Chương 14: Về thăm nhà
Cả nhà vui mừng phấn khởi thiếu nước khao làng khi hay tin cô cháu gái út sắp có cơ hội trở thành diễn viên điện ảnh. Hàn Ly phải vội vàng giải thích: “Chưa đâu ạ, cháu còn phải qua đào tạo và cố gắng rất nhiều ạ.” Bác cả nhiệt tình cổ vũ: “Cháu không phải lo, cứ chăm chỉ luyện tập thành tài, tiền nhà ta không nhiều nhưng cả họ góp vào đủ làm phim cho cháu.” Mọi người nhao nhao hưởng ứng, khiến Hàn Ly chỉ biết cười ngoác miệng: “Cháu có lương rồi bác ơi, mọi người cứ gom tiền đi ạ, làm hồi môn cho cháu về sau, cháu nhận tất.”
Gia đình cô vẫn luôn như vậy, luôn yêu thương cô vô điều kiện, ai cũng nỗ lực đi lên từ nghèo khó, khi kinh tế vững vàng vẫn không ngừng hỗ trợ lẫn nhau. Hàn Ly học được từ đại gia đình mình rất nhiều điều quý báu từ tinh thần đoàn kết, tương thân, tương ái đến sự lạc quan, cô có ngày hôm nay cũng nhờ sự động viên rất lớn từ gia đình. Bố mẹ và anh trai bận bịu với khu chế xuất nông sản, cô có về phụ giúp cũng không biết làm gì chưa kể mọi người còn muốn cô thoải mái nghỉ ngơi, thế là như mọi khi cô lại ở với ông bà.
Kỳ nghỉ đúng nghĩa rất thoải mái và thư giãn. Bà cô loay hoay bên bếp lò, được thiết kế bán mái phía ngoài, trong nhà cũng có khu bếp hiện đại nhưng bà lại thích đun củi hơn, đúng chất ngày xưa mà cảm giác cơm canh cũng ngon hơn. Hàn Ly vòng tay ôm eo bà như ngày bé, bà cô cười hiền từ: “Sắp đi lấy chồng đến nơi còn làm nũng bà già này, bà đun nước gội đầu lá thơm nè, tí nhớ gội cho khỏe tóc.”
Hàn Ly vẫn ôm khư khư còn dụi đầu vào người bà làm bà nhột cười rung cả người: “Bà ơi, bà làm gà nướng đi, con thèm bà làm món ấy quá.” Ông cô lúc này ung dung xách ấm nước vối ra sân: “Muốn ăn gà thì phải luyện lại bài quyền với ông, văn ôn võ luyện, không tập là lại mai một đi thôi.” Hàn Ly xụ mặt dỗi hờn, nhưng chân vẫn lẽo đẽo theo ông ra sân, ai bảo cô ham ăn, muốn ăn ngon thì phải tập luyện thôi, vừa đi vừa không quên măc cả: “Ông ơi, tập hai lần thôi nhé, cháu vẫn nhớ như in mà.” Ông cô đi trước, vuốt chòm râu trắng muốt: “Còn xem thể hiện được đến đâu.” Nói vậy chứ ông cô cũng không làm khó cháu gái, hai ông cháu luyện quyền hai lần ông cũng cho cô nghỉ. Hàn Ly lại ríu rít bên bà rồi phụ bà nấu cơm. Bữa trưa vì món gà nướng lá sen mà cô ăn no căng bụng.
Chiều mát, Hàn Ly ôm theo cái rổ lẽo đẽo đi sau bà ra vườn hái rau. Hàn Ly tò mò: “Bà ơi, cao lá tía tô bà làm cho con có bí quyết gì không mà con dùng thật sự hiệu quả?” Bà cô quay ra nhìn cô cháu gái yêu, ánh mắt tràn đầy tự hào: “Con xinh đẹp sẵn rồi, bà chỉ giúp con rạng rỡ hơn thôi. Bà có bí quyết gì đâu, chỉ bỏ vào đó sự yêu thương thôi.” Hàn Ly nhìn bà, dẩu môi lên làm nũng: “Xem bà kìa, lúc nào cũng làm con nhũn tim thôi, con yêu bà nhất.” Nói rồi còn vòng tay lên đầu làm hình trái tim với bà cô.
Hái rau một hồi cô nàng lại thủ thỉ: “Bà ơi, tối nay bà nấu canh chua đầu cá, thịt rang cháy cạnh đi bà. Sao nấu bằng bếp củi con thấy món nào cũng ngon khác lạ luôn ấy.” Bà cô tay vẫn thoăn thoắt nhặt rau, miệng cười hiền từ: “Chẳng thấy con gái nhà ai ham ăn như con, người ta lo ăn kiêng giữ dáng, con thì chỉ nghĩ tới ăn gì hôm nay.” Hàn Ly cười hi hi: “Về với bà phải tranh thủ ăn cho thỏa, đi xa con chỉ nhớ cơm nhà mình thôi, bà là nhất, cơm ngon không đâu sánh bằng.”
Quả thật như vậy, cô lớn lên bằng những bữa cơm từ đôi tay của bà. Bà luôn chăm sóc cô từ bé tới lớn, về bên bà cô lại ước quay về tuổi thơ. Cuộc sống ấm êm và bình dị luôn là ký ức đẹp đẽ nhất trong lòng cô gái nhỏ, đi xa trở về để lại được tận hưởng phút giây thư thái, tạm bỏ lại xô bồ nơi phố xá, thả lỏng bản thân trước khi bước vào hành trình mới. Sau một tuần ăn ngủ nghỉ thoải mái, cô nàng thu xếp hành lý lên đường, chính thức tham gia khóa huấn luyện khắc nghiệt của công ty, biết trước sẽ không dễ dàng nhưng cô quyết tâm nhất định phải vượt qua.