Chương 35 - Bị Tranh Đoạt Di Sản (15)
- Trang Chủ
- Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình
- Chương 35 - Bị Tranh Đoạt Di Sản (15)
Âm khí phía sau dày đặc, mà Tạ Thúc Vân bình tĩnh như lúc ban đầu: “Đại ca, ta biết là ngươi.”
“Ngươi có ý gì?” Bàn tay chậm rãi dùng sức, cái lạnh thấu tim, mạch máu khắp cơ thể phảng phất như bị đông lạnh.
Tạ Văn Tu trong trạng thái âm hồn lý trí không ổn định, càng âm u cố chấp.
Cho dù trước khi chết không có chấp niệm, hiện tại sinh ra chấp chiếm hữu
đối với Nguy Dã, nếu không phải Tạ Văn Tu khi còn sống tính cách trầm
ổn, thì lúc này đã đem em trai ruột này giết chết.
Tạ Thúc Vân giơ lên đôi tay, ý bảo chính mình không có ác ý.
Nguy Dã mơ hồ nghe được tiếng động, tính đứng dậy nhìn xem. Tạ Thúc Vân thấp giọng nói: “Không muốn làm tẩu tẩu phát hiện thì chúng ta đi nơi khác
nói chuyện.”
Tạ Văn Tu nheo mắt lại, đem Tạ Thúc Vân xách ra xa cửa sổ.
Âm hồn Tạ Văn Tu hiện tại rất lợi hại, đánh bừa chỉ làm tổn thương cả hai
bên. Tạ Thúc Vân không nhanh không chậm nói: “Đại ca, ngươi bình tĩnh
một chút, đừng mất lý trí.”
Phanh! Giữa lưng lại tê rần, y bị ấn
trên mặt tường lạnh băng, Tạ Văn Tu không nhẹ tay chút nào: “Lúc ngươi
làm chuyện xấu xa, có nghĩ tới ta là anh trai ngươi?”
Giọng điệu ảm đạm, nếu không thể đưa ra một cái lý do, chỉ sợ không chết cũng muốn bị lột da.
Gương mặt Tạ Thúc Vân bị cát đá cộm đau, lập tức nói: “Ta là cố ý dẫn ngươi ra tới, ta đoán được sắc quỷ kia là ngươi.”
“……” Sắc quỷ hai chữ làm Tạ Văn Tu trầm mặc một lát, tay nhẹ nhàng buông ra một ít: “Ngươi làm sao mà biết được?”
Tạ Thúc Vân lại hỏi: “Đại ca không nghĩ tới nguyên nhân tại sao âm hồn của mình còn ở lại nhân gian?”
“Ta không cùng ngươi tiếp xúc, chỉ nhìn tình huống này ngươi còn có thể bảo trì lý trí, liền biết ngươi không phải người có tính cách âm u và cực
đoan.”
“Tẩu tẩu tưởng niệm ngươi như thế, ngươi cũng chưa từng
hiện thân ở trước mặt hắn, có thể thấy được là muốn cho hắn thoát khỏi
mây mù, có được cuộc sống mới. Nói vậy nếu ngươi có thể đi đầu thai,
cũng sẽ không ở bên người hắn.”
Tạ Văn Tu nghe được lời tự thuật, chậm rãi đem y buông ra. Tạ Thúc Vân xoay người lộ ra nụ cười: “Hiện
tại ngươi đã bình tĩnh trở lại đi?”
Trên gương mặt trắng nõn bị
dính vài phần đất, thoạt nhìn có chút buồn cười, y chậm rì rì phủi tro
bụi dính trên đạo bào, đợi trong chốc lát, chờ Tạ Văn Tu đáp lại: “Theo
như lời ngươi, thì chuyện này là thế nào?”
“Ba ngày trước, ta đi đến rừng cây kia, ở nơi đó đào ra rất nhiều thi thể.”
Tạ Văn Tu trầm ngâm nói: “Khó trách nơi đó âm khí nhiều hơn so với những nơi khác, ta thường xuyên đến đó hấp thụ âm khí.”
Tạ Thúc Vân thở dài. “Đều không phải chôn xác đơn giản như vậy, mà là dùng mười tám cổ thi thể để làm trận pháp, hiệu quả là…… Bắt hồn nuôi quỷ.”
Tạ Thúc Vân đối với cái chết của Tạ Văn Tu có nghi ngờ, thừa dịp lần trước đi dán bùa đuổi quỷ để tra xét Tạ gia, lại không tìm thấy vấn đề.
Đến khi bị con chó kia dẫn tới sau núi, đào ra trận bắt hồn. Đúng là âm
trận này phá hủy việc xung hỉ, làm Tạ Văn Tu bệnh không dậy nổi, sau khi chết âm hồn cũng bị giữ lại.
Không chỉ có như thế, ở trong trận
tu luyện tuy rằng sức mạnh tăng lên nhanh chóng, âm khí trong đó còn có
oán khí, cuối cùng sẽ nuôi ra một con ác quỷ để người bày trận sử dụng.
Tạ Văn Tu biến sắc. Y phát giác chính mình càng thêm cố chấp và dễ giận,
nếu không có ý chí lớn mạnh, chỉ sợ sự ghen tuông trong lòng sẽ tổn
thương đến Nguy Dã.
Tạ Thúc Vân nói: “Ta đã xem xét, thi thể được chôn ở đây đã 5 năm.”
“Cha mẹ lần lượt chết, chỉ sợ cũng không phải là việc ngoài ý muốn.” Tạ Văn
Tu trầm giọng: “Xem ra vẫn luôn có có người ở trong bóng tối muốn hại Tạ gia.”
Tạ Thúc Vân không hề có ký ức về cha mẹ, nhưng báo thù tất nhiên là trách nhiệm của y. Phủi xong bụi trên người, đang muốn nói
chuyện, đã bị Nguy Dã nhìn thấy.
“Ngươi một mình ở kia làm gì
đâu?” Nguy Dã đến gần, nhìn thấy trên mặt y dơ hề hề, hồ nghi nói: “Trên mặt làm sao vậy, cùng người đánh nhau?”
Tạ Thúc Vân vội lấy tay áo lau mặt: “Ta tới tìm tẩu tẩu, không cẩn thận đâm vào tường.”
“Người bao nhiêu tuổi, còn có thể đâm tường?” Nguy Dã cười khúc khích, từ trên người móc ra khăn tay đưa cho y: “Tìm ta có chuyện gì?”
Hắn mới vừa tắm gội xong, sợi tóc mềm mại còn mang theo hơi nước, trên khăn tay dính mùi thơm.
Tạ Thúc Vân có chút không nỡ dùng, cầm khăn tay cười nhìn hắn: “Ta tìm tẩu tẩu là……”
Phía sau Nguy Dã, Tạ Văn Tu nhẹ nhàng lắc đầu.
“…… Tới giúp tẩu tẩu đuổi quỷ, sắc quỷ kia đã bị ta bắt được, tẩu tẩu về sau lại không cần lo lắng.”
Tạ Văn Tu: “……”
“Thật vậy chăng?” Nguy Dã như trút được gánh nặng, khuôn mặt trắng nõn tươi cười.
Hắn nói lời cảm ơn, tự mình đem Tạ Thúc Vân tiễn ra khỏi sân.
Nhìn bóng dáng một người một quỷ, Nguy Dã thở dài: “Tạ đại ca thật là nam nhân không tồi, đáng tiếc chính là chết sớm.”
Sợ hắn bị liên lụy gặp nguy hiểm, không chịu hiện thân ở trước mặt hắn.
Nam nhân tốt Tạ Văn Tu rời xa tầm mắt của Nguy Dã, bàn tay thon dài liền duỗi ra trước mặt Tạ Thúc Vân.
Tạ Thúc Vân: “Cái gì?”
Tạ Văn Tu: “Khăn tay. Ngươi giữ làm cái gì?”
Tạ Thúc Vân chớp chớp mắt, nhanh chóng đem khăn tay chà xát lên mặt, bùn đất dính lên: “Tẩu tẩu cho ta lau mặt.”
Đôi mắt đen tối của Tạ Văn Tu hơi hơi nheo lại: “Ngươi tốt nhất không cần gây rối.”
Tạ Thúc Vân cười ngâm ngâm hỏi: “Đại ca không nghĩ làm tẩu tẩu thích người khác?”
Tạ Văn Tu mày nhăn lại, phản ứng đầu tiên là lắc đầu, lại trái lương tâm mà nói: “Ta chỉ hy vọng hắn khỏe mạnh vui sướng.”
“Nhưng ta quyết không cho phép……” Từng chữ từng chữ cảnh cáo Tạ Thúc Vân: “Bất luận kẻ nào trong Tạ gia đụng tới hắn.”
Tạ Thúc Vân nói: “Nếu là tẩu tẩu có quyết định riêng đâu?”
Tạ Văn Tu âm trầm mà nhìn y, khí đen lượn lờ bên người.
Tạ Thúc Vân ngửi thấy sát khí bên trong. Y hơi hơi mỉm cười: “Kỳ thật vô
luận là ai đều giống nhau, đại ca chỉ là không muốn nhìn tẩu tẩu rời
khỏi ngươi, có phải hay không?”
Vấn đề này không có đáp án, bởi vì Tạ Văn Tu cũng không biết.
Hồn phách lúc sáng lúc tối, trong lòng có một âm thanh kêu gào độc chiếm, lý trí lại không ngừng áp chế.
Lấy trạng thái hiện tại của Tạ Văn Tu, đã không thích hợp đi theo bên người Nguy Dã, Tạ Thúc Vân lấy ra một khối ngọc bội có thể tinh lọc âm hồn
làm y nhập vào đó.
Địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, hai người
quyết định chờ đợi, Tạ Thúc Vân đã đem mắt trận phá huỷ, đối phương vô
luận có mục đích gì, phát hiện trận pháp bị phá nhất định sẽ lại lần nữa xuất hiện.
Tạ Văn Tu nói: “Ta còn có một việc phải làm.”
Một ngày sau, đội vận chuyển thuốc phiện của Hà Toàn Thắng sắp trở lại An Thành.
Tạ Thúc Vân cũng muốn giúp Nguy Dã, vào đêm, một người một quỷ cùng nhau ra cửa.
Bóng đêm duỗi bàn tay không thấy năm ngón tay, Tạ Thúc Vân mặc trang phục đi đêm, thân thể mạnh mẽ linh hoạt, vẫn không theo kịp Tạ Văn Tu mau lẹ.
Nhìn Tạ Văn Tu chui vào kho hàng Hà gia, Tạ Thúc Vân không khỏi cảm thán, trách không được luôn có người muốn nuôi quỷ.
Có quỷ hỗ trợ làm việc thật sự rất tiện, quan trọng nhất chính là lặng yên không một tiếng động, không lưu lại chứng cứ.
Sáng sớm hôm sau, kho hàng của Hà gia đại loạn, người gác đêm không biết vì
sao mà ngủ say cả đêm, tất cả thuốc phiện đều bị tiêu hủy.
Kia
đều là tiền bạc bỏ ra a! Hà Toàn Thắng đều tức đến đỏ mắt, đối tượng
hoài nghi nhất chính là Nguy Dã, liền gọi người vây quanh cửa lớn của
nhà họ Tạ.
Sự hùng hổ của Hà Toàn Thắng hấp dẫn rất nhiều người đến xem náo nhiệt.
Hà Toàn Thắng lớn tiếng kêu gào cùng các bá tánh khe khẽ nói nhỏ, cửa lớn
Tạ gia kẽo kẹt một tiếng mở ra, một cái thân ảnh đi ra.
Nguy Dã
đã nghe được chuyện này, nhướng mày cười nói: “Ông chủ Hà mất đồ, như
thế nào không đi tìm cảnh sát, ngược lại tìm tới nhà ta?”
Hà Toàn Thắng không kịp chờ kết quả từ cảnh sát, cho là Nguy Dã làm, liền gấp
không chờ nổi tới tính sổ: “Ở An Thành chỉ có ngươi vẫn luôn cùng ta đối nghịch, trừ ngươi, còn có thể là ai!”
Nguy Dã trong lòng biết là người trong nhà làm, mặt không đổi sắc: “Ông chủ Hà, ta có thể hiểu
được ngươi hiện tại lửa giận công tâm, nhưng nói chuyện phải có chứng
cứ.”
“Ngươi tới giương oai, Tạ gia chúng ta cũng không phải ăn chay.”
Đúng lúc này, người của đội cảnh sát An Thành chạy tới duy trì trật tự. Hà
Toàn Thắng tức giận nói: “Cảnh sát tới, xem ngươi còn giảo biện như thế
nào!”
Đội trưởng đội cảnh sát cũng là khó xử, hai nhà nhà nào
cũng không thể đắc tội. Anh lau mồ hôi, chỉ có thể nói theo sự thật:
“Ông chủ Hà, ta tra qua những thuốc phiện đó là bị vôi sống đốt, ta kêu
người đi tìm nguồn gốc, phát hiện vôi sống liền từ trong tiệm của
ngươi.”
Tra tới tra đi tra được trên người Hà Toàn Thắng, ngày
hôm qua cửa trong tiệm đều khoá, lại có một số lớn vôi sống, một cái dấu chân đều không có.
Quả thực như là quỷ làm tất cả.
Hà Toàn Thắng trợn tròn mắt, chỉ vào Nguy Dã, ngón tay run rẩy: “Nhất định là ngươi tìm người làm!”
Nước miếng hơi kém phun lên người hắn. Nguy Dã lui về phía sau một bước:
“Lời này thực sự có ý tứ, ta nào có bản lĩnh lớn như vậy.” Hắn lạnh lạnh cười: “Nói không chừng là có người thay trời hành đạo?”
Trong
đám người có người giương giọng nói: “Ông chủ Nguy nói không sai, gần
nhất ở Lâm Thành liền có người cướp giàu giúp nghèo, nói không chừng đã
đến An Thành của chúng ta gây án!”
“Đúng vậy, thứ đồ kia vốn dĩ liền không phải thứ tốt, nghe nói sẽ làm hại người, huỷ đi mới tốt!”
Hộ vệ của Tạ gia cũng không ít, Hà Toàn Thắng đứng ở cửa cũng không làm
được gì, lại nghe được bá tánh sau lưng chỉ vào mình nhỏ giọng mắng, chỉ có thể nén giận rời đi.
“Cảm ơn mọi người nói lời giúp đỡ.” Nguy Dã từ bậc thang đi xuống, đối người chung quanh nhu hòa mà cười cười:
“Chuyện này không phải ta làm, nhưng thuốc phiện thật là đồ vật hại
người, hy vọng sẽ không có người dính phải.”
Mắt phượng mỉm cười, thanh âm ôn hòa, khuôn mặt dưới ánh mặt trời tuấn tiếu trắng nõn, cùng
gương mặt dữ tợn của Hà Toàn Thắng đối lập.
“Ông chủ Nguy nói không sai, Hà Toàn Thắng thật không phải người!”
“Ông chủ Nguy là người tốt! Tạ gia ở An Thành bỏ vốn làm Bác Cốt Tháp, lại dựng lều phát cháo, không biết giúp bao nhiêu người!”
“Hổ thẹn hổ thẹn, ta phát cháo chính là vì tiêu tiền.” Nguy Dã cào cào chóp mũi, trong lòng có chút ngượng ngùng: “Trước kia đóng vai nhân vật pháo hôi, thật không có cơ hội làm việc tốt.”
001 nói:【 Chỉ cần nhìn việc là được. 】
Lời này Tạ Quân Nhai cũng nói qua, 001 cùng Tạ Quân Nhai quả nhiên là một
người. Nguy Dã cười khanh khách nói: “Ngươi thế nhưng còn sẽ khen ta, hệ thống ngươi thật đáng yêu a.”
001 thầm nghĩ ngươi mới đáng yêu, khen ta làm gì.
Nguy Dã xoay người trở về, mới phát hiện Tạ Thúc Vân dựa sau cửa lớn.
“Tẩu tẩu cũng cảm thấy chuyện này là do người có lòng hiệp nghĩa làm?” Tạ Thúc Vân cười đến rất đẹp.
Nguy Dã ngẩn ra, tinh tế đánh giá y một cái, nhạy bén nói: “Không phải là…… Ngươi làm đi?”
Lấy tính cách của Tạ Thúc Vân, bị hỏi đương nhiên là liên tục gật đầu, sợi
tóc trên đỉnh đầu hơi nhếch lên, giống như đang vẫy đuôi tranh công.
Tạ tiểu tam quá đáng yêu.
“Ngươi làm thật tốt, thật là lợi hại.” Nguy Dã nhịn không được muốn sờ đầu y,
chú ý tới Tạ Thúc Vân cao hơn hắn, hắn còn phải ngửa đầu nhìn đối
phương.
Tạ Thúc Vân cong lên mặt mày, hơi hơi cúi người: “Tẩu tẩu sờ đi.”
Nguy Dã cười sờ tóc của y, hương thơm nhàn nhạt phát ra từ cổ tay, Tạ Thúc Vân mỉm cười hai mắt tràn đầy sự sung sướng mà chớp.
Nguy Dã tò mò hỏi: “Là một mình làm sao? Nghe tới thực tốn không ít công sức.”
Tạ Thúc Vân nghĩ nghĩ, gật đầu: “Chỉ có một ‘người’.”
Không có biện pháp, Tạ Văn Tu không muốn bại lộ, y lại không thể giúp đại ca tranh công.