Chương 46
” Hoàng Thượng anh minh, Khuynh Hạc công chúa vừa học đã hiểu, còn bắn trúng hồng tâm” Bên dưới Ngôn Dự Cơ đi ra, vẻ mặt đầy tự hào nói. Thấy chưa sáng mắt chưa, đây chính là ngoại tôn của hắn a.
Dạ Tử Ly chảy mồ hôi hột, gia gia của nàng có phải quá nuông chiều nàng không, rõ ràng nàng giống bù nhìn bị Mộ Dung Ngạo Thần điều khiển thôi a.
” Ngôn Quốc Cữu nói không sai, Lam Nhi hôm nay rất tốt, ban thưởng” Mộ Dung Cảnh nói.
Không phải đi? Đây là nơi Lạc Tâm Nghiên thể hiện tài năng, nàng đây là hiệu ứng cánh bướm chiếm hết spotlight. Mộ Dung Liệt Phong kéo lấy tay áo của nàng, nhẹ giọng nói “Hoàng Tỷ thật hảo”
Dạ Tử Ly khom xuống nhin hắn, 15 tuổi thiếu niên trên mặt vẫn còn non nớt, có vẻ gene của gia tộc quá tốt đi hắn đã mang sẵn nét tuấn tú, đang tiếc vừa lúc sinh ra đã mang trong ngươi trọng trách của một Hoàng Tử, hơn thế còn là nhi tử của trưởng công chúa Chu Tước Quốc. Đơn thuần thiếu niên a, cho dù có một mẫu phi độc ác đến cuối khi tử hắn vẫn như thế đơn thuần ” Liệt Phong, mai này lớn lên cũng hãy trở thành một nam tử hán đại trượng phu”
” Đệ… đệ vô dụng” Mộ Dung Liệt Phong cúi đầu, có chút thất bại nói.
” Thế nào là vô dụng, đệ xem nói về hội hoạ, Mộ Dung Mặc Nhiên, Mộ Dung Ngạo Thần bọn họ ai sẽ bằng đệ a” Dạ Tử Ly cười nhạt xoa đầu thiếu nien.
Hắn kinh ngạc ” Hoàng tỷ làm sao biết đệ sẽ vẽ tranh?”
” Ách, ta tình cờ thấy” Nàng quên mất Nguyệt Cố Âm vì không muốn hắn chỉ đam mê vẽ tranh, nên đã đốt hết tất cả giấy sáp, đến cả tin tức Mộ Dung Liệt Phong vẽ tranh cũng bị nàng xử lý. Đáng thương hài tử.
Mộ Dung Mặc Nhiên cũng loé lên kinh ngạc sắc, đi đến gần cười ” Liệt Phong, Ngữ Lam, hôm nay trình bày rất tốt”
” Đa tạ Ngũ Hoàng Huynh” Mộ Dung Liệt Phong cười lộ ra hàm răng trắng, một chút ngây ngô.
Nàng nhướng mi, tên này cũng có lúc khen nàng ” Đa tạ, nhờ công Tam Hoàng Huynh đây”
Dù sao nàng cũng không hiểu vì sao hắn lại muốn giúp nàng, bọn họ còn cãi một trận rất to trước đó. Hắn quên nhanh vậy sao. Nàng còn chưa quên đâu hừ.
Lúc này không ai để ý Lạc Tâm Nghiên cũng đi lại ” Công chúa làm ta nhìn bằng con mắt khác”
Nhìn con mắt nào? Cái gì khác. Nữ chủ đại nhân, nam chủ ở đây ngươi đừng nên đem chủ ý vào ta a, hai vị nam chủ này là ta thân huynh, ta cũng không thể nào giành của ngươi. Còn về Vân Phi Vũ… ta chỉ mượn một chút, tổng không thể gả cho Thuỷ Lăng Hiên như trong nguyên tác kịch bản a. “Ta có tài gì, còn phải nói lại, Lạc tiểu thư đúng là bách phát bách trúng”
Lạc Tâm Nghiên cười nhẹ, đúng vậy bách phát bách trúng. Mộ Dung Ngữ Lam một ngày nào đó cung tên đó sẽ cắm thẳng vào trái tim ngươi. Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Dạ Tử Ly đánh cái rùng mình, sát thủ a sát thủ, tốt nhất không nên dây vào.
” Sao? Lạnh?” Vân Phi Vũ choàng áo khoác ngoài cho nàng.
Dạ Tử Ly nhìn áo choàng, choáng váng Vân Hồ Ly nay uống lộn thuốc, đừng ngươi tốt nhất đừng tốt với ta, hồ yêu lại bỏ gì trong hồ lô ” Thừa Tướng áo choàng này ngươi nên giữ”
” Xíu nữa sẽ là săn thú. Vô rừng dễ cảm lạnh” Vân Phi Vũ như không nghe thấy lời nàng nói, không đợi nàng phản hồi đã quay qua lạnh lùng mỹ nam tử ” Tham gia chứ Dực Vương Gia?”
Mộ Dung Ngạo Thần trầm tĩnh trả lời “Hảo”
” Săn bắn thú rừng? Tàn bạo như vậy” Dạ Tử Ly đột nhiên cáu gắt, nàng ở hiện đại luôn tình nguyện viên cho các nơi bảo tồn động vật hoang dã, là đại sứ xanh của thiên nhiên, sao có thể đi săn bắn.
Mộ Dung Mặc Nhiên khó hiểu trước phản ứng của nàng, cười nói ” Ngữ Lam đây là làm sao? Không phải ngươi hứng thú nhất phần thi này sao?”
” Ta hứng thú, nơi nào ngươi thấy ta hứng thú. Không được ta phải trình báo cho Phụ Hoàng” Nàng bỏ ra cây cung, nói là làm lướt qua bọn họ đang ngơ ngác đi lên trước đại điện.
” Phụ Hoàng, Nữ nhi muốn dừng lại phần thi săn bắt động vật” Dạ Tử Ly nhìn thẳng lên trên Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Mặc Nhiên cứng lại nụ cười trên môi, Mộ Dung Ngạo Thần mày kiếm chau nhẹ, lạnh nhạt thần sắt hiện lên tia khó tin tưởng. Vân Phi Vũ hứng thú nhìn nữ tử trước mặt.
” Lam Nhi, không được xằng bậy” Mộ Dung Cảnh không vui lên tiếng.