Chương 70: Cầu xin
” Đang làm gì đấy?”.
” Muội… muội…” – Xích Hương Hương lắp bắp không thể đáp lại câu hỏi đó.
Tại sao hoàng huynh lại ở đây, dinh thự này được canh phòng cẩn mật, việc tốt này lại bị phá hỏng rồi.
Xích Diễm tiến lên giường đưa tay vuốt ve mái tóc rũ xuống gương mặt của cô gái đang cắn chặt răng nằm đó, hai mắt cô đỏ au mang theo một tầng nước, cắn chặt răng vào nhau và càng đáng nhắc đến là hơi thở dồn dập, cô khá nhạy cảm với cái động chạm của hắn, Xích Diễm nhìn sơ liền biết được tình hình, trầm giọng:
” Mời khách của ta đi mà chẳng nói với ta tiếng nào cả, muội còn định làm những việc không chuẩn mực sau lưng ta?”.
” Muội… muội…” – Cảm thấy sự tình bại lộ, Xích Hương Hương mặc dù rất sợ nhưng vẫn cố mà lên tiếng:
” Huynh… hai người muội là tâm đầu ý hợp, huynh coi như là thương muội từ nhỏ đã bị khinh khi, giúp muội lần này đi”.
Tiểu Hắc nắm chặt lấy góc áo của người đàn ông, cắn răng cố giữ thần trí tỉnh táo, Xích Diễm xoay sang nhìn em gái một cái liền nhạt giọng:
” Néu thực sự là hai bên tự nguyện thì muội cần gì hạ thuốc? Còn canh phòng nghiêm ngặt thế kia là đang muốn ngăn cản ai đây”.
” Muội… muội…”.
” Đừng quên ta là ai, muội nghĩ đám người đó có thể cản bước được ta?” – Xích Diễm bế cô gái đang khó chịu bên dưới lên rồi đi ra ngoài, tình hình lúc này nếu nán lại lâu thì cô sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Xích Hương Hương lúc này thấy người sắp rời đi, liền nắm chặt lấy cánh tay của hắn rồi gấp gáp nói:
” Đừng, huynh không được đem Tiểu Hắc đi, muội… muội thực sự yêu cô ấy, chỉ cần cô ấy ở đây muội đảm bảo không khiến cho cô ấy chịu bất kỳ tổn thương nào, huynh à, huynh để cô ấy ở lại đi mà, coi như là muội cầu xin huynh!”.
Thập tam công chúa nước mắt đầm đìa, bộ dạng ngoan hiền lễ độ hằng ngày bị thay thế thành dáng vẻ đối lập, cô chưa từng yêu cầu bất cứ thứ gì cũng chưa từng muốn tranh giành với ai, cô chỉ muốn có một cuộc sống bình yên, ở bên người mà mình ái mộ. Đời này chưa từng cầu xin bất cứ ai, chưa từng khao khát nhưng Tiểu Hắc thì khác.
” Huynh muốn gì muội cũng đồng ý, chỉ cần Tiểu Hắc… muội chỉ muốn có Tiểu Hắc mà thôi!!!”.
Cô gái nhỏ nằm gọn trong lòng của người đàn ông lúc này liền khó khăn mà lên tiếng:
” Ưn… rời.. khỏi… đây mau…”.
” Đợi khi muội tỉnh táo rồi hãy nói chuyện sau, ta sẽ phái người đến giám sát, cho đến khi muội nhận ra hành vi cưỡng ép này là sai”.
Xích Diễm nói xong liền rời đi, cửa phòng dần đóng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng gào khóc thảm thương của người bên trong.
Người đàn ông bế cô ra xe ngựa, dọc đường lạnh nhạt mà hỏi Lương Tri:
” Ngựa của dinh thự vẫn còn đủ vậy Tiểu Hắc đến đây bằng cách nào”.
” Con ngựa cậu ấy thuê đang được người hầu của công chúa cho ăn ở phía sau hoa viên ạ”.
” Đem trả cho chủ ngựa đi”.
” Vâng”.
Bế cô lên xe ngựa, Tiểu Hắc lúc này khó nhọc thở gấp, bàn tay cấu chặt vào cánh tay lực lưỡng của hắn tạo thành vết cào khiến cho hắn chăm chú nhìn mãi rồi bất lực thở dài:
” Đúng là con mèo hiếu động, ngửi được mùi nguy hiểm mà vẫn lao đầu vào, ta có nên trừng phạt em không?”.
Cũng may khi nãy về dinh thự sớm liền nghe người hầu thông báo lại nên hắn mới có thể đến kịp lúc, nếu trễ hơn thì chắc là cô bị đứa em gái kia nuốt luôn vào bụng đến cả xương cũng chẳng còn.
Về đến dinh thự, hắn ôm lấy mèo con đang run rẩy vào trong rồi dặn dò thân tín:
” Gọi bác sĩ nữ kín miệng đến đây cho ta”.
” Vâng” – Anh nghe theo mà làm nhưng vẫn thắc mắc mãi tại sao lại mời nữ mà không phải là nam, nhưng rất nhanh liền mặc kệ, làm theo là được, tò mò việc của chủ làm gì.
Cô gái được đưa vào trong phòng, suốt dọc đường không thể ngừng tiếng rên rỉ nặng nhọc, Xích Diễm nhẹ nhàng đặt cô lên giường hệt như đối xử với một món đồ dễ vỡ, hắn thu tay về nhưng cô rất nhanh kéo hắn lên giường rồi ngồi đè lên.
Da thịt mềm mại dính chặt lên người hắn, hơi thở khó khăn nóng bỏng lẩn quẩn quanh đầu mũi khiến cho người đàn ông khó mà giữ tỉnh táo.