Chương 80: Yên bình
“Chuyện của hai đứa, ta không xen vào nữa. Hạnh phúc là của cả hai, cố mà gìn giữ. Thời điểm cãi nhau, hãy nhớ tới giai đoạn bị ta gây khó dễ. Có dũng khí đấu tranh cho hạnh phúc, thì phải đủ bản lĩnh bảo vệ nó.” Nghiêm Hạo nói.
“Con biết rồi bác.”
“Đổi cách gọi khác đi, nhà tôi cũng biết cậu và Tư Nhuệ tiến triển tới mức nào rồi.” Ông vỗ vai Lưu Quân Hạo, sau đó nói tiếp “Đều là người nhà.”
“Con hiểu rồi, thưa ba.”
“Tốt, lanh lẹ đó.” Nghiêm Hạo cười cười, nói thêm vài câu thì ông rời đi. Khi đi ngang đoạn kia, ông chậm bước lại “Tiểu quỷ, thói quen nghe lén vẫn không bỏ ha. Bọn ta nói xong rồi, con ra ngoài đó với nhóc Lưu đi. Ta vào trong nghỉ ngơi đây.”
Đoạn nói xong, ông bước tiếp vào nhà.
Nghiêm Tư Nhuệ thở dài bước ra, anh trốn kĩ thế vẫn bị ba phát hiện. Đúng là, người càng già càng tinh ý, khó mà qua mặt được ba của anh.
“Tư Nhuệ, anh làm gì đó.”
“Anh ra đón em, sợ em bị ba la.”
“Không có, mọi chuyện ổn rồi.”
Nghiêm Hạo và Lưu Quân Hạo có một cuộc trò chuyện dài, cả hai đem hết mọi chuyện nói ra hết một lượt, không che giấu điều gì. Từng nút thắt được tháo gỡ, người làm cha lùi một bước, người làm con cũng lùi một bước. Ai cũng cần có thời gian thích nghi, ai cũng cần thời gian hiểu nhau.
“Chuyện của hai đứa, ta không xen vào nữa. Hạnh phúc là của cả hai, cố mà gìn giữ. Thời điểm cãi nhau, hãy nhớ tới giai đoạn bị ta gây khó dễ. Có dũng khí đấu tranh cho hạnh phúc, thì phải đủ bản lĩnh bảo vệ nó.” Nghiêm Hạo nói.
“Con biết rồi bác.”
“Đổi cách gọi khác đi, nhà tôi cũng biết cậu và Tư Nhuệ tiến triển tới mức nào rồi.” Ông vỗ vai Lưu Quân Hạo, sau đó nói tiếp “Đều là người nhà.”
“Con hiểu rồi, thưa ba.”
“Tốt, lanh lẹ đó.” Nghiêm Hạo cười cười, nói thêm vài câu thì ông rời đi. Khi đi ngang đoạn kia, ông chậm bước lại “Tiểu quỷ, thói quen nghe lén vẫn không bỏ ha. Bọn ta nói xong rồi, con ra ngoài đó với nhóc Lưu đi. Ta vào trong nghỉ ngơi đây.”
Đoạn nói xong, ông bước tiếp vào nhà.
Nghiêm Tư Nhuệ thở dài bước ra, anh trốn kĩ thế vẫn bị ba phát hiện. Đúng là, người càng già càng tinh ý, khó mà qua mặt được ba của anh.
“Tư Nhuệ, anh làm gì đó.”
“Anh ra đón em, sợ em bị ba la.”
“Không có, mọi chuyện ổn rồi.”
Nghiêm Hạo và Lưu Quân Hạo có một cuộc trò chuyện dài, cả hai đem hết mọi chuyện nói ra hết một lượt, không che giấu điều gì. Từng nút thắt được tháo gỡ, người làm cha lùi một bước, người làm con cũng lùi một bước. Ai cũng cần có thời gian thích nghi, ai cũng cần thời gian hiểu nhau.
“Chuyện của hai đứa, ta không xen vào nữa. Hạnh phúc là của cả hai, cố mà gìn giữ. Thời điểm cãi nhau, hãy nhớ tới giai đoạn bị ta gây khó dễ. Có dũng khí đấu tranh cho hạnh phúc, thì phải đủ bản lĩnh bảo vệ nó.” Nghiêm Hạo nói.
“Con biết rồi bác.”
“Đổi cách gọi khác đi, nhà tôi cũng biết cậu và Tư Nhuệ tiến triển tới mức nào rồi.” Ông vỗ vai Lưu Quân Hạo, sau đó nói tiếp “Đều là người nhà.”
“Con hiểu rồi, thưa ba.”
“Tốt, lanh lẹ đó.” Nghiêm Hạo cười cười, nói thêm vài câu thì ông rời đi. Khi đi ngang đoạn kia, ông chậm bước lại “Tiểu quỷ, thói quen nghe lén vẫn không bỏ ha. Bọn ta nói xong rồi, con ra ngoài đó với nhóc Lưu đi. Ta vào trong nghỉ ngơi đây.”
Đoạn nói xong, ông bước tiếp vào nhà.
Nghiêm Tư Nhuệ thở dài bước ra, anh trốn kĩ thế vẫn bị ba phát hiện. Đúng là, người càng già càng tinh ý, khó mà qua mặt được ba của anh.
“Tư Nhuệ, anh làm gì đó.”
“Anh ra đón em, sợ em bị ba la.”
“Không có, mọi chuyện ổn rồi.”
Nghiêm Hạo và Lưu Quân Hạo có một cuộc trò chuyện dài, cả hai đem hết mọi chuyện nói ra hết một lượt, không che giấu điều gì. Từng nút thắt được tháo gỡ, người làm cha lùi một bước, người làm con cũng lùi một bước. Ai cũng cần có thời gian thích nghi, ai cũng cần thời gian hiểu nhau.
“Chuyện của hai đứa, ta không xen vào nữa. Hạnh phúc là của cả hai, cố mà gìn giữ. Thời điểm cãi nhau, hãy nhớ tới giai đoạn bị ta gây khó dễ. Có dũng khí đấu tranh cho hạnh phúc, thì phải đủ bản lĩnh bảo vệ nó.” Nghiêm Hạo nói.
“Con biết rồi bác.”
“Đổi cách gọi khác đi, nhà tôi cũng biết cậu và Tư Nhuệ tiến triển tới mức nào rồi.” Ông vỗ vai Lưu Quân Hạo, sau đó nói tiếp “Đều là người nhà.”
“Con hiểu rồi, thưa ba.”
“Tốt, lanh lẹ đó.” Nghiêm Hạo cười cười, nói thêm vài câu thì ông rời đi. Khi đi ngang đoạn kia, ông chậm bước lại “Tiểu quỷ, thói quen nghe lén vẫn không bỏ ha. Bọn ta nói xong rồi, con ra ngoài đó với nhóc Lưu đi. Ta vào trong nghỉ ngơi đây.”
Đoạn nói xong, ông bước tiếp vào nhà.
Nghiêm Tư Nhuệ thở dài bước ra, anh trốn kĩ thế vẫn bị ba phát hiện. Đúng là, người càng già càng tinh ý, khó mà qua mặt được ba của anh.
“Tư Nhuệ, anh làm gì đó.”
“Anh ra đón em, sợ em bị ba la.”
“Không có, mọi chuyện ổn rồi.”