Chương 1: Nghĩ mèo, mèo đến
Không phải do tính nết anh quái đản, chỉ đơn giản là anh không giỏi mở lòng với người lạ.
Thời thơ ấu, anh bị mọi người cô lập vì quá ít nói, dù nếu anh muốn, anh vẫn có thể tán gẫu và làm quen với mọi người. Nhưng vấn đề là anh không muốn, anh luôn cảm thấy mối quan hệ như vậy rất khó quản lý, rất dễ bị phản bội và chịu tổn thương.
Không có bạn bè thì thôi, cũng không nhất thiết phải có, Trình Thiên Hạo đã sớm quen điều đó từ lâu, vậy nên nhiều năm qua vẫn chỉ có anh một thân một mình.
Kết bạn còn không được, huống chi nói đến tình yêu. Mấy năm nay gia đình thúc giục anh kết hôn, giục tới giục lui cũng đến lúc mệt mỏi, cho nên dứt khoát để anh tự sinh tự diệt.
Nếu nói kết bạn đối với anh là khó khăn, thì việc yêu đương chính là thử thách cấp độ địa ngục.
Từ nhỏ đến lớn, cho dù là thi cử hay đấu thầu kinh doanh, anh đều không cảm thấy áp lực quá lớn. Chỉ có chuyện này, anh cảm thấy mình không quá giỏi.
Trình Thiên Hạo vô tình nhìn thấy trên điện thoại di động, nếu cảm thấy cô đơn, có thể thử nuôi thú cưng.
Thú cưng sao… nghe có vẻ không tồi, nếu thật sự muốn nuôi, anh có thể cân nhắc nuôi một con mèo.
Tan làm về nhà, Trình Thiên Hạo nghĩ đến việc này, liền nhìn thấy một con mèo đang ngủ say trước cửa nhà mình.