Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi - Chương 50
Một là như vừa mới được hồi sinh, hai là chỉ mới bât đầu.
Nam Nhứ lúc này ngồi gần Lê Vân như vậy cũng đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chỉ là, thanh danh của nàng……
Đánh giá là giữ không nổi nữa rồi.
Đi qua giữa mây mù, Nam Nhứ uyển chuyển hỏi: “Sư phụ, mỗi ngày về sau ngài đều phải đi Xích Đan Phong sao?”
“Ừm.”
Thanh âm nam nhân giống như băng, giống như sương mù thổi tới, mông lung mà lại rõ ràng.
Nàng nhỏ giọng nói: “Ô sư phụ nhờ ngài đưa đón ta…… Có gây thêm phiền toái cho ngài hay không?”
Hắn nói: “Ngươi không cần nghĩ nhiều. Đây là tiền dược mà ta thỉnh hắn xem bệnh.”
“…… Tiền dược?”
Nam Nhứ nhớ đến chiếc giường mà mình làm hỏng, rồi Lê Vân lại tự tay tu sửa, nàng do dự một lúc lâu, hỏi: “Sư phụ, có phải…… Ngài xem bệnh quá tốn tiền, cho nên mới lấy công để trả phải không?”
Nói một cách khác, là không có tiền trả tiền dược?
Lê Vân cúi đầu, vừa lúc trông thấy biểu cảm “Sư phụ thật nghèo a” trên mặt nàng.
…… Nàng hiểu lầm.
Cáu này chẳng qua chỉ là thương lượng giữa hắn với Ô Đại Sài.
Hắn báo cho Ô Đại Sài, mèo con đang mọc sừng, ở thời kỳ trưởng thành, tạm thời không biết có biến hóa gì. Ô Đại Sài vừa nghe liền khẩn trương, đồng ý với hắn mỗi ngày hộ tống nàng, hơn nữa còn giúp hắn tìm lý do như là tiền dược xem bệnh.
Chỉ là lý do này, hiển nhiên có chút làm hiểu lầm.
Ánh mắt của Nam Nhứ lúc này mang theo chút đồng tình, lại mang theo chút thương hại, lại còn có chút…….Nóng lòng muốn thử?
Nhưng……Bị người ta đồng tình vì quá nghèo, hắn suy tư trong đầu một hồi.
Tuy vậy, Lê Vân vẫn chưa giải thích.
Bộ dáng này ở trong mắt Nam Nhứ, lại là sư tôn đang bối rối, không muốn nói thêm.
Nam Nhứ rất có ánh mắt mà nhắm lại miệng.
Một đường về không nói chuyện.
Sau khi nàng được Lê Vân đưa về Phi Hoa Trai, nàng lập tức trở thành trung tâm của mọi người ở trong Phi Hoa Trai —
Nàng vậy mà lại được sư tôn tự mình đưa về!
Đi theo Lê Vân học kiếm hai tháng, bọn họ ít nhiều cũng biết được tính tình của vị sư tôn này.
Nếu không phải do tông môn cố tình nhét bọn họ vào môn hạ của Lê Vân làm đệ tử, căn bản là Lê Vân sẽ không giao tiếp gì với đám phàm phu tục tử như bọn họ. Vị sư tôn này là đóa hoa cao lãnh thuần khiết, phảng phất như một vị thần cao cao tại thượng ở trên đỉnh núi tuyết, vô bi vô hỉ mà quan sát chúng sinh, tiểu tu sĩ ở trong mắt hắn so ra còn kém hơn những hạt tuyết trong suốt trên đỉnh núi tuyết kia.
Nếu không vị sư tỷ Liễu Lăng Ca kia, sao có thể chỗ nào cũng vấp phải trắc trở như thế chứ.
Hiện tại, vậy mà có một đệ tử có thể ngồi chung tiên hạc với hắn!
Lê Vân mặc bạch y cao khiết, nhan sắc lạnh nhạt, cũng không nhìn ra vẻ thiên vị gì, chỉ giống như là làm theo phép.
Hơn nữa nhóm người này vừa mới bị Chu Thắng Nam đánh một trận, tất nhiên mà không dám nhiều lời.
Bọn họ cào tâm cào phổi ở trong lòng mà tò mò nguyên nhân, ai cũng không có quan hệ tốt với Nam Nhứ, nên cũng không có ai dám tiến lên để hỏi.
Không ai dám tới dò hỏi, chỉ dám nhìn trộm, cũng bởi vì là không người nào cam lòng hạ sự tự tôn của mình, bọn họ vắt hết óc nhớ lại những biểu hiện ngày thường ban đầu mà Nam Nhứ luyện kiếm —
Chẳng lẽ nàng có thiên phú luyện đan, lại đặc biệt có thiên phú luyện kiếm, nên mới được sư phụ coi trọng như thế?
Cứ suy đoán như vậy, rất nhanh đã truyền đến tai Liễu Lăng Ca.
Giang Định Châu, quân doanh đóng trong biên giới Tiên Ma, Liễu Lăng Ca tâm tình buồn rầu mà quăng nát một cái chén ngọc.
Nàng biết mà, sư tôn quả thực là nhìn Nam Nhứ bằng con mắt khác!
Nhưng nàng lại không thể trách người khác.
Dù sao Nam Nhứ, là nàng tự mình chọn để nhập môn, cũng là muội muội của Dịch Phong.
Vốn tưởng rằng Nam Nhứ đi đến Xích Đan Phong là không có gì liên quan đến Đạp Tuyết Phong nữa, không nghĩ tới…….
Sư tôn là một người tuyệt thế như vậy, sao lại có thể liên lụy đến một người vô danh tiểu tốt như thế?
Nếu hắn nhìn ai bằng con mắt khác, cũng hẳn phải là một hào kiệt có tiếng tăm lừng lẫy, vậy mới xứng với thân phận kiếm quân nổi danh khắp thiên hạ của sư tôn!
Liễu Lăng Ca nhấp môi, suy nghĩ làm sao mới có thể đem tiểu đệ tử tên Nam Nhứ kia rời khỏi người sư tôn.
Đang nghĩ ngợi, có một người từ bên ngoài vén rèm tiến vào trong lều.
Người tới nhìn về phía nàng, lại nhìn về phía giường: “Bùi đạo hữu còn chưa tỉnh lại?”
Người đến là Dịch Phong.
Nghĩ đến quan hệ giữa Dịch Phong và Nam Nhứ, Liễu Lăng Ca trốn tránh ánh mắt đối phương, sửa sang lại cảm xúc một phen, thờ dài nói: “Vẫn chưa.”
Hôm qua bọn họ giết một đám ma tu, vốn là nên về đơn vị, Quá Hư kiếm của Bùi Thiếu Tỉ lại cảm ứng được ma khí, mọi người lại đuổi theo ma khí.
Lần này lại không khéo, gặp phải một vị ma tướng Kim Đan hậu kỳ đang bị thương.
Nàng cùng Bùi Thiếu Tỉ bất quá cũng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, Dịch Phong ở trong tiểu đội cũng chỉ là Kim Đan trung kỳ, thực lực hơi mạnh chút. Ba người liên thủ, đều dùng mười phần sức mạnh để đánh. Mắt thấy đã hết sức sắp bại, Quá Hư kiếm của Bùi Thiếu Tỉ vậy mà lại thoát khỏi sự khống chế của hắn!
Quá Hư kiếm vốn đã khó thuần phục, Bùi Thiếu Tỉ có thể sử dụng nó để đối chiến, bất quá là do hắn ra giá cao để lấy bình hương hoàn tên là Thủy Trúc Đan từ trong tay kiếm tu khác.
Chỉ cần đeo hương hoàn kia lên là có thể làm cho thanh kiếm trung thành và tận tâm đối với chủ nhân.
Bùi Thiếu Tỉ là ỷ vào hương hoàn, nhưng cũng không thể nào ma hợp với được với Quá Hư kiếm, phàm là Quá Hư kiếm có ý muốn phản kháng, hắb liền lấy ra hương hoàn.
Chưa từng nghĩ đến…….
Chiến đấu ở trong thời khắc mấu chốt như thế, Quá Hư kiếm bay khỏi tay hắn, trở tay phản phệ chủ!
Bùi Thiếu Tỉ không hề phòng bị, không bị ma tướng kia làm bị thương, ngược lại bị chính Quá Hư kiếm trong tay mình, một kiếm xuyên qua xương bả vai, làm vỡ nát kiếm phủ ở bên cạnh.
Thân là kiếm tu, bị chém nát kiếm phủ để chứa bản mạng kiếm, lập tức Bùi Thiếu Tỉ gần như chết mà ngất đi.
Tuy ngày thường Dịch Phong không đối phó với Bùi Thiếu Tỉ, tại thời điểm mấu chốt như thế này cũng không bỏ rơi hắn, mà cõng Bùi Thiếu Tỉ lên, cùng nàng một bên công kích đối phó, một bên chạy trở về doanh trại.
Có lẽ là do một phần ma tướng kia bị thương, cho nên đuổi theo bọn họ khoảng một khoảng cách liền từ bỏ, bon họ mạo hiểm chạy thoát từ trong tay ma tướng.
Chỉ là còn Quá Hư kiếm của Bùi Thiếu Tỉ còn vất ở đấy, người bị trọng thương nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường.
Đan tu đến chẩn trị cho hắn nói, căn cơ của hắn không xong, kiếm phủ vừa vỡ, tu vi cũng lùi về Trúc Cơ kỳ, sợ là……Về sau cũng khó kết thành Kim Đan một lần nữa.
Liễu Lăng Ca nhìn Bùi Thiếu Tỉ, trong lòng càng thêm cảm thán đại đạo nhiều gian khó.
Tu vi Bùi Thiếu Tủ là được đan dược nâng lên, bản mạng kiếm cũng là dùng đan dược, thủ đoan dối lừa thế gian như thế, chỉ sợ đây là kết cục tốt nhất dành cho hắn.
Nếu không phải là Dịch Phong không so đo hiềm khích trước đây với hắn, sợ là mạng của Bùi Thiếu Tỉ cũng vứt ở nơi đó rồi.
Liễu Lăng Ca nghĩ đến đây, nhìn về phía Dịch Phong: “Nơi này khó nói chuyện, chúng ta đi ra ngoài.”
Dịch Phong gật đầu, hai người rời khỏi doanh trại, đứng ở một chỗ trống trên trải đồi núi cách doanh trại không xa.
Liễu Lăng Ca nói: “Điều kiện Giang Định Châu còn khó khăn, sợ là ta phải hộ tống Bùi sư đệ quay trở về Thái Huyền Tông để trị liệu. Sau khi trở về…… Ta cũng cần ở lại Thái Huyền Tông một ít thời gian.”
“Nàng phải về Thái Huyền Tông?”
Nam nhân nhướng mày, khuôn mặt hơi mang theo tà khí kia của hắn, bỗng nhiên có thêm vài phần hung ác nham hiểm.
Liễu Lăng Ca lại không sợ hắn.
Nàng biết, Dịch Phong chỉ là hành sự bá đạo một chút, nhưng làm người không hiểm ác. Nếu không, ở dưới tình cảnh nguy hiểm như vậy không có bỏ rơi Bùi Thiếu Tỉ, mà còn cõng hắn về.
Liễu Lăng Ca oán trách mà liếc hắn một cái: “Vậy vì sao huynh lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta? Cứ như là ta đi rồi sẽ không trở lại vậy.”
“Ta đây chờ nàng về.”
Đôi mắt nam nhân thâm thúy, gió núi thổi loạn mái tóc dài của hắn: “Nàng rời đi bao nhiêu ngày, ta chờ nàng bấy nhiêu ngày.”
“Huynh……”
Liễu Lăng Ca mang theo chút ngượng ngùng dịch tầm mắt.
Nàng vội vàng đổi đề tài: “Muội muội Nam Nhứ của huynh cũng ở Thái Huyền Tông…… Có cần ta mang thứ gì cho nàng không?”
“…… Muội muội a.”
Hắn thấp thấp mà cười một tiếng.
Rồi sau đó, hắn lấy ra bình dược tinh tế nhỏ bé xinh xinh.
Hắn nói: “Muội muội của ta, thân thể xưa nay không tốt. Nàng lại không thích uống thuốc. Đây là bình thuốc bổ, còn thỉnh nàng nhìn giúp ta, để cho nàng — uống hết.”
Liễu Lăng Ca gật đầu đáp ứng, đem dược bình cata vào trong lồng ngực.
Hai người nói chuyện một chút, thẳng cho đến khi nàng cảm thấy có chút mệt mỏi, sau đó quay về trong doanh trại nghỉ ngơi.
Lúc này, thạch truyền âm của nàng bỗng nhiên sáng lên.
“Sư muội.”
Một thanh âm ôn tồn lễ độ từ đối diện truyền qua, đúng là Viên Quân Ninh.
“Chuyện muội bảo ta tìm hiểu, ta đã hỏi thăm rõ ràng.” Viên Quân Ninh nói, “Sư phụ muội, hôm nay hắn bỗng nhiên chở người ở trên hạc giấy, là bởi vì……”
Hắn nói tới đây lại dừng lại, Liễu Lăng Ca hỏi: “Vì cái gì?”
Viên Quân Ninh nói: “Là vì muốn trả tiền dược.”
“…… Cái gì?!”
Liễu Lăng Ca có chút không thể tưởng tượng được.
Viên Quân Ninh lại nói: “Ô Đại Sài Xích Đan Phong Ô phong chủ hình như là tìm được phương pháp có thể chữa trị hàn độc trên người hắn, nhưng kiếm quân hắn không có nổi tiền trả tiền dược, Ô phong chủ liền để cho hắn mỗi ngày đưa đón đệ tử của hắn.”
“Từ từ,” Liễu Lăng Ca hỏi, ” Đệ tử Ô phong chủ…… Nam Nhứ?”
“Đúng,” Viên Quân Ninh nói, “Nam Nhứ có thiên phú luyện đan xuất chúng, nên được Ô phong chủ thu làm đệ tử tạp dịch.”
Vẫn là lần đầu tiên Liễu Lăng Ca được nghe tin tức như thế.
Ở Giang Định Châu có được tin tức vô cùng ít, ngoại trừ có người nói cho nàng một ít chuyện liên quan đến sư phụ, những chuyện còn lại, nàng gần như là đều không biết.
Viên Quân Ninh thở dài nói: “Nghĩ đến là kiếm quân hắn khăng khăng muốn trả tiền dược, lại không có nổi tiền trả, Ô phong chủ mới nghĩ ra cái biện pháp này, thành toàn mặt mũi cho kiếm quân.”
Một nam nhân, tu vi từng đến cảnh giới Hóa Thần, hiện tại tiền xem bệnh cũng không có nổi để trả, còn có tiền đồ gì?
Hơn nữa, Ô Đại Sài tư chất bình thường, hàn độc khiến cho nhiều người không có biện pháp như vậy, cố tình Ô Đại Sài lại có thể trị được?
Viên Quân Ninh cũng không xem trong Lê Vân khôi phục tu vi, thậm chí hắn còn ước gì cả đời Lê Vân đều là một phế nhân.
Nhưng ở trước mặt Liễu Lăng Ca, hắn lại giả bộ rất khá: “Muội luôn luôn quan tâm tới thân thể của sư phụ muội, chuyện này, muội nên an tâm rồi.”
Liễu Lăng Ca đồng ý, thần sắc hoảng hốt mà cắt đứt thạch truyền âm.
Sư tôn, hắn…….
Hiện nay, đến cả tiền dược cũng không có nổi sao?
Hắn đã từng là nhân vật phong hoa tuyệt đại như vậy, sao lại có thể ngã xuống đến kết cục như thế này!
Liễu Lăng Ca siết chặt túi trữ vật trong tay.
Không được.
Nàng phải nhanh chóng ưuay về Thái Huyền Tông, thay sư phụ thanh toán số tiền dược này.
Không thể làm cho thanh danh của sư phụ cứ như thế mà bị hủy diệt được.
……..
Thái Huyền Tông.
Chuyện tiền dược của Lê Vân đã được truyền trong tông môn.
Nói gì cũng có, có người cho rằng là Ô Đại Sài làm khó dễ, có người cho rằng Lê Vân không chịu khuất phục, còn có người vui mừng vì Lê Vân có thể khôi phục tu vi…….
Trung tâm của gió lốc ngay lặp tức biến thành Lê Vân, không còn có người để ý đến tiểu lâu la mà Lê Vân đưa đón mỗi ngày nữa.
Tiểu lâu la Nam Nhứ từ đó mà tránh được một kiếp.
Buổi tối hôm nay, nàng không định tới đỉnh núi —
Bản thân là đến đỉnh núi để hút thuốc giảm đau, Lê Vân đưa đón nàng, dọc đường đi nàng đã hút đủ rồi.
Huống chi, Lê Vân còn không vuốt ve sừng cho nàng, lại còn không cho nàng vào bể tắm.
…….Đúng đó.
Nàng thừa nhận là mình vẫn có một chút giận dỗi nho nhỏ.
Ừm, vậy giận một buổi tối đi.
Ngày mai lại qua sau!
Nam Nhứ không hề có gánh nặng về tâm lý mà đi ngủ.
Chẳng qua là ngày hôm sau tỉnh lại, do buổi tối không hút thuốc giảm đau, trong cơ thể ẩn ẩn có chút đau.
Vấn đề cũng không lớn.
Nam Nhứ chịu đau bò dậy.
Hôm nay nàng không cần phải đến Xích Đan Phong đọc sách, hôm nay là ngày đầu của buổi tiểu khảo ở Thái Huyền Tông, đây là lúc các đệ tử Trúc Cơ kỳ trước khi xuống núi đều phải trải qua thi cử, còn các đệ tử Luyện Khí kỳ đều phải quan sát ở bên ngoài.
Sau khi ăn cơm xong, nàng cùng các đệ tử Đạp Tuyết Phong ngồi trên tiên thuyền, bay đến Diệu Dương Cốc.
Diệu Dương Cốc ở bên cạnh Thái Huyền Tông, không phải là địa hình do thiên nhiên hình thành, mà là được lão tổ tông năm đó cải tạo qua. Sau khi cải tạo, gần như tương đương với một cái bí cảnh nhỏ. Bên trong đồng thời tồn tại đầm nước, cùng bùn, nơi cực lạnh cùng cực nóng.
Các đệ tử yêu cầu cần phải từ điểm ban đầu đi đến điểm cuối cùng, xuyên qua những địa hình nặng nề, đồng thời hoàn thành bơi lội, leo núi, phân biệt thảo dược, phân biệt yêu thú, sau lại từ giám định quan xem xét rồi ra quyết định có thông qua được hay không.
Toàn bộ giống như một khóa huấn luyện dã ngoại sinh tồn.
Tiên thuyền đứng ở trải phải xung quanh.
Các đệ tử tò mò mà nhìn xuống Diệu Dương Cốc, Lê Vân mặc một bộ hồng y, đứng thẳng ở đầu thuyền.
Nam Nhứ chưa thấy hắn mặc hồng y bao giờ.
Theo nàng quan sát, bộ hồng y này là xiêm y nhóm giảm khảo của buổi tiểu khảo ở Thái Huyền Tông —
Là một loại màu son đoan trang, theo lý mà nói, là cực kỳ bố thí sắc đẹp cho người.
Nhưng mái tóc dài trắng của hắn được gió thanh thổi bay, lưu phong hồi tuyết, làm cho màu son này cũng mang theo vài phần lạnh lẽo tái nhợt.
Nhìn biểu cảm của hắn cũng không khác gì so với bình thường, nhưng nàng lại có cảm giác……
Hắn, hình như có vài phần mệt mỏi.
…….Mệt mỏi?
Không phải tối hôm qua đợi nàng cả đêm chứ?
Không biết vì sao, Nam Nhứ bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nàng đến trễ, lúc ấy Lê Vân vẫn luôn đứng ở trước cửa đợi nàng, chờ cho đến tuyết rơi từ trên đầu vai xuống.
…….Có phải tối hôm qua hắn vẫn luôn đợi nàng hay không?
Nam Nhứ ngay lập tức chột dạ.
Lúc nàng đang chột dạ, tiên thuyền rơi xuống, đông đảo đệ tử Luyện Khí kỳ tề tụ ở bên nhau, tất cả đều mặc bạch y; một chỗ khác măch đạo bào màu lam đen là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Trong biểu cảm của bọn họ mang theo chút kích động cùng chút sợ hãi, kích động là bởi vì sau khi thông qua tiểu khảo, bọn họ liền có tư cách để xuống núi; sợ hãi phỏng chừng là, nếu lỡ như không thôn qua, bọn họ sẽ trở thành trò cười giữa các đồng môn.
Dù sao tiểu khảo ở Thái Huyền Tông cũng không tính là đơn giản, cũng hoàn toàn không khó.
Ngoại trừ hai đám người bọn họ, những người còn lại là giám khảo mặc hồng y.
Trên Kim Đan kỳ đều có thể trở thành giám khảo của buổi tiểu khảo, nhưng nghe nói việc làm này quá mệt mỏi, phải luôn nhìn chằm chằm an nguy của nhiều đệ tử như vậy, thù lao cũng ít, rất nhiều tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không thích làm, đây cũng là thuộc về nhiệm vụ khổ nặng trong tông môn.
Nam Nhứ nhìn một vòng, đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, lại bỗng dưng phát hiện một thân ảnh màu tím xinh đẹp lử trong đám người.
Không trách nàng liếc mắt một cái là nhìn thấy hắn.
Cho dù ai ngẩng đầu ưỡn ngực cưỡi Khổng Tước, cầm quạt vung một đường cánh hoa, đều rất hấp dẫn tròng mắt a.
Nam Nhứ đỡ trán, Ngôn Thiên Tễ thật đúng là trước sau như một.
Nàng có thể làm bộ không quen biết hắn hay không?
Nhưng nàng còn chưa kịp giấu mình đi, Ngôn Thiên Tễ đã chủ động tìm tới, thanh âm vui sướng: “Tiểu sư muội!”
Đám người bên cạnh cũng tự động tách ra, Nam Nhứ bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy.
“Sư huynh,” nàng hạ giọng, “Huynh tìm ta có chuyện gì?”
Ngôn Thiên Tễ kéo nàng đến một bên, truyền âm nói: “Ta tới bán hàng a! Tiểu khảo ở Thái Huyền Tông cũng không cấm mang đan dược cơ bản vào, Ích Khí Đan hay Thanh Tâm Đan linh tinh, mỗi người đều có thể mang ba cái đi vào.”
“Hửmm???”
Mắt Nam Nhứ sáng rực lên.
Những đan dược ngày hôm qua đưa cho Ngôn Thiên Tễ, hắn thu được một khoản, còn lại một nửa phải đợi bán xong toàn bộ mới đưa cho nàng được.
Nàng còn tưởng bán đống đan dược này cũng phải đến hơn phân nửa tháng chứ, không nghĩ tới hiện tại lại khiến cho bọn họ có cơ hội phát tài rồi!
Nghĩ đến có thể kiếm tiền, Nam Nhứ nhìn người trước mắt này càng trở nên thuận mắt hơn.
Nam Nhứ nói: “Vậy huynh mau đi đi a!”
Ngôn Thiên Tễ vẻ mặt đau khổ: “Sư tỷ không cho ta bán.”
Nam Nhứ hỏi: “Sư tỷ?”
“Kìa,” Ngôn Thiên Tễ chỉ cho nàng một tu sĩ mặc hồng y, “Đó là Đại sư tỷ ở Xích Đan Phong chúng ta, là chủ trì thi cử của buổi tiểu khảo lần này.”
Nam Nhứ nhìn theo phương hướng hắn chỉ, nhìn thấy một người…….Ách, một nữ tu sĩ mang theo khí thế khác lạ.
Thật cũng không phải không đẹp, bộ dạng này là vẻ đẹp phong độ của trí thức, ở ngoài có thể cảm thấy được, nhất định hàng năm nàng đều là một mình một người, không giao lưu với nhiều người.
Là……Thật khác biệt.
Đối với ấn tượng của Nam Nhứ về Đại sư tỷ, đều là kiểu như Liễu Lăng Ca, nổi bật vô song, vô số người vây quanh, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy kiểu như Đại sư tỷ.
Vậy Đại sư tỷ là chủ khảo?
Ôi, lôi kéo ấn tượng không được.
Nam Nhứ hỏi: “Vì sao sư tỷ không cho huynh bán a?”
“Sư tỷ chê đồ chúng ta bán, giá cả quá thấp.” Ngôn Thiên Tễ chỉ vào những thí sinh đang chào hàng thương phẩm ở phía trước, nói, “Người ta bán đều là pháp khí, bùa chú, đáng quý.”
Nam Nhứ: “……”
Nam Nhứ nói: “Chúng ta đề bán giá khác a!”
Ngôn Thiên Tễ không biết làm ăn buôn bán.
Hắn hỏi: “Như vậy có thể bán được ở bên ngoài sao?”
Nam Nhứ nói: “Thử xem sao.”
Tưởng Nam Nhứ nàng là ai chứ, tinh thông đủ loại thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ ở xã hội hiện đại, có thể bị vấn đề nhỏ này làm khó sao?
Nam Nhứ lập tức mang theo Du Duyệt cùng Chu Thắng Nam đi đếm đối diện bán.
Thanh Tâm Đan tổng cộn có năm vị, nho, quýt, đào, táo, anh đào.
Quy định của tiểu khảo chỉ có thể mang ba đan dược, nhiều người ngại mang đồ quý, nhưng nhìn thấy Thanh Tâm Đan là phẩm chất nhất giai, so với đan dược của tông môn phát cho bọn họ còn tốt hơn, đối mặt với tiểu khảo, chịu đựng đau lòng cũng sẽ mua ba viên.
Nam Nhứ còn cố tình làm cái mua bốn tặng một.
Mọi người đều biết, tặng kèm vĩnh viễn là thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ tốt nhất, cho dù lên giá hơn một ít, có tặng kèm là có thể kiếm được.
Xong đồ tặng kèm, Nam Nhứ còn khoảng hơn một trăm phần —
Marketing đói khát vĩnh viễn sẽ điều động dục vọng mua sắm của người khác, hơn nữa……Đan dược trong nàng cùng Ngôn Thiên Tễ cũng không còn nhiều lắm a.
Nàng với Ngôn Thiên Tễ chưa luyện được mấy lò đan đã bị Ô Đại Sài bắt lại giáo huấn, đan dược trong tay bán được một phần còn thiếu một phần.
Vì để kiếm tiền, Nam Nhứ có thể hạ mặt cực lực lôi kéo bán hàng.
Du Duyệt vốn dĩ là xã giao ngưu bức chứng, Ngôn Thiên Tễ cũng không xã khủng lắm, ba người cùng nhau chạy làm tiêu thụ, Chu Thắng Nam ở một bên hỗ trợ đếm tiền, chưa được bao lâu, đan dược tiêu thụ của bọn họ đã không còn.
Vừa bán xong, thời gian tiểu khảo cũng đến rồi, các thí sinh lục tục tiến vào Diệu Dương Cốc.
Nam Nhứ kiếm được đầy bồn đầy chén, chớp chớp mắt cùng Ngôn Thiên Tễ, ý bảo hắn sau khi kết thúc tiểu khảo sẽ cùng nhau chia của……Khụ khụ, không phải, chia hoa hồng.
Ngôn Thiên Tễ chớp chớp mắt đáp lại.
Lê Vân ở xa xa nhìn hai người ăn ý mà nhìn nhau, không biết vì sao trong lòng, lại dâng lên vài phần không vui.
Một nén nhang sau, tiểu khảo ở Thái Huyền Tông, bắt đầu rồi.
Tình huống của các đệ tử trong Diệu Dương Cốc, đều sẽ bị chiếu trên hình chiếu trên không ở bên ngoài, một phần là để cho các đệ tử Luyện Khí kỳ học tâpn, cũng để các giảm khảo giám sát.
Lần đầu tiên Nam Nhứ nhìn thấy loại cảnh tượng này a, cảm giác còn rất hiếm lạ.
Oa, hình như là nhiều người cùng phát sóng trực tiếp a.
Nàng vừa mới kiếm được một số tiền lời, vui vẻ xem phát sóng trực tiếp.
Ngày đầu là bơi lội.
Mọi người đi qua một mảnh hồ rộng lớn.
Sau đó đến sườn núi dốc đứng, các đệ tử phải tự leo lên, cấm được ngự kiếm.
Sau sườn núi dốc đứng là đầm lầy, có đệ tử thoải mái mà tìm được điểm dừng chân đi qua; có đệ tử học nghệ không tinh, lâm vào vũng bùn.
Nếu đệ tử thật sự bị lún quá sâu, không ra được, sẽ có một dây mây màu xanh lục đem hắn từ trong rút lên giống như rút củ cải.
Nam Nhứ nhìn vài cái củ cải được rút lên, nhìn không được nhìn theo ngọn nguồn của dây mây, sau đó —
Nàng nhìn thấy dây mây vậy mà xuất phát từ cơ thể Đại sư tỷ!
Vãi chưởng thật.
Đại sư tỷ lại là hệ xúc tua???
Bách Hiểu Sinh* Du Duyệt nhìn biểu cảm khiếp sợ của nàng, nói: “Nghe nói tiền bối làm chủ khảo lần nayd khế ước với một gốc cây linh thực, cho nên mới có thể đến vị trí chủ khảo này.”
*Một người được cho là hiểu biết nhiều trên võ lâm,( mình cũng không rõ về người này lắm, đại loại chắc là biết nhiều thứ).
Nam Nhứ nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có đạo lý.
Dù sao người thường cũng chỉ có hai tay, mà khế ước với thực vật, có thể có thật nhiều dây mây, như vậy rút củ cải cũng nhanh hơn người khác một ít.
Nàng tiếp tục nhìn bọn họ thông qua tiểu khảo, nhìn những thảo dược, yêu thú xuất hiện ở trên đường, chính mình cũng yên lặng nhìn phân biệt.
Sau đó, nàng phát hiện bản thân mình gần như nhận biết được toàn bộ!
Nam Nhứ cảm thấy vui mừng lên.
Khoảng thời gian này đọc nhiều sách như vậy cuối cùng cũng không uổng công, ô ô ô.
Nàng xem xét lại mình một chút, ngoại trừ tạm thời nàng sẽ không bơi lội, còn có nơi cực nóng kia khả năng sẽ làm cho thương thế của nàng phát tác, đối với thí sinh những cái đặc biệt khó như nơi cực lạnh, cùng với phân biệt yêu thú, phân biệt thảo dược, với nàng mà nói đều không thành vấn đề.
Vì thế, sau khi nhìn thấy những thí sinh lục tục thông qua, Nam Nhứ cũng cảm thấy hơi nhàm chán, cho nên lấy ra một quyển sách để đọc.
Chờ nàng đọc xong sách, tiểu khảo ở Thái Huyền Tông cũng kết thúc.
Chủ khảo tuyên bố danh sách những người thông qua, tiếp theo là tuyên bố những người gian lận —
Có người đi theo sau đồng bạn để chép bài, có người mang theo pháp khí thiên phẩm, còn có những người mang theo tờ giấy nhỏ.
Giấy nhỏ ở Tu Chân giới, chung quy là cao cấp hơn thế gian một chút, tờ giấy nhỏ này là trong suốt, chỉ cỏ thể sử dụng một loại nươac thuốc đặc thù mới có thể nhìn thấy.
Nam Nhứ coi như là thấy việc đời.
Các đệ tử Đạp Tuyết Phong cưỡi tiên thuyền quay về, Nam Nhứ chậm hơn mọi người một bước, để chia đều linh thạch hôm nay kiếm được với Ngôn Thiên Tễ.
Sau đó nàng đem linh thạch chia thành ba phần.
Hai phần là nàng mang về chia cho Du Duyệt cùng Chu Thắng Nam, để cảm ơn tỷ muội hôm nay đã hỗ trợ. Còn phần còn lại thì…….
Nam Nhứ đặc biệt lấy ra từ túi trữ vật để vào trong một cái túi bình thường.
Lúc sau, nàng trở lại Phi Hoa Trai, vào phòng, hóa thành mèo.
Trong bóng đêm, chạy đến đỉnh núi.
……….
Đỉnh Đạp Tuyết Phong.
Lê Vân ngồi ở dưới cây mai, một bộ hồng y chưa đổi.
……..Ngày hôm qua nàng không tới.
Hắn không muốn đuổi theo nàng không có nguyên nhân, tựa như là hắn không muốn đuổi theo, vậy vì sao ngày hôm ấy, hắn đang tắm thì phát hiện mèo con đụng vào trận pháp sau đó rời khỏi động phủ, hắn phát hiện liền phủ thêm một kiện áo ngoài đuổi theo.
Nhưng chung quy là hắn vẫn không giữ nàng lại.
Chỉ là hai ngày, cưỡi hạc giấy đến trước mặt nàng.
Hắn cảm thấy, những hành động ngày gần đây không giống tác phong ngày trước của hắn, không hề kết cấu.
Hôm nay, nàng…….
Sẽ đến sao?
Hắn nhớ tới Nam Nhứ cùng Ngôn Thiên Tễ vừa nói vừa cười vừa rao hàng.
Có lẽ, sinh hoạt náo nhiệt như vậy, nàng mới thích?
Nam Nhân ngồi ở dưói tàng cây đợi một hồi lâu.
Chó đến lúc hắn cho rằng đêm nay nàng cũng sẽ không tới, một con mèo con màu vàng kim, từ mái tường nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy, nhào vào lồng ngực hắn.
Cạch.
Trong túi lộ ra một đống linh thạch.
“Ô ô –“
Hai mắt mèo nhỏ sáng lấp lánh mà nhìn hắn: Ta mang linh thạch về nuôi ngươi này!!!