngộ: “Không sao, anh dạy em.”
Lâm Nhược cười cong mắt, “Dạ.”
Yết hầu Phương Tri Ngộ nhấp nhô, đưa tay kéo màn lại rồi đè người vào cửa sổ hôn.
“Ưm……”
Thanh âm đứt quãng quanh quẩn trong phòng, “Đừng cắn, ngày mai…… còn đi bơi nữa.”
“Đừng sợ, không ai thấy đâu.”
“Anh…… Ưm!”
Ở phòng bên cạnh, Phương Tri Mộ áp tai sát tường hồi lâu vẫn không nghe thấy gì, hậm hực nói: “Ai làm cách âm vậy? Trừ lương!”
[HOÀN]