Chương 92: Đau không?
” Vẫn chưa về sao?”.
Vừa thẹn thùng thì tiếp đó nhìn sang anh trai cùng cha khác mẹ lại cau có:
” Hoàng huynh sao vẫn còn ở đây?”.
” Bây giờ ta về” – Xích Diễm không dây dưa, trả lời xong liền kéo cô rời khỏi nơi này.
vợ chồng nhà công tước cũng không nán lại thêm, nhanh chóng rời đi, bất chợt chỉ còn lại Xích Hương Hương cùng với Hàn Cảnh Nghiên, không khí có chút ngại ngùng.
Thập tam công chúa chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, xoay người rời đi nhưng cổ tay bỗng dưng bị nắm lại khiến cho cô khó chịu nhíu mày nhanh chóng vùng ra.
” Buông tay!”.
Bá tước thu tay về, luống cuống đưa lên gáy gãi gãi vài cái rồi lúng túng lên tiếng:
” Hương Hương…”.
” Đừng có gọi tôi như thế” – Xích Hương Hương bài xích, chẳng biết là giữa hai người đã xảy ra việc gì mà khi nhìn thấy anh ngay cả đến gần cùng khiến cho cô khó chịu.
Hoàng cung lúc này chỉ còn lại vài người nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ lan truyền những tin tức không hay, thập tam công chúa cố gắng kìm nén rồi nói:
” Bá tước giữ khoảng cách đi, chúng ta không thân thiết đến mức động chạm như thế đâu”.
Nói xong không đợi anh phản ứng, cô xoa người rời đi.
Bóng dáng Hàn Cảnh Nghiên có chút u sầu nhìn theo cô gái nhỏ đang ngày càng xa, cô thật gần nhưng cũng thật xa khiến cho anh không thể chạm tới được.
____________
Tam hoàng tử về đến dinh thự thì nhanh chóng kéo cô lên phòng, Tiểu Hắc suốt dọc đường không ngừng mắng nhưng hắn không buông, nắm chặt lấy cổ tay nhỏ.
Xích Diễm kéo cô vào trong rồi đóng cửa, hắn không nói nhiều nhanh chóng kéo một bên cánh tay áo của cô lên, Tiểu Hắc vùng vẫy, miệng nhỏ hé mở rồi mắng chửi:
” Đừng, anh bị điên rồi sao, mau bỏ ra, nếu như muốn giải quyết thì đi tìm người khác…”.
” Đau không?”.
Hắn chạm tay vào vết sẹo gồ lên trên da thịt, dù cô đã hoàn toàn khỏi nhưng động tác của hắn nhẹ nhàng đến mức như đang sợ cô sẽ tan ra vậy.
” Bấy lâu nay dù đã nhìn thấy cơ thể của em nhưng ta không quan sát quá nhiều, nghe nói Đế Quốc xoá vết xăm nô lệ bằng cách đè thanh sắt nung đỏ rực vào, em thực sự ổn chứ?”.
Tiểu Hắc nghe thấy hắn nói, gương mặt của người đàn ông đối diện mang theo bất lực khiến cho cô cũng chẳng thể lớn tiếng nỗi, chỉ kéo áo lên ngay ngắn rồi nói:
” Chuyện đã qua lâu rồi, nhìn thấy tôi thế này bất ổn lắm sao? Hơn nữa, tam điện hạ đây từ nhỏ đã ăn ngủ trên chiến trường, được mệnh danh là kẻ điên thì sao lại sợ vết sẹo nhỏ bé này kia chứ?”.
” Việc này giống nhau sao?”.
Xích Diễm thở dài phất tay:
” Bỏ đi, ta nói nhiều với người không hiểu phong tình như em đúng là chẳng có ích lợi”.
Tôi ép anh nói à? Đồ thần kinh.
” Lúc nãy ta đã gặp phụ hoàng rồi, chúng ta đính hôn ông ấy không có ý kiến”.
” Ai thèm”.
” Uầy, em tiết lộ bản thân là nữ không phải đang mở đường cho ta hay sao? Bây giờ lại khẩu thị tâm phi, dù em có thích ra mặt thì ta cũng không cười em đâu, ngại cái gì chứ?”.
Tiểu Hắc chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào không biết xấu hổ như hắn, tiếp xúc vài tháng thì cũng chẳng buồn tức giận làm gì cho mệt thân, chỉ cười nhẹ như ngầm mỉa mai.
Hắn đúng là tên điên, nhưng mà không thể phủ nhận tài năng của hắn, hoàng đế Công Quốc có 13 người con, trong đó có 5 người con trai. Đại hoàng tử cùng với nhị hoàng tử do hoàng hậu sinh ra, tiếp đó là Xích Diễm, cô không nghe ngóng được mẹ của hắn là ai, tiếp đó hai người còn lại là thất hoàng tử cùng với thập hoàng tử. Các công chúa sau này sẽ phải gả đi, hoàng tử sẽ được kế thừa, bốn người còn lại so với Xích Diễm quả thực kém xa, theo như những gì cô được biết thì Xích Đế rất trọng dụng người con trai thứ ba là hắn.
Nếu như sau này có lên ngôi thì hoàng hậu sẽ là người gia tộc hiển hách có thể trợ giúp được cho hắn, người như cô thì sao có thể kết hôn?
Cùng lắm chỉ có thể làm tỳ nữ ấm giường, nhưng những việc như thế Tiểu Hắc cô không làm được.
Két hôn? Định gạt ai vậy?
” Ừ, hẳn là kết hôn” – Tiểu Hắc chẳng thèm tỏ thái độ khinh khỉnh mà thờ ơ, nhìn thấy cô như thế người đàn ông cũng có chút khó tin.