Chương 101: Ngoại truyện 1 - Hạ Quả và Ngạc Điền
- Trang Chủ
- Minh Châu Ký - Hỷ Viên Cô Nương
- Chương 101: Ngoại truyện 1 - Hạ Quả và Ngạc Điền
Đêm đã khuya, Ngạc Điền còn đang bận rộn xem tấu chương. Hạ Quả đẩy cửa bước vào.
“Ngươi nghỉ tay một chút, ăn khuya rồi xem tiếp.
Lao lực như vậy sẽ chết sớm đó!”
Ngạc Điền thấy người tới là nàng thì mỉm cười, gạt tấu chương sang một bên, vội vàng tiếp lấy cái khay trong tay nàng.
“Khuya rồi, sao nàng không nghỉ ngơi đi? Còn cực nhọc nấu nướng làm gì?”
Ngạc Điền đặt cái khay xuống bàn. Hạ Quả mở nắp nồi, nồi canh gà hầm ngũ quả tỏa hương thơm hấp dẫn khắp cả gian phòng. Nàng hài lòng, vừa múc canh vào chén, vừa đáp.
“Ta có chút đói bụng, định là nấu canh ăn xong sẽ đi ngủ. Thấy phòng ngươi còn sáng đèn, sẵn tiện mang qua đây cho ngươi ăn cùng.”
Ngạc Điền nhìn nàng đầy cưng chiều, đưa tay nhận lấy chén canh.
“Đa tạ nàng quan tâm. Ta sẽ dùng thật ngon miệng.”
Hạ Quả gật gật đầu, cũng lấy cho mình một chén, bắt đầu ăn canh.
Hai người yên tĩnh ăn xong canh, Hạ Quả mới nói.
“Ngạc Điền, ta có mấy lời muốn nói với ngươi.”
Ngạc Điền hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu nàng chủ động bắt chuyện trước với hắn. Nhìn vẻ mặt của nàng, hẳn là việc nghiêm trọng. Hắn gật đầu, nhẹ giọng.
“Nàng cứ nói đi, ta nghe đây.”
Hạ Quả nhìn thẳng vào mắt Ngạc Điền.
“Ngày cung biến, Lục hoàng tử, là do ta giết. Kế hoạch vây Đông Cung, bắt lấy gia quyến Thái tử để uy hiếp hắn, cũng là do ta chủ trương.
Còn nữa, phụ hoàng của ngươi trúng độc, ta đã biết từ trước, nhưng không thể cứu. Đây là di chiếu của ngài ấy. Ngươi từ từ đọc đi.”
Ngạc Điền đoán được chuyện uy hiếp Thái tử là do nàng chủ trương. Sống chung với Hạ Quả ít lâu, hắn ít nhiều cũng hiểu được tác phong làm việc của nàng. Tuy nhiên, hắn không ngờ, trận cung biến này, nàng lại liên can sâu đến như vậy.
Trên mặt hắn không biểu lộ cảm xúc, chỉ bình tĩnh nhận lấy phong thư từ trong tay nàng.
“Ngạc Điền,
Khi con nhận được thư này, có nghĩa là đại sự đã thành.
Có một sự thật trẫm muốn cho con biết.
Năm xưa ngai vàng này của trẫm, là do Bạch Thái hậu và Bạch gia cướp từ trong tay Mạnh Thái hậu và Tiên thái tử. Trẫm, vốn không phải là chủ nhân của ngai vàng này.
Khánh Hoàng quý phi không phải người của Trẫm, mà là Thái Tử phi chưa qua cửa của Tiên thái tử. Tam hoàng huynh và Cửu hoàng đệ của con, mới là hậu duệ chân chính của người thừa kế ngai vàng.
Trẫm đã nhiều lần ngỏ ý muốn truyền lại ngôi báu cho Ngạc Chiếu, nhưng Khánh Hoàng quý phi luôn từ chối. Người Khánh gia không tham hoàng vị, chỉ tận trung báo quốc, con phải trân trọng tấm lòng của họ.
Trẫm tuổi cao sức yếu, lại mang độc trong người, không biết sẽ ra đi lúc nào, lực bất tòng tâm, để lại cho con một cục diện chia năm xẻ bảy, trẫm lấy làm có lỗi với con.
Nay, nhờ có hoàng đế Nam Quốc và Minh Hòa quận chúa trợ giúp, nghiệp lớn đã thành, trẫm rất vui mừng.
Trẫm chỉ còn hai chuyện muốn giao cho con.
Thứ nhất, Bạch gia và Tề gia, tuyệt đối phải diệt trừ, không được để lại một ngọn cỏ nào. Người làm quân vương, diệt cỏ phải diệt tận gốc, không được để hậu hoạn về sau.
Thứ hai, con hãy đón mẫu phi và muội muội của con về, phụng dưỡng cho cả mẫu phi của con và Khánh mẫu phi, thay trẫm chăm sóc tốt cho bọn họ.
Hoàng vị, tùy con quyết định.
Cả đời này của trẫm, chỉ yêu một mình mẫu phi của con. Trẫm không thể mang lại hạnh phúc cho nàng ấy và các con, là tiếc nuối lớn nhất của cuộc đời trẫm.
Cuối cùng, trẫm mong con sẽ che chở huynh đệ, sống hạnh phúc cùng người con yêu thương.
Ngày mồng hai tháng sáu năm Khải Bình thứ ba mươi lăm.
Khải Bình hoàng đế – Ngạc Huân hạ bút.”
Đọc đến những dòng cuối, Ngạc Điền cúi đầu, sau đó không động đậy.
Hạ Quả tuy không biết trong thư đã viết gì, nhưng nàng cũng đoán được ít nhiều.
Mấy ngày sau sự kiện thẩm vấn vụ Thu săn, nàng nhận được mật thư của Nghiêm Cẩn. Nội dung chỉ vỏn vẹn mấy chữ “Đao hạ không lưu tình”.
Nàng hiểu ra, kể từ giây phút đó, nàng phải đóng vai đao phủ, tuyệt không tay.
Nàng, suy xét cho đến cùng, cũng chỉ là một thuộc hạ được người khác cho hắn mượn dùng.
Từ lúc trở thành nương tử giả của hắn, nàng chưa bao giờ ngừng nhắc nhở bản thân như vậy. Nhưng nàng luôn cảm nhận được, người này, thật sự xem nàng là nương tử mà đối đãi.
Khi ở Phủ Quận chúa, nàng luôn vô tư vô lo. Từ khi làm nhiệm vụ, nàng mới bộc lộ con người thật của mình. Nàng kiêu ngạo, ngang ngược, càng rỡ, vô pháp vô thiên. Nàng máu lạnh vô tình, giết người không gớm tay.
Vậy mà người này chẳng những không chán ghét, không đề phòng nàng, mà còn che chở nàng khắp nơi. Người này, đã biết nàng hung bạo, nhưng vẫn hằng ngày yêu thích những món ăn làm từ đôi bàn tay đầy máu tanh của nàng.
Hắn không hề chê xuất thân của nàng, cũng chưa bao giờ ép nàng làm bất cứ điều gì cho hắn, chỉ luôn một lòng đứng phía sau lưng nàng, lúc nào cũng nở nụ cười bao dung với nàng.
Tim con người không phải sắt đá. Ngày ngày chung đụng, rốt cuộc, chính nàng cũng không biết nàng đã động lòng với hắn từ lúc nào.
Nàng chỉ biết, ngày ấy ở trường săn, dù biết hắn sẽ tự bảo vệ được, nhưng khoảnh khắc đao của thích khách hướng về phía hắn, nàng chỉ hận không thể băm tên thích khách kia thành trăm mảnh.
Vì vậy, để giúp hắn hoàn thành đại nghiệp, nàng không ngại giết người. Nhưng, nàng đã chính tay giết huynh đệ ruột của hắn; đối với phụ hoàng của hắn, nàng cũng thấy chết mà không cứu; vì thực hiện kế hoạch, nàng uy hiếp cháu của hắn.
Những việc này, nàng không muốn giấu hắn. Còn cuối cùng, hắn quyết định thế nào, nàng cũng sẽ chấp nhận.
Nàng yên lặng đợi hắn đọc thư, khẽ châm ly trà, đẩy về phía hắn.
Bất chợt nàng thấy hắn đứng lên, bước về phía nàng. Còn chưa hiểu hắn đang định làm gì, liền thấy hắn ngồi bệt xuống sàn, ngay bên cạnh nàng, rồi nghiên đầu ngả lên đùi nàng, bắt đầu khóc.
Nàng thở dài, đưa tay vuốt tóc hắn, yên lặng an ủi hắn. Qua một hồi, nàng nghe hắn lên tiếng.
“Hạ Quả, nàng có thể đừng rời bỏ ta, sau này, ở bên cạnh ta, có được không?”
Nàng thoáng sững người. Lát sau, từ từ hỏi lại.
“Cho dù ta đã giết huynh đệ của ngươi? Cho dù ta đã biết mọi thứ nhưng vẫn giấu ngươi?
Ngạc Điền, ngươi phải nhớ, ta là người Nam Quốc. Sớm muộn gì, ta cũng phải trở về.”
Ngạc Điền vòng tay ôm lấy eo nàng, vùi mặt vào hông nàng, đáp vội vàng.
“Mọi thứ đối với ta đều không quan trọng! Ta chỉ cần nàng mà thôi!
Nếu nàng muốn về Nam Quốc, ta sẽ từ bỏ ngai vàng, sẵn sàng theo nàng!”
Hạ Quả mở to hai mắt, chấn động không thôi. Con người này, hắn vì nàng mà ngôi vị hoàng đế cũng không cần!
Nàng lại thở dài, đưa tay vuốt mặt hắn, bắt hắn ngẩn đầu nhìn nàng.
“Chàng đã suy nghĩ kỹ chưa?
Ngai vị này, là chàng trăm đắng nghìn cay, thậm chí đánh đổi mạng sống mới giành được.
Chỉ vì ta mà từ bỏ dễ dàng như vậy, sau này chàng nhất định sẽ hối hận!”
Ngạc Điền nghe nàng đã thay đổi xưng hô, đưa tay nắm lấy đôi bàn tay của nàng, áp càng sát vào mặt, nói như chém đinh chặt sắt.
“Ta chắc chắn sẽ không hối hận!
Từ nhỏ ta đã một mình lăn lộn trong cung, chưa từng được người yêu thương. Ngày đó ở Phủ Quận chúa, là lần đầu tiên có người chính tay nấu cho ta ăn. Hạ Quả, hương vị của bát mì đó, cả cuộc đời ta sẽ không bao giờ quên được.
Hơn nữa, mạng của ta là do nàng mấy lần cứu về, ngai vàng này là do nàng chính tay giành lấy cho ta, sao ta có thể không biết liêm sỉ mà chê tay nàng nhuốm máu!
Hạ Quả, bây giờ, đã không còn ai uy hiếp mạng sống của ta, ta không cần phải sống mà luôn thấp thỏm đề phòng, không cần phải bất lực nhìn người thân bị xử ép nữa. Đối với ta, như vậy đã đủ rồi. Ngay từ đầu, ta đã không nhắm đến hoàng vị.
Nếu nàng đồng ý, ta sẽ đưa Cửu đệ hoặc con của Tam hoàng huynh lên ngôi, hai chúng ta chỉ phò trợ bọn họ cho đến khi thế cục ổn định, ta sẽ đưa nàng về Nam Quốc, sống theo ý nàng muốn, có được không?
Nếu nàng không tin, ta có thể thề với trời đất,…”
Hắn chưa dứt lời, nàng đã cúi người hôn xuống, nuốt hết những lời còn lại.
Nụ hôn vụng về này kết thúc rất nhanh, chỉ thấy nàng nhìn hắn, trong mắt có ánh nước lấp lánh, nhưng môi cười hạnh phúc.
“Được, ta tin chàng!
Nếu sau này chàng hối hận hoặc làm trái lời hứa hôm nay, ta nhất định sẽ giết chết chàng!”
Ngạc Điền bị nàng tấn công bất ngờ, chưa kịp phản ứng, nghe mấy lời nàng đe dọa, thình lình đứng lên, bế gọn nàng trên tay, xoay vòng, cười vang cả gian phòng.
“Ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời!
Nương tử của ta! Ta yêu nàng! Yêu nàng! Yêu nàng!”
Hạ Quả bị hắn ôm lên bất ngờ, vội ôm cổ hắn. Nàng bị tâm trạng hưng phấn của hắn lây sang, cũng vui vẻ cười khanh khách.
“Không ngờ Hạ Quả ta đây chỉ bằng một tô mì có thể câu được hoàng tử cả một nước! Sau này phải truyền lại cho con cháu đời sau nghe… Này! Này! Chàng làm gì vậy?”
Hắn ôm nàng đi thẳng về phía giường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, chống tay giam nàng ở giữa, nhỏ giọng thì thầm.
“Nương tử của ta! Chúng ta thành thân cũng đã hơn nửa năm, có một chuyện quan trọng vẫn chưa làm, nàng nói có phải không?”
Hạ Quả cười khúc khích, đưa tay ôm cổ hắn, đáp.
“Sống chung bấy lâu mà không thấy chàng có động tĩnh gì, ta còn tưởng chàng bất lực cơ đấy!”
Nụ cười trên môi Ngạc Điền cứng lại, rồi chuyển sang nụ cười “cầm thú”.
“Được! Nàng dám nghi ngờ khả năng của ta!
Hôm nay ta sẽ cho nàng biết, phu quân của nàng có bất lực hay không!”
Màn lụa buông xuống, thị vệ và nha hoàn canh cửa tự giác lui ra xa.