Chương 2
Nam Nhứ gần như tham lam mà ngửi mùi hương thêm mấy lần.
Sau đó nàng liền phát hiện, hương khí này không chỉ giúp cho nàng tâm tình thoải mái, còn giúp cho sự đau đớn trong kinh mạch đều thông thuận đi rất nhiều.
Thương thế trên người nàng —
Đây là di chứng để lại sau khi ăn đan dược hóa hình, cùng với bảy ngày ngâm dược trì.
Nàng không có biện pháp khống chế linh khí trong thân thể chính mình, sau khi tiến vào Thái Huyền Tông linh khí lại càng hỗn loạn.
Bởi vì Thái Huyền Tông ở trên linh mạch, so với linh khí ở Ma Giới dư thừa hơn rất nhiều.
Đối với người tu tiên mà nói, đây là chuyện không thể tốt hơn rồi.
Đối với nàng mà nói, liền…..
Rất là đau.
Vốn dĩ thể xác này của nàng chính là bị mạnh mẽ mà ủ chín, rất nhiều chỗ chưa trưởng thành. Linh khí càng nhiều, kinh mạch trong người nàng lại khắp nơi quay cuồng.
Cũng may dưới bảy ngày ngâm dược trì, năng lực chịu đau đã lên bậc nhất rồi.
Với lại đau như thế này cũng không so được sự đau đớn ngâm trong dược trì.
Mà cái kia cũng không phải đau, nói như thế nào, bất quá cũng giống như lột gân rút da đi.
Nhịn thì vẫn cỏ thể nhịn, nếu được lựa chọn, nàng cũng muốn hi vọng mình có thể được nhẹ nhàng hơn chút.
Chỉ tiếc nàng không có cách nào.
Vốn dĩ cho rằng vẫn phải nhịn xuống cơn đau như vậy, kết quả cỗ hương khí này, cư nhiên lại có thể trấn an cơn đau.
Nam Nhứ nhịn không được ngước mắt nhìn hướng màn che.
Lật đến tờ thư tiếp theo, hắn ngồi xem tờ thư trong chốc lát.
Không qua bao lâu —
Hẳn là không qua bao lâu.
Được bao quanh bởi một mùi hương như vậy, nàng cũng không cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp chút nào.
Nàng dư quang nhìn đến các đệ tử lần lượt lộ ra thần sắc khẩn trương…..
Bọn họ dường như không nghĩ như vậy.
Chờ đợi dưới áp lực như vậy, bọn họ sống một giây bằng cả một năm.
Cũng may tờ thư này xem xong rồi, hắn cũng không có tiếp tục lật tiếp.
Hắn khép lại thư, màn che cũng được gió thổi bay.
Hắn đứng lên, lần đầu tiên nàng nhìn thấy dung mạo vị sư tôn này.
Hắn mặc một bộ thanh bào, rạng rỡ tuấn tú.
Tóc dài cũng không phải đen như mực, mà chói sáng như tuyết.
Một màu bạc, cao như trăng sáng, lạnh như núi băng. Hắn chỉ đứng ở kia, lẳng lặng mà nhìn bọn họ, không có phóng thích bất cứ uy áp nào, không có bất cứ ánh mắt sắc bén, khiến cho người khác không tự chủ được mà sinh kính ngưỡng, cảm nhận được bên trong ẩn giấu một cỗ kiếm ý —
Chẳng sợ bên hông hắn đang đeo là một đoạn thanh kiếm.
Thân kiếm không có vỏ bọc, toàn thân ngân bạch.
Không dính bụi trần, không dính rỉ sét, sáng loáng như mới, bị đứt ngang ở giữa, để lại một chỗ hổng bị tàn phá.
Nửa thanh kiếm, cũng đủ để thanh bảo kiếm này xuất ra khí thế, mũi kiếm tàn tạ nhưng mang sự lạnh lẽo.
Một cái liếc mắt, Nam Nhứ ngây dại, đều không kịp quản mùi hương lạnh lẽo kia càng thêm nồng đậm.
Thì ra đây là trong sách….
Kiếm tiên Lê Vân a.
Các đệ tử chung quanh nàng đều giống như nhau, xem đến ngây người, Liễu Lăng Ca thấp giọng quát lớn bọn họ: “Còn không mau hành lễ với sư tôn!”
Chúng đệ tử hoảng loạn quỳ xuống, lại nghe hắn nói: “Không cần.”
“Ta đã là một phế nhân, bái ở môn hạ ta không có tiền đồ.”
Liễu Lăng Ca vội vàng đánh gãy lời hắn: “Sư phụ!”
Lê Vân vẫn chưa để ý tới nàng.
Hắn bình tĩnh mà nói ra một phen lời này, phảng phất như đang nói với người không quan hệ với mình: “Dựa theo môn quy, đệ tử nội môn khác không thể chọn sư, hiện giờ chưa hành lễ bái sư, các ngươi cùng ta cũng không có quan hệ thầy trò.”
“Sư phụ!” Liễu Lăng Ca nhíu mày, chất vấn: “Người vì sao nói cho bọn họ?”
Lê Vân nói: “Bọn họ sớm muộn gì cũng biết.”
Liễu Lăng Ca cãi cọ: “Chính là….”
“Không nhiều lời.”Lê Vân nhẹ liếc mắt nàng một cái: “Chuyện ngươi tự ý thu đồ đệ, ta còn chưa cùng ngươi so đo.”
Tại trước mặt các tiểu đệ tử mà bị trách cứ, Liễu Lăng Ca ngoảnh mặt, hốc mắt ủy khuất mà đỏ lên.
Nàng nói: “Sư phụ, không phải là đệ tử tự ý làm, là do chưởng môn sư bá an bài! Chưởng môn sư bá muốn thu chút đệ tử, bái nhập môn hạ của sư phụ…..”
Ngữ khí Lê Vân nhàn nhạt: “Bái nhập môn hạ ta, cùng ngươi đâu có quan hệ gì?”
Gia hỏa này được.
Điều quan trọng phải nói.
Nam Nhứ vẫn luôn dựng lỗ tai nghe bọn hắn nói chuyện, lời này vừa nói ra, nước mắt Liễu Lăng Ca tức khắc rào rạt mà rơi xuống.
Nàng muốn nói gì, lại nhìn Lê Vân, đôi môi phát run.
Cuối cùng nàng một bên chảy nước mắt, một bên cắn môi, trực tiếp giận dỗi chạy đi rồi.
Hắn thần sắc chưa đổi, liếc mắt chúng đệ tử một cái: “Ta vừa nói qua, bái nhập môn hạ ta cũng không có tiền đồ. Hiện tại các ngươi có một canh giờ để suy nghĩ, nếu muốn rời đi, muốn trở thành đệ tử nội môn, ta sẽ sắp xếp cho các ngươi.”
Dứt lời, hắn lại ngồi trên ghế, cầm quyển sách vừa rồi chưa xem xong.
Để lại một đám tân đệ tử hai mặt nhìn nhau, tâm tư khác nhau.
Còn phải suy nghĩ sao?
Tất nhiên là ở lại!
Nam Nhứ hít hít hương vị trong không khí.
Thật không sai, còn có thể cọ thuốc giảm đau một canh giờ.
Ngay sau đó, nàng cũng giả bộ một mặt khó khăn trong việc lựa chọn, làm bộ dáng mặt ủ mày chau, hòa vào trong đám người.
Tuy nhiên….
Trong truyện gốc có đoạn Liễu Lăng Ca giận dỗi chạy đi sao?
Cũng lâu lắm rồi, Nam Nhứ cũng không nhớ rõ.
Nàng hoang mang mà suy tư về cốt truyện, âm thầm quan sát đến hắn. Nhìn trong chốc lát, nàng vừa định rời ánh mắt, hắn vừa nhấc đầu, nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa mà tầm mắt đối với hắn.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, đen như mực, ánh mắt vô cùng lãnh đạm, u tối không động.
Nhìn thấy nàng, Lê Vân bình tĩnh mà nhìn nàng một hồi, lại đem tầm mắt dịch chuyển đi chỗ khác.
Nam Nhứ bị hắn xem có chút kỳ quái.
Ánh mắt kia của hắn, như nhìn thấu cái gì đó, vừa xem đã hiểu ngay, thấy rõ.
Chính là, này là lần đầu tiên nàng cùng Lê Vân gặp mặt đi?
Nhưng trên mặt hắn lại không có biểu tình gì khác, làm nàng không nhìn ra tới tâm tư của hắn.
Chẳng nhẽ Lê Vân phát hiện ra nàng có cái gì không đúng?
Nam Nhứ sờ sờ vòng tay.
Đây là Vô Ảnh Vòng mà Ma Tôn cho nàng, có thể ẩn nấp hơi thở yêu thú trên người nàng, có thế ngăn được tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ nhìn thấu.
Về cơ bản, ước chừng không có ai có thể nhìn ra thân phận của nàng.
Khắp đại lục, tu sĩ Nguyên Anh kỳ không nhiều, huống chi là tu sĩ Hóa Thần kỳ.
…Tuy rằng Lê Vân chính là tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Chính xác là, tu vi của Lê Vân, đã từng là Hóa Thần kỳ.
Đã từng, hắn là tu sĩ Hóa Thần kỳ trẻ tuổi nhất từ trước tới nay trên đại lục Thiên Diễn, thiên tài bên trọng tuyệt thế thiên tài, thiên chi kiêu tử trong thiên chi kiêu tử.
Đến nỗi hai chữ này đã từng….
Nghe nói là lúc chiến đấu ở Ma Giới, bị đột phá mạnh mẽ, căn cơ bị hủy hoại, sau lại bị trongn thương.
Cho nên hiện tại, hắn đã mất đi hầu hết tu vi, uống cho một thân cảnh giới, lại không có thực lực xứng đôi.
Những lời này, đương nhiên là trước khi nàng đến Thái Huyền Tông, Ma Tôn đã nói cho nàng.
Hắn còn khinh miệt nói, nếu không phải Lê Vân có đầu rút cổ ở đại trận hộ sơn của Thái Huyền Tông, hắn nhất định sẽ tự mình giết chết Lê Vân.
Nàng trong lòng kêu gào, nhân gia người ta ở tông môn dưỡng thương cũng kêu là co đầu rút cổ? Bằng không mang theo một thân thương thế đi ra ngoài tặng đầu cho ngươi sao?
Lại nói tiếp, thời điểm lúc nàng đọc sách, nhìn đến kết cục của Lê Vân, còn có vài phần thổn thức xúc động.
Đã từng là thiên chi kiêu tử ngã xuống vực sâu —
Hơn nữa, cho đến khi hắn chết, hắn đều không có lấy kịch bản vươn lên trong nghịch cảnh, tu vi đều không có trở về.
Trong sách, Lê Vân từng được vai phụ nói là “Nhi tử ruột thịt của trời”, cuối cùng lại có kết cục như vậy, có thể thấy được nhi tử của trời chung quy so ra kém hơn nhi tử của tác giả.
Cuối cùng nam nữ chính vẫn ân ân ái ái, kinh tài
tuyệt diễm như Lê Vân, bất quá cũng chỉ là công cụ tiến triển cốt truyện mà thôi.
Cũng không biết, đến tột cùng Lê Vân có nhìn ra sơ hở của nàng hay không….
A di đà phật, phù hộ cho kế hoạch nằm vùng của nàng không bị thất bại.
Tuy rằng nàng cũng không có tính toán ám sát sư tôn như trong cốt truyện, nhưng nàng cũng không muốn cuốn gói về Ma Giới.
Cầu xin, cho nàng một phiếu được sống cẩu thả qua ngày đi.
Ài.
Cái này, nàng không cần làm bộ hòa với nhóm đệ tử, là thật sự mặt ủ mày chau.
…..
Một canh giờ rất mau đã qua đi.
Trong lòng Nam Nhứ thấp thỏm, Lê Vân phẩy tay áo, một cỗ mùi hương lãnh đạm theo hướng nàng bay lại.
Hắn nhìn về phía chúng đệ tử: “Một canh giờ đã hết. Muốn rời đi, bước về phía trước một bước.”
Một nam đệ tử thân hình cao gầy hỏi: “Xin hỏi tiền bối, sau khi chúng ta rời đi….Thật sự có thể trở thành đệ tử nội môn sao?”
Đệ tử nội môn, cùng đệ tử ngoại môn, hưởng thụ đãi ngộ khác một trời một vực.
Tuy nói tài nguyên, công pháp, truyền thừa măc dù không bằng đệ tử thân truyền, lại có thể ở trong tông môn, không giống đệ tử ngoại môn, thậm chí công pháp nào đó ở Tàng Thư Các cũng không thể lật xem, càng sẽ không giống đệ tử ngoại môn, trứng chọi đá, căn bản không mua nổi pháp bảo, đan dược cùng bùa chú. Cắn răng tiết kiệm một ít linh thạch, cũng có thể mua cho mình một thân gia sản.
Đây cũng là nguyên nhân mới vừa rồi làm cho đệ tử này khuôn mặt u sầu.
Ở lại, cứ việc sư phụ nói không có tiền đồ, nhưng bọn hắn vẫn sẽ hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử nội môn.
Đại đa số đệ tử nội môn, kỳ thật cũng không hưởng thụ được bao nhiêu chỉ điểm từ sư phụ.
Nhóm sư phụ thu đồ đệ, vẫn là dồn càng nhiều tinh lực của chính mình đặt trên người đệ tử thân truyền.
Nếu rời đi, chỉ có thể trở lại ngoại môn….
Còn không bằng ở lại nơi này.
Đệ tử hỏi ra vấn đề vẫn chờ đợi mà nhín hắn.
Lê Vân hơi hơi gật đầu: “Có thể.”
Sau khi được câu trả lời, đệ tử kia do dự trong chốc lát, đi đến phía trước một bước, đối với hắn một bái thật dài: “Đa tạ tiền bối, đệ tử muốn rời đi.”
Có tên đệ tử này đi đầu, lục tục, không ít đệ tử cũng đi theo tiến về phía trước một bước.
Có lẽ bởi vì người rời đi ngày càng nhiều, những người chưa có quyết định cũng chạy theo số đông, đến cuối cùng, có mấy đệ tử nguyện ý ở lại cũng ít ỏi.
Nhìn thấy mọi người kết thúc việc lựa chọn, Lê Vân giơ tay, thả ra một con hạc giấy.
Con hạc giấy vừa rơi xuống đất, nhanh chóng biến lớn, nháy mắt biến thành một con hạc khổng lồ phải ngước lên nhìn.
Cũng may ở đây đủ trống trải, hạc giấy vừa xuất hiện, cũng không có vẻ chật chội.
Oa nga.
Nam Nhứ chưa hiểu việc đời mà nghĩ thầm: Thật ngầu nha.
Lê Vân ném cho bọn họ một khối lệnh bài: “Mang theo khối lệnh bài này, lên trên hạc giấy, hạc giấy sẽ tự mang các ngươi đi tìm Tề trưởng lão Ký Sự Đường.”
“Nói ý định của các ngươi cho Tề trưởng lão biết, Tề trưởng lão sẽ tự an bài. Còn các ngươi….”
Nam Nhứ cảm nhận được hắn không dấu vết mà liếc mắt mình một cái, lại đem ánh mắt nhìn phía người còn dư lại: “Các ngươi xuống núi, kiếm đồng Tiểu Trúc sẽ sắp xếp chỗ ở cho các ngươi.”
…..
Lê Vân cứ như vậy nói, tự nhiên chính là ý tứ muốn đuổi khách.
Mọi người thức thời mà bái chào hắn.
Đệ tử trên hạc giấy rời đi, đệ tử còn lại dọc theo đường núi chậm rãi đi xuống.
Không có bùa chú che chở của Liễu Lăng Ca, trên đường xuống núi, mọi người đều lạnh cóng không nói lên lời.
Nam Nhứ tuy rằng không lạnh, nhưng cũng không nói lời nào.
Nàng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Rốt cuộc Lê Vân từ trên người nàng nhìn ra cái gì rồi?
Như thế nào nàng không nhớ rõ, cốt truyện trong nguyên tác có đoạn đệ tử lên hạc giấy bay đi?
Vì sao Lê Vân lại để nàng……
Tê —
Linh khí hỗn loạn quen thuộc đau đớn phát tác trong cơ thể, Nam Nhứ mới kinh ngạc phát hiện, bọn họ lúc này đã xuống tới dưới sường núi rồi.
Rời xa cỗ hương khi thoải mái kia, nàng lại bắt đầu chịu đau đớn tra tấn.
Trong cơn đau nàng tự hỏi.
Quản hắn làm cái gì.
Tóm lại là có phiếu, còn có thuốc giảm đau.
Có thể một ngày trộn lẫn chính là thiên đường!