Chương 90: Quá khứ
” Con ở địa vị thế nào có cần ta phải nói không, hoàng tử của một nước lớn, con muốn nữ nhân nào mà chẳng được? Nếu thích thì giữ lại bên mình làm thiếp thất hầu hạ, chứ không phải đưa sính lễ đến cưới xin, chỉ là một nô lệ thấp kém, đừng có làm việc sỉ nhục mình”.
Xích Diễm cười mỉa:
” Chế độ nô lệ ở Đế Quốc từ lâu đã không còn nữa rồi, rốt cuộc phụ vương sao cứ nói đến chuyện xuất thân này mãi thế? Chẳng lẽ vẫn còn canh cánh trong lòng việc mẫu thân của cô xuất thân tỳ nữ?”.
” Im miệng!”.
Câu nói này của người đàn ông lập tức chọc giận cha mình, Xích Đế là vua một nước tính tình độc đoán vô tình, không bao giờ muốn nhắc lại việc quá khứ.
Năm xưa khi ông còn là thái tử thì đã nhìn trúng mẹ của hắn, lúc đó bà là cung nữ thân cận bên cạnh thái tử phi. Biết bà một lòng trung thành với chủ và không hề có bất cứ tình cảm cùng ý định trèo lên cao nhưng ông vẫn đổ gục trước nhan sắc và sự dịu dàng của bà. Khi lên ngôi hoàng đế, ông bất chấp tất cả muốn bà ở bên cạnh, hòng hậu vì muốn giữ lại thanh danh hiền lương và muốn có thân tín bên cạnh đễ dễ bề biết được suy nghĩ của nhà vua cho nên trong một đêm mưa đã chuốc rượu rồi dâng bà lên cho Xích Đế.
Sáng hôm sau thức giấc thì mọi chuyện đã rồi, mẹ của hắn muốn rời khỏi nhưng chỉ vừa mới ra khỏi cung đã bị đám người lạ mặt bắt lại, từ đó bà sống trong sự giam cầm của hoàng đế, đến khi sinh hắn ra thì cũng u uất sinh bệnh mà qua đời.
Xích Diễm biết được việc này là vì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của cha mình cùng với hoàng hậu, đối mặt với người cha đang trong cơn thịnh nộ, người đàn ông cười mỉa:
” Phụ hoàng không thích con kết hôn với người có xuất thân thấp kém là vì sao vậy? Người có thể còn con sao lại không?”.
Mặt Xích Đế đanh lại, ông cố hít thở rồi ngồi xuống ghế:
” Con cứ nằng nặc muốn kết hôn với người ta không thích là vì muốn trả thù người cha này có đúng không”.
Hắn cười nhạt, giọng lạnh đi:
” Trả thù? Dù có trả thù thì con tự có cách, không cần lôi thêm bất cứ ai vào việc này. Kết hôn với cô ấy, con cũng giống như người vậy, tâm niệm một người… nhưng con khác với phụ hoàng ở chỗ, con sẽ đường đường chính chính cho người con yêu một danh phận, chứ không phải giam cầm vào trong một căn phòng không nhìn thấy nỗi ánh sáng”.
Xích Diễm không còn cười nữa, hắn lặng lẽ đi đến bên chiếc bình hoa tinh xảo được đặt ở trong tủ rồi lấy ra chăm chú quan sát, một lúc lâu liền lên tiếng:
” Đối với phụ hoàng, mẹ con giống như chiếc bình hoa trong tủ vậy, dù là chiếm hữu hay là bảo vệ thì đều có, nhưng người chưa từng hỏi xem mẹ con thực sự muốn điều gì”.
” Ta là hoàng đế, những thứ ta muốn đều phải nắm trong lòng bàn tay”.
” Vậy người đã có được điều mà người muốn rồi chứ?”.
“………..”.
Trong căn phòng không quá sáng, hai người đàn ông đối diện với nhau không nói một câu gì, Xích Diễm tiến đến bên cạnh cha mình rồi đặt bình hoa đang cầm trong tay lên bàn rồi rời đi.
Lúc này ông chợt nhận ra không nhất thiết phải bảo bọc kỹ lưỡng đến mức phải giấu cái bình vào tủ, dù có để ở ngoài nhưng chỉ cần mỗi ngày đều nâng niu lau chùi thì nó cũng chẳng bị tổn hại gì. Cách giải quyết rất đơn giản, chỉ là ông không muốn làm mà thôi.
Xích Diễm mở cửa rời đi, trên hành lang vắng người, phía đối diện liền nhìn thấy hoàng hậu đi tới, nhìn thấy hắn, bà cúi đầu không dám nhìn thẳng nhưng khi đến gần liền ái ngại mà hỏi nhỏ:
” Con dạo này… vẫn khoẻ chứ?”.
” Cảm tạ mẫu hậu đã lo lắng, thần vẫn ổn”.
” Con nhất định phải kết hôn với cô gái đó…”.
Hắn không có ý định nghe hết câu, cắt ngang:
” Hơn ba tháng trước khi ta đến Đế Quốc đã bị ám sát, mẫu hậu đây có biết kẻ chủ mưu là ai không?”.
” Con bị ám sát?”.
Hắn cười nhẹ:
” Mong người hãy gửi lời cảm ơn của ta đến với hai vị huynh trưởng, ta là người biết đền ơn đáp nghĩa, lần tới ta sẽ gửi quà đến họ vì đã ân cần chiếu cố ta”.
“…………” – Hoàng hậu im lặng một lúc liền thở dài:
” Ta sẽ chuyển lời cho con”.
Hắn không nói gì nữa, lặng lẽ rời đi.