Chương 63: Một kế
Tống Nhàn Nghi có chút lo lắng.
Nhưng Khương Hiến thì lại không thèm để ý.
Nàng ngáp một cái, thản nhiên nói: “Tuỳ hắn.” Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa vào ân sủng của Triệu Dực để sống. Sau đó, nàng phân phó Tình Khách: “Bây giờ ta muốn nghỉ ngơi, nếu không có việc gì thì đừng gọi ta.”
Tình Khách mỉm cười đáp: “Vâng”. Rồi nhẹ nhàng giúp Khương Hiến thả màn, ra hiệu cho Tống Nhàn Nghi có vẻ hơi mất tập trung nên ra ngoài.
Tống Nhàn Nghi gật đầu, cùng Tình Khách rời khỏi phòng ngủ Thiên Điện. Nàng ta cũng không giống thường ngày trở về nơi nghỉ ngơi của mình thêu thùa may vá hoặc là giúp đỡ các cung nữ khác làm việc, mà đi theo sau Tình Khách, mấy lần muốn nói lại thôi.
Tình Khách liền kéo nàng đứng bên cạnh tường hoa trồng bằng trúc Tương Phi ở hàng hiên, cười nói: “Nói đi! Ngươi rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”
Tống Nhàn Nghi thẹn thùng, cười nói: “Rõ ràng như vậy sao?”
Tình Khách trêu ghẹo nàng: “Có muốn ta tìm cho ngươi một cái gương soi thử không?”
Tống Nhàn Nghi nghe vậy nụ cười dần biến mất, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu rồi mới thấp giọng nói: “Quận chúa thật sự không sợ đắc tội với Hoàng Thượng và Thái hậu nương nương sao?”
Tình Khách nghĩ đến việc Khương Hiến phân phó, nàng cũng nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Chúng ta cũng coi như cùng một đợt tiến cung, ngươi thăng cấp nhanh hơn ta, nhưng cũng chưa từng khinh thường người muội muội này. Ta cũng coi ngươi như tỷ tỷ của ta, ta ở chỗ này nói cho ngươi biết một sự thật. Ngươi chỉ thấy Gia Nam quận chúa được Thái hoàng Thái hậu che chở, tuy rằng cuộc sống mỗi ngày trôi qua sung sướng nhưng một khi Thái hậu qua đời, quận chúa sẽ như phượng hoàng rơi xuống, người duy nhất nàng có thể dựa vào chính là Hoàng Thượng. Nhưng ngươi không nghĩ tới, quận chúa nàng ấy vẫn là tiểu thư của phủ Trấn Quốc Công, không có Thái hoàng Thái hậu, quận chúa còn có phủ Trấn Quốc Công, còn có thế tử gia của phủ Trấn Quốc Công. Chẳng lẽ Hoàng Thượng và Thái hậu nương nương sẽ giáng tội quận chúa chỉ vì quận chúa giết một nô tài cá biệt, còn đắc tội với Trấn Quốc Công? Nếu ngươi hầu hạ ở bên cạnh Hoàng Thượng, có đôi khi gặp được những chuyện này, cần phải suy nghĩ thật nhiều mới được.”
“Chuyện trên thế gian này, sao có thể đơn giản như vậy được?”
“Không nói ai khác, nói Hoàng Thượng đi!”
“Người không phải là vị cao quý nhất trong thiên hạ sao?”
“Nhưng trong cung hay ngoài cung, coi như có là chuyện của Hoàng Thượng. Không phải cũng là một câu nói của Thái hậu nương nương sao.”
“Nếu ngươi không phải người hầu bên cạnh Hoàng Thượng, ta nói như vậy ngươi có tin không?”
“Nhàn Nghi tỷ tỷ, những ngày này sắc mặt ngươi đều hốt hoảng, làm việc gì cũng xuất thần, vừa nhìn liền biết đang có chuyện lớn. Trong cung này không thể so với nơi khác. Có đôi khi biết càng nhiều càng phiền phức, có đôi khi không biết gì cũng sẽ rất phiền phức. Ta hầu hạ bên cạnh quận chúa, quận chúa đối xử rất tốt với người bên cạnh mình, ngươi nhìn Đinh Hương và Đằng La là biết. Ta chỉ muốn toàn tâm toàn ý đi theo quận chúa, chuyện của ngươi ta sẽ không hỏi, có hỏi ta cũng không giúp được gì.”
“Nếu tỷ tỷ vẫn còn bận tâm nhiều không nén được suy nghĩ lung tung, ta sẽ giúp tỷ nói một tiếng ở trước mặt quận chúa. Hai ngày này tỷ cứ nghỉ ngơi đi, chờ tâm tình bình tĩnh lại rồi đi hầu hạ quận chúa cũng không muộn, miễn cho nửa đường xảy ra sự cố gì, lại khiến quận chúa không vui.”
Tống Nhàn Nghi nghe xong, thần sắc dần trở nên âm trầm.
Một lúc sau, nàng mới thấp giọng nói với Tình Khách “Đa tạ muội muội”, rồi thơ thẩn rời đi.
Tình Khách nhìn mà lắc đầu, đi tới phòng ngủ của Khương Hiến.
Khương Hiến đang ngủ rất say.
Nàng ngồi ở bên cạnh trông chừng cho Khương Hiến.
※
Lý Khiêm có chút hối hận.
Sớm biết mình sẽ quỳ suốt một canh giờ cũng không có người tới giải vây, hắn nên mặc cái quần dài và trên đầu gối may thật nhiều sợi bông mới đúng.
Quỳ thế này khiến chân hắn muốn tê dại hết rồi.
Lý Khiêm liền chuyển trọng tâm từ trái sang phải.
Trong mắt người ngoài, hắn vẫn sóng lưng thẳng tắp, không nhúc nhích tí nào.
Những người biết chuyện liền kiếm cớ đi ngang qua hắn, rồi tụm năm tụm ba xì xào bàn tán.
“Nghe nói hắn là con trai cả của Lý đại nhân tổng binh Phúc Kiến, người hầu ở Khôn Ninh cung. Hoàng Thượng cũng mặc kệ không quản sao?”
“Cũng đã quỳ đến một canh giờ rồi. Đầu gối còn cần không vậy?”
“Sao Tào đại nhân còn chưa ra mặt giải vây nhỉ, nếu còn tiếp tục quỳ thế này nữa, chỉ sợ chân hắn bị phế luôn đấy.”
Lý Khiêm nghe vậy, liền phập phồng không yên. Đáy mắt hắn lạnh như băng tuyết.
Lúc Tào Quốc Trụ thu đồ của hắn cũng không có lạnh lùng như vậy.
Tuy nói tên này trên thương trường phần lớn là nâng cao giẫm thấp, mượn gió bẻ măng, nhưng lúc Lý Khiêm hiểu chuyện, Lý Trường Thanh đã là một phương phỉ bá, thủ hạ dẫn đầu đội ngũ hàng vạn tướng, coi như chiêu an về sau, triều đình cũng lấy trấn an làm chủ. Khi đến Phúc Kiến, hắn lắc mình một cái liền nhanh chóng biến thành nhi tử của võ quan chính tam phẩm. Mặc dù cũng có lúc bị khinh bỉ nhưng Lý Trường Thanh mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lại khéo léo, ai cũng không muốn vào chỗ chết mà đắc tội Lý Trường Thanh, làm việc đều giữ lại ba, năm phần đường sống, Lý Khiêm còn chưa từng bị bỏ bê như vậy.
Có thể thấy rằng quyết định không được phụ thuộc vào người khác là một quyết định đúng đắn!
Lý Khiêm âm thầm cười lạnh.
Hắn nhớ tới kẻ khiến hắn phải quỳ là Khương Hiến.
Lý Khiêm nhịn không được mà vui trong lòng.
Hắn như vậy, cũng coi như đang cùng nàng diễn ăn ý một vở kịch nhỉ?
Nhưng chắc nàng không nghĩ tới hắn sẽ cứ quỳ ở đây như vậy.
Không biết nàng nhận được thư có thấy áy náy hay không?
Nếu như áy náy.. Chắc sẽ đền bù cho hắn thật tốt nhỉ!
Nàng sẽ tặng quà gì cho hắn nhỉ?
Giúp Lý gia về Sơn Tây?
Hay giúp hắn thăng chức?
Lý Khiêm đột nhiên trở nên phấn khích.
Với tính tình của nàng, thưởng cho hắn xong nhất định sẽ đem hắn ném ra sau đầu, nếu hắn vẫn cứ làm thị vệ ở trong cung, ngày ngày lượn lờ ở trước mắt nàng.. Nàng sẽ thế nào? Sẽ lộ ra biểu cảm gì đây?
Lý Khiêm cứ thế suy nghĩ lung tung, ngay cả cơn đau trên đầu gối cũng dần dịu đi.
Tạ Nguyên Hi mang theo Tào Quốc Trụ xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Hắn khẽ cười, bày ra bộ dạng chính trực uy nghiêm.
Vẻ mặt Tào Quốc Trụ tràn đầy lo lắng, vội vàng đỡ Lý Khiêm: “Thế chất, không ngờ tính tình của Gia Nam quận chúa lại phách lối như vậy. May mà ta vừa nghe được tin liền chạy tới, Hoàng Thượng cũng biết chuyện này. Người nói ngươi chịu ủy khuất, cho ngươi hai ngày nay nghỉ ngơi thật tốt. Công việc của Lãng Viên Trai tạm thời giao cho Thạch Tiến, hai ngày nay ngươi cứ nghỉ ngơi ở cửa Đông cung, nghe kịch, xem xiếc, chờ qua thọ thần của Thái hậu nương nương trở về rồi nói sau.”
Xem ra, Tào Quốc Trụ đã tới gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đồng ý, hắn mới đến cứu giúp.
Lý Khiêm nghe vậy trong lòng rất không vui.
Hoàng Thượng không phải là thanh mai trúc mã với Gia Nam quận chúa sao? Bây giờ Gia Nam quận chúa bị chọc tức, Hoàng Thượng không ra mặt nói giúp nàng, để mình nàng tự cứu vãn tình thế, Hoàng Thượng thế mà coi được à?
Thanh mai trúc mã kiểu này, không cần cũng được!
Tại sao Gia Nam quận chúa lại chọn Hoàng Thượng chứ?
Nàng là một người thông suốt như vậy, chắc sẽ không chọn Hoàng Thượng đâu!
Lý Khiêm nghĩ đến Khương Hiến bắt được Triệu Dực.. Hắn híp mắt nở nụ cười.
Chắc Gia Nam quận chúa cũng thất vọng về Hoàng Thượng, nếu không nàng cũng không cần đến Khánh Thiện Đường ở.
Không biết Hoàng Thượng có nhận ra không?
Lý Khiêm nhe răng cười nhưng vì đầu gối quỳ quá lâu khiến nó mất lực, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Người bên cạnh Tào Quốc Trụ cũng coi như lanh lẹ, liền nhanh chóng chạy lại giúp đỡ Lý Khiêm, quan tâm nói: “Cẩn thận! Cẩn thận!”
Mặt Tạ Nguyên Hi đầy vẻ phẫn nộ, cắn răng nói: “Khương gia, cũng quá khi dễ người.. Một ngày nào đó, phải khiến bọn họ..”
Mắt Tào Quốc Trụ chợt lóe lên, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng nó: “Im lặng! Nơi này là Vạn Thọ Sơn.”
Chỉ là diễn trò một chút.
Tạ Nguyên Hi không nói gì nữa nhưng vẻ mặt ngày càng lo lắng.
Lý Khiêm thì lại vui mừng.
Hắn vẫn hợp với Tạ Nguyên Hi hơn.
Có nét bút nổi bật này của Tạ Nguyên Hi, hắn sẽ dễ đạt được sự tín nhiệm của nàng hơn khi gặp Tào Thái hậu.
(Còn tiếp)