Chương 78: Thi đấu
Ở trong phòng chờ khác biệt hoàn toàn so với cảnh tượng xa hoa lộng lẫy ở bên ngoài, không có đèn lồng đầy màu sắc treo khắp nơi, cũng không có hoa tươi cùng với những nụ xười vui vẻ rạng ngời mà chỉ có những cuộc gây hấn.
Vì trước khi đấu nếu như xô xác thì sẽ bị tước quyền cho nên ai cũng đều cố nhịn, trong lòng hẳn là quyết tâm chỉ cần gặp kẻ mình ghét trên võ đài thì sẽ lập tức khiến cho đối phương sống không bằng chết.
Sau khi đã chuẩn bị xong thì có thể đi ra ngoài, như thường lệ, cô mặc áo đen và quần dài, cũng may thể lệ cuộc thi không yêu cầu cởi trần.
Ra ngoài, phía sau liền vang lên tiếng gọi:
” Đứng lại”.
Âm thanh cứng rắn và mang theo chút ra lệnh khiến cho cô phỉa nhíu mày, Tiểu Hắc hoàn toàn không thích cái cách mà đối phương gọi, dù như thế vẫn hoà nhã mỉm cười rồi đáp lại:
” Gọi tôi?”.
Đối phương là một người đàn ông với làn da ngăm khoẻ khoắn, dù không bằng Xích Diễm nhưng cũng chẳng kém là bao, ở trên mắt trái có một vết sẹo dài, kẻ này nhìn cô với ánh mắt không có hảo ý nếu không muốn nói là khó ưa, tiến đến gần, gã lên tiếng:
” Ngươi chính là con tin ở Đế Quốc đang ở trong dinh thự của tam hoàng tử mà mọi người nói?”.
Cô thực sự không thích cái cách gọi này, nhàn nhạt mà nói:
” Có việc gì không?”.
Đối phương nhìn nhìn có ý đánh giá rồi xua xua tay:
” Vóc dáng bình thường, gương mặt cũng thế, nhìn ẻo lả hệt như một tên yếu đuối”.
Tiểu Hắc nhìn kẻ đối diện không hề giới thiệu bản thân mà ngông nghênh thô lỗ, cũng lười quản chuyện liền nhanh chóng lên tiếng:
” Quá khen”.
” Ngươi…”.
Đi theo tên vô sỉ kia được hơn ba tháng thì bản tính thật thà chân chất của cô cũng dần bị tha hoá, đúng là gần mực thì đen.
” Nếu như đã chào hỏi xong thì tôi xin phép, cuộc thi sắp bắt đầu rồi” – Nói xong liền gật đầu một cái rồi xoay người rời đi, đối phương đứng ở đó tức giận nhưng không thể làm gì khiến cho cô nhớ lại những ngày vừa mới gặp hắn, cô cũng có dáng vẻ như thế.
Bây giờ cũng phần nào hiểu được vì sao hắn lại thích trêu chọc đến thế, nhìn đối phương điên tiết thì trong lòng liền dễ chịu.
Vòng loại nhanh chóng bắt đầu, Tiểu Hắc dễ dàng vượt qua vô số đối thủ để tiến vào vòng trong, chính cô cũng cảm thấy khá bất ngờ.
Lễ hội được tổ chức ở sân thi đấu hệt như một đấu trường, và nó khiến cho Tiểu Hắc có chút không vui vì nhớ đến đoạn quá khứ ở đấu trường nô lệ.
Nơi này khá giống, một sân đấu hình tròn vô cùng lớn ở dưới sân, bốn bề là nơi của người đến xem, vị trí cao nhất và dễ quan sát nhất là nơi dành cho hoàng tộc. Tuy biết rằng đây là cuộc thi chứ không phải đấu trường nhưng trong lòng vẫn bức rức khó chịu.
Ở trên cao, Xích Diễm nhìn cô ở bên dưới, tỳ cánh tay vào ghế im lặng không nói gì, xung quanh lúc này ngoài tiếng reo hò của những người có mặt thì còn có tiếng nói của người giới thiệu:
” Có vẻ như nam nhân của Đế Quốc dù không có thân hình dũng mãnh nhưng kỹ thuật cũng rất khá khiến cho đối thủ của y phải chật vật”.
Trong quá trình thi đấu của năm nay sử dụng kiếm gỗ thay vì vũ khí thật như mọi năm khiến cho người tham gia có chút không vui, nhưng đây là luật cho nên phải tuân theo, hoàng đế muốn tìm những người có thể đào tạo được, nếu như sử dụng vũ khí dù không chết thì cũng bị tàn phế, như thế thì không bắt được gà còn mất nắm thóc.
Tiểu Hắc đứng ở dưới sân đối mặt với đối thủ cao hơn mình một cái đầu ánh mắt vẫn kiên định, trong thi đấu bị thương là điều khó tránh khỏi, đối phương vung kiếm gỗ chém trúng vào bả vai cô, dù đau nhưng cô vẫn phản đòn đâm vào sườn phải và đá vào chân khiến đối phương khuỵ xuống không còn cách nào phải xin thua.
Người đàn ông nào đó ngồi ở trên ghế cao nhìn mãi không chớp mắt khiến cho thân tín của hắn phải thì thầm bảo tém tém lại.