Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi - Chương 59
Ngày tiếp theo, Nam Nhứ trong cơn ngứa khó nhịn mà tỉnh.
Mèo nhỏ cuộn tròn người, miệng cắn đuôi.
Ô ô ô, thật gian nan quá.
Làm sao bây giờ, kỳ động dục của nàng hình như càng ngày càng không khống chế được.
Nàng nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc thì cũng ngăn chặn một ít, nàng bò dậy pha chén trà Phật Liên, bình thường một đóa Phật Liên là có thể pha một ly trà rồi, nhưng nàng siêu cấp vội mà ném tận năm đóa vào.
Trà đã xong, vị đắng làm cho đầu lưỡi nàng trở nên tê rần.
Nàng đổ trà vào ống trúc chế thành những chén nhỏ.
Phòng hờ lúc ngồi trên hạc giấy với Lê Vân ——
Nàng cầm cỏ lau gậy, cất ống trúc vào trong ngực, thường thường sẽ uống một ngụm trà để đối phó với kỳ động dục mãnh liệt kia.
Lê Vân rũ mắt trông thấy khuôn mặt nhỏ khổ sở của nàng, nhưng vẫn chưa nói gì.
Cho đến khi đưa người đến Xích Đan Phong, Lê Vân nói: “Tối nay Ô phong chủ kêu ta ở lại ngâm thuốc, ngươi học xong tự mình về Đạp Tuyết Phong.”
Nam Nhứ: “Vâng……sư phụ.”
Nàng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Hương khí trên người Lê Vân thật sự là quá tra tấn người khác!
Nếu không phải dựa vào trà Phật Liên duy trì thanh tỉnh cho nàng, nàng quả thật sẽ nổi thú tính quá độ ở trên không trung rồi.
Ừm, lần đầu tiên mà đã kích thích như vậy có chút không tốt……?
Ây ây ây!
Nghĩ cái gì thế không biết?
Xóa đi xóa đi!
Nam Nhứ quơ quơ đầu, quá mức kích thích quét sạch “tư liệu học tập” ở trong đầu.
Lê Vân thoáng nhìn vành tai nàng phiếm hồng, ánh mắt đen đi vài phần.
……
Nam Nhứ mang theo cái đầu đầy “tư liệu học tập” chui vào trong thư phòng.
Nàng trải qua hơn phân nửa tháng gian khổ ra sức học hành, sách trong thư phòng rốt cuộc cũng bị nàng gặm xong hai phần ba. Còn dư lại một phần ba, toàn là những cuốn sách có nội dung khó hiểu, khó lý giải, cực gian nan ——
Ngay từ đầu nàng hoàn toàn đọc không hiểu, sau khi đọc nhiều sách dần dần cũng đã hiểu được một ít, ít nhất thì thoạt nhìn sẽ không giống như một người thất học.
Nam Nhứ nâng sách.
Tác phẩm cao thâm gian nan dần dần xâm lấn trí óc nàng, làm mất dần đi cảm giác khô nóng của nàng.
Nàng đọc sách cả một ngày, đầy mặt chết lặng, kỳ động dục tính là cái gì chứ, “tư liệu học tập” ở trong đầu nàng ngược lại không làm dậy nổi nửa điểm gợn sóng.
Nam Nhứ: Trong đầu ta chỉ có học tập.jpg
Chờ nàng học xong, Lục Thiên Chỉ bên ngoài cũng đã chuẩn bị cho nàng một tiên thuyền để cùng đi.
“Tiểu sư muội,” Lục Thiên Chỉ vươn dây đằng mở cửa tiên thuyền cho nàng, “Chúng ta đi thôi.”
Nam Nhứ nhìn tiên thuyền kim quang lấp lánh, tài đại khí thô, cảm thấy có chút quen mắt: “Sư tỷ…… tiên thuyền này là của sư phụ à?”
Nàng đã ngồi qua tiên thuyền của Ô Đại Sài, bởi vậy mới có vài phần ấn tượng.
Lục Thiên Chỉ nói: “Đúng vậy, sư phụ biết chúng ta đi ra ngoài, nên mới đem tiên thuyền riêng cho chúng ta mượn.”
Nam Nhứ: “?”
“Sư phụ biết chúng ta đi……?!”
Hai mắt Nam Nhứ như động đất.
“Đúng vậy.” Lục Thiên Chỉ tập mãi thành thói quen nói, “Sư phụ còn cho chúng ta một ít linh thạch, bảo chúng ta tùy tiện tiẻu, không cần khách khí.”
Nam Nhứ: “???”
“Đi thôi,” Lục Thiên Chỉ thấy nàng không nhúc nhích, dứt khoát dùng dây đằng đem nàng lên tiên thuyền, “Chúng ta còn phải đi đón tiểu tỷ muội của muội, rồi đi thành Huyền Ảnh nữa.”
Tiên thuyền bay trong mây, Nam Nhứ cúi đầu nhìn dây đằng bó kín mít trên người, gian nan nói: “Sư tỷ, có thể thả muội ra trước được không?”
Lục Thiên Chỉ: “Không được.”
Lục Thiên Chỉ nói: “Nhỡ đâu muội ngã từ trên tiên thuyền xuống thì làm sao?”
Nam Nhứ: “…………”
Nàng cảm thấy mình giống như bị bắt cóc đến thanh lâu.
Cho nàng xuống xe!!!
……
Ô Đại Sài đứng trước cửa sổ, vui mừng nhìn tiên thuyền đã đi xa.
Linh thạch hắn cho đủ rồi, Vong Trần Đan cũng cho đủ rồi, còn Bích Vân Xuân cũng được Lục Thiên Chỉ cầm theo rồi, hắn còn cố ý dặn dò Lục Thiên Chỉ tìm thanh quan nhân.
Nhóm tiểu quan ở Nam Phong quán hẳn là phải từng trải qua dạy dỗ, cũng tính được gọi là thanh quan nhân, có thể hầu hạ Nhứ nha đầu thoải mái dễ chịu.
Lần đầu tiên trong kỳ động dục, cũng không thể để lại bóng ma.
À, đúng rồi, cũng không thể có thai.
Còn phải cho nam tử kia ăn Tranh Tử dược, điểm này vậy mà lại quên dặn——
Ô Đại Sài vội vàng lấy thạch truyền âm, chuẩn bị tìm Lục Thiên Chỉ, lại thấy Lê Vân bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Ô phong chủ,” Lê Vân thần sắc như thường, hỏi, “Có phải nên ngâm thuốc rồi không?”
“A ha ha……”
Ô Đại Sài rờ đầu: “Thật là, trí nhớ lão phu gần đây không tốt, suýt nữa thì quên. Bây giờ ta đi bốc thuốc cho ngươi liền đây.”
Ô Đại Sài bị Lê Vân nhìn chằm chằm, trong lòng chột dạ vài phần, thu hồi thạch truyền âm rồi đi tới trước quầy dược.
Hắn kéo ngăn kéo, vừa muốn bốc thuốc, bỗng nhiên cảm giác đằng sau có người tới gần.
Hắn quay đầu lại: “Ngươi……”
Lê Vân dứt khoát lưu loát mà chém hắn một đao, sau đó điểm hai nơi đại huyệt trên người hắn.
Ô Đại Sài không hề phòng bị, trợn mắt trừng hắn: “…… Lê Vân, ngươi muốn làm gì!”
Nam nhân vẫn chưa trả lời, lại vỗ nhẹ một chưởng đằng sau hắn.
Ô Đại Sài hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Lê Vân lấy ra một con kim linh.
Chuông bạc ở trên người Nam Nhứ, đang di chuyển đến hướng thành Huyền Ảnh.
Hắn theo phương hướng mà kim linh cảm ứng mà đuổi theo.
……
Trên tiên thuyền, Du Duyệt được đón lên tiên thuyền, cả người đều biểu hiện vô cùng vui sướng.
Đầu tiên nàng hướng phía Lục Thiên Chỉ hành lễ: “Chào Lục sư tỷ.”
Rồi sau đó nàng nói với Nam Nhứ: “A Nhứ, hôm nay ta đã viết được bản đầu tiên rồi!”
“Bản đầu tiên?” Nam Nhứ kinh ngạc nói, “Nhanh như vậy?”
Du Duyệt lấy ra một chồng giấy, đưa cho Nam Nhứ, hậu tri hậu giác phát hiện Nam Nhứ đang bị Lục Thiên Chỉ bó.
“Ách……” Du Duyệt nói, “Ta cầm cho muội xem.”
Lục Thiên Chỉ đứng bên cạnh Nam Nhứ, ánh mắt cũng thoáng nhìn qua bản thảo của Du Duyệt.
Nàng nói: “Đây là muội viết thoại bản?”
“Đúng thế!” Du Duyệt thành khẩn nói, “Sư tỷ có kiến nghị?”
Lục Thiên Chỉ nói: “Ta thì lại không hiểu, Phật tử không giống như muội viết. Phật tử xưa nay không mặc áo cà sa, cũng không hoàn toàn đi tu, có thể yêu.”
“Là như thế sao,” Du Duyệt nhớ kỹ, lại hỏi, “Sư tỷ gặp qua Phật tử rồi?”
Lục Thiên Chỉ ngưng một chút.
Nàng quay đầu đi: “Phải, xem như là gặp qua rôdi.”
Du Duyệt nói: “Vậy sư tỷ có thể nói với ta thêm một ít không?”
Lục Thiên Chỉ không thắng nổi ánh mắt nhiệt tình học hỏi của Du Duyệt, lại nói một ít. Nói đến sau nữa, Lục Thiên Chỉ lại có chút ấp úng, như có chuyện gì đó không thể nói thẳng.
Du Duyệt cũng tận lực không hỏi chuyện riêng tư, chỉ hỏi một ít vấn đề đại chúng.
“Sư tỷ,” Du Duyệt nói, “Phật tử có tức giận không? Thường nói, Phật tử từ bi vì hoài, sẽ không tức giận?”
“Tức giận?” Lục Thiên Chỉ theo bản năng nói, “Ta dùng dây đằng bó hắn bó lên, hắn cũng không có nổi giận……”
Du Duyệt:?!
Nam Nhứ:?!!
Lục Thiên Chỉ: “Khụ khụ khụ.”
Nàng dịch tầm mắt, thu hồi dây đằng đáng bó Nam Nhứ, tăng tốc chl tiên thuyền: “Phía trước là thành Huyền Ảnh.”
Nam Nhứ bị trói một đường, rốt cuộc cũng được buông, nàng hoạt động tay chân có chút cứng đờ.
Ừm……
Phật tử còn bị bó, nàng bị bó một đường cũng chả sao!
……
Tiên thuyền đã đến thành Huyền Ảnh.
Ba người từ tiên trên thuyền đi xuống.
Lục Thiên Chỉ giơ tay, tiên thuyền được nàng thu vào trong túi trữ vật.
Nàng đã đến thành Huyền Ảnh rất nhiều lần, đại khái là biết vị trí Nam Phong quán ở đâu, đưa hai tiểu sư muội đi tìm.
Nam Nhứ một đường ngửi mùi dầu chiên, cốt canh hoành thánh, món kho, mùi gà quay, đi theo Lục Thiên Chỉ tới một con phố đào hồng liễu xanh.
Mùi son phấn đầy đường, khiến nàng sặc mũi.
Trong gió còn có các hương vị ái muội dây dưa không rõ, khứu giác Nam Nhứ nhạy bén, thật sự có chút không quen, nàng lấy một viên Thanh Tâm Đan nuốt xuống.
Cho đến khi một hương vị bạc hà mát lạnh tràn lên, nàng mới có được chút không gian để thở.
Lục Thiên Chỉ đưa các nàng vào một tiểu lâu tinh xảo.
Tiến vào, gương mặt tú bà doanh doanh tươi liền chào đón: “Ba vị tiên nhân, là lần đầu tiên tới Nam Phong quán ta?”
“Ừ.”
Tuy rằng Lục Thiên Chỉ có chút không quen, nhưng việc nhỏ như giữ thể diện này vẫn có thể làm được.
Nàng nói: “Cho hai muội muội mở mang tầm mắt, đem tất cả thanh quan nhân giỏi nhất trong quán các ngươi ra đây.”
“Được ạ.”
Tú bà vừa thấy là một vị tài đại khí thô, mặt cười tươi như nở hoa.
Nàng dẫn khách nhân tới vào bên trong, hô một tiếng, vỗ tay một cái, hàng loạt các nam nhân theo thứ tự đi đến trước mặt các nàng.
Có thiếu niên môi hồng răng trắng, mỹ nhân sắc mặt âm nhu, mỹ nhân mặt băng sương lãnh, thậm chí còn có đại bán khỏe mạnh tinh tráng.
Tú bà cười nói: “Tiên nhân thích kiểu nào, cứ việc bảo bọn họ hầu hạ.”
Vừa quay đầu, tú bà trong bông có kim: “Các ngươi —— hầu hạ ba vị tiên nhân cho tốt!”
Tú bà rời đi.
Lục Thiên Chỉ nhìn Nam Nhứ: “Tiểu sư muội, muội thích kiểu nào?”
Nam Nhứ nhìn một vòng.
Bình tĩnh xem xét, những nam nhân trông cũng không tồi, có lẽ là do linh khí của Tu chân giới tẩm bổ, nói như thế nào thì tướng mạo này cũng có thể xứng với những tiểu thịt tươi mà nàng nhìn thấy ở kiếp trước.
Nhưng……
Nam Nhứ, một người mỗi ngày chỉ nhìn thấy gương mặt của Lê Vân.
Có sư tôn làm tiêu chuẩn, những nam nhân này đều có vẻ tẻ nhạt vô vị a!
“Ừm……” Nam Nhứ chỉ vào lãnh mỹ nhân kia, “Hắn đi.”
Người này…… Có một chút giống với sư tôn.
Lục Thiên Chỉ gật đầu: “Ngươi đi lên đây.”
Lãnh mỹ nhân mang theo vài phần cao ngạo, chậm rãi tiến đến ngồi trước mặt Nam Nhứ: “Tiên nhân, ta gọi là Thanh Sương.”
Thanh sương nói: “Ta giỏi đánh đàn, tiên nhân có muốn nghe một khúc không?”
Nam Nhứ: “…… Vậy đàn đi.”
Tới cũng tới rồi!
Lãnh mỹ nhân ngồi xuống cạnh đàn cầm, bắt đầu đàn.
Tư thái thật đúng là cảnh đẹp ý vui, tiếng đàn nhàn nhạt rất dễ nghe, chỉ là từ trước đến nay Nam Nhứ không hiểu về âm nhạc…… Nên nàng nghe không hiểu lắm.
Thanh Sương một bên đánh đàn, còn các thiếu niên môi hồng răng trắng lanh lợi mà đi lên, một bên đút trái cây cho các nàng, một bên mời rượu các nàng.
Nam Nhứ không tránh được những thiếu niên nóng bỏng lớn mật mời rượu, ngại làm hỏng mặt mũi người ta nên cũng uống mấy chén.
Rượu vừa xuống, nàng liền ngửi thấy một mùi hương mê ly tựa hồ thổi vào trong phòng.
Trí óc nàng mê mẩn, vừa mở mắt, Lục Thiên Chỉ, Du Duyệt cùng với nam nhân khác đều đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại nàng với Thanh Sương.
Thanh Sương chậm rãi cởi bỏ y phục, nói: “Tiên nhân, tối nay, sư tỷ ngài đã mua ta cho ngài, vậy ta sẽ từ từ hầu hạ ngài.”
Nam Nhứ: “!!!”
Nàng kinh hoảng thất thố mà lui về phía sau: “Không, không cần!”
Thanh Sương đi tới phía nàng: “Tiên nhân đừng hoảng. Những biện pháp hầu hạ người khác ở trong quán, ta đều đã học qua rồi.”
Nam Nhứ cảm thấy cơn ngứa trong cơ thể mình như bị kích lên.
Tất nhiên là không phải bởi tên Thanh Sương này, mà là trong rượu của cái thanh lâu có cho thứ gì đó, còn có mùi hương được đốt lên đó ——
Thật khó lòng phòng bị!
Gọi sư tỷ theo còn nghĩ rằng có xảy ra chuyện gì thì còn có thể bảo vệ nàng, không nghĩ tới sư tỷ lại đem bán nàng đi!
Cơ thể nàng khó chịu muốn chết, tay chân tựa hồ nhũn ra.
Thanh Sương nằm ở bên chân nàng: “Tiên nhân nếu là……”
“Phanh ——”
Một tiếng vang lớn, cửa phòng bị người ta đá văng ra.
Nam nhân tóc bạc phi dương, đứng ở trước cửa.
“Nam Nhứ.”
Giọng hắn bình tĩnh, nhưng lại lộ ra một cảm giác cực lạnh lẽo, “Lại đây.”
Nam Nhứ nhìn thấy người trước mắt, càng thêm luống cuống.
Lại cái gì nữa đây!
Nàng chịu không được mất!
Nàng theo bản năng chạy ra bên ngoài.
Cửa đã bị che kín, nàng theo hướng cửa sổ chạy ra ngoài.
Vừa động, dược tính này lại càng mạnh hơn, nàng nhảy xuống mặt đất, bản thân ngay cả đứng cũng không vững, lảo đảo một chút.
Chớp mắt Lê Vân đuổi theo, duỗi tay kéo nàng vào trong lồng ngực.
“Thả, buông ta ra……”
Nàng muốn thoát ra, nhưng cánh tay lại mềm như bông không có tí sức lực nào, cứ như là làm điệu làm bộ.
Nam nhân vẫn không nhúc nhích, gắt gao bắt lấy nàng, thấp giọng nói: “Tại sao lại trốn ta?”
Nam Nhứ không thể trả lời.
Vừa gần sát cơ thể của nam nhân, máu trong người nàng giống như sôi trào lên, kêu gào khát vọng đối với người trước mặt.
Không được……
Không thể xuống tay với sư tôn!
Nam Nhứ hạ quyết tâm cắn lên tay mình, vết thương chảy máu đầm đìa.
Đau nhức khiến cho nàng cũng thanh tỉnh vài phần, nàng dùng sức đẩy hắn, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đi.
Đồng tử Lê Vân co rụt lại.
Hắn nhớ tới một chuyện, yêu thú trong kỳ động dục mà mạnh mẽ chịu đựng, sẽ nổi điên tự hại chính mình ——
Hắn nắm Trảm Phong, cắt một vết trên đầu ngón tay, không chút nghĩ ngợi lại lần nữa đuổi theo nàng, kéo nàng vào trong ngực.
Hắn đem ngón tay dán vào bên môi nàng, ôm nàng ngồi lên hạc giấy.
Trong miệng Nam Nhứ tức khắc tràn đầy mùi máu thơm ngọt của hắn.
Cơn lạnh lẽo ngắn ngủi đi qua, một cơn sóng tình càng thêm mãnh liệt như thủy triều vọt đến nàng, Nam Nhứ không thể khống chế được mà quàng tay lên cổ hắn.
Nàng nhìn người trước mắt thanh lãnh tuyệt thế dung nhan, hoa mắt say mê vừa xúc động cái liền hôn lên.
Thôi rồi.
Xong đời rồi.
…… Nhưng mà lần đầu tiên của nàng sẽ không phải thật sự là ở trên không trung chứ?
Sao lại như thế!
Có phải quá kích thích rồi không?
Trong đầu Nam Nhứ hiện lên một ý nghĩ như vậy, sau đó trong người nàng cuối cùng cũng có chút thanh tỉnh, nhưng cũng lập tức bị bản năng bao phủ mà không khống chế được chính mình.
————
Hầu: Chùi ui, THỊTTTTT ư ( 〃▽〃)
Chúc đại gia đình mik năm mới vv muộn ạ!!!