Chương 48
Nam Nhứ cũng không có nửa điểm ý thức được mình đang phát triển sừng.
Chỗ sừng đang lớn của nàng gần đây cũng không có đau đớn, cũng không ngứa, nàng không có cảm giác. Thứ hai là, chỗ mọc sừng còn nông, bị lông che đậy lại nên nàng không nhìn thấy.
Cho nên, chợt vừa nãy Lê Vân nói nàng đang mọc sừng……
Nàng còn rất mờ mịt.
Tuy vậy, Toan Nghê là con của rồng, mọc sừng chắc hẳn là không có kỳ quái gì…….Chứ?
Lớn lên là có sừng rồng?
Nàng có chút mê mang, ưu sầu ngược lại cũng không có ưu sầu lắm.
Nửa tháng này nàng xem rất nhiều sách, trong đó tất nhiên cũng có《Thiên Diễn Bách Thú Phổ》. Quyển bách thú phổ này không giống trên thị trường, hay là nói, đây là bản đặc biệt dành cho đan tu cùng với y tu.
Bách thú phổ khác đều là giới thiệu về tập tính năng lực của yêu thú, còn quyển này lại giới thiệu nhấn mạnh về dược tính trong các bộ phận của yêu thú.
Lúc đầu mới xem, Nam Nhứ còn có chút không quen, sau xem nhiều cũng miễn dịch.
Thân thể của một con yêu thú bình thường, làm sao có thể so được với con yêu thú nhiều sừng nhiều cánh, không gọi là yêu thú
Thử nghĩ lúc đánh nhau, một con Bạch Hổ cùng với một con Bạch Hổ sáu cánh dài như chim đại bàng xem ——
Vừa nhìn thôi đã thấy, đằng sau hiển nhiên là trâu bò hơn.
Vậy nên chư vị ở Tu Chân giới, độ tiếp thu đối với yêu thú kỳ kỳ quái quái là rất cao.
Một con mèo con giống như nàng bây giờ, lại là yêu thú lớn lên vô cùng kỳ lạ, mới khiến cho nhiều người phải xem bằng hai mắt.
Cũng…..Còn tốt đi?
Lê Vân nói ra một câu như vậy, cũng không có biểu cảm kinh ngạc; Nam Nhưa mọc sừng không đau không ngứa, lại càng thêm không để trong lòng.
Nhưng rất mau, Nam Nhứ cảm thấy sừng phát triển có chút ảnh hưởng.
Lúc nàng ngủ lại vô ý thức lăn đi lộn lại, hai cái bọc nhỏ sẽ đụng đến trường kỷ.
Trường kỷ lại bị nàng đụng sụp……
Àiz, hu hu.
Chỉ dám liếc mắt qua một cái, không dám nhìn thẳng.
Vì vậy, buổi tối ngày thứ hai nàng đến, trên trường kỷ được trải một tầng đệm giường thật dày.
Chỗ bị nàng đụng sụp mất một góc cũng được sửa lại, tay nghề sửa lại cũng rất bình thường, nhìn qua là Lê Vân tự mình sửa.
Sư tôn thật tiết kiệm a.
Nam Nhưa lo lâng mà nhìn hắn: Có phải sau khi hắn mất tu vi nên trở nên nghèo rồi hay không?
Kiếm tu bọn họ vốn đã nghèo, khoảng thời gian trước hắn đi Tiên Hội Bồng Lai để mua nguyên liệu tu sửa kiếm, hẳn là tiêu không ít tiền.
Còn có những món đồ ăn vặt mua cho nàng……
A.
Nam Nhứ không nghĩ đến thì còn tốt, nghĩ lại, nàng đúng là quá nhà phá cửa.
Những cái đồ ăn vặt cho mèo ấy, nhìn có vẻ khá đắt….
Lê Vân không chỉ nuôi kiếm, còn phải nuôi mèo, vốn nhà đã không giàu có, như vậy chẳng phải là giậu đổ bìm leo sao?
*Ý muốn nói đến việc lợi dụng người khác gặp khó khăn để lấn lướt hay áp đảo họ.
Nam Nhứ nhìn Lê Vân lại càng thêm ưu sầu.
Nàng nghĩ thầm, hiện tại kỹ năng kiếm tiền duy nhất của nàng chính là luyện đan.
Ôi……Cũng không biết khi nào Ô Đại Sài trở về.
Học xong sớm đống sách kia, nàng phải bảo Ô Đại Sài cho nàng tiếp xúc với đan lô mới được. Chờ đến khi nàng bắt đầu luyện đan là nàng có thể kiếm tiền nuôi nhà rồi!
Lê Vân không biết trong đầu mèo con đang có ý tưởng kỳ quái gì, lại càng không biết mình bị mèo nhỏ nghĩ nghèo.
Nguyên nhân hắn sửa lại trường kỷ rất đơn giản, chỉ là sợ thảy đổi giường, mèo con sẽ không quen. Nếu tìm ngưòi tới sửa sẽ không khỏi truyền ra mấy cái tin đồn nhảm nhí, cho nên hắn dưat khoát tự mình động thủ.
Nhưng chuyện như nuôi mèo, hắn cũng đang suy tư.
Lúc trước thân thể mèo con bị thiếu hụt, hắn nghĩ biện pháp để tẩm bổ cho nàng.
Ban đầu, Ô Đại sài đi ra ngoài là để tìm kiếm dược liệu chữa trị thân thể cho Nam Nhứ, lúc này lại nhận được truyền âm của Lê Vân, bảo hắn mua nhiều thêm chút linh vật bổ dưỡng thân thể, chuyện tiền không cần lo lắng, hắn sẽ tự thanh toán tiền.
Ô Đại Sài nghe được lời này của Lê Vân tức giận đến chòm râu run run lên.
Cái gì mà kêu chuyện tiền không cần lo lắng?
Xú luyện kiếm, nói như vậy chẳng phải là làm như hắn không bỏ được tiền ra, tiêu tiền cho Nam Nhứ vậy.
Nam Nhứ là đồ đệ Lê Vân thì làm sao? Không phải là đồ đệ của hắn sao?
Đồ đệ đang lớn, hắn sẽ bạc đãi đồ đệ sao?
Sẽ không a! Vì thế Ô Đại Sài cầm túi tiền của mình, lại cầm túi tiền của Lê Vân, mua đồ gì đều sảng khoái mua thành hai phần!
Mua!
Toàn bồ đều mua!
Ô Đại Sài đem túi trữ vật tràn đầy mà càn quét, cũng không biết tiểu đệ tử bị hắn để lại Xích Đan Phong, đang nhón chân mà mong chờ hắn về.
………
Chuyện bắt đầu từ sau việc Ngôn Thiên Tễ đưa Nam Nhứ về Đạp Tuyết Phong.
Được một lần, Ngôn Thiên Tễ lại giống như là nghiện, không chỉ đưa nàng về, mà mỗi buổi sáng sớm đều lại đây đón nàng.
Khuôn mặt đẹp của hắn cứ như vậy đứng bên cạnh Khổng Tước, sau đó lại vứt mị nhãn về hướng nàng, bất quá liên tiếp hai ngày, từ trên xuống dưới Đạp Tuyết Phong đều nhìn Nam Nhứ bằng ánh mắt khác.
Du Duyệt nói cho nàng, người khác tung tin vịt là nàng leo lên đại lão Kim Đan kỳ ——
Ngôn Thiên Tễ còn trẻ, tu vu đã là Kim Đan hậu kỳ ở trong tông môn cũng là một trong số những người có tiềm lực cao.
Trước có Ô Đại Sài, sau có Ngôn Thiên Tễ, trong tông môn không khỏi truyền chút lời nói, nói rằng Ô Đại Sài thu nàng làm đồ đệ, không phải là vì coi trọng nàng, mà là duyên cớ với Ngôn Thiên Tễ.
Một đám tân đệ tử ở Đạp Tuyết Phong, tổng cộng có ba nữ đệ tử các nàng, còn lại đều là nam nhân.
Chu Thắng Nam cười lạnh: “Nam nhân a, một khi so không bằng nữ nhân, liền bắt đầu bôi nhọ người khác để kéo mình lên trên. Nội tâm mình có quỷ, lòng lại nghi ngờ đối phương hành sự bất chính. Nếu có một nữ tu Kim Đan hậu kỳ xinh đẹp, sợ là những người này đều chịu không được mà liếm mặt tiếp cận.”
Nam Nhứ cũng không đem lời đồn đãi để ở trong lòng, Chu Thắng Nam lại bất bình thay nàng, mặc kệ là lời đồn đãi kia từ đâu truyền ra, trực tiếp ước chiến cùng các đệ tử kia là được.
Chờ đến thời điểm đó thì mọi chuyện cũng đã kết thúc.
Ban đềm tỷ muội nói chuyện, Du Duyệt cầm một lọ dược bôi lên miệng vết thương của Chu Thắng Nam.
Du Duyệt hưng phấn mà thuật lại cho nàng: “Những người này, chỉ dựa vào kiếm thuật, không có một người có thể chiến thắng, hạ được Thắng Nam! Cho dù bọn họ cao hơn nhân tu như Thắng Nam! Muội chưa thấy được cảnh tượng kia đâu……”
Du Duyệt nhớ tới, Chu Thắng Nam một người một kiếm thủ trên lôi đài, quần áo bị cắt, trên người còn có vết thương, chiến đấu đến sức cùng lực kiệt, ánh mắt, tay nắm kiếm vẫn kiên định như cũ ——
Du Duyệt nắm tay: “Ta nhất định phải đem Thắng Nam viết thành thoại bản, viết thành nữ kiếm khách đệ nhất thiên hạ!”
Nam Nhứ đau lòng mà nhìn Chu Thắng Nam, người đầy miệng vết thương.
Nàng nói: “Sao tỷ lại xúc động như vậy, chẳng qua chỉ là chút lời đồn đãi mà thôi, ta không sao cả. Những lời đồn đã lung tung rối loạn này, chờ Ô sư phụ trở về là được rồi.”
Nam Nhứ cảm thấy, nếu Ô Đại Sài quay về mang nàng đi luyện đan, lời đồn đãi sẽ tự sụp lại thôi, nàng có thể dùng thực lực luyện đan của mình để chứng minh.
Nhưng Chu Thắng Nam lại nói: “Ta làm cũng không phải là chỉ vì muội. Nếu mặc kệ, này lời đồn đãi sớm hay muộn sẽ có ngày buộc đến trên người ta, rồi lại tới trên người Tiểu Duyệt. Tuy muội không thường ở lại Đạp Tuyết Phong, ta cùng Tiểu Duyệt đã sớm muốn chung đấu với bọn họ từ lâu. Không sớm làm bọn hắn tâm phục khẩu phục, sau sẽ lại sinh ra càng thêm nhiều chuyện.”
“Huống chi,” Thần sắc nàng bình tĩnh, “Đây là con đường ta nên đi. Nếu những tên đó cả ngày đục nước béo cò, không thể đánh bại bọn chúng, làm sao ta có thể sống sót ở trên con đường mù mịt như vậy?”
Nam Nhứ ngẩn ra.
Vào lúc này, nàng lại ngửi được một cỗ mùi hương của cây tùng mộc cổ thụ.
Tùng mộc sừng sững đứng trong mưa gió, cuồng phong không thể lay động, mưa to cọ rửa tâm hồn.
Lúc trước một đám đệ tử mới tập học kiếm, Chu Thắng Nam cũng không phải là đệ tử có trình độ cao.
Chu Thắng Nam cùng người khác luận bàn, năm trận có thể thắng hai trận, còn lại ba trận đều thua cuộc.
Vậy mà bây giờ……Còn chưa đến hai tháng?
Nàng dựa vào chính mình, một trận lại một trận chiến thắng trở về.
Sau lưng nàng, là vô số lần luyện kiếm, mỗi lần đều tập đếm đêm muộn, khổ tu đến khi mặt trời mọc trăng lặn.
Kỳ thật, Nam Nhứ đối với tu tiên, đại đạo, đạo tâm là một cái gì đó, vẫn luôn không có khái niệm.
Dù sao nàng là thần thú, luôn được sống tùy ý là được rồi.
Nhưng ở trong khoảnh khắc này, hình như nàng chạm vào cái gì đó ——
Hoặc là nói, chứng kiến cái gì đó.
Nàng hơi hơi dại ra, trong đầu dường như có một mảnh sương mù trắng xóa, sương mù gần như phát tán sau đó lại gần như nhanh chóng tụ lại.
Nàng không rảnh bận tâm đến người bên cạnh, Chu Thắng Nam cùng Du Duyệt lại một lần nữa cảm nhận được một cỗ linh khí đang điên cuồng tụ tập lại.
Linh khí đặc sệt xoay xung quanh người Nam Nhứ, gần như muốn hóa thành gió bão trong nháy mắt, bao nàng ở bên trong.
Tình huống như này, lần đầu tiên gặp Nam Nhứ, cũng có xuất hiện qua rồi.
Vào Thái Huyền Tông hai tháng, hai người cũng có đọc chút sách, không hề là một tiểu bạch* hỏi cái gì cũng không biết.
*Chỉ những người ngu tri, đầu óc trì trệ.
Chu Thắng Nam suy đoán, có lẽ Nam Nhứ đang ngộ đạo.
Hai người thả chậm hô hấp, không quấy rầy nàng.
Qua một hồi lâu, bỗng nhiên Nam Nhứ ngảng đầu giống như là ngủ gật bị bừng tỉnh, xoa xoa đôi mắt: “Không biết vì sao, vừa rồi ta bỗng dưng lại cảm thấy mệt nhọc.”
Nàng giơ tay hơi hơi che môi, ngáp một cái.
Đợi nàng buông tay, trong mắt còn nhiễm một tầng nước động sóng sánh. Đôi mắt phảng như được hồ nước tẩy sạch, trong suốt trong veo, lại mang theo vài phần lười biếng của mèo con. Nàng chớp đôi mắt, lưu quang chuyển động, gương mặt nàng giống như đều được linh khí sao trời nhật nguyệt tụ tập lại, làm cho người ta không thể rời mắt.
Tuy đã nhìn qua chân dung của của Nam Nhứ, giờ phút này Chu Thắng Nam cùng Du Duyệt lại bị nàng làm cho khuynh đảo lần nữa.
Loại này không có liên quan đến bất cứ dục niệm gì cả, chỉ là sự thán phục cực hạ đối với cái đẹp ——
Cũng không biết Thiên Đạo thiên sủng cỡ nào đối với nàng, mới có thể làm cho nàng thành bộ dáng như vậy.
Bất quá chỉ trong một nháy mắt, cỗ xinh đẹp kinh người kia gần như tan đi hết.
Mi như cũ vẫn là mi, mắt như cũ vẫn là mắt, ngũ quan gần như không có biến hóa, lại gần như chỗ nào cũng đều có biến hóa, tổ hợp thành khuôn mặt ưa nhìn, đẹp thì đẹp đó, nhưng lại chất phác không có ánh sáng, bình thường đến mức làm cho người nhìn một lần liền quên đi.
Nam Nhứ hồn nhiên không biết đã xảy ra cái gì, duỗi người: “Ta đi ngủ đây!”
……
Vừa về đến phòng, Nam Nhứ lại hậu tri hậu giác bắt đầu cảm thấy đau đớn nổi lên.
Vừa nãy…..Giống như là…..Lại hút vào một con sóng linh khí?
Thật vất vả mới tĩnh dưỡng được vài phần trên thân thể, nàng không khống chế được mà hút linh khí vào, lúc sau lại bắt đầu quay cuồng lên. Linh khí tuần hoàn mà đi một vòng nhỏ ở trong kinh mạch, thay đổi thành linh lực, đấu đá lung tung, bắt đầu xé rách miệng vết thương của nàng. Nam Nhứ hút thuốc giảm đau hai tháng chợt cảm thụ được một cỗ đau đớn như này, đau đến mức nhịn không được kêu lên tiếng.
Nước mắt nàng chảy ra, không dám trì hoãn thêm mà hóa thành nguyên hình, nghiêng ngả lảo đảo mà bay đến đỉnh núi.
Mấy ngày hôm trước Lê Vân thay quần áo bị mèo con nhìn thấy, đêm nay hắn vẫn chưa có luyện kiếm.
Lúc trước tùy ý ở trước mặt mèo con như vậy, hắn lúc ấy chỉ cho rằng nàng là mèo hoang bình thường ——
Sau này biết được thân phận của mèo nhỏ, chỗ nào cũng đều câu nệ, thậm chí ngâm suối nước nóng đều là ban ngày mới ngâm, đến ban đêm liền mặc quần áo chỉnh chỉnh tề tề, cầm sách mà ngồi trên trường kỷ.
Nhưng không nay hắn không ở phòng ngủ, mà là ở thư phòng, ngồi ở bàn làm việc, viết lịch trình.
Ngày sau có buổi tiểu khảo ở Thái Huyền Tông, hắn muốn mang theo các đệ tử đi để quan sát, rồi sau đó đưa bọn họ đi luyện tập.
Hắn nhớ lại tình hình lúc mình tham gia tiểu khảo……
Nhưng hồi tưởng lại cũng chẳng gợi ra được cái gì.
Lúc ấy hắn chỉ là Trúc Cơ kỳ, tiểu khảo lúc ấy đối với hắn quá mức đơn giản. Người khác coi là đầm lầy địa ngục, vùng cực lạnh cực nóng, đối với hắn mà nói đều không tính là cái gì.
Cũng may trí nhớ hắn không tồi, vẫn còn nhớ rõ tiểu khảo lúc ấy như thế nào, nên dứt khoát viết xuống.
Hắn luôn hành động kín đáo, tuy đây là việc nhỏ nhưng cũng muốn làm để hiểu rõ, không muốn coi khinh.
Hắn đang sắp sửa viết xong, bên tai hắn bỗng nhiên nghe được một tiếng nhỏ mèo kêu.
Thanh âm…..Là từ trong phòng ngủ truyền đến.
Lê Vân lập tức ném bút xuống, đi đến phòng ngủ.
Đợi cho đến khi hắn tới phòng ngủ, chỉ thấy một con mèo con hơi thở thoi thóp nằm trên trường kỷ.
Hình như vết thương cũ của nàng lại tái phát, trên người chảy đầy máu dính ướt bộ lông của nàng, cũng dính ướt tầng đêm giường lót trên trường kỷ. Máu tươi đỏ rực, nhìn đến ghê người.
Mèo nhỏ là đến tìm hắn, lại đau đến mức không có sức lực, đôi mắt khép một nửa, đi được hai bước lại bị gục xuống, suy yếu đến mức nằm tại chỗ.
Trong lòng hắn căng chặt, tiến đến ôm mèo con vào ngực, cắt lên đầu ngón tay.
Cuối cùng mèo nhỏ cũng an tĩnh lại.
Cuối cùng Nam Nhứ cũng được ăn thuốc giảm đau.
Cảm giác mát lạnh an tĩnh lại linh lực trong cơ thể nàng, sừng mọc ở bên tai lại bắt đầu thấy ngứa.
Nàng ngứa đến mức khó chịu, dùng móng vuốt cào lấy nhưng tự mình cào lại không một chút ngừng ngứa.
Mèo nhỏ lại cọ người bên cạnh.
Nàng cọ bàn tay hắn, cọ một bên, bên kia lại ngứa, thập phần khó chịu mà kêu “Ô ô” ra tiếng.
Mới đầu Lê Vân chỉ cho rằng mèo con giống như đang tới lui làm nũng.
Cho đến khi hắn phát hiện chỗ sừng đang mọc của nàng có chút phiếm hồng, nàng không ngừng cọ đi cọ lại hai nơi, hắn dùng tay xoa nhẹ lên hai chỗ.
Nơi mọc sừng thật cứng.
Lê Vân không phải là xoa vào chỗ sừng đang mọc lên mà là xoa ở xung quanh đang phiếm hồng.
Lúc sau, quả nhiên là mèo con cũng an tĩnh lại.
Kỳ dị là, hắn nhấn một cái, đầu tiên là cơ thể mèo nhỏ căng chặt lại, sau đó lại mềm xuống.
Lê Vân cúi đầu nhìn mèo con, thấy nàng thoải mái đến nheo lại đôi mắt, tròng mắt màu vàng kim trong lúc lơ đãng toát ra mị thái.
Mị thái!
Lê Vân thoáng chốc cả kinh, buông lỏng tay.
Những cái này không phải hắn không hiểu, mấy ngày nay hắn cũng tìm đọc không ít sách ——
Hắn biết, yêu thú hay linh thú từ kỳ ấu niên tiến vào kỳ thành niên, cũng có tiến vào kỳ phối ngẫu.
Vì để thích ứng yêu cầu về kỳ phối ngẫu, cơ thể chúng nó sẽ xảy ra biến hóa ít nhiều.
Ví dụ như, chim điểu trống cánh bằng, trong lúc phát triển sẽ mọc ra mấy cái lông đuôi đỏ tươi, nếu chim mái đụng vào đuôi chim trống, đó sẽ là đại biểu cho chim mái nguyện ý sinh sản cùng chim trống.
Sừng mọc trên đầu mèo nhỏ…..Cũng là như thế sao?
Lê Vân nhấp môi, không hề chạm vào nàng.
Nhưng mất đi sự vuốt ve của hắn, mèo con không muốn dừng, cọ lại phía hắn.
Hắn ôm nàng rời khỏi người: “Sơ Thất, đừng nháo.”
Hả?
Nàng náo loạn chỗ nào?
Nam Nhứ ngứa không chịu nổi, bò lên đùi hắn cọ tới cọ lui.
Thấy hắn không vuốt nàng, mèo con ngửa đầu, ánh vàng rực rỡ trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu.
“Ô ô ——”
Mèo nhỏ dùng móng vuốt dẫm hắn, đáng thương mà kêu lên.
Lê Vân nhìn quả cầu nhỏ trong lồng ngực, trong lòng vô cùng phức tạp.
Nàng cái gì cũng không hiểu.
Nàng chỉ là cảm thấy khó chịu, muốn được hắn an ủi.
Còn hắn……
Lê Vân nhắm mắt, vẫn là ôm mèo con sang chỗ khác.
Hắn để lại ly máu cho nàng, để ngừa đau đớn của nàng lại phát tác, rồi sau đó khôi phục lại thanh âm thanh lãnh, nhàn nhạt nói: “Sơ Thất, ta cần đi tắm, ngươi ở lại đây.”
Mèo nhỏ sợ nước, hẳn là sẽ không đuổi theo hắn.
Hắn ngâm ở bể tắm lâu một tí……Lúc trở về, châc nàng cũng ngủ rồi.
Lê Vân đứng dậy đi đến bể tắm.
Nam Nhứ ngây ngốc một hồi, phát hiện đã không thấy bóng dáng nam nhân đâu.
A a a ——
Người này sao đột nhiên lại bỏ nàng chứ?
Quá đáng!
Nam Nhứ lăn lộn ở trên giường.
Làm gì mà sờ sừng của nàng một chút lại buông ra……Là bởi vì sau khi sừng nàng mọc không tốt sao?
Ô ô ô.
Nàng cũng không biết sừng của mình mọc lên như thế nào.
Nam Nhứ ngứa đến khó chịu, tự mình gãi một hồi cũng không hề giảm bớt, sau đó nàng quyết định rời khỏi phòng ngủ chạy đến bể tắm.
Nàng đến trước cửa bể tắm, không chút nghĩ ngợi mà cất bước, bỗng nhiên đụng phải một bức tường trong suốt.
Nàng “Cộp” một tiếng, bị đâm đến ngã ngồi về phía sau.
Vãi thật.
Nam Nhứ khiếp sợ mà nhìn bức tươngc trong suốt ở trước mặt, trong đó còn ẩn ẩn hoa văn đang chạy ——
Đây không phải là trận pháp sao?
Lê Vân…..Từ khi nào đặt trận pháp ở bể tắm vậy!
Động phủ của hắn quạnh quẽ, bình thường cũng có ai vào đâu, làm gì đến nỗi phải trang bị trận pháp để đề phòng người?
Hay là nói, cái trận pháp này là để đề phòng nàng???
Nam Nhứ có chút tức giận.
……Người này một tháng trước còn tắm rửa với nàng.
Làm sao trở mặt là trở mặt luôn như vậy.
Tâm của nam nhân như châm dưới đáy biển!
Không cho vào là liền không cho vào!
Nam Nhưa rất có cốt khí mà xoay người đi liền.
Nàng chạy về phòng ngủ, vẫn chưa hết giận mà dứt khoát chạy ra khỏi động phủ của Lê Vân, sau đó chạy đến Băn Thiên Tuyết Địa của Đạp Tuyết Phong.
Sau rời khỏi Lê Vân, không có hàn độc trên người hắn để trấn áp cơn đau, Nam Nhứ lại cảm thấy miệng vết thương của mình lại bắt đầu đau lên.
Tuy nhiên cũng không có đau mãnh liệt như trước, chỉ là ẩn ẩn có một tia đau đớn, sau đó lại từng cơn từng cơn đau một chút.
Kinh mạch đau xót, sừng trên đầu cũng không ngứa nữa.
Giọng Nam Nhứ hơi kêu lên nhè nhẹ.
Nàng ở lại đây một lúc.
Ở đây được một hồi, Nam Nhứ cũng tiếp nhận được cơn đau.
Dù sao sừng mọc ngứa đến mức khó chịu cũng không có đau như vậy.
Dù sao thì nàng cũng đau quen rồi.
Nam Nhứ quay trở lại phòng của mình ở chân núi, rửa sạch những vết máu dính trên lông, sau đó uể oải mà ghé vào ổ nhỏ.
Bình tĩnh, nàng mới bắt đầu suy nghĩ lại chính mình ——
Thật ra nàng cũng không có nghĩ gì quái lạ, mà là nàng cảm thấy mình tức giận một trận này thật là không nói đạo lý.
Lê Vân đối xử tốt với nàng, cũng không có ai quy định là Lê Vân làm cái gì đều nhất định phải có nàng.
Hiện tại Lê Vân còn không biết nàng là đệ tử của hắn, nên chỉ coi như nàng là mèo con mà đối đãi, mà nàng lại thật sự đem mình trở thành mèo thật sao?
……Nàng không thể luôn lừa dối như vậy được mãi.
Giống như từ sau khi thần thức của nàng bị tổn thương, nàng càng ngày lại càng giống mèo.
Làm mèo đơn giản hơn nhiều, bán chút manh, rải chút kiều là liền có người dỗ, liền có người che chở.
Nhưng nếu lấy thân phận là chính nàng, làm sao có chuyện sống sót dễ dàng như vậy.
Nam Nhứ hít sâu một hơi, thanh tỉnh vài phần.
Đau đớn khiến nàng không có cách nào đi vào giấc ngủ, nên nàng quyết định đọc sách.
Ô Đại Sài cho phép nàng mang sách ra khỏi Xích Đan Phong, đôi khi nàng chưa đọc song sẽ cầm một hai quyển trở về, đặt ở bên gối.
Tất nhiên, phần lớn thời gian mang về cũng không mở ra, chỉ đơn giản là mang về để an ủi tâm lí, giống như là kì nghỉ cuối tuần khi học cao trung, cực khổ mang một đống sách về nhà để học, kết quả là một tờ cũng chưa mở ra, vẫn còn nguyên mà mang đi.
Nhưng lúc này nàng cũng không ngủ được, nên dứt khoát đọc sách.
Nàng đè mạnh tính tình của mình, mạnh mẽ đem cá tính của mèo rút ra khỏi người, biến thành Nam Nhứ đi học tập.
Ngay từ đầu có chút xem không vào đầu, sau đọc đọc, lại xem đến nhập thần.
Chờ cho đến khi nàng xem xong một quyển thì trời cũng đã sáng.
Lúc này nàng cũng đã quen với đau đơn trong cơ thể, cảm thấy chết lặng không sao cả.
Tuy vậy tâm tình cũng tốt hơn một ít.
Bởi vì lúc nàng xem quyển sách này, phát hiện có mấy vấn đề mà mình xem không hiểu ——
Chờ chút nữa, Ngôn Thiên Tễ sẽ cưỡi Khổng Tước đến đón nàng, như vậy nàng có thể hỏi tiểu sư huỳnh.
Ừm……Ngôn Thiên Tễ cũng có tiến bộ.
Ngôn Thiên Tễ không ngừng muốn nàng hỏi chuyện, nàng phải chịu sự lặp đi lặp lại của Ngôn Thiên Tễ, sau nàng cũng đã bắt đầu lăn lộn với hắn. Lần thứ nhất Ngôn Thiên Tễ giải thích không rõ, nàng liền hỏi lại lần thứ hai, thứ ba. Sau đó Ngôn Thiên Tễ thay đổi phương thức khác để trả lời nàng, nàng may ra cũng có chút miễn cưỡng nghe hiểu được, sau đó tiểu sư huynh cũng coi như là tiêu chuẩn để giải quyết vấn đề cho nàng.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, nàng cuối cùng cũng hiểu tiếng người của Ngôn Thiên Tễ.
Nam Nhứ xem thời gian cũng không sai biệt lắm, thu hồi sách, sửa sang lại quần áo, đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, có mấy đệ tự dậy sớm nhìn thấy nàng, trên mặt có người phẫn hận, còn có người co rúm lại.
Tuy vậy những người này đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Nam Nhứ rất hả giận.
Có tỷ muội ra mặt cho nàng thật là tốt a!
Không phục thì sao? Đánh cho hắn phục thì thôi!
Tâm tình của nàng lại càng tốt thêm một ít, nếu bắt đầu luyện đan rồi kiếm được tiền, sau đó nàng cũng muốn mua cho tỷ muội một ít quà.
Nam Nhứ là người không quá để tâm vào chuyện vụn vặt, sau khi được hòa tan nhiều thứ, những phần không thoải mái về tối hôm qua tất cả đều tiêu tan hết.
Nàng đi đến cửa viện của Phi Hoa Trai, Ngôn Thiên Tễ quả nhiên đúng giờ đứng đợi nàng ở ngoài kia.
Nhìn thấy nàng xuất hiện, Ngôn Thiên Tễ cầm quạt vung nhẹ, cánh hoa lại bay ra: “Tiểu sư muội, buổi sáng tốt lành nha!”
Nam Nhứ cười, đi tới phía hắn.
Còn chưa đến trước mặt hắn, trên bầu trời bỗng nhiên có một con hạc giấy nhanh nhẹn bay xuống.
Hạc giấy vắt ngang giữa nàng cùng Ngôn Thiên Tễ, Lê Vân ngồi nghiêng ở trên hạc giấy, tóc trắng tung bay trong gió.
“Nam Nhứ, đi lên.”
Thần sâc hắn thanh lãnh, thanh âm cũng bình tĩnh không chút gợn sóng, dường như chỉ coi nàng là một đệ tử bình thường.
Lê Vân nhìn về phía Ngôn Thiên Tễ hoa hòe lộng lẫy.
Hắn nói: “Bệnh trong cơ thể ta, cần được Ô phong chủ chẩn trị mỗi ngày, Ô phong chủ bảo ta nhân tiện đưa nàng đến Xích Đan Phong, về sau ngươi không cần tới nữa.”
Nam Nhứ: “……?”
Cách xa vạn dặm, Ô Đại Sài đang ở trong không gian giới tử chăm sóc thảo dược, bỗng nhiên hắt xì một cái.
Ô Đại Sài:?
Chẳng nhẽ có người nào đó đang mắng ta?
_____
Phong Hầu: Thắng Nam tỷ uy vũ, Thắng Nam tỷ uy vũ!!!